Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chương 20

Bước chân của Nguyễn lão gia lảo đảo,

chậm rãi đi đến phía trước

Đứng ở bên trong căn phòng đúng

thật là con trai của ông, di truyền tất

cả ưu điểm của ông và vợ ông, bộ

dạng không thể nào chê được; ông

cũng xác định chắc chắn hai chân

của Nguyễn Hữu Quốc còn bất tiện

không cách nào đi lại được, mỗi ngày

bác sĩ trong biệt thự đều báo cáo tình

trạng của con trai ông, theo thường lệ

đi kiểm tra chưa bao giờ đoán ra

Nguyễn Hữu Quốc có dấu hiệu hồi

phục

Đã như thế, vậy bây giờ cảnh tượng

ông thấy là cái gì?

Nghĩ tới điều gì đó, tâm ông run lên,

Nguyễn lão gia liền bắt đầu cao giọng

mắng:

"Con khỏe rồi sao? Vậy gắng gượng

đứng lên làm gì!Thằng nhãi, con lại

cậy mạnh cái gì, không muốn thân

thể của mình nữa sao!" Con ông

không phải muốn ông đến nhìn liền

tự làm khổ mình đi

"Cha, con có thể đứng." Nguyễn Hữu

Quốc rốt cuộc cũng mở miệng, "Mấy

năm này, chính con cũng có luyện tập

đứng lên đi lại tại trong phòng mình,

còn chưa đi được nhưng đứng lên như

vậy, đã không sao." Nói xong, Nguyễn

Hữu Quốc cắn răng cố gắng hoạt

động hai chân, nhưng đau nhức

truyền đến, một chân vô lực, Nguyễn

Hữu Quốc vốn là bởi vì đứng mà

khuôn mặt tái nhợt, khổ sở vặn vẹo

một hồi, thân thể cao lớn sẽ tê liệt mà
ngã xuống.

"Hữu Quốc !" Nguyễnlão gia bị doạ sợ

đến trái tim đều muốn nhảy ra, bước

nhanh về phía trước đỡ anh, ông vừa

đỡ anh đến xe lăn, vừa nhỏ giọng

trách cứ, "Hồ đồ! Nếu con muốn hồi

phục, hi vọng mình khỏe mạnh, tại

sao cứ trốn luyện tập! Là con lợi hại

hay là bác sĩ lợi hại, người chuyên

nghiệp mới có thể làm cho con không
thương tổn chính mình!"

Nguyễn lão gia nhất thời tỉnh ngộ,

giận đến râu dựng đứng, mắt trợn

trắng:

"Chẳng trách bác sĩ luôn nói trên đùi

và trên người con sẽ có vết thương do

va chạm, thì ra đều là tự con liều lĩnh

luyện tập làm bị thương! Thằng nhãi,

có phải con ngại mình còn sống quá

lâu không? Hành hạ mình như vậy

làm cái gì! Có phải con chê ta quan

tâm con chưa đủ đúng không?

Ông không khỏi nghĩ đến bộ dáng con

trai mình yên lặng luyện tập, trong

lòng đau đến không thở được.

Nguyễn Hữu Quốc kiêu ngạo với tự

ái, anh sẽ không cho phép mình biểu

lộ nhăn mặt , cho dù đối phương là

bác sĩ hay là chuyên gia, anh cũng sẽ

không vì thất bại mà ngã xuống trước
mặt bọn họ, vì vậy chỉ có thể tự mình

không ngừng thử nghiệm.

Không có bất kỳ một người nào giúp

đỡ hướng dẫn, Nguyễn Hữu Quốc

phải té bao nhiêu lần mới có thể vịn

bánh xe phụ để đứng lên, lại phải

giống như mới vừa rồi, cố gắng đến tê
liệt ngã xuống, bị thương bao nhiêu

lần, phải gần như đến mức độ hoàn

toàn tuyệt vọng, mới có thể làm cho

anh thừa nhận mình còn không đi lại

được. . . . . .

"Con sai lầm rồi, cha, con xin lỗi vì tất

cả những việc làm của con trong quá

khứ, là con tự mình nghĩ không

thông, lại làm cho tất cả mọi người

chịu giày vò theo” Nguyễn Hữu Quốc

kéo tay Nguyễn lão gia,

"Cho nên, cha, con muốn nói cho

người biết, con muốn đi khỏi ngôi

biệt thự này, con muốn đối mặt với

ánh mặt trời, con sẽ dốc lòng hồi

phục, con sẽ thừa kế Nguyễn thị, con

sẽ lần nữa trở thành đứa con xuất sắc

nhất của cha, con cũng sẽ không sa

sút mà gục ngã!"

Khi tai của Nguyễn lão gia nghe được

những lời đó, từng chữ đơn giản gom

góp thành một câu, trong chốc lát lại

làm cho ông không cách nào hiểu rõ.

Mắt nhất thời hoảng hốt, ông không

xác định rốt cuộc mình có phải là

đang nói chuyện với con trai hay

không?.

Không phải là ông nhìn thấy ảo giác,

cũng không phải là ông ở trong mộng

chứ? Từ trước đến nay, những lời này

ông chỉ dám ảo tưởng một chút ở

trong mộng, chưa bao giờ có thể ôm

hy vọng chính tai nghe được . . . . .

"Cha, cha không có nghe lầm, con

quyết định muốn mau chóng bình

phục. Tối nay, con chỉ muốn nói

chuyện này với cha." Nguyễn Hữu

Quốc xấu hổ nắm chặt tay Nguyễn lão
gia, rốt cuộc anh làm cho cha anh thất
vọng bao nhiêu lần, mới không thể tin

được lời của anh. . . . . .

Nguyễn lão gia nhìn gương mặt

nghiêm túc của con trai, toàn thân

ông hình như đã mất đi cảm giác, một
câu kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu

"Con quyết định mau chóng bình

phục”, rốt cuộc ông cũng đợi đến cái

ngày này, ông biết con ông không thể

nào vĩnh viễn yên lặng!

"Được, được, không hổ là con trai của

ta! Hữu Quốc, con có thể đứng lên lần

nữa, cuộc đời này cha cũng không có

bất cứ đòi hỏi nào. . . . . ." Trên khuôn

mặt già nua của Nguyễn lão gia thể

hiện rõ vẻ mặt vui mừng, nói đến xúc

động, hai mắt của ông cũng ươn ướt ,

"Thiếu Khuynh, con yên tâm, nhất

định cha sẽ mời chuyên gia tốt nhất

cho con, nhất định làm con bình

phục khoẻ mạnh như trước! Con

không cần lo lắng cho Nguyễn thị,

chuyện thương trường đều có cha,

con chỉ cần nghe lời của bác sĩ hồi

phục thật tốt, cha còn chưa có già,

chống đỡ thêm vài năm nữa cũng

không thành vấn đề!"

Ánh mắt của Nguyễn Hữu Quốc cũng

mơ hồ, nghĩ tới mấy năm u ám, mờ

mịt của mình khiến cha anh đã qua

tuổi 60 mà vẫn phải vất vả vì Nguyễn

thị, còn phải bận lòng chú ý tới cuộc

sống hằng ngày và tình trạng vết

thương của anh, bị đủ loại tính khí

của anh giày vò, thật không dễ dàng.

Anh ngang ngạnh càn rỡ vô số lần,

bao nhiêu ngày đêm khép kín tinh

thần sa sút của chính mình, chỉ là

khiến cha anh đau lòng và thất vọng

hơn. . . . . .

"Cha, sẽ không, con sẽ không bao giờ

giống với quá khứ nữa . . . . ." Nguyễn

Hữu Quốc ôm thật chặt Nguyễn lão

gia, anh ở bên tai ông nghiêm túc bảo

đảm "Người đừng lo lắng, con sẽ rất

nhanh hồi phục, sẽ đi lại như người

bình thường, con cũng muốn thay

người san sẻ, chuyện của Nguyễn thị

khiến cho con bất hiếu quá lâu rồi,

giờ phải gánh chịu một phần chứ. Vậy

cũng là lao động kết hợp với vui chơi,

ở trên đường hồi phục hành hạ, khổ

sở , con phải tìm chút giải trí. . . . . ."

"Được, được, chỉ cần con nói, cha đều

đồng ý với con. . . . . ." Cuối cùng

Nguyễn lão gia cũng kéo con trai ra

khỏi bóng tối, nước mắt xúc động

vung vẫy, chỉ lo gật đầu đồng ý liên

tục, giờ phút này, cho dù để ông chết

đi, ông cũng không có câu nào oán

hận.

Nguyễn Hữu Quốc cầm quyền, trên

thế giới này, chỉ có chuyện anh không

muốn làm, không có chuyện anh

không làm được. Năm năm trước anh

tiếp quản Nguyễn thị cũng chỉ là giải

trí, mà bây giờ, ở trên đường tiếp

quản Nguyễn thị cũng chỉ là việc cỏn

con.

Thương trường, xa cách cái thế giới

kia đã lâu, Nguyễn Hữu Quốc lại trở

về rồi!

Cha, xin yên tâm, con sẽ không bao

giờ để cho cha thất vọng nữa!

La Ngọc Mỹ , người phụ nữ đáng chết,

cô chờ đầu hàng đi!

"La tổng, đây là phương án thiết kế đã

sửa đổi.” Thi Hoan vào đưa tài liệu,

cũng mang đến một li sữa nóng, “La

tổng, mấy ngày trước Nguyễn thị

thông báo kêu gọi nhà đầu tư, mười

ngày sau mới cử hành đại hội đấu

thầu, cô cũng không cần nắm chặt

chuyện phương án đấu thầu như vậy,

nên nghỉ ngơi ăn gì đó một chút

chứ?”

"Tôi xem xong sẽ đi ăn.” La Ngọc Mỹ

nhận lấy giấy in, nghiêm túc lật đi lật

lại mấy lần, lắc đầu, kí tên trên thiết

kế, “Không được, thiết kế này chưa

được, không thích hợp với tiêu chuẩn

của chúng ta, lại càng không thể làm

Nguyễn thị hài lòng. Màu sắc ở đây

không được hài hoà, phải đổi. . . . .”

Tim Thi Hoan không khỏi đập nhanh,

đây là lần thứ ba tổng giám đốc La

phản đối phòng thiết kế rồi! Cô và em

cô đắc tội với công ty QM ở nước Mĩ,

cuối cùng cũng làm cho các thiết kế

sư ở Thịnh Thế Ngọc Mỹ nếm mùi rồi!

Chủ nghĩa hoàn mĩ của tổng giám đốc

La lại bộc phát, bị cô xem trọng thiết

kế, mỗi lần đều bị phòng thiết kế

phản đối, làm cho cả ngành thiết kế

kêu vang khắp trời. Mặc dù kết quả

cuối cùng là không chê vào đâu được,

QM trở thành công ty thiết kê vang

danh, nhưng đối với những nhà thiết

kế luôn bị phản đối mà nói, thật sự là

một thất bại.

Nhà thiết kế phụ trách thiết kế này,

xin chia buồn. . . . . .

"Tốt lắm, đem về để cho bọn họ sửa,

ngày mai đưa cho tôi phương án tốt

nhất.” Rốt cuộc La Ngọc Mỹ cũng

đóng dấu đổi tốt phương án." La Ngọc

Mỹ rốt cuộc dấu hiệu xong, đưa cho

Thi Hoan, “Cực khổ rồi, giúp tôi tiếp

sức cho phòng thiết kế một chút. Cô

biết, yêu cầu của tôi luôn luôn cao,

cũng vì sự nổi tiếng của Thịnh Thế

Ngọc Mỹ , chúng ta muốn thiết kế

khiến Nguyễn thị ai nấy đều kinh

ngạc thì không thể làm qua loa.”

Thi Hoan gật đầu một cái, chuẩn bị đi

an ủi những người đã làm thêm giờ

mấy ngày nay, nhân viên phòng thiết

kế vô cùng tự tin về phương án thiết

kế này, lại bị tổng giám đốc bỏ nhiều

như vậy, bọn họ không thể không sụp

đổ!

Sau khi Thi Hoan đi, La Ngọc Mỹ nhức
đầu nhíu mi, làm một người lãnh đạo

mệt hơn nhiều so với nhà thiết kế

bình thường, hiện tại cô bận rộn quá

nhiều, chuyện lãnh đạo QM và dẫn

dắt Thịnh Thế Ngọc Mỹ đi vào quỹ

đạo, để cho căn bản cô không có thấ

thiết kế của bản thân mình vô ích.

Hàng năm cô chỉ có thời gian thiết kế

ra năm, sáu thứ, hợp tác cùng QM

mấy ngàn thiết kế phải đủ phân

lượng, cô mới tự mình thiết kế. Mà

sản phẩm mwosi của Nguyễn thị, rõ

ràng không có vị trí đến mức này.

Điện thoại di động chợt vang lên tiếng

nhạc, giọng trẻ con ngọt ngào mềm

nhũn, đây là ca khúc chủ đề mới nhất

của Bách Bảo.

"Này? Tiểu Bạch, con có ngoan

không?" La Ngọc Mỹ bắt máy điện

thoại, dịu dàng hỏi, “Đã đi học ngày

thứ hai, thích nơi đó sao?”

"Hừ, mẹ không tốt, mẹ không nghe

con chút nào, con không thích nhà

trẻ. . . . .” Tiểu Bạch lẩm bẩm, “Ai

muốn học cùng một chỗ với đám trẻ

con đó, đi theo một người phụ nữ ngu

ngốc bày trò chơi, quả thật là làm chỉ

số thông minh của con thấp lại!”

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ