Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

- Kim Tử Long , anh cho rằng tôi sẽ tin

anh sao?_ Ngọc Mỹ khẽ cau mày,

Chúng ta là bạn bè, nhưng không cần

làm việc theo tình cảm. Chuyện của

tôi, tôi sẽ tự giải quyết, , lúc trước,

anh cũng đã đồng ý với tôi là không

ra tay mà. Nếu anh không tin vào

năng lực lãnh đạo của tôi, vậy thì anh

đã sai lầm rồi?

- Không, anh không có. . . . ._ Kim Tử

Long cứng họng một lúc, Được rồi,

anh sẽ ngừng lại, sẽ không cố ý nhắm

vào bọn họ nữa, chuyện của bọn họ

đều do em quyết định, là anh tự làm

theo ý mình, không có suy nghĩ tới

cảm xúc của em.

- Vậy thì tốt._  Ngọc Mỹ cười gật đầu

Kim Tử Longbuông đũa:

- Chẳng qua anh chỉ nói là sẽ không

cố ý gây khó khăn cho bọn họ, nếu là

kí hợp đồng bình thường, có thể

không đồng ý thì sẽ không đồng ý.

- Đó là đương nhiên._Ngọc Mỹ rót

thêm coca cho Kim Tử Long

- Sau này hợp tác vui ve, chúng ta mãi

là bạn tốt.

- Không chỉ là bạn trên sự nghiệp, anh

còn hi vọng có thể hiểu trên các lĩnh

vực khác! _ Kim Tử Long cười, hai

người chạm li, ngầm hiểu nhau, uống

cạn một hơi.

Tiểu Bạch nghiêng đầu, nâng đầu lên

nhìn hai vị thương nghiệp đang bàn

chuyện buôn bán, bé chỉ hứng thú

với mấy câu lúc đó về Hành Không và

Ôn thị, bọn họ rất quan trọng với mẹ

sao?

Ăn được một nửa, Ngọc Mỹ mới rời đi

nghe điện thoại.

Tiểu Bạch chờ Ngọc Mỹ đi xa, đặt đũa

xuống, nhìn chằm chằm  hỏi:

- Ôn thị và Hành Không là cái gì?

Quan hệ với mẹ như thế nào?

Kim Tử Long sờ đầu Tiểu Bạch:

- Trẻ con đừng quan tâm chuyện

người lớn, không đáng yêu chút nào.

Tiểu Bạch cau mày tránh bàn tay của

anh:

-Tại sao chú có thể biết chuyện của

mẹ, còn con lại không thể biết.

Kim Tử Long cười:

-Tiểu Bạch, chờ khi con lớn như chú,

mẹ sẽ không gạt con bất cứ cái gì.

Tiểu Bạch tức giận vỗ bàn một cái,

tuyên chiến với Kim Tử Long :

- Hừ, đừng giả bộ trước mặt con! Rốt

cuộc chú muốn làm gì mẹ con!

- Tiểu Bạch, con cứ nói thử?_ Kim Tử

Long buồn cười nhìn Tiểu Bạch, sao

lúc trước anh không phát hiện ra đứa

bé này tính tình độc chiếm đây?

- Dáng vẻ say mê của chú, chắc không

phải là ý tốt! Con cho chú biết. Con

không có đùa đâu!_Tiểu bạch nhìn

Kim Tử Long , “Chú tuyệt đối không

được giành mẹ với con!”

- Tại sao vậy?”  Kim Tử Long tò mò,

sao Tiểu Bạch lại dám khẳng định

như vậy?

- Không nói tới việc con không thích

chú, mẹ con cũng sẽ không thích

chú!_Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu

lên, Chú xem, con lớn lên có giống

với người ngoại quốc sao? Căn bản

mẹ không thích người ngoại quốc,

chú đã sớm bị loại!

- Loại hay không loại, chú nghĩ, mẹ

con nói mới có giá trị._Ánh mắt Kim

Tử Long trầm xuống, tập trung nhìn

Tiểu Bạch, thề nói, Chú đối với mẹ

con, vừa gặp đã yêu!

Nhất thời Tiểu Bạch giận đến mặt mũi

đỏ rần.

Bé biết, bé biết Kim Tử Long là con sói

xám, nhìn chằm chằm chuẩn bị ăn

thịt mẹ!

Hừ, muốn cướp mẹ, chết chắc

Chờ Ngọc Mỹ trở lại, chỉ thấy Tiểu

Bạch và Kim Tử Long như nhau, tràn

ngập mùi thuốc súng, cô thở dài, con

trai của mình lại gây chuyện nữa. . . . .

- Mẹ, con muốn về nhà!_Tiểu Bạch

đánh đòn phủ đầu ôm váy Ngọc Mỹ ,

lắc lắc năn nỉ, “Con muốn về nhà làm

bài tập, chữ Hán đều rất khó học!”

- Đi thôi, anh đưa mẹ con em về._ Kim

Tử Long ga lăng mở miệng, Tiểu Bạch

nếu như có khó khăn, con có thể hỏi

chú! Năm đó, chú cũng lao vào học

chữ Hán, chúng ta có thể trao đổi

kinh nghiệm một chút.

- Không cần đâu!_ Tiểu Bạch nghiêng

đầu, nhìn cũng không nhìn  Kim Tử

Long một cái.

- Kim Tử Long , Tiểu Bạch bị tôi chiều

hư, đừng so đo với đứa bé, anh thông

cảm cho nó. . . . ._  Ngọc Mỹ bất đắc dĩ

nói, phải làm sao đây, Tiểu Bạch bất

chấp tất cả bảo vệ cô, lớn lên sao có

thể làm! Có phải bé có quá ít bạn bè

mới có thể để ý một mình cô đây?

Qủa nhiên, nên để cho bé đi nhà trẻ!

Kim Tử Long cười cười, cẩn thận lái

xe đưa mẹ con hai người về nhà,

trước cửa nhà Ngọc Mỹ ra lệnh cho

Tiểu Bạch nói tạm biệt với Kim Tử

Long , Tiểu Bạch không cam lòng vẫy

vẫy tay, sau đó chạy về phòng như

một làn khói, khoá chặt của lại.

Ngọc Mỹ nâng trán, trời ạ, Tiểu Bạch

bốn tuổi còn khó hơn lúc mang thai

nữa! Một đứa con thiên tài như vậy,

còn nhỏ đã không trong sáng có biện

pháp dạy dỗ của cô, chuyện bé quyết

định thật là khó thay đổi. . . . .

Cuối cùng, Ngọc Mỹ quyết định, có lẽ

hôm nay bé phản ứng thái quá chỉ vì

vẫn hoài nghi Kim Tử Long , nếu bọn

họ không gặp mặt nữa, chuyện này có

thể tốt hơn. . . . . . chứ?

Dặn dò dì Ngô chăm sóc Tiểu Bạch

cẩn thận, để ý tới nhất cử nhất động

của bé nhiều hơn, Ngọc Mỹ tiếp tục

chuyện của Thịnh Thế Ngọc Mỹ .

Nguyễn thị kêu gọi nhà đầu tư càng

ngày càng gần, bước đầu phương án

Ngọc Huyền phải nhanh hoàn thiện

một chút, lúc này là lúc quan trọng,

cô không thể không phân ra chút lòng

cho sự nghiệp đang trên đà phát triển

ở thành phố K

“La tổng, Kim tổng của Mộ Nguyệt

điện thoại, ngài muốn nhận không?

” Thư ký Lương thông báo, hiện tại cả

công ty đều bán tán tổng giám đốc

của các cô và tổng giám đốc Kim

không phải quan hệ đơn giản, nên

với điện thoại của Kim Tử Long , thư

ký Lương hết sức chú ý.

- Nối máy qua đây đi._ Ngọc Mỹ xem

xét kỹ lưỡng phương án mới nhất,

cầm ống nghe lên hỏi, Kim Tử Long ?

Sao vậy, tìm tôi có việc? Từ lúc ăn

cơm đến nay đã qua một tuần, cô

nhận lời mời của Kim Tử Long , cuối

cùng cũng không dám mang Tiểu

Bạch theo. Nhưng hình như sắc mặt

của Kim Tử Long ngày càng kém, đã

xảy ra chuyện gì?

- Tạm thời anh muốn rời khỏi thành

phố K, công ty ở Mĩ có một số việc

nhất định phải có anh giải quyết, nên

anh không thể không về._  Kim Tử

Long không vui nói, Anh vẫn muốn ở

lại thành phố K, không biết ai đã bày

ra cạm bãy với Moon. . . . . Không

muốn về. Anh đã không quen với thời

tiết ở Mĩ rồi. . . . .

- Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn tuỳ hứng

như vậy?_ Ngọc Mỹ bất đắc dĩ nói,

- Công ty quan trọng hơn, trước kia

anh cũng hay qua lại ở hai nơi, hiện

tại sao không quen?

- Trước kia em ở Mĩ . . . . .” Kim Tử

Long nói nhỏ, Ai biết trong lúc anh

rời đi chuyện gì sẽ xảy ra. . . . .

- Anh nói cái gì?Ngọc Mỹ kí tên ở bản

thiết kế, không nghe rõ ràng lời nói

của anh, Không yên tâm việc hợp tác

giữa Mộ Nguyệt và Thịnh Thế Ngọc

Mỹ ? Đừng lo lắng, mặc dù mấy đơn

case không phải tôi tự làm, nhưng sẽ

không xảy ra vấn đề.”

- Không có việc gì, anh không có lo

lắng. . . . . ._Kim Tử Long ủ rũ, anh

theo đuổi liên tục Ngọc Mỹ cũng

không đáp lại, vậy có phải sau khi

anh đi sẽ càng không cách nào lấy

được trái tim người đẹp?

“Vậy thì tốt.” Ngọc Mỹ cười nói,

- Chúc anh lên đường may mắn, giải

quyết vấn đề bên kia sớm một chút!

Cần giúp đỡ, anh có thể tìm Lena bên

QM là được, phần lớn công việc cô ấy

đều có thể làm chủ, nếu như có vấn

đề lớn, nhất định phải nói cho tôi

biết!

- Anh có thể tự lo, em không cần lo

cho anh, cứ yên tâm xử lí công việc ở

thành phố K là tốt rồi._ Kim Tử Long

có chút gấp gáp cắt lời Ngọc Mỹ ,

- Nói chuyện lâu như vậy, làm phiền

em làm việc rồi, chờ anh trở lại sẽ

gặp lại thôi.

Ngọc Mỹ cúp điện thoại, nghi ngờ xem

lại thời gian, đây là lần đầu tiên Kim

Tử Long muốn cúp điện thoại trước?

Bọn họ cũng không có nói chuyện

nhiều.

Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi? Hay Kim

Tử Long hi vọng cô không can thiệp

vào sự nghiêp của anh?

Lắc đầu một cái, anh nhìn tài liệu chất

đống, tạm thời quăng việc này ra sau

đầu, khoảng cách Nguyễn thị kêu gọi

đầu tư chỉ còn có ba ngày, mặc dù

phương án của Ngọc Huyền rất hoàn

mĩ, nhưng nếu như hoàn thiện hơn

thì càng tốt.

Điện thoại di động chợt vang lên, dãy

số hiện trên màn hình khiến Ngọc Mỹ

vội vàng bắt máy:

- Dì Ngô? Có việc gì sao? _Sao cô người

làm lại gọi điện tìm cô? Không phải là

xảy ra chuyện gì chứ?

- La tiểu thư, hôm nay bỗng dưng Tiểu

Bạch nói không thoải mái, không

muốn đi nhà trẻ, nhưng bé cũng

không đi bệnh viện. . . . ._ Dì Ngô lo

lắng nói, “Bé nói bé không có việc gì,

không cần báo cho cô, nhưng cuối

cùng tôi không yên tâm, suy nghĩ vấn

nên báo cho cô một tiếng.

- Gần đây bé có cái gì không giống

bình thường không?_ Ngọc Mỹ vội

vàng hỏi, Ăn nhiều không, có vui

không?

- Ăn uống bình thường, chỉ là sau khi

về nhà liền nhốt mình trong phòng,

không biết làm gì, gọi cách nào bé

cũng không ra._ Dì Ngô trả lời

- Tôi biết rồi, tôi sẽ về liền! _ Ngọc Mỹ

cúp điện thoại, vội vàng về nhà

Dọc đường đi, cô vừa lo lắng tự trách,

mỗi ngày đều muốn gặp con trai, sao

cô lại không biết Tiểu Bạch không

vui? Chỉ hi vọng lần này bé không có

việc gì, mà không phải cố gắng chống

đỡ.

Về đến nhà, Ngọc Mỹ chạy tới phòng

Tiểu Bạch, lấy chìa khoá nhẹ nhàng

mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Cảnh tượng bên trong phòng làm cô

sợ ngây người, mắt không chớp nhìn

bóng lưng của Tiểu Bạch một lúc,

Ngọc Mỹ xông lên phía trước rút

điện.

- La Tĩnh Bạch, con làm cái gì?

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ