Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

"Bụp!"

Laptop mất thăng bằng, rơi xuống từ

trên đầu gối của Nguyễn Hữu Quốc

mật mã trên màn ảnh màu xanh đen

vẫn chạy soạt soạt soạt, thỉnh thoảng

lại phát ra tiếng báo lỗi.

Quản gia cảm thấy mồ hôi trên trán

toát ra, thiếu gia đang thử điều chỉnh

chương trình, bây giờ ông đem

chuyện nhỏ này tới quấy rầy hắn

không phải sai sao?

Nhưng mấy ngày trước thiếu gia hết

sức chú ý tới vị tiểu thư kia, không

tiếc bị thương muốn gặp cô, hiện tại

cô tới thăm hỏi, thông báo cho thiếu

gia một tiếng chắc cũng không sai

đâu. . . . . .

"Đi ra ngoài, lập tức." Nguyễn Hữu

Quốc khom người nhặt máy tính lên,

liếc nhìn quản gia, lạnh nhạt nói.

Quản gia lập tức xoay người ra khỏi

phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng,

cuối cùng cũng thở ra, sau mấy năm

chăm sóc thiếu gia, thiếu gia không

có tức giận, biểu thị chính là hắn rất

hài lòng với thông báo của ông, có lẽ

ông nên nói cho lão gia, vị tiểu thư ở

bên ngoài làm cho thiếu gia rất có

hứng thú?

Nhưng mà thiếu gia không có hạ lệnh

bọn họ cũng không thể mở cửa đón

tiếp, thiếu gia vẫn không muốn thấy

người ngoài!

Nguyễn Hữu Quốc thấy cửa phòng

đóng lại, mới linh hoạt gõ bàn phím,

ấn phím tổ hợp vài cái, mật mã màu

xanh biến mất, ngược lại là mấy cái

camera theo dõi, hắn phóng đại hình

ảnh ở cửa biệt thự, quả nhiên xuất

hiện khuôn mặt làm cho người ta vừa

yêu vừa hận.

"Em tới làm gì, là nhớ tới tôi, hay còn

những nguyên nhân khác?” Nguyễn

Hữu Quốc vuốt ve khuôn mặt trong

máy tính, nhẹ giọng hỏi, “Mà bộ dáng

bây giờ của tôi, có thể gặp ai được. . . . . .”

Trong màn hình truyền tới giọng nói

mơ hồ, người phụ nữ kia và người

phụ nữ khác đang tranh luận cái gì,

Nguyễn Hữu Quốc chỉnh âm thanh

tốt, lời nói trong máy vi tính truyền

tới làm cho hắn lập tức đen mặt, nổi

lên ngàn vạn sóng lớn.

Ôn Như Cảnh cười nhạo nói: "Không

có tin tức ở Nguyễntổng, liền muốn

tới Nguyễn thiếu gia dò xét, cô chẳng

qua cũng như thế sao ~ chỉ là cô tìm

nhầm người rồi, từ sau tai nạn xe cộ

Nguyễn thiếu gia hoàn toàn sa sút

tinh thần không muôn gặp người

khác, có vô số người đến nơi này

thăm hỏi, nhưng đều bị liệt vào danh

sách đen, chưa từng có kết quả tốt!”

"Ôn tổng, chó khôn không cản đường,

cô nói xong rồi sao? Có thể tránh ra

chưa?”Ngọc Mỹ đẩy Ôn Như Cảnh,

không thèm để ý lời nói của cô.

Ôn Như Cảnh nhất quyết không tha:

"Tôi nể tình cảm trước kia mà tốt

bụng nhắc cô. . . .cô phải phân biệt tốt

xấu! Mấy ngày trước ở tiệc rượu cô đi

trước, cho nên mới không thấy

Nguyễn thiếu gai nổi điên, hắn ném

bàn ghế và bình hoa ở lầu ba xuống,

căn bản không chú ý tới nhóm người

trong đại sảnh ở dưới lầu Nguyễn

tổng vốn định tổ chức tiệc rượu ở nơi

Nguyễn thiếu gia ở, kích thích hắn trở

lại thương trường, ai biết liền làm

cho hắn không vui. Hừ, cô là không

nhìn gương mặt nổi điên của ông ấy,

hoàn toàn buông tha cho Nguyễn

Hữu Quốc rồi, cho dù là con trai duy

nhất, chẳng lẽ còn lưu lại một tai hi

vọng? Cũng chỉ có cô đến đây thăm

hỏi hoàng tử, muốn nói chuyện làm

ăn với kẻ điên!”

Sắc mặt Nguyễn Hữu Quốc cực kì khó

coi, người phụ nữ đó nói chuyện, tại

sao lại nói xấu hắn trước mặt cô!

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ