Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

"Em ở đây ngẩn người? Ở cùng một chổ với anh, làm cho em nhàm chán đến xuất thần?" Nguyễn Hữu Quốc chăm chú nhìn Ngọc Mỹ hỏi, cô vẫn xụ mặt không biết trầm tư cái gì, anh cảm thấy ngột ngạt ủy khuất thất bại. Chẳng lẽ người phụ nữ nhỏ này đối với anh không có một tia hứng thú, không muốn liếc nhìn anh một cái sao!

Rõ ràng năm năm trước cô nhìn ánh mắt của anh mê mẩn say đắm, một đêm triền miên kiều diễm như thế, cô cùng với anh hài hòa phù hợp không chê vào đâu được .....

Ngọc Mỹ lắc đầu: "không có, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện, tôi không có thấy nhàm chán."

Nguyễn Hữu Quốc nhếch khóe môi, rõ ràng vẫn cảm thấy Ngọc Mỹ trả lời anh cho qua chuyện, hay là do nguyên nhân chân của mình bị thương, lực hấp dẫn mới có thể giảm xuống?

Người làm nghệ thuật dường như cũng là người cầu toàn,cô kiên trì như vậy là muốn anh hồi phục đứng lên, là vì cô không thích người sa ngã không đứng lên được, hi vọng anh phấn chấn hăm hở tiến lên?

Nắm chặt tay, Nguyễn Hữu Quốc tin chắc suy nghĩ trong đầu, anh muốn gắng sức tăng cường thời gian, chờ thời điểm anh hồi phục khỏe mạnh, xem cô còn có thể trốn đi hướng nào!

Ngọc Mỹ sửng sốt, ngón tay bị nắm thật chặt cảm giác thế này nhanh chóng truyền đến đại não, cô cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đan xen nhau, ngây người.

Sao lại là cảnh tượng này, cô cùng Nguyễn Hữu Quốc thế nào lại giống như người yêu bình thường tay nắm tay vai kề vai ngồi trên ghế! Rốt cuộc khi nào thì cô cùng Nguyễn Hữu Quốc mười ngón tay đan xen nhau!

Ngọc Mỹ vội vàng nhìn khắp xung quanh, cô sợ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ tức giận dùng mọi thủ đoạn phá hư mọi thứ bên trong xe để chạy đến, sau đó dùng mọi cách để hành hạ Nguyễn Hữu Quốc . Con trai bảo bối của cô đối với bất kì thứ gì tiếp cận cô, người đàn ông có quan hệ thân thiết nắm tay của cô một chút liền công kích không phân biệt!

Nguyễn Hữu Quốc nhìn theo tầm mắt của Ngọc Mỹ : "Em đang nhìn gì vậy, có cái gì ở trong xe làm em không yên tâm sao? Có muốn đi lấy lại đây không?

Lấy, lấy lại đây? Mang Tiểu Bạch đến đây? Đó mới là tự tìm chết không phải sao!

Ngọc Mỹ nhanh chóng rút tay mình ra, kéo cằm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Tôi chỉ nhìn xem trợ lý sao còn chưa đến, thời gian chờ rất lâu rồi."

"Cũng không có bao lâu, đợi không được?" Nguyễn Hữu Quốc mỉm cười, "Sẽ đến nhanh thôi, hay là chúng ta tùy tiện tán gẫu, thời gian sẽ qua nhanh hơn." Anh nghĩ muốn hiểu rõ cô, Về tất cả những gì của cô.

"Ừ, được."Ngọc Mỹ gật đầu, "Nguyễn thiếu gia còn lo lắng chuyện hợp tác cùng Thịnh Thế Ngọc Mỹ ? Xin yên tâm, hợp đồng này là tôi tự mình nắm, cung cấp cho Nguyễn thị thiết kế đẳng cấp quốc tế, tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng."

"Ai muốn nói chuyện làm ăn công sự . . . " Nguyễn Hữu Quốc mệt mỏi, "Không thể nói chuyện khác sao, em cũng nói chuyện về công việc với bạn bè sao?"

Ngọc Mỹ nghiêng đầu: "Nhưng tôi cùng Nguyễn thiếu gia lại không tính là bạn bè, ngoại trừ nói chuyện hợp tác hạng mục, còn có đề tài gì để nói đâu?"

"Em! Thật đúng là trước sau như một em phải chọc anh tức giận!" Nguyễn Hữu Quốc xoa mi tâm, cùng Ngọc Mỹ nói chuyện quả thực đúng là tôi luyện sức nhẫn nại của anh, nếu có thể, anh rất muốn lập tức đè ép cô, xé nát cô, làm cho cô lập tức khuất phục dưới thân anh cầu xin tha thứ, xem cô còn có thể ức hiếp anh hay không!

Sau một lúc lâu  Nguyễn Hữu Quốc mới mở miệng, anh cắn răng hỏi Ngọc Mỹ : "Vậy nói chuyện làm ăn, em chừng nào rảnh đi đến Nguyễn thị, chúng ta bàn bạc cụ thể một chút thực hiện phương án, những phần rất nhỏ cũng phải thập toàn thập mỹ, sản phẩm của anh cần thiết kế tốt nhất."

Ngọc Mỹ từ chối binh đến tướng chặn: "Ồ, Nguyễn thiếu gia có lẽ còn chưa biết tiến triển của sự việc, phương án không cần nói lại. Buổi chiều thời điểm kết thúc tiệc rượu, Thịnh Thế Ngọc Mỹ đã cùng Lãnh trợ lý ký kết hợp đồng, Ông ủy nhiệm chuyên gia đến giám sát thiết kế phương án, tuyệt đối sẽ không làm Nguyễn thiếu gia bất mãn, xin anh yên tâm."

Nguyễn Hữu Quốc nhất thời nghẹn lời: "Anh biết rồi. . . "

Nguyễn Hữu Quốc yên lặng nghiêng đầu sang chổ khác, Ngọc Mỹ vẫn không nói lời nào có vẻ tốt hơn, đến cùng vì cái gì mỗi một câu cô nói ra đều làm cho anh tức giận đuối lý nghẹn họng, đều làm anh không thể nói được lời nào!

Anh dường như một quyền đánh vào bông( bông vải), đối diện Ngọc Mỹ toàn thân không có tinh thần, lời của cô không có bất cứ vấn đề gì, sắp xếp toàn bộ và lập kế hoạch đều không sai mooth chút nào, lại cố tình làm cho anh lúng túng tức giận. Ngọc Mỹ sao cô có thể xem anh như những đối tác trước đây, luôn luôn khách sáo giải quyết việc chung.

Anh muốn tình cảm chân thành của cô, muốn cô thật lòng thật dạ! Nguyễn Hữu Quốc anh nhất định phải trở thành người đàn ông độc nhất vô nhị trong lòng cô, trở thành người trong cuộc đời cô yêu nhất!

Ngọc Mỹ không tự giác rụt lại thân mình, mới vừa rồi sự nham hiểm và kiên quyết trong mắt Nguyễn Hữu Quốc làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, cái loại tình thế bắt buộc này nghiêm túc không chết không ngừng, cái loại ánh mắt sói tính hung tàn nhìn về phía con mồi,Ngọc Mỹ chỉ có thể im lặng nói tiếng bảo trọng vì Nguyễn Hữu Quốc vừa ý con mồi, con mồi là không có khả năng chạy mất, vẫn là chủ động khoanh tay chịu trói tốt hơn.

Năm năm trước cô chỉ biết, anh là một con sói nguy hiểm lại tao nhã, có bề ngoài hoàn mỹ nhất khí thế ôn hòa, nhưng khi sự độc ác tàn nhẫn thức dậy sẽ dốc sức nhào tới cắn đứt cổ đối thủ. Những năm gần đây anh bị thương, thu lại sói tính, nhưng bây giờ anh trở lại rừng rậm lấy mạnh hiếp yếu, bản tính đè nén thật lâu có thể sẽ bộc phát một lần, con mồi bị anh nhìn chằm chằm tình cảnh thật sự đáng lo ngại.

Lúc này, trợ lý nâng một chồng hộp tiện lợi cẩn thận chạy tới, anh ta khom người đưa cho Nguyễn Hữu Quốc : "Thiếu gia, chổ này là các món ăn nổi tiếng nhất của Hoa Anh Thảo, đầu bếp còn đặc biệt lựa chọn thậm chí còn làm lạnh nhưng cũng không làm thức ăn mất đi mỹ vị, của ngài đây ạ!"

Nguyễn Hữu Quốc đón lấy, nhìn thoáng qua Ngọc Mỹ làm cho anh vừa hận vừa yêu, đưa cho cô nói: "Cho em, mang về ăn."

Ngọc Mỹ nhận lấy: "Cám ơn ý tốt của Nguyễn thiếu gia, tôi mà từ chối thì bất kính rồi. Làm phiền Nguyễn thiếu gia đã lâu, bây giờ cũng nên đi rồi, Cám ơn."

Khóe môi Nguyễn Hữu Quốc hiện ra một chút ý cười, chuyển động xe lăn, "Anh tiễn em."

Ánh mắt Ngọc Mỹ rung động, anh có thể có chừng có mực hay không, hai người từ biệt như vậy không được sao, như vậy giữ khoảng cách một chút, anh muốn đưa cô đến bên xe làm gì!

Đang lúc ngây người, trợ lý Nguyễn Hữu Quốc đã giúp anh đi về hướng chiếc xe, thấy Ngọc Mỹ không có đi theo, anh quay đầu nghi hoặc hỏi: "Không phải đang vội sao, sao không đi?"

"A, ừ!" Ngọc Mỹ vội vàng bước nhanh đuổi kịp, "Thân thể của anh hẳn là không thể mệt nhọc, hôm nay đã bận rộn đến bây giờ, anh vẫn là nên về sớm một chút để nghĩ ngơi đi, tự tôi lên xe là được rồi, không cần tiễn!"

Một bên Nguyễn Hữu Quốc được trợ lý phụ giúp tiếp tục đi về phía trước, một bên quay đầu nhìn Ngọc Mỹ chằm chằm, nhìn thẳng thấy cả người cô sợ hãi, mới thản nhiên nói: La Ngọc Mỹ , em cho là có thể trốn anh đến khi nào? Tuy rằng không biết tại sao em kháng cự lại như vậy, nhưng em phải nhớ kỹ, năm năm trước đây em không chạy được. . . ."

Thân thể Ngọc Mỹ cứng ngắc chỉ có thể đi theo, nhìn đã tới gần xe trong gang tấc, nghĩ đến Tiểu Bạch đang ở trong xe, cô lạnh nhạt vuốt lông mày, khôi phục bình thường lại sự bình tĩnh cơ trí.

Cô nhìn lại Nguyễn Hữu Quốc : "Nguyễn thiếu gia lại nói đùa rồi, tôi làm sao có thể cố ý trốn tránh anh chứ. Cùng hợp tác với nhau, về sau nhất định không thể không tiếp xúc với Nguyễn thiếu gia, Xin Nguyễn thị sẽ quan tâm công ty nhỏ của chúng tôi nhiều hơn

Ngọc Mỹ cười nhạt đi về phía trước xe, mở cửa tay lái phụ, vẫy tay với Nguyễn Hữu Quốc nói: "Cám ơn bữa tối của Nguyễn thiếu gia, tôi xin tạm biệt trước."

Nguyễn Hữu Quốc nhìn Ngọc Mỹ chuẩn bị lên xe, khẽ gọi cô lại: "Đợi chút, anh còn có chuyện muốn nói. Hôm nay xem La tổng quan tâm chuyện công ty như vậy, để cho tôi cảm thấy phải có chút dụng tâm. Tuy rằng đã có chuyên gia giám sát quá trình, có lẽ không thể làm phiền La tổng, mỗi tuần đến Nguyễn thị trình bày một chút về sự tiến triển của phương án thiết kế cho tôi, đảm bảo sẽ không bại lộ cái gì chứ?"

Biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng không vội vã, khóe môi hơi nhếch lên, núi không đến dựa mình, mình phải đi dựa núi, đối với Ngọc Mỹ người phụ nữ lằng nhằng này, anh tuyệt đối không để cô sỏ mũi dẫn đi, nhất định phải tận lực phản kích!

Sóng mắt Ngọc Mỹ lưu chuyển, gật đầu nói: "Đây là sự chuyên nghiệp của Thịnh Thế Ngọc Mỹ , nên vì Nguyễn thị cung cấp phục vụ tốt nhất, có điều là liên quan đến thời gian, rất không có khả năng mỗi tuần một lần, một tháng giáp mặt tiến hành họp báo, như vậy có thể chứ?"

"Nửa tháng, nửa tháng em đến một lần." Nguyễn Hữu Quốc chăm chú nhìn Ngọc Mỹ , anh không thể dồn ép cô thật chặt, nhưng nửa tháng là anh đã nhẫn nại đến mức cực hạn.

"Được, quyết định như vậy đi."Ngọc Mỹ ngồi vào tay lái phụ, kéo xuống cửa kính vẫy tay tạm biệt Nguyễn Hữu Quốc , "Tôi đi Trước,Nguyễn thiếu gia xin tự nhiên."

Tiểu Phi từ từ khởi động xe, chậm rãi chạy ngang qua bên cạnh Nguyễn Hữu Quốc , sau đó càng chạy càng xa, cuối cùng quẹo cua, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh.

Ngọc Mỹ thở dài một hơi, vội vàng nói Tiểu Phi dừng xe, cô từ tay lái phụ xuống xe, nhanh chóng chạy đến ghế ngồi phía sau.

"Bảo bối, mẹ làm sai, mẹ không nên khóa con ở trong xe. . . . . ." Ngọc Mỹ mở cửa xe bước chậm vào, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt con trai, chỉ cầu xin bé tha thứ, "Tiểu Bạch con đừng tức giận, có lời gì đều nói ra được. . . . ."

Ngọc Mỹ lo sợ bất an, vừa rồi cô cùng Nguyễn Hữu Quốc tiếp xúc không biết có bị Tiểu Bạch nhìn thấy rõ hay không, nếu bị bé nhìn thấy, con trai bây giờ nhất định là tức giận đến đỏ mặt! Hơn nữa Tiểu Bạch bị khóa ở trong xe không thể di chuyển, có phải càng thêm tích tụ lửa giận hay không, biến mình thành thuốc nổ nhồi vào bánh bao?

Hiện tại cô chỉ hi vọng con trai có thể phát tiết ra ngoài, vậy là một trận mưa bom bão đạn ngay tại chổ, nếu mà Tiểu Bạch vẫn còn buồn, vậy nhất định sẽ biến thành vũ khí hạt nhân, dốc sức hủy diệt toàn bộ đoàn người!

Nhưng Tiểu Bạch không có một chút dấu hiệu tức giận, chính là bé nằm ở phía sau nhìn phong cảnh phía sau cửa sổ xe, thấy Ngọc Mỹ lên xe, bé quay đầu nhìn về phía mẹ, tò mò hỏi: "Mẹ, người vừa rồi là ai?"

Ngọc Mỹ ngẩng đầu, xác nhận con trai không có bất mãn nổi giận, vẫn cân nhắc cẩn thận từ ngữ nói: "Ách. . . . . Anh ấy là người hợp tác làm ăn với công ty của mẹ, chính là vừa rồi nói một chút chuyện làm ăn. . . . ."

"Me, ngườ vừa rồi kia không tồi, mẹ có muốn cân nhắc thu chú ấy làm trợ lý hay không?" Tiểu Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên, đặc biệt nghiêm túc nói với Ngọc Mỹ .

Ngọc Mỹ bị hoảng sợ, không thể nào, Tiểu Bạch chỉ nhìn thoáng qua Nguyễn Hữu Quốc cách cửa kính như vậy, đã cảm thấy cha của bé không tồi!

Chẳng lẽ là phụ tử liên tâm như trong truyền thuyết? Tiểu Bạch luôn luôn bài xích đối với những người đàn ông trẻ tuổi đến cực hạn nhưng cho phép cô tiếp nhận cha của bé, đây không phải là máu mủ tình thâm trong truyền thuyết sao?

"Tiểu Bạch, vì. . . . . .Vì sao, mẹ không thiếu trợ lý. . . . . " Ngọc Mỹ lắp bắp hỏi, cô sợ Tiểu Bạch sẽ nói ra một câu như là vừa nhìn thấy chú ấy là thích, nói có cảm giác chú ấy rất quen thuộc. . . . Mặc kệ Tiểu Bạch là vui thích hay là chán ghét Nguyễn Hữu Quốc , cô đều tuyệt đối sẽ không để con trai lao vào vòng tay của người khác!

"Người đó thật thú vị! phải ngồi trên cái ghế dựa chạy đi kia, con rất thích! Mẹ lại không nuôi mèo cũng không nuôi chó, về sau con đi học, vốn không có nhiều thời gian ở cùng mẹ, mẹ có thể nuôi người làm sủng vật!" Đôi mắt to đen như mực của Tiểu Bạch sáng long lanh nhìn Ngọc Mỹ , nghiêm túc cân nhắc, biểu tình trên mặt cũng xấu xa, "Bộ dạng của chú ấy cũng không tệ lắm, ừ, đương nhiên không đẹp trai bằng con, chú ấy có thể cùng mẹ nói chuyện làm ăn lâu như vậy, hẳn là năng lực làm việc cũng không kém? Với lại chú ấy rất buồn cười, Ngồi cái ghế dựa chạy tới chạy lui, nếu mẹ nuôi chú ấy quả thật là rất thú vị."

Nhất thời Ngọc Mỹ dở khóc dở cười, cô chỉ biết không thể dùng ánh mắt của người bình thưởng nhìn con trai bảo bối của mình, tất cả trong đầu Tiểu Bạch đều khác hẳn người thường tâm tư kín đáo suy nghĩ tuyệt diệu, tất cả đều là suy nghĩ cổ quái hiếm lạ!

Bé nhìn thấy Nguyễn Hữu Quốc sau đó chỉ bình phẩm người kia rất thú vị thôi sao? Bé thích cái xe lăn công nghệ mà Nguyễn Hữu Quốc ngồi, mà không có phản ứng gì với Nguyễn Hữu Quốc ? Tại sao Tiểu Bạch có thể thuyết phục cô làm chuyện nuôi người thành sủng vật, huống chi người kia là cha của bé!

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, lại ôm lấy cổ Ngọc Mỹ cam đoan: "Mẹ có thể nuôi chú ấy chơi, nhưng chỉ có thể chơi trong giờ làm việc ở công ty thôi, với lại chú ấy tuyệt đối không thể giành mẹ với con được, người đàn ông mẹ yêu chỉ duy nhất một người là con La Tĩnh Bạch!"

"Tiểu quỷ!" Trong nháy mắt Ngọc Mỹ gõ gõ cái trán nhỏ của con trai, "Con nuôi người khác thành chú hề sao, ai dạy con không tôn trọng người khác như vậy? Ngoại trừ con ra, sao mẹ phải nuôi người khác chứ? Không được ăn nói lung tung, về sau cũng không cho con gặp người vừa rồi, để tránh con nói lung tung khi nhìn thấy chú ấy!

"Hì hì. . . . .mẹ." Tiểu Bạch làm nũng trong lòng Ngọc Mỹ , "Người ngồi xe lăn kia rất thú vị a, có rất nhiều rất nhiều công năng chơi rất vui, con thật sự rất thích, mẹ có thể cầu xin chú ấy cho con chơi một chút?"

"Lại nói lung tung, xe lăn có thể tùy tiện chơi sao, thân thể của người đó không tốt, mới bắt buộc phải ngồi, chẳng lẽ con còn hâm mộ?" Ngọc Mỹ kéo kéo lỗ tai nhỏ của con trai, "Về sau không cho phép nói những lời không lễ phép như vậy, cô chú bị khuyết tật thật sự bất tiện lại không được vui vẻ!"

"Ồ. . .Con chỉ nói như vậy với mẹ thôi." Tiểu Bạch kéo dài giọng điệu trả lời, nghiêng đầu, bé nhìn ra ngoài cửa sổ xe cảnh đường phố bên ngoài không ngừng lui về phía sau, nghi ngờ hỏi, "Chúng ta không đi ăn cơm? Sao từ Hoa Anh Thảo đi về vậy?"

Ngọc Mỹ cầm qua hộp tiện lợi, vỗ nhẹ nhàng: "Người vừa rồi kia là ông chủ của Hoa Anh Thảo, chú ấy trực tiếp gói đồ ăn đưa tới cho chúng ta, cho nên không cần đi vào!" Ngọc Mỹ xúc động, giai cấp đặc quyền đúng là tốt, tuy rằng cô đã đặt chổ ở Hoa Anh Thảo, nếu mà không gặp được Nguyễn Hữu Quốc , dựa theo tốc độ bình thường của phục vụ bếp ở nhà hàng Hoa Anh Thảo, cô cùng Tiểu Bạch không biết khi nào mới có thể ăn được bữa cơm đây.

"A!" Tiểu Bạch thuận tiện đoạt lấy, mở ra sau đó hít một hơi dài: "Oa, thơm quá!" không kịp chờ đã đưa bàn tay nhỏ vào trong hộp.

"Bốp!" Ngọc Mỹ nhanh tay lẹ mắt đánh rụng tay con trai, "Con cái nhà ai không lễ phép như vậy, về nhà rồi ăn!Ngọc Mỹ cất kỹ hộp tiện lợi, nói với lái xe, "Tiểu Phi, chúng ta về nhà!"

Về nhà, Ngọc Mỹ đặt đồ ăn phong phú vào lò vi sóng hâm nóng, sau khi bưng ra, Tiểu Bạch không ngớt lời tán dương, nhìn bộ dáng con trai ăn như lang thôn hổ yết(*), chẳng biết tại sao trong đầu Ngọc Mỹ xuất hiện một suy nghĩ, hộp cơm này có được tính chính là vật Nguyễn Hữu Quốc hối lộ Tiểu Bạch không? Cho dù Tiểu Bạch nhất định sẽ chán ghét Nguyễn Hữu Quốc , nhưng hiện tại lại mười phần yêu thích đồ mà anh mang tới.

(*) Lang thôn hổ yết: ăn ngấu nghiến.

Nhất thời Ngọc Mỹ cảm thấy áp lực rất lớn, cha con hai người còn chưa chính thức gặp nhau, trái lại cả hai đều hòa thuận, có thể cân bằng tương lai, cô vẫn còn gánh nặng đường xa. . . . . .

Buổi tối, Nguyễn Hữu Quốc vừa trở lại biệt thự, chợt nghe thanh âm phóng khoáng càng già càng dẻo dai của cha truyền đến: "Hữu Quốc đã về phải không? Bây giờ ở đâu đấy, sao bây giờ mới về!"

Nguyễn Hữu Quốc di chuyển xe lăn, đi qua lên tiếng trả lời: "Ba, con ở đây."

Ông cụ nhìn kỹ Nguyễn Hữu Quốc , lo lắng nói: "Buổi chiều kết thúc tiệc rượu bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu, lão Lãnh nói con đi ra ngoài, người trợ lý kia có chăm sóc tốt cho con không? Trễ như vậy con chưa về, ba lo chết rồi!"

"Ba, con chỉ đi thị sát Hoa Anh Thảo một chút, chậm trễ chút thời gian ở trên đường, mới trở về trễ một chút." Nguyễn Hữu Quốc nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ vừa mới chỉ vào tám giờ rưỡi, cha đã bắt đầu lo lắng.

Ông cụ vui mừng nhìn con trai: "Hữu Quốc à, tuy rằng vài năm nay con không bao giờ ra khỏi cửa, nhưng biểu hiện hôm nay vẫn là không thể chê vào đâu được, con xem, không hề để ý chân của con, họ đều khiếp sợ khi con quay lại thương trường, cũng vì sợ tài năng của con. . . . Có điều Hữu Quốc , con cần phải từ từ đừng nên nóng lòng, trước hết khôi phục tốt thân thể, cố gắng phục hồi sức khỏe là việc quan trọng nhất, việc công ty chỉ giải trí thôi, đã hiểu chưa?"

Nguyễn Hữu Quốc cảm động gật đầu: "Con biết, ba, con sẽ chú ý thân thể."

"Ừ." Ông cụ cười, chớp mắt ranh mãnh hỏi, "Hữu Quốc à, hôm nay vị tổng giám đốc kia của Thịnh Thế Ngọc Mỹ , gọi là Ngọc Mỹ phải không, ba nghe Tôn quản gia nói con rất chú ý cô ấy? Ở trên hội nghị đấu thầu, con nhìn cô ấy bằng ánh mắt không bình thường, không bỏ xót dù là động tác nhỏ của cô ấy, nhưng đừng nghĩ có thể giấu được lão già đây! nói với ba một chút, có phải con có tình ý với người ta?"

Nguyễn Hữu Quốc thu lại ánh mắt, trên mặt chợt ửng hồng, quả nhiên cha có đôi mắt tinh tường, một động tác nhỏ cũng chạy không khỏi ánh mắt nham hiểm dãi dầu sương gió của ông, Nguyễn Hữu Quốc nhất thời chột dạ bị nói trúng tim đen.

Sau lại ngẩng đầu, anh nghiêm túc nhìn cha nói: "Cô ấy là người phụ nữ của con, ba, ba phải chuẩn bị tâm lý, con đã định cô ấy!"

Ông cụ khẽ nhíu mày, "Con thật sự nghiêm túc? Không phải càng quấy như trước kia?"

"Chưa từng có nghiêm túc qua." Nguyễn Hữu Quốc gật đầu, khóe môi treo nụ cười, đời này kiếp này, cô nhất định phải thuộc về anh!

Nguyễn lão gia không nói gì thêm, chỉ là vui mừng vỗ vỗ vai con trai. Hôm nay ông mười phần để ý chuyện này, đặc biệt nhìn bản vẽ thiết kế của Thinh Thế Ngọc Mỹ , quả thật là tài hoa hơn người không thể soi mói, buổi chiều ông cũng nghiên cứu lịch sử khởi nghiệp của Thịnh Thế Ngọc Mỹ , đưa ra kết luận là: ánh mắt con trai mình chọn phụ nữ cũng giống như trên thương trường, vẫn tinh chuẩn như vậy!

Ngọc Mỹ kia là một người phụ nữ tài năng xứng đôi với Hữu Quốc , tự tin thông tuệ(**), xinh đẹp cởi mở, mọi phương diện đều làm ông rất hài lòng.

(**) Thông tuệ: thông minh sáng suốt

Nửa ngày sau, ông mới mở miệng: "Cố lên con trai, nhất định phải mang con dâu của ba đuổi tới tay!"

"Nhất định!"  Nguyễn Hữu Quốc cùng cha vỗ tay tán thưởng, tuyên bố tràn đầy tự tin.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ