Chương 16
Cũng không phải hắn điên thật rồi,
cho dù đêm hôm đó, hắn không để ý
đến mặt mũi của cha, tia ý thức cực
kém ném tất cả đồ đạc, cũng không có
bất kì dấu hiệu điên nào. . . .
Nguyễn Hữu Quốc khó chịu đùa
nghịch máy tính, ngày đó hắn giận cô
vì cô rời đi với người đàn ông khác,
mới có thể không tỉnh táo gây ra
chuyện đó, hắn chỉ bị tàn một đôi
chân, mà tuyệt đối không phải tinh
thần!
Người phụ nữ xa lạ đáng chết kia, lại ở
trước nhà hắn nói xấu hắn!
Ngọc Mỹ cau mày nhìn Ôn Như Cảnh
không ngừng nói chuyện, lạnh nhạt
liếc qua nói: “Nói xong? Có thể tránh
ra? Tôi muốn làm cái gì, không cần cô
xen vào”
Ôn Như Cảnh tức giận dậm chân, tiếp
theo kinh hãi thét lên: “A! Chẳng lẽ cô
muốn quyến rũ Nguyễn thiếu gia?
Chẳng lẽ cô không biết hắn bị tàn
phế? Nguyễn Hữu Quốc hoàn toàn
điên sau tai nạn xe cộ rồi, cô cho rằng
hắn còn là thiên tài oai phong lẫm liệt
trên thương trường như mấy năm
trước? Trước không nói đến tinh thầ
tốt hay không tốt, chỉ bằng cái chân
tàn phế kia, khả năng sinh lí có thể
không bình thường!”
Lời nói của Ôn Như Cảnh ác đến cực
điểm: “Chị, chẳng lẽ Kim tổng còn
chưa thoả mãn chị, vì kinh doanh, chị
nguyện ý leo lên giường một người
tàn phế. . . .”
"Ôn Như Cảnh, bây giờ cô nói, chỉ làm
tôi nghĩ đến một từ, người đàn bà
chanh chua độc ác.” Sắc mặt Ngọc Mỹ
cũng trầm xuống, “Tôi hiểu rõ tình
trạng của Nguyễn Hữu Quốc , tàn phế
thì sao, tôi đã thấy vô số người còn bi
thảm hơn vậy, chân vẫn ở trên người
hắn, đã tốt hơn nhiều người rồi, tuỳ
lúc hắn đều có thể đứng lên! Không
có người cư xử bình thường như thế,
tôi có thể thấy rõ ánh sáng trên người
của Nguyễn thiếu gia, nhưng trong
mắt cô tất cả đều là chán ghét, đương
nhiên bất cứ lúc nào cũng là hình
tượng ghê tởm bẩn thỉu!”
Nguyễn Hữu Quốc chỉ cảm thấy tim
đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi
lòng ngực mình, cô nói, cô biết hắn bị
tàn phế, cô nói, cô không quan tâm
đến một người có tàn phế hay không,
giọng nói và dáng vẻ của cô, tất cả
đều có ý, tuyệt đối không ghét bỏ một
người bị liệt hai chân. . . .
Trong giờ phút này, Nguyễn Hữu Quốc
cực kỳ kích động, giống như đọng lại
trong bóng tối thật lâu cuối cùng
cũng được chiếu sáng, giống như là lộ
ra tia sáng mặt trời sau cơn mưa dài,
người phụ nữ kia, cô nói hai chân
hắn tàn phế, tựa như con thằn lằn
đứt đuôi, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi
đâu cũng có thể khoẻ mạnh, không có
gì đáng lo.
Hình ảnh trên máy tính không ngừng
thay đổi, trước cửa biệt thự cài đặt rất
nhiều camera theo dõi truyền đến
hình ảnh của cô, Nguyễn Hữu Quốc
nở nụ cười đã lâu không xuất hiện,
cuối cùng hắn cũng hiểu rõ trái tim
mình. Người phụ nữ kia, người phụ
nữ hắn còn chưa biết tên, thì ra lại
ảnh hưởng đến hắn như vậy, làm cho
vui buồn của hắn bị cô điều khiển.
Năm năm trước, cô lưu lại mầm móng
trong lòng hắn phong thái liều lĩnh tự
tin, giờ phút này, cuối cùng nó cũng
nảy mầm.
Hắn muốn cô!
Nguyễn Hữu Quốc nhấn hai cái nút ở
trên xe lăn, nối được nói chuyện với
quản gia:
“Quản gia Tôn, ông mở cửa mời người
phụ nữ kia vào, sau đó đuổi người
phụ nữ còn lại ra khỏi khu vực
Nguyễn thị.” Hắn tin quản gia Tôn có
thể biết hắn muốn mời người nào,
đuổi người nào.
"À? A, Dạ!" Trên mặt quản gia là sững
sờ, sau đó trả lời bằng giọng đầy vui
mừng, đây, đây là lần đầu tiên thiếu
gia chủ động gặp người ngoài? Vị tiểu
thư phía ngoài kia quả thật là quan
trọng với thiếu gia.
Tiếp tục hỏi thiếu gia: "Vậy có liệt tiểu
thư khác vào danh sách đen của
Nguyễn thị. . . . .” Đương nhiên qua
camera theo dõi ông cũng nghe được
lời nói đầy độc ác của Ôn Như Cảnh,
dám nói thiếu gia nhà ông như vậy,
tuyệt đối không thể bỏ qua!
"Không cần, tự cô ấy sẽ xử lí với cô ta.”
Nguyễn Hữu Quốc nhẹ nhàng mỉm
cười, người phụ nữ kia có ân oán với
cô, cô tuyệt đối muốn tự mình xử lí
cô ta, không cần hắn giúp đỡ.
Ở ngoài cửa Ngọc Mỹ và Ôn Như Cảnh
vẫn giương cung bạt kiếm, cô không
thấy được Nguyễn Hữu Quốc nhưng
lại thưởng thức sản phẩm mới do hắn
thiết kế, nhưng mà không phải đơn
giản như lời nói của Ôn Như Cảnh,
mấy câu ác độc vừa rồi cũng đủ làm
mặt mũi của Ôn Như Cảnh mất hết,
vậy mà vẫn mạnh miệng không
ngừng nói xấu.
Bỗng nhiên cửa chính của biệt thự
khắc hoa nghệ thuật mạnh như sắt
mở ra, một người đàn ông nghiêm túc
đi ra, nói với Ngọc Mỹ :
“Tiểu thư cô khoẻ không, tôi là quản
gia của ngôi biệt thự này, thiếu gia
nói tôi mời cô vào, xin mời cô.”
Ngọc Mỹ liếc mắt nhìn Ôn Như Cảnh,
không muốn lãng phí thời gian trên
người cô ta, xoay người đi theo quản
gia.
Ôn Như Cảnh ngẩn người nhìn quản
gia và Ngọc Mỹ đi vào, không nghĩ
ngợi cũng đi theo vào biệt thự, trong
lòng cô chỉ có một ý nghĩ, chẳng lẽ lời
đồn đãi về Nguyễn thiếu gia trên
thương trường mấy năm nay đều là
giả? Rõ ràng là hắn nguyện ý gặp
người ngoài?
Một người bảo vệ khác ngăn cản Ôn
Như Cảnh:
“Tiểu thư, tôi cảnh cáo cô lập tức rời
khỏi biệt thự với phạm vi 500 mét,
nếu không, Nguyễn thị sẽ kiện cô xâm
nhập nơi ở của người khác bất hợp
pháp!”
Động tác của Ôn Như Cảnh chậm lại,
trơ mắt nhìn Ngọc Mỹ đi vào biệt thự,
mà mình bị ngăn lại, không cho đi
vào!
Tức giận cắn môi, cô xoay người ra xe,
ở lại chỉ có thể rước lấy nhục nhã, cô
không có nhất thời nóng lòng, muốn
đối phó Ngọc Mỹ , cô nên tìm Đỗ Yến
Thừa.
Ngọc Mỹ một mạch đi vào biệt thự,
quản gia dẫn cô đến chỗ ban công
ngắm cảnh, ánh nắng nhè nhẹ, nói
xin chờ liền xoay người rời đi, người
làm đưa trà bánh lên, cô cũng an tâm
ngồi xuống chờ đợi.
Một hồi lâu, quản gia tới nói: "Tiểu
thư, thiếu gia tới."
Ngọc Mỹ vội vàng đứng lên, muốn
xoay người nghênh đón vị thiên tài
trong tin đồn kia, hô một tiếng, trong
khoảnh khắc tiếng hô vừa mới nói,
liền nghe được giọng nói khàn khàn:
“Cô đừng cử động, tôi có lời muốn hỏi
cô”
Thân thể Ngọc Mỹ cứng đờ, lại không
dám xoay người, cô rất hiểu người bị
tàn tật cũng có bóng ma trong lòng,
mà vị Nguyễn thiếu gia này lại không
muốn gặp người khác.
Cô bình tĩnh xoay người lại ngồi
xuống, tự mình giới thiệu:
“Xin chào, Nguyễn thiếu gia, tôi là
Ngọc Mỹ , tổng giám đốc của Thịnh
Thế Ngọc Mỹ , lần đầu thăm hỏi, xin
chiếu cố nhiều hơn.”
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro