244_245_246

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 244 : Đừng nghĩ giả vờ độc thân

Mấy ngày gần đây thời tiết có phần se lạnh , nhiệt độ không tăng bao nhiêu , so với trước kia không còn lạnh nữa , mặc dù là mùa đông , nhưng lại khiến cho người ta cảm giác trở trời đã đến xuân rồi !

Còn khoảng hai ngày nữa là đã đến kỳ nghỉ đông , thừa dịp này , cô phải chuẩn bị mọi thứ .

Đây là lần đầu tiên bọn họ du lịch ra nước ngoài , thật sự cô rất mong chờ . Tất cả đồ đạc đều được bày biện hết trên giường , thấy rõ khát vọng về chuyến đi biết là bao nhiêu !

Lạc Ngạo Thực đứng ở bên giường nói chuyện điện thoại , nhìn người phụ nữ đang loay hoay với mớ đồ đạc , khóe miệng lần nữa nâng lên.

"Này , cậu có nghe tớ nói chuyện không đấy ?!" Giọng nói ồn ào hét to cũng không thấy có người đáp lại

Bùi Tạp Tư tức giận gào rú , kéo Lạc Ngạo Thực tiếp tục chú tâm . "Cậu nói lại lần nữa đi !"

"Bây giờ tớ và Tư Vũ chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật , nhờ hai người chăm sóc Hoan Hoan vài ngày . . . . . . Vợ chồng mới cưới mà dẫn theo cả Hoan Hoan , e rằng sẽ không tiện , cậu nói có đúng không , người anh em . . . . .?!" Bùi Tạp Tư vội vã chuyển hướng thân thích

"Cậu và Tư Vũ còn chưa kết hôn , vậy mà đã lập kế hoạch hưởng tuần trăng mật ?!" Giọng điệu đằng hắng tỏ rõ không đồng ý .

"Trên phương diện pháp luật , bọn tớ đã là vợ chồng hợp pháp !" Ngữ khí có chút cường điệu

"Nhưng chưa cử hành hôn lễ , cậu đừng nghĩ rằng có thể lừa gạt Tư Vũ nên không tổ chức lễ cưới đàng hoàng !"

"Cậu cho rằng tớ muốn như vậy sao ?! Cậu đi mà hỏi cậu hai của mình , chính ông ấy không muốn chấp nhận . Khốn kiếp , đừng nghĩ rằng Bùi Tạp Tư này chó má như thế , giấu diếm người tình ở trong bóng tối ?!" Đầu dây bên kia tức giận rống to , chứng minh trong sạch của mình .

"Đây chính là việc cậu nên xử lý . Nếu như cậu thật sự yêu Tư Vũ , ít nhất phải gặp một chút trắc trở , không phải sao ?!"

"Nước cờ này tuy chậm mà chắc , tớ thấy thà để Tư Vũ hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào , khiến cho cô ấy vui vẻ mới quan trọng nhất . . . . . ." Bùi Tạp Tư nhấn mạnh từng chữ ở trong điện thoại . . . . . . Sau đó lại nói đến một đống tình cảnh phân rõ hợp lý với không hợp lý . Trước mắt là sự ràng buộc của ‘đứa bé’ , nhanh chóng cắt đứt điện thoại

"Bùi Tạp Tư và Tư Vũ kết hôn ?!"

Lạc Ngạo Thực vừa mới để điện thoại xuống , Vũ Nghê lập tức tò mò

Gật đầu một cái xem như là trả lời cô

"Chuyện này xảy ra khi nào , ngày hôm qua bọn họ đi đăng ký sao ?! Oa , bọn họ thật là nhanh tay !" Không nhịn được liền phản ứng xúc động .

Lạc Ngạo Thực châm lên một điếu thuốc , nhẹ nhàng phun ra lớp khói mù, không khí lập tức tràn ngập mùi thuốc . "So với em tưởng tượng còn nhanh hơn . Một giây trước , Bùi Tạp Tư giúp Tư Vũ ly hôn , phút chốc lại đăng ký kết hôn . Lời nói của cậu chủ tập đoàn Bùi thị dân chính còn phải nể mặt , huống chi là . . ."

Nói tóm gọn chính là có tiền mua tiên cũng được !

"Chuyện lớn như vậy , tại sao không gọi điện thoại tới đây báo cho chúng ta trước tiên ?!"

Lạc Ngạo Thực giơ tay lên , bẹo vào chiếc gò má của Vũ Nghê . "Bởi vì anh hiểu rõ con người của cậu ta ~~ làm việc luôn theo thói quen dứt khoát , sau cùng lại rất tỉ mỉ !"

"À há . . . . ." Vũ Nghê bừng tỉnh hiểu ra , đây rõ ràng là bạn bè nhiều năm , đúng là ăn ý với nhau ——

Đưa ánh mắt di chuyển lên chiếc giường lớn , nhìn vào cái vali to đùng , Lạc Ngạo Thực không khỏi bật cười . "Ha ha , em đừng bày biện giống như dọn nhà như thế , chỉ cần đem tiền là đủ , những thứ khác , không nhất thiết phải cần đến !"

"Được rồi , vậy em giảm bớt đồ lại !" Vũ Nghê thủ thế Ok , sau đó bắt đầu tự mình sắp xếp

Mặc dù Lạc Ngạo Thực vẫn thường xuyên đến công ty , nhưng trái tim của anh không biết bay tận nơi nào . Hai giờ sáng ngày mai , anh sẽ cùng vợ mình bay đến Phần Lan hưởng tuần trăng mật .

Muốn đạt được một mối làm ăn lớn , ít nhất phải tự cho mình buông thả . Cùng lắm thì phải bay đến hòn đảo tư nhân của mình để hưởng thụ cuộc sống lãng mạn . . . . . .

Vừa nghĩ tới việc lấy trời làm chăn , lấy đất làm chiếu , không kiềm chế được hình ảnh dây dưa hoan ái , toàn thân anh cũng rùng mình mấy lần

Không cưỡng lại được suy nghĩ , Lạc Ngạo Thực nhanh chóng nhấn số Vũ Nghê

Chỉ mới vài giây , đầu dây bên kia đã có người bắt máy . "Ớ , sao lại gọi điện cho em giờ này , anh học thói xấu của ai đấy , không lo chuyên tâm công việc "

Vũ Nghê nửa đùa nửa thật , không phải chỉ có anh không tập trung công việc , mà chính bản thân cô cũng vậy .

Lạc Ngạo Thực không hề che giấu cảm xúc , trực tiếp thừa nhận . "Anh chuyên tâm làm việc rất nhiều năm rồi , hôm nay thỉnh thoảng lơ đãng một chút , không thể chỉ trích nặng thế ?!"

"Ừm hửm , tha cho anh lần này vậy . . . . . . . về sau anh phải nghiêm túc . . . . . ." Chưa bao giờ trong giờ làm việc cô lại cho mình xả hơi rãnh rỗi nghe cuộc điện thoại lâu đến như vậy , thậm chí công khai ngay trong văn phòng .

Mặc kệ , hiện tại chỉ cần nghe được giọng nói của anh , là cô rất vui vẻ rồi , trên mặt vô thức nở nụ cười tươi .

"Chà chà , xem ra tình cảm của chị và Lạc tổng có tiến triển , khi nào thì hai người sẽ kết hôn ?! Nhìn chị kìa , cười đến nỗi không thấy mặt trời !" Tiểu Na chạy tới đùa giỡn .

Vũ Nghê lúng túng nhìn về phía phụ tá , nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ . "Em đừng có nói lung tung . . . người đó . . . người đó có gì tốt chứ " Khẩn trương cùng với ngạc nhiên , Vũ Nghê bất chợt quên tắt điện thoại .

"Vậy sao chị và Lạc tổng thân mật gọi điện cho nhau ?!" Tiểu Na không tin tưởng hỏi .

"Làm gì có , chị và anh ta chẳng qua nói về công việc , em không được suy nghĩ bậy bạ . . . . . . sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chị !" Trong lòng vô cùng chột dạ , ngượng ngùng tích cực dối trá , thẳng tay phủi sạch các mối quan hệ cùng Lạc Ngạo Thực .

Thật ra thì , cô chỉ xấu hổ nên mới làm liều mà thôi

Những lời nói này cứ thế truyền đến tai của Lạc Ngạo Thực , ý vào lời ra biến thành một sự việc khác .

Quỷ tha ma bắt , em không dám công khai quan hệ của bọn mình ?! Lại còn ở trước mặt đồng nghiệp giả vờ độc thân , muốn cho những thằng đàn ông khác theo đuổi ?! Hừ , Phó Vũ Nghê , em mơ tưởng xa quá ——

Lạc Ngạo Thực tức giận cắt đứt điện thoại , xem xét tình hình , gương mặt đẹp trai bắt đầu lộ ra âm mưu đen tối

Màn hình siêu lớn của đài MBS đang phát sóng bản tin mới nhất . Người được yêu thích hiện tại chính là nữ phát thanh viên Quan Tĩnh , cô xuất hiện trước màn ảnh lớn . "Hôm nay bản đài sẽ mang tới cho quý vị khán giả một tin tức độc quyền . Chủ tịch tập đoàn Lạc thị, Lạc tiên sinh thông qua đài phát thanh của MBS muốn thông báo một tin cực kỳ quan trọng gửi tới bạn bè gần xa , anh cùng với trưởng nhóm phát thanh viên tiền nhiệm Phó Vũ Nghê hiện nay đã nối lại tình xưa , hai người đang trải qua một giai đoạn hạnh phúc ngọt ngào , hơn nữa còn sắp đi hưởng tuần trăng mật . Đồng thời Lạc tiên sinh cũng lấy danh phận của vợ mình để thành lập một quỹ từ thiện tên là ‘Vũ Nghê’ , trợ giúp những gia đình bần cùng khốn khổ , đặc biệt sẽ hỗ trợ điều trị và cung cấp lượng thuốc gửi đến các bênh nhi . Ngoài ra , Lạc tiên sinh còn đồng ý tiếp nhận cuộc phỏng vấn độc quyền này , mong các bạn xem đài tiếp tục quan tâm . . . . . ."

__________________________________

Chương 245 : Cô ấy là vợ tôi 

Thông tin này truyền ra ngoài khiến cho nhiều khán giả từ tầng lớp thượng lưu cho đến trung lưu đều phải ngạc nhiên trố mắt , thậm chí ngay cả nhân viên trường quay , những người trong văn phòng của đài MBS cũng trở nên nhốn nháo .

Sau khi nghe xong bản tin , vô cùng hạnh phúc ngẩn ngơ !

Các đồng nghiệp nữ người thì hâm mộ người thì ghen tị , đến cả đạo diễn trường quay thân thiết với cô như vậy cũng phải kinh ngạc hồi lâu

Thấy biểu tình của vị đạo diễn tỏ ra bất mãn , Vũ Nghê liền liếc hắn một cái . "Anh đừng vờ như không biết ?! Em từng kết hôn anh cũng đã rõ !"

Đôi mắt đạo diễn mở to , chân mày khẽ nhíu , đôi môi nhếch nhếch , đồng thời lắc đầu . "Vũ Nghê , em có biết hiện tại anh đang buồn gì không ?!"

"Em không muốn biết !" Bình thường hắn ta nói chuyện nửa vời , bây giờ còn cử chỉ này , thật khiến tâm tư cô hỗn loạn .

"Chậc , chậc , biết trước có ngày hôm nay , anh đã chú trọng em rồi , haiz , nếu như " Vị đạo diễn chợt dựa vào gần Vũ Nghê , nhỏ giọng . "Nếu như anh quan tâm em , thì bây giờ chắc được tăng lương , thăng chức rồi cũng nên !"

"Hì hì . . . . . ." Bề ngoài cô nở nụ cười như hoa , trong lòng lại suy nghĩ khác , đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái , chỉ thấy ai đó nói rằng . "Bây giờ cũng chưa muộn !"

"Ơ hay , vẫn chưa muộn ư ?! Nếu anh mà làm thế , anh sợ chồng em đem anh chặt thành tám khúc đã vậy còn bị thôi việc . Mà này , anh nói thật , sau này có gì hãy nhớ đến anh , tình cảm anh em chúng ta chẳng phải bao nay rất tốt ?!"

"Anh cứ yên tâm , chuyện này , làm sao em lại quên được !"

"Ha ha !" Vị đạo diễn cười to , gật đầu một cái

Tán gẫu xong xuôi , cô lại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc

Cùng lúc ấy thì ngoài cửa vang lên một vài tiếng động , cô theo bản năng xoay người , quan sát

Người nào đó tay cầm bó hoa đi vào bên trong văn phòng , những nhân viên khác tự động né ra thành hai hàng dọc

"Của em , hi vọng em sẽ thích !" Ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn cô , động tác giống như người trong hoàng tộc , bộ dạng cao ráo cùng với vẻ ngoài điển trai khiến cho người ta liên tưởng bạch mã hoàng tử , chiếm được bao nhiêu trái tim phụ nữ trong phòng . Trời ạ , mặc dù hoa không phải là đưa cho họ , nhưng hình ảnh đó khiến họ hưng phấn điên cuồng

"Vâng , cám ơn , em rất thích !"

Sắc mặt Vũ Nghê đỏ bừng , ngượng ngùng nhận lấy hoa . Chúa ơi , cô không biết phải nhìn đi nơi nào , hiện tại có thể cảm nhận được hào khí xung quanh , biết bao ánh mắt hâm mộ nhìn mình , điều này khiến cô kiêu ngạo . . . . . .

Có lẽ bêy giờ cô hạnh phúc nhất , cực kỳ hạnh phúc trước bao ánh mắt ghen tị xung quanh

Cảm giác này khiến cho Vũ Nghê vui mừng khôn siết , không ngờ anh ta lãng mạn như vậy !

Lạc Ngạo Thực rất tự nhiên , chủ động đè thấp gương mặt , dịu dàng chạm vào cánh môi đỏ mọng trước mặt mọi người .

"Ưm . . . . . ."

"Chúa ơi , nhìn Lạc tổng kìa . . . . . ."

Bầu không khí của trường quay lần nữa trở nên náo nhiệt , tiếp tục vang lên âm thanh hưởng ứng . Vũ Nghê nhoẻn miệng cười ngọt ngào , nhẹ giọng hỏi . "Sao anh lại tới đây ?!"

"Đoán thử xem ?! Đương nhiên là công khai thân phận của anh !" Nói xong , quay đầu nhìn về mọi người . "Ha ha , mặc dù mọi người đã xem qua bản tin , nhưng tôi vẫn nên giới thiệu một chút . Tôi không phải là bạn trai của Phó Vũ Nghê , cũng không phải là ông chủ sau lưng cô ấy . Nói trắng ra cô ấy chính là vợ tôi , còn tôi là chồng cô ấy . Chúng tôi đã từng kết hôn cách đây bảy năm , vì chút hiểu lầm mà phải chia lìa . Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã sáng tỏ , hiện tại chúng tôi sẽ tiếp tục tái hợp Tiện thể tôi cũng cám ơn mọi người đã quan tâm cô ấy , lễ Giáng Sinh gần kề , ở đây có chút quà mọn tạm thời biểu lộ tâm ý , mong rằng mọi người sẽ nhận !"

Tác phong lịch thiệp của Lạc Ngạo Thực đoán chừng đã mang tất cả trái tim phụ nữ nơi đây mê mẩn mộng tưởng , thậm chí đến khi trợ lý Lưu bắt đầu tặng quà càng khiến bọn họ ái mộ anh ta , sau đó xoay liên tục cảm kích Vũ Nghê

Mỗi người một thẻ mua đồ trị giá hai ngàn nhân dân tệ , trời ạ , ông chủ lớn đúng là có khác , ra tay cũng rất xa xỉ

"Vũ Nghê , có chồng tốt vậy phải nhớ giữ chặt , nếu không coi chừng tôi bỏ chồng tôi mà theo chồng cô cũng nên ~!" . Một nhân viên lão làng của nhóm phát thanh đi ngang qua , nửa đùa nửa thật .

"Vâng , em nhất định phải quan tâm anh ta , không để mọi người cướp đi !" Vũ Nghê cười nói , sau đó xoay người , ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , nhỏ giọng khiển trách . "Có phải anh bị ấm đầu hay không , làm gì mà tặng nhiều thế ?!"

Lạc Ngạo Thực nhún vai , xem như chẳng có chuyện gì . "Không phải khiến em nể mặt hơn sao ?!" Thật ra anh muốn người khác nhớ rõ một điều , Lạc Ngạo Thực chính là chồng của Phó Vũ Nghê . "À , hôm nay chúng ta trốn việc đi , về nhà dẫn bọn nhỏ vào siêu thị chơi , chuẩn bị một chút đồ ăn . . . . . . Chẳng phải em cũng không còn hứng thú làm việc hay sao ?!"

Nghe anh nói khá hợp lý , còn chưa kịp trách móc chuyện kia , tâm tình cô đã bay bổng đâu đâu . "Vâng , để em xin phép giám đốc bộ phận một tiếng" . Vũ Nghê xoay người rời đi

Lúc này , điện thoại của anh chợt vang lên , chậm rãi bấm nhận . "Ừ , tôi nghe . . . . ."

"Tổng giám đốc , nhà máy có chút vấn đề , đang bị tra xử nghiêm trọng về chất lượng sản phẩm . . . . . ." . Quản lý gọi điện thoại tới , vô cùng lo lắng , tình thế tương đối quan trọng

Nụ cười trên mặt của Lạc Ngạo Thực phút chốc biến mất , biểu tình thay đổi xoành xoạch . "Ừ , tôi sẽ tới ngay "

"Tổng giám đốc " Trợ lý Lưu cũng vừa tiếp điện thoại xong , vội vàng chạy tới

"Đặt vé vé máy bay sớm nhất , tôi lập tức trở về nhà máy !" Nhanh chóng chỉ thị , đồng thời bước chân ra ngoài

"Vâng !" Trợ lý Lưu vội vàng bấm số điện thoại công ty hàng không .

Sau khi xin phép hoàn tất , Vũ Nghê phấn khởi chạy tới . "Em xong rồi , chúng ta . . . . . ."

"À , thật ra . . . !" Anh khẽ nhìn khuôn mặt hưng phấn của cô , trong lòng cảm thấy áy náy , sắc mặt rầu rĩ khiến cô thu hồi nụ cười . "Sao vậy ?! Đã xảy ra chuyện gì ư ?!"

Lạc Ngạo Thực hạ thấp giọng , ở bên tai Vũ Nghê thì thầm . "Ừ , công ty có chuyện , bây giờ anh phải lập tức quay về , có lẽ chúng ta nên trì hoãn hưởng tuần trăng mật . . . . . ."

______________________________________

Chương 246 : Báo động giả

"Không sao đâu anh , công việc vẫn quan trọng hơn !" Phản ứng đầu tiên chính là an ủi người đối diện , vả lại còn muốn đi theo anh ta về đó xem có chuyện gì , mặt khác sẽ ở bên cạnh giúp đỡ

Việc học của Lạc Dật và Hoan Hoan cũng may đã kết thúc sớm , Vũ Nghê quyết định mang hai đứa bé đi cùng , chuyện này xem như thuận tiện đôi đường .

Vừa mới xuống máy bay , Lạc Ngạo Thực trực tiếp trở về công ty . Vũ Nghê và hai đứa bé đón xe trở về biệt thự .

"Oa , nơi này nóng quá . . . . . ." Sống ở thành phố phía Bắc từ nhỏ đến lớn , Hoan Hoan không ngừng than thở , liên tục kéo kéo quần áo , khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng . "Thời tiết gì tệ thế này , toàn thân đều chảy mồ hôi . . . . . ."

"Ha ha , thành phố này tương đối gần với cự ly mặt trời , cho nên nhiệt độ sẽ cao hơn bình thường . . . . . . Ngày hôm qua thầy giáo đã nói qua , chẳng lẽ cậu quên rồi sao ?!" Lúc nói chuyện còn cố ý khoe mẽ , ý bảo người nào đó không chịu nghe giảng

"Ai mà chẳng biết chứ , có điều vẫn thấy là lạ !" Hoan Hoan một mực cười nói . "Oa , thành phố này thật sự đẹp quá , cây cối hai bên đường đều xanh mơn mởn , bầu trời trong xanh , ánh mặt trời chói chang . Nhìn rất giống mùa hè , a , tớ thích nơi này . . . . . ."

Đường đến biệt thự ngày càng gần , Vũ Nghê chìm trong suy nghĩ kích động sâu sắc . Sáu năm rồi , cô đã rời đây mất sáu năm !

Nhớ lại tình cảnh trước kia , cô từng bị anh mắng đuổi xuống xe , chân không đi bộ trở về biệt thự

Khi đó , anh ta thật sự đáng ghét !

Rất nhanh , xe đã lái vào khu biệt thự kiểu cách Châu Âu , tòa nhà hiện ra trước mắt Vũ Nghê và hai đứa nhỏ

Ánh mặt trời chói chang tỏa sáng thông suốt trên kính thủy tinh, phản chiếu màu sắc vàng nhạt người ngồi trong xe

Quang cảnh xung quanh trông rất tĩnh mịch , có lẽ chủ nhân của tòa biệt thự ít khi ra vào , bầu không khí thiếu đi sức sống tươi mới , nhìn vào có phần hoang sơ.

Lớp cỏ trên sân không còn xanh tốt , thay vào là một đống cỏ dại mọc thành bụi rậm . Hồ bơi trong vườn cũng không còn nước , gạch men màu trắng dính đầy bùn đất cùng với cát đá , màu sắc dơ bẩn che đi phần nào .

Tình cảnh này làm cho tâm tình Vũ Nghê nặng nề .

"Cô chủ , phòng ốc đã chuẩn bị xong rồi " Một người giúp việc tiến lên chào đón , nhận lấy hành lý từ tay tài xế .

Gương mặt khá lạ , hình như không phải những người giúp việc trước kia , Vũ Nghê khẽ đáp lễ , nhẹ nhàng gật đầu một cái , sau đó dẫn hai đứa bé đi vào .

Bên trong biệt thự vô cùng sạch sẽ , trên tường không hề nhiễm bụi , có điều thiếu đi hơi người , xem ra anh ta cũng không ở đây !

"Tôi làm việc ở đây đã nhiều năm rồi , cuối cùng cũng gặp được chủ sở hữu của ngôi nhà này . Vâng , không biết tối nay cô và các cháu dùng gì ?!"

"Món nào cũng được , phiền chị chuẩn bị giúp tôi !" Trong lòng lo lắng bồn chồn , làm sao còn có tâm tình ăn uống

Lạc Ngạo Thực vừa mới bước vào trước cổng công ty , lập tức bị đám ký giả bao quanh . Phải nhờ đến ba vệ sĩ giải vây , anh mới có thể đi vào thang máy . Anh mở cửa phòng , đồng thời triệu tập cuộc họp khẩn cấp , truy cứu bộ phận giám sát an toàn thực phẩm

"Chúng tôi vừa đem kiểm tra , sau khi tìm hiểu và phân tích , cuối cùng đưa ra kết luận , đây là thực phẩm giúp tăng cường sức khỏe , không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ " Quản lý bộ phận giám sát nhanh chóng đưa ra báo cáo , chứng minh bản thân không hề ăn chận

Những thực phẩm chức năng do công ty anh sản xuất hầu như đều được ưa chuộng , cho dù là thị trường trong nước hay là xuất khẩu nước ngoài , chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề

Ánh mắt anh lạnh lùng di chuyển xẹt qua hai vị giám đốc bộ phận , như muốn tìm kiếm một câu trả lời thích đáng

Hai vị giám đốc mồ hôi nhỏ giọt , cúi đầu , lắp bắp nói . "Đối với lần xuất xưởng sản phẩm kỳ này , chúng tôi đã cho kiểm tra chất lượng rất nhiều lần , tuyệt đối không có vấn đề !"

"Tổng giám đốc , quản lý bộ phận giám sát cũng nói là không có vấn đề , tôi nghĩ là nên . . ."

Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực không hề biến sắc , không nói một lời ngồi nghe các vị chủ quản giải thích . Thật ra thì anh rất tin tưởng đội ngũ này , hệ thống quản lý kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt , làm việc lại rất hiệu quả , anh cũng thừa nhận chưa từng xảy ra vấn đề .

Cũng đã lâu rồi anh mới trở về công ty , chi bằng tranh thủ theo dõi tình hình , đồng thời cũng phải xem xét một vài sự việc trước mắt , tránh ảnh hưởng sau này .

Ông chủ lớn không nói lời nào , bộ dạng càng nghiêm túc , càng khiến những người xung quanh lo sợ , tâm tình bọn họ như ngồi ở trên đống lửa , mặt đỏ tới mang tai , mồ hôi chảy ròng ròng

Cửa chính phòng họp chợt mở ra , trợ lý Lưu bước nhanh tới , như thể giải cứu bọn họ . "Tổng giám đốc , chuyện này đã được điều tra , hiện tại sản phẩm không có vấn đề , chẳng qua do công ty con nào đó làm giả thương hiệu của chúng ta "

Bầu không khí trong phòng nhanh chóng biến thành nhẹ nhõm , tựa như chiếc khinh khí cầu phình to tự nhiên nổ lốp

Lạc Ngạo Thực điều chỉnh tư thế , thong thả ung dung mở miệng . "Mặc dù là tin tức giả , nhưng là hồi chuông báo động để cho chúng ta lưu ý . Sau này trước khi xuất xưởng , tôi mong mọi người xử lý cẩn thận trong việc kiểm tra ." Nói xong , nhìn sang hướng bên tay phải . "Luật sư Lý , sự việc lần này truy cứu trách nhiệm hình sự thế nào , nhờ anh một tay lo liệu . Còn nữa , quản lý bộ phận lập tức mở cuộc họp ký giả , giải thích vấn đề hình tượng của công ty ngay "

Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ban hành chỉ thị cho các phòng ban , sau đó tuyên bố hội nghị kết thúc

Trở lại phòng làm việc , anh ngồi trên ghế dựa , nhìn về phía trợ lý Lưu . "Phái người tiếp tục điều tra , xem là ai đã xen vào chuyện này . . . . . ."

"Tổng giám đốc , không lẽ anh còn nghi ngờ có điều bí mật ?!" Trợ lý Lưu khẽ nheo cặp mắt , chậm rãi ngồi vào ghế

"Tháng sau tôi sẽ tổ chức cuộc họp ủy viên quản trị , có một vài người luôn thích gây sự , đến lúc đó coi như xem thử trò vui " Phát sinh ngay thời gian này , rõ ràng là chuyện trùng hợp

"Vâng , tôi lập tức đi điều tra ngay !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro