Chương 19
La Ngọc Mỹ bật cười, Tiểu Bạch thật
sự kết thù oán với Kim Tử Long
"Được, mẹ sẽ đưa cho Daniel chế tạo,
nhất định sẽ rất đẹp!” La Ngọc Mỹ
khẽ cười nói, tạm thời cô không cần
nói cho Tiểu Bạch, nói vốn là kịch
bản đã được thay đổi nho nhỏ, nhân
vật phản diện ánh trăng đen đổi
thành ánh trăng sáng, dù sao bây giờ
cũng chưa thu hoạch được hoạt hình
ánh trăng sáng. . . . Cùng lắm thì cô
nói Daniel chế tạo Bách Bảo và ánh
trăng đen chung một chiến tuyến,
cùng nhau chiến thắng cũng tốt.
"Hì hì!" Tiểu Bạch hả hê ngẩng đầu
lên, "Mẹ, buổi chiều muốn làm gì, có
đi ra ngoài?”
"Không." La Ngọc Mỹ lắc đầu một cái,
"Mẹ ở nhà chơi với con, chỉ chơi với
con. Đến đây, nói mẹ nghe, hai ngày
nay con có ngoan không, có nghe lời
dì Ngô không, ăn ngủ cũng như cũ
sao?”
La Ngọc Mỹ ôm Tiểu Bạch lên giường,
hai mẹ con ngồi thủ thỉ một hồi,
thỉnh thoảng cười rộ lên, dì Ngô
mang trái cây và nước uống lên, liền
biết điều không quấy rầy mẫu tử tình
thâm của mẹ con các cô.
Nói hết tâm tình gần đây với nhau, hai
mẹ con yên lặng dựa sát, làm chuyện
của mình. Tiểu Bạch chơi trò chơi,
La Ngọc Mỹ độc thiết kế mới nhất của
tuần sau, tiếp thu quan điểm và ý kiến
thịnh hành.
Lật vài tờ sách, La Ngọc Mỹ ôm đầu
vai mượt mà của Tiểu Bạch, yêu
thương hôn lên tóc bé, buổi chiều
này, cô chỉ nguyện ý ở cùng với con
trai, hưởng thụ thời gian của hai mẹ
con.
Ánh mắt của cô luôn ở trên người
Tiểu Bạch, sau khi thấy cha bé là
Nguyễn Hữu Quốc , cô càng thêm
thương yêu không thể bỏ Tiểu Bạch,
lòng tin kiên quyết dâng lên, bất kể là
người nào, vĩnh viễn đừng nghĩ cướp
Tiểu Bạch từ cô.
"Vút Vút, Vút Vút. . . . . ." Tiểu Bạch
dựa trên người La Ngọc Mỹ , cầm
ipad chơi trò chơi, vừa dùng ngón tay
vạch lên màn hình, vừa theo động tác
nhẹ giọng lồng tiếng, giọng nói trẻ
con mềm mại như sợi lông vũ, làm
cho lòng La Ngọc Mỹ cũng trở nên
mềm nhũn.
Chỉ có lúc ở bên cạnh cô, Tiểu Bạch
mới có thể thu lại khí thế người lớn,
hoàn toàn phù hợp với bộ dáng của
đứa bé bốn tuổi. A, sao con trai của cô
lại đáng yêu như thế, hình dáng và bộ
dạng quả thật chính là trẻ con đáng
yêu, mọi hành động đều là vô địch
làm nũng.
Bộ dáng càng thêm nhu hoà, ánh mắt
của La Ngọc Mỹ nhu hoà như biển
rộng, im lặng không nói gì nhìn Tiểu
Bạch.
Nếu như có thể, cô rất muốn vĩnh
viễn giấu Tiểu Bạch đi.. . . . . .
Tiểu Bạch không tự chủ rụt vai một
cái, nhạy cảm cảm nhận được ánh
mắt của mẹ, mười phần cưng chiều
làm cho bé có cảm giác lạnh sống
lưng không khỏi rùng mình một cái.
"A! Cắt đạn! Thiếu chút nữa liền phá
kỉ lục!" Tiểu Bạch lỡ tay một cái, vừa
lòng tuyên bố trò chơi kết thúc.
Bé dứt khoát không chơi, vứt bỏ ipad,
lật người ôm cổ của La Ngọc Mỹ ,
khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi,
“Mẹ, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mẹ có gì đó không đúng, con không
phải là kem, sẽ không đột nhiên mà
biến mất, mẹ không cần nhìn con
như vậy được không?”
Ánh mắt La Ngọc Mỹ mờ nhạt, chột dạ
giống như là mới gây án mà bị bắt
được.
Cô cũng biết, nhất định không lừa
được Tiểu Bạch. . . . . .
La Tĩnh Bạch nhà cô cũng không khỏi
quá nhạy cảm đi, bé có thể đừng nói
trúng tim đen như vậy được không,
đúng là cô sợ bé biến mất!
"Mẹ, mẹ là muốn tự mình khai, hay để
cho con tra hỏi?" Tiểu Bạch hai tay
ôm ngực, học tư thế ngẩng đầu trên
TV nhìn La Ngọc Mỹ , bé đã cảm thấy
có cái gì không đúng, sao mẹ lại vô
duyên vô cớ không dành một buổi
chiều cho bé, mới vừa rồi ánh mắt
chỉ sợ bé biến mất, tất cả đều biểu thị
nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
"Không có. . . . . . Không có việc gì . . . . .
." Ánh mắt của La Ngọc Mỹ mơ hồ,
không muốn chống lại con ngươi
trong suốt của Tiểu Bạch. Cô không
muốn nói cho Tiểu Bạch về chuyện
của cha bé, nhưng dưới sự uy hiếp
của đôi mắt tinh khiết kia, cô cũng
không có cách nào nói ra lời lừa gạt
bé .
"Hả?" Tiểu Bạch trừng cặp mắt mèo
thật to, mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế bá
đạo, "Không có việc gì? Dáng vẻ của
mẹ giống như không có việc gì? Mẹ
nói đi, hôm nay là thế nào?"
La Ngọc Mỹ ngẩn ngơ, bộ dáng này
của Tiểu Bạch thật giống cha bé . . . . .
Nghĩ đến Nguyễn Hữu Quốc tàn tật,
nghĩ đến chuyện cô dấu sự tồn tại của
hai cha con bọn họ, La Ngọc Mỹ liền
cực kỳ chột dạ, cười gượng: "Tiểu
Bạch, mẹ yêu con nhất rồi, thật sự là
không có chuyện gì."
"Mẹ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng,
kháng cự sẽ bị nghiêm trị nha” Giọng
nói của Tiểu Bạch mềm mại, ngọt
ngào nhưng lúc này giống như đang
bức cung vậy , không ngừng bức bách
La Ngọc Mỹ , "Mẹ đã nói tuyệt đối sẽ
không nói dối con đấy!"
Nội tâm giãy giụa một hồi, La Ngọc
Mỹ nghĩ Tiểu Bạch có lẽ cũng rất tò
mò về cha ruột của bé, cô vừa giấu
giếm vừa bảo hộ, Tiểu Bạch thấy
những đứa bé khác có đầy đủ cả cha
lẫn mẹ, nhưng bé chỉ có mẹ, chắc
trong lòng bé sẽ có cảm giác thiếu hụt
tình thương và hâm mộ những đứa
trẻ khác. Có lẽ cô nên nhân dịp này
dò xét thái độ của Tiểu Bạch đối với
ba bé là như thế nào?
"Nếu, mẹ chỉ nói là nếu thôi nha."
La Ngọc Mỹ cẩn thận nhìn sắc mặt
con trai của mình, "Nếu cha của con
bỗng nhiên xuất hiện, nếu hắn
thương yêu con, cưng chiều con,
chăm sóc con, Tiểu Bạch sẽ vui mừng
sao?”
"Cha? Mẹ nói một người đàn ông xa lạ
khác?" Lông mày của Tiểu Bạch khẽ
rung, sống lưng cứng ngắt "Nếu có
người như vậy, hắn muốn dùng danh
nghĩa cha đến gần chúng ta, thừa dịp
cướp đoạt mẹ, con liền phế hắn!”
Tiểu Bạch tức giận ném ipad xuống
đất, hận ý nồng đậm tuyệt đối không
phải là đùa giỡn.
Ném đồ cho hả giận, cặp mắt to sáng
ngời của bé thoáng chốc tràn đầy
nước mắt, vững vàng vùi đầu vào
người của La Ngọc Mỹ bắt đầu khóc:
"Con không có cha, con chỉ muốn một
mình mẹ! Hu hu. . . . . . Mẹ, mẹ nói,
rốt cuộc tại sao hỏi như thế, chẳng lẽ
mẹ muốn tìm cha sao, mẹ không cần
Tiểu Bạch nữa sao!" ,
"Không có, không có, tuyệt đối không
có người kia! Mẹ chỉ là tùy tiện nói
một chút, mẹ là sợ con sống thiếu
thốn tình thương của một người cha,
Tiểu Bạch đừng sợ, mẹ yêu con nhất,
mẹ chỉ là có một mình con đấy!" La
Ngọc Mỹ vội vàng ôm sát Tiểu Bạch,
vừa dỗ lại vừa liên tiếp bảo đảm
La Ngọc Mỹ vỗ trán, sao cô lại làm cho
Tiểu Bạch loạn như vậy? Cô làm sao
có thể để Tiểu Bạch đi theo một người
đàn ông xa lạ, cho dù người đó chính
là cha của bé!
Vốn cô nên nghĩ đến mức độ không
muốn rời xa cô của Tiểu Bạch , bé sẽ
cảm thấy cha ruột của mình xuất
hiện là vì muốn cướp đi mẹ bé, bé sẽ
giống với một người bình thường mà
đi đối phó với cha bé!
Được rồi, cô hoàn toàn yên tâm, cho
dù hiện tại Nguyễn Hữu Quốc xuất
hiện tại nơi này, Tiểu Bạch cũng sẽ
không chút để ý nào mà phản kháng
hắn, không chút do dự lựa chọn cô.
Bóng đêm mờ mịt vừa mới phủ
xuống, hoàng hôn nhẹ nhàng rút đi, ở
trong khu biệt thự xa hoa của vùng
ngoại ô thành phố K lại biểu lộ ra
không khí khẩn trương khác hẳn với
bình thường.
"Quản gia Tôn, mười lăm phút sau
tổng giám đốc sẽ đến biệt thự,
Nguyễn tổng muốn ông chuyển lời
cho thiếu gia, hi vọng lần này không
phải là trò chơi ‘ sói đến đấy’"
"Trợ lý Lãnh, lần này thiếu gia thật
không giống với những lần trước, tôi
bảo đảm, thiếu gia tìm lão gia bàn
bạc nhất định là có chuyện cực kỳ
quan trọng!" Quản gia Tôn bảo đảm
với trợ lý Lãnh ở đầu dây điện thoại
bên kia, dù hai năm qua, thiếu gia
đều vì những chuyện nhỏ nhặt không
đáng kể mà gọi lão gia trở về giày vò,
nhưng hôm nay, ông xác định thiếu
gia sẽ không để cho lão gia thất vọng.
"Ông chứng kiến thiếu gia lớn lên từ
nhỏ, ông có thể xác định như vậy, tôi
sẽ nhắc nhở cho tổng giám đốc có thể
ôm hi vọng." Trợ lý Lãnh nghiêm túc
gật đầu nói, trên khuôn mặt dãi gió
dầm mưa của ông ta hơi nở nụ cười,
ông và quản gia Tôn là những người
đã phục vụ Nguyễn thị qua nhiều thế
hệ, nguyện vọng duy nhất chính là
thiếu gia có thể đứng lên .
"Hừ, lời nói của thằng nhãi ranh đó ta
sẽ không bao giờ tin nữa !"Nguyễn lão
gia hừ lạnh một tiếng, ông ngồi ở bên
cạnh trợ lý Lãnh nên ông nghe rất rõ
ràng cuộc đối thoại của hai người
"Trợ lý Lãnh, tôi trở về biệt thự cũng
không phải là vì nó, cậu thông báo
với ông ta làm gì!"
"Tổng giám đốc, là tôi nhiều chuyện.
"Trợ lý Lãnh cúi đầu nhận lỗi. Ông
hiểu rõ hai cha con này, đều có cá
tính quật cường, tinh thần không
khuất phục, gặp nhau liền biểu hiện
như kẻ thù truyền kiếp. Dù Tổng giám
đốc yêu thương thiếu gia, vì một câu
nói của thiếu gia mà đẩy tất cả công
việc xuống, trong miệng cũng không
một câu thừa nhận
Một chiếc BMW màu xám bạc vững
vàng dừng ở trước cửa biệt thự, một
hàng người làm yên lặng nghênh đón
lão gia đến, Nguyễn lão gia chỉ khoát
khoát tay để cho bọn họ đi làm việc
của mình, liền nóng lòng theo quản
gia Tôn lên lầu, dù ông mạnh miệng
nhưng bây giờ trong lòng của ông
nhớ đều nhớ thương đứa con trai duy
nhất, rốt cuộc Hữu Quốc muốn nói
chuyện gì với ông?
“Nhãi ranh, trời đã tối rồi, sao lại
không bật đèn?" Vừa bước vào cửa
phòng, ông liền cau mày, nó vẫn còn
giấu mình ở trong bóng tối sao?
Dùng tay bật đèn, cảnh tượng trước
mắt khiến bước chân của ông loạng
choạng, suýt nữa đứng không vững
mà té ngã trên đất.
Ông vội vàng vịn vào vách tường, đưa
tay lên dụi dụi mắt, ông không có
nhìn lầm đi, ánh mắt của ông không
có già đến nỗi sinh ra ảo giác chứ!
Dưới ánh đèn, Nguyễn Hữu Quốc
giống như là một gốc cây cổ thụ,
thẳng tắp kiên định, trầm ổn, bình
tĩnh.
"Hữu . . . . . Hữu Quốc là con sao, cha
không nhìn lầm à. . . . . ." Thân thể
Nguyễn lão run rẩy không cách nào
khống chế, một đôi tay nắm chặt vách
tường, móng tay bấm chặt lòng bàn
tay.
Con ông, ông đã từng kiêu ngạo vì sự
xuất sắc của con trai ông, Nguyễn
Hữu Quốc vì gặp sự cố ngoài ý muốn
mà tinh thần sa sút, hiện tại đang
đứng vững vàng ở giữa căn phòng.
Anh không có dựa vào xe lăn, không
có chống gậy, anh dựa vào sức lực của
mình đứng ở đó!
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro