Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thế nhưng lại để cho anh ôm đi..........

Mắt Thiên Tuệ trợn tròn lên một cái, một ý nghĩ đột nhiên chui vào đầu, cô lập tức kéo tấm chăn mỏng quấn quanh người mình, nửa mình còn lại quỳ ở trên giường.

" Dạ......."- Cô muốn nói chuyện nhưng chưa kịp nói đã bị ngắt lời.

" Thiên Tuệ, anh muốn em." - Anh mở miệng nói, không do dự chút nào.

" Em biết.........." - Cô không phải là đứa ngốc mà không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Mặc dù có chút xấu hổ nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn anh.

" Em biết sẽ xảy ra chuyện gì, em chỉ có một cơ hội từ chối !" - Anh bình tĩnh nhìn cô, ngay cả anh cũng có chút không hiểu, tại sao anh lại nói như vậy..............Có lẽ anh không muốn hù dọa cô.

" Em.......Em thích anh!"- Nhìn con ngươi thâm thuý trong mắt anh, Thiên Tuệ chần chờ một lát, liền thẳng thắn nói ra tình cảm của mình.

Có lẽ đây là cơ hội ông trời đã tặng cho cô, cho dù chỉ một lần nhưng nếu cho thể cùng người mình yêu ở bên nhau, cô cũng nguyện ý. Dù sao không phải ai cũng có hồi ức tốt đẹp như vậy để nhớ lại.

" Anh hi vọng em sẽ không hối hận." - Tư Bì Nhĩ lần nữa xác nhận với cô.

" Em sẽ không " - Thiên Tuệ cầm tay anh sờ lên tim cô, để cho lòng bàn tay anh có thể cảm giác được lồng ngực cô đang dập dồn dập, chứng minh cho mong muốn của mình.

Cô ngốc nghếch, đơn thuần cũng rất thẳng thắn, hơi thở hít sâu, hấp dẫn ánh mắt của Tư Bì Nhĩ.

Cô muốn thể hiện chính mình, liền nhanh chóng ngửa đầu hôn anh một cái.

" Thiên Tuệ, giúp anh cởi quần áo."- Dục vọng trong người khiến cho ánh mắt anh càng thêm u mê. Kéo tay của cô để trên cổ, muốn cô cởi cà vạt ra.

Trống ngực đập thình thình, cô cảm thấy cổ họng của mình không ổn, liền nuốt một ngụm nước bọt. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, bắt đầu đưa tay tìm kiếm nút áo của anh.

Thiên Tuệ khẩn trương, ngón tay của cô có chút không nghe lời, cởi một cúc áo cũng mất rất nhiều thời gian.

Chờ đợi đúng là rất khó nhịn, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, Tư Bì Nhĩ cũng cam nguyện chịu đựng.

Từng cúc áo được cởi ra, lộ ra một cái áo bên trong. Đáy lòng cô có một cảm giác khao khát tìm kiếm, tâm tình không khỏi mong đợi, sự khẩn trương lúc đầu cũng không còn nhiều.

Tư Bì Nhĩ rất phối hợp để cho cô cởi thắt lưng xuống, khiến cho chiếc áo sơ mi nới lỏng, rơi xuống nền nhà.

Cái áo mỏng bên trong không ngăn được sức nóng mà anh toả ra, gần như muốn làm cho bàn tay của Thiên Tuệ bị bỏng. Nhìn ánh mắt khích lệ của anh, cô chậm rãi cởi cái áo trong của anh, lộ ra lồng ngực mạnh mẽ săn chắc.

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, trước đây cô cũng đã lén xem qua phim tài liệu về đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên cô thật sự chạm đến thân thể của một người đàn ông trần truồng, khiến cho khuôn mặt cô lại hiện một tầng đỏ ửng.

Cánh tay anh bền chắc, lồng ngực như tàng trữ một sức mạnh cực lớn, so với thân thể cô có một chút khác biệt.

" Chạm vào xem" - Tư Bì Nhĩ cố hết sức để khống chế mình không nhào tới. Để cho cô chạm vào anh, anh biết đây cũng là tự làm mình khổ.

Cô chớp mắt, ngón tay khẽ run trượt trên bờ vai của anh, thật ấm áp, cứng rắn giống như trong tưởng tượng của cô. Bàn tay cô từ từ trượt nhẹ xuống lồng ngực của anh, cảm giác có một sức mạnh vô cùng lớn đang bao vậy mình, cô nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh, thái độ êm dịu ẩn chứa một khí thế vô cùng lớn...

Anh cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nại, trên trán liền toát ra một tầng mồ hôi. Cái cảm giác ngọt ngào khi bị cô hành hạ còn nhiều hơn tất cả những người đàn bà trước đây của anh.

" Tư Bì Nhĩ, anh sao vậy?" - Thiên Tuệ nhìn thấy gương mặt của anh đột nhiên trở nên cứng ngắc, giống như là đang kiềm chế cái gì đó .

"Không có việc gì."- Anh âm thầm hít sâu một cái, điều chỉnh hô hấp, buông lỏng thân thể của mình.

"Thật sao?" - Cô nghiêng đầu, cũng không tin tưởng mấy.

"Thật." - Anh miễn cưỡng lộ ra nụ cười, khích lệ cô tiếp tục.

Cô khẽ cắn môi dưới, đem ánh mắt dời đến hai nụ hoa nho nhỏ của anh, cô cảm thấy nó thật đáng yêu a! Cô đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa của anh, thật thần kì a, nó vậy mà trở nên cứng , khiến cho cô buồn cười.

Đùng! Tư Bì Nhĩ gần như có thể nghe rõ tiếng trong đầu mình đang vang lên, anh chịu đủ rồi.

~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~ O ~

" A "

Thiên Tuệ đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường giật bắn người dậy. Nhìn thấy cách bài trí bên trong phòng, cô mới biết mình đang ở chỗ nào.

Lại nằm mơ thấy rồi ! Cô lại nằm mở đến hình ảnh của cô và Tư Bì Nhĩ đêm hôm đó.

Cô thở dài, mỗi lần mơ thấy hình ảnh hai người đang dây dưa cùng nhau, mặt của cô lại trở nên đỏ hồng, hô hấp rối loạn.

Quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức, bây giờ mới có sáu giờ sáng, cô khẽ vuốt mặt rồi đi xuống giường, im lặng đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bốn năm rồi, cô biết đêm hôm đó sẽ không đem lại kết quả gì, vẫn là không có cách nào kháng cự cùng Tư Bì Nhĩ xảy ra quan hệ. Đêm hôm đó, cô thừa dịp anh đang ngủ say liền nhanh chóng rời đi. Lúc trở về phòng, Văn Quỳnh vẫn còn chưa thức dậy. Sau đó, cô mang theo bí mật này trở về Đài Loan, trở về với cuộc sống vốn có của cô.

Nhưng là chỉ mấy tháng sau, ông trời lại cho cô một cái tin vui.
Sửa soạn xong xuôi, cô ra khỏi phòng tắm, mở ra một cánh cửa khác, bên trong được trang trí tràn ngập màu sắc, góc tường chồng chất đồ chơi. Trên giường, một bé trai khoảng ba tuổi đang nằm ngủ, mái tóc nâu bởi vì mồ hôi mà dính vào trán.

Khẽ nhếch khóe miệng, Thiên Tuệ đi tới bên giường...

Không sai, cái tin vui kia chính là cô đã mang thai. Nhưng đối với cha mẹ cô mà nói, điều này chính là một chuyện kinh hãi, bọn họ chưa từng nghĩ tới, đứa con gái nhu thuận, khôn ngoan của họ lại chưa cưới đã mang thai.

Đối với chuyện này, cha mẹ cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Sau mấy lần tranh chấp, cô quyết định trốn nhà đi, tự lực cánh sinh.

Đợi đến khi cô sinh ra đứa bé, cha mẹ cô cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này, thu nhận bé trai này.

Thiên Tuệ đặt tên cho con trai mình là Lạc Tư, đứa bé này gần như là phiên bản thu nhỏ của Tư Bì Nhĩ. Nó di truyền từ ba nó mái tóc nâu, sống mũi cao thẳng, khắc sâu năm cung, khi cười lên sẽ khiến cho mọi người chết mê.

Cho tới bây giờ, người nhà của cô còn chưa biết cha của đứa bé là ai, mà cô cũng không muốn đem việc này nói ra. Thật may là người nhà của cô không hỏi nữa, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu , trong lòng cô tràn đầy lòng cám ơn ông trời đã tặng cho cô một món quà quý giá như thế này.

" Ưm............"- Lạc Tư vì sự đụng chạm của cô mà phát ra tiếng, cô biết con trai đã thức dậy.

Quả nhiên, không bao lâu, nó liền mở tròng mắt màu xám tro ra, mắt nhấp nha nhấp nháy, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

"Mẹ ........." - Nhìn thấy mẹ, Lạc Tư tự động giơ tay muốn cô bế.

"Lạc Tư, ngoan ............." - Thiên Tuệ ôm nó vào trong ngực.

"Meo........" - Lạc Tư nũng nịu hôn một cái gương mặt mẹ.

"Lạc Tư, ngoan .........Con rời giường đánh răng, đợi mẹ làm bữa sáng cho con nha ." - Thiên Tuệ vỗ vỗ lưng con trai rồi nói.

"Mẹ ôm con đến phòng tắm "- Lạc Tư dựa vào người mẹ, vẫn bất động.

Thiên Tuệ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là con trai đứng dậy.

Thiệt là, con trai ngày càng lớn, càng ngày càng nặng. Cô là mẹ, cũng không thể ôm nó nổi.

Mười phút sau, hai mẹ con đã thay xong quần áo, đi tới phòng bếp, nhưng có người so với bọn họ còn sớm hơn một lúc.

"Mẹ." - Thiên Tuệ kêu lên

"Bà !" - Lạc Tư mang theo bộ dáng tươi cười...

" Bữa sáng đã xong rồi" - Bà quay người lại nói, động tác trên tay không ngừng .

Nhớ ngày đó bà không cách nào chấp nhận chuyện con gái chưa cưới đã mang thai, thậm chí giận đến thiếu chút nữa tăng huyết áp. Nhưng tức thì tức, bà cũng không muốn con gái bỏ đứa bé, thật may mắn lúc đầu bà không có nghĩ vậy, nếu không làm sao có thể nhìn thấy đứa cháu đáng yêu như vậy.

Chỉ là hàng xóm tò mò hỏi thăm, đối với nhà bọn họ , vẫn là rất phiền hà. Bà chỉ nói chồng của con gái là một người ngoại quốc, trước khi sinh đứa bé đã qua đời.

"Mẹ, ba đâu?"

"Ba con đi công viên vận động rồi, chúng ta cứ ăn trước, không sao đâu"

"A!" - Thiên Tuệ cầm lấy cái thìa nhỏ của con, chuẩn bị đút cho nó ăn

" Lạc Tư, lại đây nào.........."

"Mẹ, con muốn tự mình ăn ." - Lạc Tư đưa cánh tay nhỏ bé, mập mạp qua, muốn cầm lấy cái thìa trong tay cô.

" Thiên Tuệ, cũng nên để cho Lạc Tư tự mình học cách ăn đi."- Mẹ cô cười nói.

"Mẹ .........."- Lạc Tư không ngừng lay động thân thể thúc giục cô.

Thiên Tuệ đành phải đem thìa đưa cho nó:

" Thổi một lúc a, nếu không sẽ nóng."- Cô dịu dàng nhắc nhở.

" Dạ"- Nó nghe lời gật đầu.

" Thiên Tuệ, chuyện hôm qua mẹ nói với con thế nào? Mẹ đã gặp rồi, người kia cũng tốt, cũng không có......"- Mẹ cô đột nhiên nói sang chuyện khác.

"Mẹ, con không muốn nhắc đến chuyện này."- Thiên Tuệ nhăn mày cắt đứt lời của mẹ cô, đột nhiên cô cảm thấy mất hết khẩu vị.

Cô biết mẹ cô đang nói cái gì, nhưng cô căn bản không muốn đi xem mắt.

"Thiên Tuệ, không cần vì một đứa bé mà bỏ đi hạnh phúc của con. Con còn trẻ, không cần từ chối chuyện này nhanh như vậy."- Bà khuyên nhủ cô.

"Mẹ, con thật sự cảm thấy bây giờ rất tốt, không cần thiết lại phải đi xem mắt ."- cô thở dài nói.

Gần đây là xảy ra chuyện gì? Đầu tiên là ở công ty có người tỏ tình với cô, bây giờ lại bị mẹ ép đi xem mắt, chẳng lẽ trên mặt cô có viết " Tôi thiếu đàn ông" sao?

" Thiên Tuệ..........."- Bà vẫn muốn khuyên nhưng lại bị cô ngắt lời

"Mẹ, Lạc Tư ở đây, đừng nói nữa được không?" - Cô khẩn cầu.

"Mẹ, bà, các ngươi đang nói cái gì à?" - Lạc Tư trợn mắt to tò mò hỏi, bát cháo kia cũng đã bị nó ăn hết một nửa.

"Lạc Tư, mẹ là cùng bà nói , đợi lát nữa ăn no xong sẽ dẫn con đi công viên chơi, tiện thể tìm ông ngoại về ăn sáng."- Thiên Tuệ vội vàng mỉm cười.

"Vâng!" -Lạc Tư gật đầu thật mạnh. Trong đầu nó, chỉ cần mẹ có thề chơi với nó, nó liền vui vẻ.

"Lạc Tư , ăn trứng đi." - Thiên Tuệ đem sự chú ý của mình đặt trên người con trai, tránh né lời khuyên của mẹ mình.

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi." - Lạc Tư giơ cao muỗng.

"Lạc Tư thật ngoan!"

Bà dĩ nhiên biết con gái mình đang lảng tránh. Mặc dù rất buồn bực, nhưng là không thể làm gì khác, chỉ có thể nhìn hai mẹ con họ nói chuyện với nhau.

Nhìn con gái, bà phải cố gắng khuyên nhủ nó thay đổi quyết định rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro