Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32

Trước nhà trẻ cao quý, theo tiếng chuông tan học vang lên, Tiểu Bạch chạy như bay ra cổng trường, nhìn thấy người mình mỏi mắt chờ mong xuất hiện, nụ cười của Tiểu Bạch càng đáng yêu.

Nhào vào trong ngực Ngọc Mỹ Tiểu Bạch ngọt ngào nói: "Mẹ, không phải hôm nay mẹ đi tham gia đấu thầu sao, thế nào lại đến đón con? Hì hì, mẹ, hôm nay con rất ngoan, mẹ phải dẫn con đi chơi đó!"

"Tiểu Bạch là tốt nhất rồi, là đứa trẻ ngoan nhất thế giới! Hôm nay mẹ dẫn con đến một cửa hàng hồi đó mẹ thích ăn nhất, để cho con cũng nếm được mùi vị mẹ thích năm đó. Ngọc Mỹ hôn nhẹ Tiểu Bạch, có chút hoài niệm nói, "Rời khỏi thành phố K năm năm, mẹ vẫn luôn muốn nếm hương vị của cửa hiệu lâu đời đó, hôm nay công ty mẹ ở cuộc đấu thầu toàn thắng, cho nên chúng ta cùng nhau ăn mừng!"

"Được, mẹ thích, nhất định con cũng sẽ thích!" Tiểu Bạch tán thành cả hai tay, "Đi thôi, đi thôi!"

"Tiểu Phi, đi hoa anh thảo ở đường Chấn Hưng, tôi đặt chỗ ngồi rồi. Anh muốn đi ăn cùng hay không, nếm thử thức ăn ngon chính gốc của thành phố K?" Ngọc Mỹ cười hỏi tài xế.

"Không cần, trong hợp đồng thuê không bao gồm ăn cơm, không nên làm trái quy định. Tôi sẽ dò xét xung quanh, chờ La tổng là được rồi." Tiểu Phi nghiêm túc nói, vòng một cái liền đi về phía cửa hiệu lâu đời tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố K.

"Haizz, tôi cũng không ép anh, anh cũng tìm gì ở xung quanh ăn đi, tôi sẽ trả cho anh.Ngọc Mỹ khẽ cười nói, không hề khách sáo với Tiểu Phi. Lính đặc biệt trời sinh đều một bộ dáng kiêu ngạo, nói chuyện cũng không vòng vo, muốn mời cũng không được, chi bằng nói rõ ngay từ đầu.

"Được." Tiểu Phi tập trung tinh thần lái xe, rất nhanh, đã đến đưởng Chấn hưng.

"Đến sao! Tiểu Bạch con xem, ba chữ kia chính là 'hoa anh thảo', viết không tệ!" Ngọc Mỹ nhìn thấy tấm bảng hiệu xa xa, chỉ cho Tiểu Bạch thấy ba chữ rồng bay phượng múa.

"A -----" Tiểu Bạch kéo dài âm thanh, bé đang cố học tiếng Han, mỗi chữ bé đều hiếu kỳ.

Chợt Ngọc Mỹ nhớ tới chuyện khác, nghiêm túc dặn dò Tiểu Bạch: "Mẹ nói trước, ngon cũng không cho ăn nhiều, về sau thì có thể được, nhưng hôm nay quan trọng!"

"Mẹ mới ăn không ngừng, con không phải là Trư Bát Giới ăn không biết no!" Tiểu Bạch xì mũi, chợt như tỉnh ngộ chỉ vào Ngọc Mỹ nói, "A, con hiểu! Hì hì, chẳng lẽ lúc trước mẹ ăn cơm ở đây, no đến nỗi đi không được?"

". . . . ." Ngọc Mỹ im lặng, thật là có, năm đó lần đầu tiên cha mẹ dẫn cô tới nơi này ăn cơm, cô thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi. . . . . .

Nhưng mà kia dường như là ký ức của nhiều năm trước, thời điểm đó, mẹ và ba vẫn còn sống, một nhà ba người đầm ấm ngọt ngào đến Hoa Anh Thảo dùng cơm, mà bây giờ, cô cũng lặp lại hành động của cha mẹ, mang theo con của mình đến đây.

"Tiểu Bạch, con còn cười, thật sự rất buồn cười sao!" Ngọc Mỹ giả vờ tức giận, uy hiếp gãi ngứa con trai.

"Ha ha! ha ha. . . . . .mẹ, con không phải cười mẹ. . . . .mẹ thừa nhận cũng không quan trọng, ha ha ha!" Tiểu Bạch cười lăn lộn trên ghế ngồi phía sau, giọng trẻ con giống như chuông bạc vang khắp trong xe.

"Cười đi cười đi, về sau mẹ cũng sẽ đem chuyện con tè ra quần cười thật to. . . . . ."Ngọc Mỹ bóp cái mũi nhỏ của con trai, vừa yêu vừa hận cắn răng nói.

"La tổng, đến rồi, có thể xuống xe." Tiểu Phi cho xe dừng lại ở trước Hoa Anh Thảo, mới cắt ngang hai mẹ con đang đùa giỡn.

"Được, tôi đưa Tiểu Bạch đi vào, đến khi nào chúng tôi dùng cơm xong, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh."Ngọc Mỹ hướng Tiểu Phi nói, "Hẳn là sẽ mất thời gian rất dài, anh có thể đi dạo xung quanh đây."

Ngọc Mỹ xuống xe trước, vịn cửa xe giang hai tay, chờ Tiểu Bạch nhảy xuống xe ôm vào trong ngực: "Đến đây, xuống xe thôi!"

Bỗng nhiên, sau lưng có một giọng nam quen quen thuộc truyền đến: "La Ngọc Mỹ ?"

Ngọc Mỹ quay đầu lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Chết không được tử tế, dĩ nhiên là Nguyễn Hữu Quốc ! Hắn đang ngồi trên xe lăn, được một người trợ lý đẩy từ cửa chính Hoa Anh Thảo đi ra, chỉ cách cô khoảng mười mét!

"Thật là em. . . .A, lại bị tôi bắt được." Nguyễn Hữu Quốc xác nhận đúng là Ngọc Mỹ , khẽ cười lên.

Anh quay mặt về trợ lý phía sau dùng tay ra hiệu, lập tức xe lăn trượt thẳng về phía Ngọc Mỹ thật là cuộc đời ở nơi nào cũng không gặp, đôi khi không tìm ra để cho cô trong buổi tiệc trốn thoát, nhưng lại trốn cũng trốn không khỏi tầm mắt của anh!

Đột nhiên nhịp tim của Ngọc Mỹ đập lên tới 800, rốt cuộc hiện tại là tình huống gì, rốt cuộc cô làm thế nào bây giờ!

Hiện tại, Nguyễn Hữu Quốc đang đi tới, ngồi trong xe là Tiểu Bạch, cha con hai người đều cách cô chỉ có năm mét.

Giây tiếp theo, Nguyễn Hữu Quốc đi đến bên cạnh cô nhìn thấy Tiểu Bạch, giây tiếp theo, Tiểu Bạch sẽ nhảy xuống xe nhào vào trước ngực cô. . . . . . .

Giây tiếp theo, chính là nội trong năm năm hai cha con không biết sự tồn tại của nhau lần đầu tiên gặp mặt, chính là cô sợ muốn chết tình cảnh này, không phải Nguyễn Hữu Quốc cướp Tiểu Bạch bên cạnh cô, mà là Tiểu Bạch tìm cách phế bỏ cha bé. . . . .

Giây tiếp theo, chính là ngày tận thế Sao Hỏa đụng Địa Cầu. . . . .

Mau mau lên xe chạy trốn?

Nhưng như vậy sẽ làm Nguyễn Hữu Quốc hoài nghi cô! Tại sao vô duyên vô cớ, cô thấy anh lại bỏ chạy, nhất định là trong lòng có quỷ, càng làm cho Nguyễn Hữu Quốc nghi ngờ trong xe cô giấu giếm cái gì. . . . . . .

Đem giấu Tiểu Bạch đi?

Nhưng thời gian không đủ, hai người sẽ phải gặp lại, cô có thể giấu Tiểu Bạch ở đâu? Hơn nữa làm như vậy, nhất định sẽ làm cho Tiểu Bạch thấy kì lạ, sẽ không ngừng hỏi rõ ngọn nguồn, cô có thể giải thích thế nào. . . . . .

"La tổng?"Nguyễn Hữu Quốc thấy nảy giờ Ngọc Mỹ không nói gì, vừa đến gần cô vừa hỏi, "Sao vậy, chẵng lẽ mất hứng khi thấy anh?"

Nhìn xe lăn của  Nguyễn Hữu Quốc ngày càng gần, trong đầu Ngọc Mỹ dứt khoát, cô sử dụng toàn bộ sức lực, "Phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.

"Mẹ, sao vậy?" Tiểu Bạch vừa định bước xuống xe, bị hành động của Ngọc Mỹ hù doạ đến nghi ngờ, vội vỗ cửa xe hỏi.

"Bảo bối ngoan, tạm thời con đừng nói chuyện!" Ngọc Mỹ nháy mắt cực nhanh với Tiểu Bạch, sau đó làm động tác với tài xế, bất ngờ hiểu ra gật đầu, cửa xe lập tức khoá kín, nhốt Tiểu Bạch ở trong xe.

"Ô,Nguyễn thiếu gia, trùng hợp thế, anh cũng ở đây . . . . ." Lúc này Ngọc Mỹ mới quay người lại, vững vàng ngăn cách ở trước cửa sổ xe, không để cho Nguyễn Hữu Quốc có bất kì một cơ hội nào nhìn vào trong xe, không để cho anh thấy con trai bảo bối, cô cười gượng nói, "Thật khéo,Nguyễn thiếu gia. . . . ."

"Em sao vậy?" Nguyễn Hữu Quốc đã tới bên cạnh Ngọc Mỹ , ánh mắt nhìn xuyên thấu qua kính xe nhìn vào bên trong, "Trong xe có cái gì?"

Thân thể Ngọc Mỹ vững vàng ngăn được ánh mắt của anh, Nguyễn Hữu Quốc khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Ngọc Mỹ mồ hôi rũ rượi, nụ cười cứng ngắc của cô vô cùng chướng mắt, trực giác nói cho anh biết, cô đang giấu giếm cái gì đó.

Nhưng cụ thể là cái gì, anh cũng không rõ, anh chỉ biết, Ngọc Mỹ vĩnh viễn tự tin phấn khởi chưa từng luống cuống, cho dù là đối mặt với kẻ địch vu oan, cô cũng lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống.

"Không có.. . . không có, sao có thể? Ha ha . . . . ."Ngọc Mỹ vội mở miệng phủ nhận, "Nguyễn thiếu gia thật biết nói đùa, tôi tới đây một mình, trong xe trừ tài xế còn có thể có ai. . . . . ."

Lau sạch mồ hôi rịn trên trán,Ngọc Mỹ sửa lại vẻ mặt luống cuống của mình, hít sâu một cái mới nâng mặt, nhìn Nguyễn Hữu Quốc nói: "Bên ngoài hơi nóng, năm nay mùa hạ quá nóng, đến tối sao nhiệt độ lại cao như vậy."

"A, đúng vậy, mùa hè vẫn luôn nóng. Em tới nơi này ăn cơm?" Nguyễn Hữu Quốc tin cô....., nhìn lướt qua tấm bảng hiệu hoa anh thảo, hỏi cô: "Sao lại không vào? Đứng ở dây làm gì?"

"Tôi vốn định tới đây dùng bữa tối, chỉ là hình như không có chỗ ngồi, đang chuẩn bị đi về đây." Cái khó ló cái khôn, Ngọc Mỹ cười nói, hỏi ngược lại Triển Thiếu Khuynh, "Sao Nguyễn thiếu gia lại ở chỗ này, mới ăn cơm ở hoa anh thảo nên đi ra ngoài sao?"

"Không, không phải tới để Nguyễn Hữu Quốc cười một tiếng, "Hoa anh thảo là buôn bán của Nguyễn thị, anh tới đây kiểm tra một chút. Chỉ là không ngờ lại trùng hợp gặp em. Còn muốn vào ăn cơm không, anh tìm chỗ ngồi cho em, chúng ta cùng nhau nói một chút chuyện hợp tác?"

"Không, không, không. . . ."Ngọc Mỹ vội vàng lắc đầu, nhưng thấy Nguyễn Hữu Quốc nhíu mi tâm lại nổi lên lòng nghi ngờ, liền lập tức giải thích, "A, tôi không có ý gì cả, chỉ là tối hôm nay có việc, không có thời gian rảnh. Tôi đến hoa anh thảo cũng chỉ muốn ăn cơm xoàng, không cần làm phiên Nguyễn thiếu gia."

Sắc mặt Nguyễn Hữu Quốc tốt lên một ít, suy nghĩ một chút nói: "Không cần làm phiền, nếu em không kịp thời gian, có thể đổi một loại phương thức khác, để cho em có thể nếm hương vị, lại hợp thời gian."

Nguyễn Hữu Quốc quay đầu nhìn trợ lý, từ từ phân phó: "Lưu Vũ, đi nói quản lí chuẩn bị năm món ăn, kêu hắn lập tức mang tới đây."

Ngọc Mỹ sững sờ, đây là tình huống gì, cô chỉ vô tình gặp Nguyễn Hữu Quốc , định nói nhảm vài câu, sau đó đuổi anh đi, nhưng sao bây giờ lại kéo dài thời gian, phải đợi có thức ăn rồi?

Theo cô biết, năm năm trước hoa anh thảo chưa từng phục vụ tận nơi, theo danh tiếng và mức độ thịnh vượng, năm năm sau cũng không thể phục vụ tận nơi! Nguyễn Hữu Quốc không cần cho cô cái đặc quyền này đi, chờ đợi như vậy, sẽ làm Tiểu Bạch chờ ở trong xe bị khoá chặt, nhất định không được a. . . . !

"Nguyễn thiếu gia, thật không cần phiền toái như vậy!" Ngọc Mỹ vội vàng đi lên, kéo tay Nguyễn Hữu Quốc , "Không cần, tôi nói thật, thật sự có chút làm phiền anh, không cần như vậy! Lần sau tôi tự mình mời, lần sau đi, bây giờ thật tôi phải về.!"

Nguyễn Hữu Quốc cầm bàn tay Ngọc Mỹ chủ động đưa tới, kép bàn tay lại, đem tay cô nắm chặt, bàn tay mềm mại như ngọc vừa vặn dán sát độ cong tay anh, giống như trời sinh phù hợp.

"Không cần bao nhiêu thời gian, anh cùng em, sẽ không để cho em nhàm chán." Nguyễn Hữu Quốc rất kiên trì nói, phụ nữ của anh nếu như ở trong quán ăn của anh không có cơm ăn, thật làm anh thấy thất bại, chẳng lẽ anh sẽ để phụ nữ của mình đói bụng sao?!

Ngọc Mỹ trơ mắt nhìn trợ lý Nguyễn Hữu Quốc chạy như bay vào hoa anh thảo, lúc này nói gì cũng không kịp, nói quá nhiều sẽ lộ ra cái gì đó, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là tiếp nhận ý tốt của Nguyễn Hữu Quốc .

Khổ chỉ có Tiểu Bạch, bé bị mẹ khoá cửa nhốt ở trong xe, nhất định là không biết làm sao, định mời bé tới đây ăn cơm cũng không cách nào thực hiện, đều do Nguyễn Hữu Quốc đột nhiên xuất hiện!

Không biết Tiểu Bạch có làm ầm ĩ trong xe hay không, có thể buồn bực hay không, giữa mùa hè, Tiểu Bạch có thể nán lại trong xe bao lâu. . . . .

Haizz, đợi sau khi cô lên xe, đối mặt với Tiểu Bạch như thế nào đây? Cô phải giải thích như thế nào lại không cho bé xuống xe, không để cho bé ra ngoài! Rõ ràng lúc ở Mỹ, cô hào phóng mang theo con trai xuất hiện gặp tất cả mọi người. . . . .

Cô tuyệt đối không thể nói thật với Tiểu Bạch, nói thẳng cho bé, cái chú trước mặt này thật ra là cha bé, đây không thể nghi ngờ là cha con tương tàn! Nhưng cô cũng đã đồng ý với bé là tuyệt đối không nói dối bé, làm sao mới có thể làm cho bé tin vào lí do của cô đây. . . . ..

Buồn rầu còn để lại di chứng, nhất thời Ngọc Mỹ không có phát giác tay của mình còn bị Nguyễn Hữu Quốc nắm lấy, hơn nữa đang bị anh mang đến chỗ ghế dựa của hoa anh thảo.

Chờ Ngọc Mỹ hồi phục tinh thần, cô đã ngồi trên ghế đá, Nguyễn Hữu Quốc ngồi xe lăn lẳng lặng đi theo cô, hai người sóng vai nhau ngồi dưới gốc cây, một bộ tư thái hài hoà mỹ mãn.

"Ngọc Mỹ" Chợt Nguyễn Hữu Quốc mở miệng gọi cô.

"A? Sao vậy?" Trong lòng Ngọc Mỹ còn đang suy tư, Nguyễn Hữu Quốc gọi làm cô giật mình, "Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa được không?"

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ