Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Nguyễn Hữu Quốc nhíu mày, thầm

nhớ tên cô trong lòng, La Ngọc Mỹ, La

Ngọc Mỹ, tên cũng như người, cô

chính là một hoa sen màu đỏ nở rộ

đầy nhiệt huyết.

Hình như cô không biết hắn là ai!

Không biết năm năm trước tình một

đêm với cô là hắn, không biết hắn là

Nguyễn Hữu Quốc , nhưng cô lại

nguyện ý vì hắn mà giải thích, không

quan tâm hắn là một người đàn ông

tàn phế.

Nguyễn Hữu Quốc ra hiệu bằng mắt

với quản gia, tất cả mọi người đều lui

ra khỏi đài ngắm cảnh, không gian

rộng lớn như vậy phút chốc chỉ còn

lại hắn và La Ngọc Mỹ .

"Tại sao cô lại đến đây, tìm tôi có

chuyện gì?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

La Ngọc Mỹ cảm thấy giọng nói của

Nguyễn thiếu gia rất quen thuộc,

chẳng lẽ cô đã nghe qua giọng nói của

hắn.

Lắc đầu một cái để phủ nhận cái ý

nghĩ này, cô vì việc chung nói:

“Tôi là vì sản phẩm mới nhất của

Nguyễn thị mới đến đây, Thịnh Thế

Ngọc Mỹ đang tranh thủ đóng gói một

loạt sản phẩm đưa vào hoạt động

quảng cáo, tôi nghĩ, không có gì thăm

hỏi nhà thiết kế để có thể hiểu rõ sản

phẩm.”

"Làm sao cô biết tôi là nhà thiết kế?”

Nguyễn Hữu Quốc sững sờ, “Cô hiểu

rõ sản phẩm nói cái gì?” Sao cô lại

biết cái này? Hắn một mực ở sau lưng

giữ gìn sản nghiệp của Nguyễn thị,

nhưng trừ cha hắn và mấy người tin

cậy biết, tuyệt đối sẽ không bị người

ngoài biết.

La Ngọc Mỹ nhẹ nhàng mỉm cười,

“Tôi ngoài là một người kính doanh,

tôi còn là một nhà nghệ thuật, thiết

kế của Nguyễn thiếu gia ôn hoà và

thoải mái, tôi đều cảm nhận được.

Đây sẽ đem lại thuận tiện ười nghìn

sản phẩm khoa học kĩ thuật, Thịnh

Thế Ngọc Mỹ vô cùng thích thiết kế

này, chúng tôi rất chân thành mong

muốn hợp tác với Nguyễn thị.” Biết

tình hình thân thể của  Nguyễn Hữu

Quốc , La Ngọc Mỹ càng thập phần

hiểu rõ sản phẩm mới, trong lòng hắn

vẫn ngập tràn hi vọng có ánh mặt

trời, dù cho hai chân bất tiện, sản

phẩm thiết kế của hắn lại tích cực

quan tâm người khác.

Nguyễn Hữu Quốc chỉ cảm thấy trong

lòng ấm áp, cô hiểu hắn, chỉ cần sản

phẩm, là có thể hiểu ý của hắn. Mà

người phụ nữ này, đúng là người hắn

muốn!

Mặc kệ bên cạnh cô có người đàn ông

nào không, mặc kệ cô có nhận ra hắn

hay không, hắn nhất định muốn cô!

Nhẹ nhàng di chuyển xe lăn, Nguyễn

Hữu Quốc chậm rãi tới gần chỗ ngồi

của cô, hắn gần như có thể nghe tiếng

tim mình đập, trong lòng dâng lên

một tia mong đợi.

Cô, nếu như nhìn thấy hắn, cô sẽ phản

ứng như thế nào?

La Ngọc Mỹ nghe tiếng xe lăn đè ép

sàn nhà, cảm thấy Nguyễn Hữu Quốc

chậm rãi tới gần, cô vẫn bất động,

không biết Nguyễn thiếu gia muốn

làm gì.

Khi một bóng dáng đến trước mặt cô,

anh tuấn như một vị thần đập vào

mắt cô, La Ngọc Mỹ chết lặng.

Thời gian dài trong đầu trống rỗng,

trong đầu La Ngọc Mỹ lẩn quẩn ba

chữ đen tối, hết! Trứng! Rồi!

Tiểu Bạch, vấn đề bây giờ không phải

là ai muốn giành mẹ với con, mà vấn

đề bây giờ là có người muốn giành

con với mẹ. . . . . .

Cha con xuất hiện. . . . . .

Mặt Nguyễn Hữu Quốc đầy hứng thú

nhìn La Ngọc Mỹ , vẻ mặt của cô liên

tục thay đổi, kinh ngạc, khiếp sợ,

khủng hoảng, luống cuống, không có

cô đơn, ghét bỏ và khinh thường.

Nhìn hắn, cuối cùng cô nghĩ tới một

điều, sao lại giống máy tính chết máy

lộn xộn lung tung chứ?

La Ngọc Mỹ thẳng tắp nhìn chằm

chằm gương mặt vừa quen thuộc vừa

xa lạ của Nguyễn Hữu Quốc , thậm

chí quên cả nháy mắt, dường như đại

não không ngừng tuần hoàn “xong

đời” làm cho không thở được.

Cô vốn không nhớ bộ dáng của người

đàn ông trong một đêm kia, nhưng

sau đó Tiểu Bạch lại ra đời, vô số lần

cô dựa vào bộ dáng của hắn để tưởng

tượng bộ dáng của Tiểu Bạch đáng

yêu, đẹp trai, tưởng tượng sau khi lớn

lên vóc người và dung mạo của Tiểu

Bạch vô cùng hoàn mĩ, hình tượng

của hắn càng ngày càng sâu rồi.

Nhưng trước mặt cô so với năm năm

trước càng sâu sắc, mang theo bi

thương và thành thục, quả thật mê

người đến hồn xiêu phách lạc!

Hắn, hắn sẽ không biết mình trộm

con của hắn chứ?! Nếu hắn biết, có

muốn cướp Tiểu Bạch không?!

Sợ mất đi bảo bối duy nhất, sợ Tiểu

Bạch rời đi, tất cả lí trí và kế sách của

La Ngọc Mỹ cũng không có cách nào

phát huy, dường như trong phút chốc

cô có thể nghe ầm ầm, cô ngốc.

Này này! Làm sao hắn sẽ xuất hiện!

Làm sao sẽ gặp lại hắn! Gặp người

đàn ông năm năm trước cô anh dũng

trao thân, gặp phải cha ruột của con

trai cô!

Ở thành phố K mấy ngàn người, tại

sao cô vừa về sẽ gặp lại hắn chứ! Sao

hắn lại là con trai độc nhất của Nguyễn lão gia, là Nguyễn Hữu Quốc

tàn phế hai chân, để tự mình đi gặp

hắn!

Thế giới không khỏi quá nhỏ đi, cô

cũng không khỏi quá ngu ngốc đi. . . . .

Nguyễn Hữu Quốc di chuyển xe lăn,

đối mặt với cô, vẫy tay trước mặt cô:

“Có khoẻ không? Bình thường rồi

hả?”

"A!"La Ngọc Mỹ bị doạ sợ thiếu chút

nữa mà kêu lên, chợt lui về ghế sopha

ở phía sau. Cô sợ, cô sợ hắn biết được

chuyện của Tiểu bạch! Nhưng lúc nào

thì hắn đứng gần như vậy, cô mơ hồ

nghe thấy tiếng hít thở của hắn!

Nguyễn Hữu Quốc nhíu mày, không

để lại dấu vết dời ánh mắt, thửu thăm

dò:

“La Ngọc Mỹ , cô là La Ngọc Mỹ ? Cô

còn nhớ rõ. . . . . nhớ rõ tôi sao?”

La Ngọc Mỹ sững sờ, lập tức tỉnh táo,

đúng rồi, hắn là Nguyễn Hữu Quốc

thì sao, quan trọng là hắn không biết

chuyện của Tiểu Bạch!

Năm năm trước hắn chỉ là tình một

đêm của cô, nhiều năm nay hai người

đều là người xa lạ, ai biết đối phương

có chuyện gì! Cô vừa mới dẫn Tiểu

Bạch về, trừ Kim Tử Long biết mẹ con

cô, ở thành phố K không có người nào

biết cô có con trai?! Hơn nữa lời đồn

Nguyễn Hữu Quốc không gặp người

ngoài, tuyệt đối không xuất hiện trên

thương trường, chuyện cô và Tiểu

Bạch không thể nào tới tai hắn được!

Thở ra một hơi, trên mặt La Ngọc Mỹ

khôi phục lại sóng lớn không sợ hãi

lạnh nhạt cười: “Thì ra anh chính là

Nguyễn Hữu Quốc ,Nguyễn thiếu gia,

lần đầu tiên chính thức gặp nhau, tôi

nghĩ chúng ta nên vứt bỏ quá khứ,

lần nữa quen biết nhau”

Nguyễn Hữu Quốc ép hỏi:

“Vứt bỏ quá khứ? Quá khứ có gì để

vứt bỏ, lần nữa biết đối phương?” Ý

của cô là nhớ chuyện của năm năm

trước? Một đêm kia còn để lại cho cô

ấn tượng?

La Ngọc Mỹ cau mày: “Ách. . . .Nguyễn

thiếu gia, anh hỏi cái gì . . . . .”

La Ngọc Mỹ bắt đầu thấp thỏm không

yên, vừa rồi chỉ là lời nói tuỳ ý của cô

mà thôi, cô cũng sẽ không cho là

Nguyễn Hữu Quốc có thể nhớ cô cùng

hắn hoan ái một đêm, loại đàn ông

phong lưu như hắn chắc sẽ không

nhớ chuyện này chứ? Nguyễn Hữu

Quốc muốn hỏi gì, ‘trước kia’ là muốn

nói gì?!

“Cần tôi nói rõ?” Nguyễn Hữu Quốc

tham lam lại gần cô, dưới ánh mặt

trời, cô đẹp đến không thể nào bắt bẻ

được, loại hương vị hấp dẫn quyến rũ

và thành thục tự tin, hấp dẫn hơn

năm năm trước gấp trăm lần, “Ví dụ

như năm năm trước. . . .”

Nhất thời La Ngọc Mỹ líu lưỡi, hắn

nhớ! Làm sao hắn lại nhớ chuyện

năm năm trước, nhớ cô!

Không phải là hắn vẫn hận chuyện cô

dùng tiền mua một đêm của hắn chứ,

nhưng sao cô biết hai người sẽ gặp lại!
Trong thế giới rộng lớn, cả đời bọn họ

không nên qua lại với nhau. . . .

"A! Thì ra là nói cái này!" La Ngọc Mỹ

vội vàng lên tiếng, ngăn lời nói sắp ra

khỏi miệng của hắn

“Ha ha, chuyện năm đó tạm thời bỏ

qua đi. . . . Nguyễn thiếu gia cô đơn ở

quán rượu, tôi còn trẻ phóng đãng,

năm năm trước xảy ra chuyện rối

loạn, hình như cũng không thể thiếu

chuyện hoang đường. Bất luận là với

Triển thị hay Thịnh Thế Ngọc Mỹ

cũng không phải là ấn tượng tốt gì.

Lần này tôi đại diện công ty đến đây,

hi vọng Nguyễn thiếu gia không cần

mang chuyện tình cảm vào.”

"Cô!” Nguyễn Hữu Quốc nổi giận, vì

một đêm đó mà hắn bận tâm một

năm, bây giờ lại vì cô mà liên tục phá

vỡ quy tắc, nhưng trong lòng cô, đêm

đó là chuyện hoang đường! Chính là

vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của

bọn họ, phải lập tức quên đi!

Làm sao cô lại càng chọc hắn giận hơn

năm năm trước vậy!

Nhìn người phụ nữ vừa yêu vừa hận

trước mặt, Nguyễn Hữu Quốc đè nén

lửa giận, hung ác hừ lạnh:

“La Ngọc Mỹ , cô còn nhớ rõ 5000 của

năm năm trước sao! Cô còn nhớ rõ tôi

nợ cô nhiều lần sao!”

La Ngọc Mỹ sững sờ, đảo mắt một

vòng, cô buồn cười liếc hắn một cái,

nhìn hắn ngồi xe lăn, nhún vai mỉm

cười:

" Nguyễn thiếu gia, ít nhất anh phải

‘đứng lên’, lại nói chuyện thiếu nợ”

Ánh mắt mập mờ không rõ nhìn từ

phần eo của hắn trở xuống, nghĩ đến

lời nói vừa rồi của Ôn Như Cảnh, cô

muốn đả kích hắn một chút. Năm

năm trước cô để lại 5000 làm cho hắn

tức giận mà cúp điện thoại, nếu như

bây giờ hắn tức giận đứng lên, vậy

cũng coi như cô không phụ lòng tầm

quan trọng sinh lí của cha Tiểu Bạch

rồi.

"Cô! Cô chờ đó cho tôi! Không bao lâu,

tôi sẽ cho cô biết tôi có thể đứng lên

hay không!!” Nguyễn Hữu Quốc vỗ xe

lăn, gào lên.

Người phụ nữ đáng chết, cô dám cười

nhạo hắn là đàn ông hùng dũng! Hắn

chỉ tàn phế đôi chân, mà không phải

để cho cô ‘tính phúc’ bộ phận này.

Hắn quyết định, bây giờ hắn muốn

hồi phục! Cho dù chỉ là bắt người phụ

nữ này lên giường, hắn cũng muốn

khoẻ mạnh! Sau đó kéo cô lên giường

, để cô có thể tự mình kiểm tra, rốt

cuộc hắn có đứng lên được không?


-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ