Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành trình du lịch Italy lần này cũng là một kiểu chơi đùa, đi một vòng rộng lớn, cuối cùng lại trở về Rome. Hơn mười ngày qua, tâm tình hứng thú của cô cũng vì anh ta mà không còn.

Biết rõ là không có kết quả nhưng trong lòng cô không có cách nào kiềm chế mình suy nghĩ đến anh, một cảm giác tối tăm vẫn bao phủ trong lòng cô.

Sáng sớm ngày mai, cô phải tạm biệt Italy về Đài Loan rồi.

Nghĩ tới đây, Thiên Tuệ làm thế nào cũng không ngủ được. Văn Quỳnh sớm đã ngủ mê man vì mệt mỏi khi đi Shopping rồi. Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng điện tử, đã gần nửa đêm...

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý.

Tới Italy lâu như vậy, ngoài ngắm quang cảnh bên ngoài, buổi tối lại ở trong phòng. Không bằng thừa dịp trước khi về Đài Loan, đến quán Bar ngồi một lúc, coi như là thử nghiệm mới mẻ a.

Quyết định xong, cô đứng dậy, đem rương hành lý mở ra. Chuyến đi này, cô chỉ cầm duy nhất một âu phục màu sáng màu, lặng lẽ lấy ví ra khỏi gian phòng, cô đi thang máy đến tầng có quán Bar.

Nhưng, vừa mới đến cửa quán thì cô liền bị ngăn lại.

Thì ra người hầu bàn cho rằng cô vẫn còn ở tuổi vị thành niên, muốn ngăn cản không cho cô vào. Cô buộc lòng phải lấy hộ chiếu ra chứng minh mình đã sớm trưởng thành. Người hầu bàn kia xem qua, sau đó vội vàng xin lỗi cô.

Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng gì đến hứng thú của cô. Dưới sự hướng dẫn của người hầu bàn, cô chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, uống một ly bia.

Đêm đã khuya, ngắm nhìn bốn phía, vẫn có không ít người đang ở cùng nhau nói chuyện phiếm. Trong quán Bar được bố trí một sân khấu, bày ra một cây đàn Piano, còn có một nữ ca sĩ đang cầm lấy Microphone hét, giọng hát của cô ấy vang lên khắp cả quán bar.

Đang chìm đắm trong tiếng hát của cô gái kia thì ở cửa quán bar xuất hiện hai người đàn ông, có hai màu tóc khác nhau. Vóc người họ anh tuấn như nhau, lại có một khí thế khác biệt, giống như là con báo mãnh mẽ điên cuồng, vừa giống như một vật toả sáng khiến cho mọi người xung quanh phải ngắm nhìn.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người yên tĩnh lại. Trong quán bar chỉ còn tiếng hát của nữ ca sĩ . Hai người đàn ông kia hoàn toàn không thèm để ý tới ảnh hưởng mà chính mình mang tới, tự mình chọn một bàn trống rồi ngồi xuống.

Là anh ta ?

Thiên Tuệ quả thật không thể tin vào mắt mình. Vào lúc cô sắp trở lại Đài Loan, cô lại có thể còn được gặp lại anh, anh ta chính là người cô ngày nhớ đêm mong nhưng lại không biết tên.

~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~

"John, xin lỗi vì để cho cậu chờ lâu như vậy."- Tư Bì Nhĩ nâng ly Martini , tạ lỗi với người bạn tốt của mình.

John - khi học ở trường Havard là một người bạn cùng chung chí hướng với anh. Sau khi tốt nghiệp, họ đều có tương lai riêng. Mấy năm trở lại đây, hai người từ từ bộc lộ tài năng trong mọi lĩnh vực. Mặc dù mới gần đây hai người mới liên lạc với nhau nhưng tình bạn vẫn chưa từng thay đổi.

" Nói gì vậy, chúng ta ai cũng bận rộn công việc, cậu cũng không phải không." - Khó có được thời gian nhẹ nhõm, John cầm lấy ly Wishky uống một hơi cạn sạch, sau đó hướng người hầu bàn gọi thêm một ly.

" Đúng vậy! Cậu cũng là một người bận rộn, làm thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến Italy?" - Tư Bì Nhĩ đối với sự kiêu ngạo của anh ta cũng chỉ nhướng mi một cái.

" Cũng không phải rảnh rỗi mà là tới đây để thị sát nghiệp vụ. Tối mai lập tức phải trở về Mĩ." - Anh chính là đặc biệt chọn buổi tối hôm nay ở Rome, cùng người bạn này gặp mặt.

" Sao lại vội vàng như vậy? Không ở lại mấy ngày sao, mình có thể rút thời gian bồi cậu."- Tư Bì Nhĩ nhấp một miếng rượu.

" Thôi khỏi! Người nào mà không biết cậu gần đây vì chuyện lập nhãn hiệu mới mà bận tối mày tối mặt. Như hôm nay có chút thời gian uống một ly là được rồi." - John phất tay từ chối đề nghị của anh, chính anh cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian cho việc vui chơi.

"Coi như có bận rộn thì cũng nên có thời gian nghỉ ngơi."- Anh không phủ nhận, việc nhãn hiệu mới, các tạp chí , truyền thông đã đưa tin ra ngoài rồi.

"Lúc đại học, chúng ta còn chơi chưa đủ sao?" - John cười nói. Bốn năm đại học, bọn họ sống phóng túng, ngày nào cũng chơi bời điên khùng? Nhớ đến năm đó, bọn họ năm người chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

"Nói đến đại học, chúng ta rất lâu không có tụ họp gặp nhau rồi." - Trong đầu Tư Bì Nhĩ hiện lên hình ảnh năm người cùng tụ họp với nhau.

"Đúng vậy , đã 3, 4 năm rồi!"

"Mấy năm nay, cậu có gặp lại ai không?"

" Năm ngoái có gặp lại Ban Ni, đầu năm thì gặp Fujii , chỉ là mỗi lần đều quá vội vã." - John nhún vai nói.

" Cậu thật may mắn, mấy năm này, mình chỉ gặp Fujii ở Nhật Bản, những người khác phần lớn cũng không gặp." - Tư Bì Nhĩ còn nhớ rõ. Trong một lần anh đến Châu Úc làm việc, dự định là muốn gặp Ban Ni nhưng vì một số công việc khác mà phải chạy đến Tây Ban Nha.

" Cũng không biết được, khi nào chúng ta mới có thể tụ họp lại."

" Bây giờ tất cả mọi người đều bận rộn, sợ rằng phải chờ đến 10 năm sau !"

" Nói không chừng lúc chúng ta tụ họp thì bên cạnh mỗi người cũng mang theo bà xã và đứa trẻ đi! "- Tư Bì Nhĩ cười nói.

"Chậc, thật không đơn giản. Trong số chúng ta, Tư Bì Nhĩ là người phong lưu phóng khoáng nhất. Bây giờ trong lời nói lại có bà xã và đứa trẻ, cậu đổi tính khi nào vậy?"- John lộ ra khuôn mặt không thể tin nổi.

"Đi chết đi, mình phong lưu thì phong lưu, cũng không có ôm ấp cái chủ nghĩa độc thân." - Tư Bì Nhĩ cười nói.

" Đúng nhỉ! Không biết chừng ngày nào đó sẽ có một cô gái đem con đến nhận người thân, vậy thì có sẵn bà xã và đứa trẻ rồi."- Cảnh tượng đó hiện lên trong đầu, John không nhịn được liền cười lớn.

" Cậu muốn làm cha nuôi, cũng không cần nghĩ cách trên người mình."

Chuyện này căn bản không thể xảy ra, đàn bà qua đêm cùng anh mặc dù nhiều nhưng là từ trước đến giờ vẫn có biện pháp an toàn. Ở điểm này, Tư Bì Nhĩ rất có tự tin.

" Đừng nói quá sớm, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?" - John tuyệt đối tin tưởng, trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Tuyệt đối.

" Đúng vậy! Tương lai nói không chừng con của cậu sẽ nhận mình làm cha nuôi trước !"- Tư Bì Nhĩ quay lại phản bác John.

"Có lẽ vậy!" - John không nói gì, ánh mắt đảo qua, đột nhiên phát hiện có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía bên này.

" Cậu có quen với cô bé kia không?"

" Cái gì?" - Nhìn theo tầm mắt của John, Tư Bì Nhĩ quay lại đằng sau nhìn, một khuôn mặt hoang mang quen thuộc hiện ra.

Là cô!

Lần thứ ba gặp mặt, Tư Bì Nhĩ đã khắc sâu ấn tượng với cô rồi. Nhưng lần này cô hình như có chút thay đổi. Âu phục trên người cô quyến rũ , tăng thêm hương vị của phụ nữ. Nghĩ đến lúc trước, là anh đoán sai tuổi của cô.

"Cậu biết cô ấy?"- John cảm thấy vẻ mặt của Bì Nhĩ gần như mang theo kinh ngạc.

" Vẫn không thể nói là biết, đã gặp nhau hai lần rồi." - Tư Bì Nhĩ nhún vai nói.

"Vậy sao?" - Anh có chút hoài nghi, nhìn cô gái vẫn trừng mắt nhìn về phía bên này, phản ứng của cô kiểu gì cũng không giống như mới gặp mặt hai lần. Mới nghĩ vậy, biểu tình của cô bé kia đột nhiên biến đổi, đứng dậy đi về phía bên này.

" Tư Bì Nhĩ, cậu xác định là không biết ?"

Dũng cảm một chút, mình nhất định có thể! Trong lòng Thiên Tuệ không ngừng động viên bản thân mình, trong lòng cô đang rất khẩn trương, cô bất giác cầm chai bia lên uống.

Nếu không đi, cô sẽ không còn cơ hội nữa rồi! Quyết định xong, cô đứng dậy đi tới phía bên kia.

" Chuyện đó........Cám ơn anh! Cám ơn anh ngày đó đã giúp tôi."- Vừa đến trước mặt Tư Bì Nhĩ, Thiên Tuệ lập tức thốt ra lời nói, giọng nói cực lớn, khiến cho mọi người xung quanh chú ý tới.

Có phải cô hơi lớn tiếng không? Khuôn mặt của cô đỏ lên, đầu cô giống như bị hoả thiêu, cháy sạch khiến cô có chút choáng váng.

" Tiều thư, chuyện ngày đó không cần phải để ý."- Tư Bì Nhĩ cười nói

" Không phải, tôi là rất muốn cảm ơn anh!" - Nhanh hỏi tên tuổi của anh ta a! Càng như vậy, Thiên Tuệ càng á khẩu, khuôn mặt lo lắng của cô lại đỏ hơn.

"Tiểu thư, ngồi xuống đã rồi lại nói tiếp." - Cô ấy có phải là say rồi không? Vì không muốn để cô kéo theo sự chú ý của mọi người, John vội vàng kéo cô ngồi xuống.

" Ưm......."- Bị anh ta kéo lại như vậy, Thiên Tuệ cảm thấy đầu cô có chút choáng.

"Tiểu thư, cô có sao không?"- Tư Bì Nhĩ thấy khuôn mặt cô đỏ lên khác thường.

"Tôi không sao, tôi không sao." - Cô lắc đầu một cái, thử đẩy cảm giác choáng váng đi, chỉ là cô càng dao động lại càng không ổn .

" Tiểu thư, cô uống một ít nước đi." - John nhìn thấy tình trạng này liền vội vàng hướng người hầu bàn gọi một chai nước suối, hơn nữa còn mở cho cô uống.

"Cám ơn." - Thiên Tuệ ngửa cổ uống vào một miếng, dòng nước lạnh như băng khiến cho cô khá hơn một chút, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.

"Tiểu thư, đã trễ thế này,có muốn tôi đưa cô về nghỉ ngơi không? "- Tư Bì Nhĩ hỏi.

" Không cần! Có thể cho tôi biết tên của anh được chứ?" - Thừa dịp, cô còn có dũng khí, Thiên Tuệ liền thốt ra câu nói, nói xong cũng dùng một đôi mắt long lanh nhìn anh.

" Tôi tên Tư Bì Nhĩ " - Ánh sáng trong mắt cô khiến cho lòng anh có chút rồi loạn, lỡ mấy nhịp.

" Tôi tên Thiên Tuệ."- Cô nói tên của mình cho anh.

Thật tốt quá! Cuối cùng cô cũng hỏi được. Cô lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Nụ cười rực rỡ của cô khiến cho Tư Bì Nhĩ bất giác mỉm cười.

" Thiên Tuệ tiểu thư, có cần chúng tôi đưa về không?" - John nhìn thấy bộ dạng cười khúc khích của cô, liền cảm thấy cô đã uống say.

"Không cần, không cần! Cám ơn anh, cám ơn các anh, tôi có thể tự mình quay về." Thật tốt quá, cô cuối cùng cũng không còn tiếc nuối khi về Đài Loan rồi. Thiên Tuệ vội vàng phất tay, nói cám ơn với bọn họ, sau đó đứng dậy, muốn đi. Thật không nghĩ mới đi được mấy bước, cô liền hôn mê bất tỉnh.

" Thiên Tuệ!" - Tư Bì Nhĩ nhanh chóng xông tới đỡ cô.

" Tư Bì Nhĩ, cậu đưa cô ấy đến phòng mình đi. Ở đây để mình xử lí được rồi." - John móc chìa khoá đưa cho anh.

" Vậy phiền cậu."- Tư Bì Nhĩ gật đầu nhẹ với anh, sau đó anh lập tức bế Thiên Tuệ lên, đi ra khỏi quán bar.

Cô làm sao lại nhẹ như vậy?

Lông mày Tư Bì Nhĩ hơi nhíu lại, ôm cô ra khỏi thang máy rồi tiến vào " phòng tổng thống" cuối tầng. Đi vào bên trong, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó giúp cô đắp chăn.

Thiên Tuệ. Trong lòng anh thầm gọi tên cô.

Anh vẫn là không hiểu cô có mục đích gì, chẳng lẽ chỉ vì muốn biết tên của anh?

Không tự chủ, anh khẽ vuốt gương mặt gần như không có lỗ chân lông. Anh phát hiện khuôn mắt của cô trơn mềm, giống như da của trẻ con, rất sạch sẽ, không dùng một chút son phấn, mỹ phầm nào cả. Vào lúc này, gương mặt hồng hồng, cộng thêm sống mũi có ít tàn nhang, càng lộ ra vẻ đáng yêu.

Vô tình, tay của anh hướng tới đôi môi đỏ thắm, mềm mại của cô.

Thật mềm.

Không biết hôn lên sẽ có cảm giác như thế nào?

Đột nhiên, tiếng cửa vang lên, cắt đứt ý nghĩ của anh.

Ánh mắt tối sầm lại, anh phát hiện trong lúc vô tình anh đã nghiêng người......

Anh đang nghĩ cái gì ? Lại có thể xuất hiện ý nghĩ như vậy, nó làm cho anh muốn hôn mê, thật sự là anh muốn hôn cô? Bọn họ chỉ mới gặp nhau ba lần thôi!

Anh theo phản xạ ngồi dậy, vội vàng đi mở cửa.

"Sao rồi?" - hai người đối mặt nhau, John cũng cảm thấy anh có chút kì lạ.

"Không có gì." -Tư Bì Nhĩ lùi ra một bước cho anh tiến vào.

" Cô ấy tỉnh chưa?" - John đứng ở cửa hỏi, cũng không có ý tứ muốn vào phòng.

"Còn chưa có. Sao lại không vào phòng?"- Anh lắc đầu

"Không, mình đã đặt một phòng khác. Cô ấy giao cho cậu, mình muốn nghỉ ngơi một lát"- John cười cười nói.

" Cậu cần gì phiền phức như vậy? Ở đây còn có một gian phòng, không phải sao?" - Tư Bì Nhĩ cảm thấy kỳ quái.

" Mình cũng không phải điên, nếu cô ấy nửa đêm say khướt, mình còn không phải sẽ bị đánh thức sao. Lại nói, người ta xông tới là vì cậu, dĩ nhiên là cậu phải chịu trách nhiệm này." - John ngụ ý nói

" Cái gì mà vì mình xông tới, cậu đừng nói lung tung."- Anh nhăn mày lại, nghĩ tới một màn kia, thiếu chút nữa anh đã hôn cô...

" Tư Bì Nhĩ, cậu thật không cảm giác được sao? Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy, vào lúc cô ấy nhìn cậu, ánh mặt rất khác sao?"

John nheo mắt lại, khi nào thì người bạn này của anh trở nên đần độn như vậy?

Câu nói này khiến cho Tư Bì Nhĩ khó có thể phản bác lại. Anh nên nghĩ sớm tới, lần đầu tiên gặp mặt, khi cô nhìn thấy anh, bộ dáng không chớp mắt, còn có đủ loại phản ứng kì lạ.

" Được rồi, mình nói như vậy thôi, tự cậu xử lí đi." - John thảnh thơi phất tay rời đi.

"Hắc! John!" - Tư Bì Nhĩ căn bản không kịp ngăn cản anh, anh đã bước vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy khép lại , Tư Bì Nhĩ nghĩ tới lời nói của John, liền sững người.

Cô thích anh? Là thật sao? Chẳng lẽ là người trong cuộc mơ hồ, cho nên anh mới không phát hiện.

Trước đây đều là đàn bà chủ động theo đuổi, bám lấy anh không thả. Còn cô lại bày ra bộ dáng giật mình, lại đỏ mặt, anh chưa từng gặp qua bao giờ.

Được rồi! Anh thừa nhận anh cũng không có ghét cô, thậm chí còn có chút thưởng thức cái vẻ đơn thuần đáng yêu của cô. Vừa lúc, anh vừa mới đuổi Marlene đi, nếu có thêm một bước phát triển cũng không tồi. Dù sao cô cũng thích anh, không phải sao?

Quay về phòng, nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của cô. Tư Bì Nhĩ chuyển hướng đến phòng tắm, lấy khăn lông ướt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Cảm giác lạnh như băng thấm qua da thịt của Thiên Tuệ, làm cho cô có chút tỉnh táo- ý thức khôi phục như cũ.

Lông mi cô giật giật, chậm rãi mở mắt.

" Thiên Tuệ."- Tư Bì Nhĩ tiến lại gần gọi tên cô.

Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh. Một giây sau, cô giật mình cả người ngồi dậy

"Uống....uố...ng!"

" Thiên Tuệ, cô có khoẻ không?" - Tư Bì Nhĩ khẽ nhếch miệng, dịu dàng nói.

" Anh.............Tôi, tại sao tôi lại ở đây?"- Cô nhớ mình phải về, sau đó....Sau đó cái gì cũng không nhớ . Thiên Tuệ có chút hốt hoảng nhìn bốn phía.

" Cô say đến ngất xỉu, cho nên tôi mới đưa cô vào đây, không cần khẩn trương" - Tư Bì Nhĩ vỗ vỗ bả vai cô, trấn an tâm tình của cô.

Thiên Tuệ bởi vì sự đụng chạm của anh mà khiến cho tim đập rộn lên liền cúi đầu xuống. Ai ngờ mới cúi đầu xuống thì cô cảm thấy buồn nôn.

"Ác .........."

"Sao vậy?" - Tư Bì Nhĩ nhíu mày nói.

"Tôi muốn ói! "- Khuôn mặt cô đỏ lên, kéo chăn ra muốn xuống giường.

"Từ Từ, đi chậm một chút!"- Anh vội vàng đỡ lấy cô, nhanh chóng chạy tới phòng tắm.

"Ác!" - Bước qua cửa, Thiên Tuệ nhịn không được nữa liền ôm bồn cầu phun mạnh.

"Thiên Tuệ! Không sao chứ?"- Tư Bì Nhĩ nhíu mày muốn vào xem một chút, rồi lại cảm thấy có lẽ cô cần một chút không gian.

Cô căn bản không có chú ý tới sự quan tâm của anh, trong dạ dày có gì tất cả liền ói ra ngoài. Sau đó cả người mệt lả, ngồi phịch xuống một chỗ.

A. . . . . . Ai tới đào cái hố đi, đem cô chôn sống thì tốt! Lại có thể trước mặt người mình yêu uống rượu say, hơn nữa còn ói như điên, tại sao có thể như vậy?

Khuôn mặt cô đau khổ, rất muốn khóc.

" Thiên Tuệ, cô có khoẻ không?"- Không nghe thấy tiếng gì, Tư Bì Nhĩ lo lắng gõ cửa.

" Tôi không sao."- Chỉ là lòng tự ái bị tổn thương mà thôi! Trong lòng cô gào khóc.

Hu hu ...............Kiếp trước rốt cục cô làm bao nhiêu chuyện thất đức đây? Tại sao ông trời lại khiến cho cô cảm thấy xấu hổ như thế này??? hu..hu....

Liên tiếp bị đả kích, khiến Thiên Tuệ không nhịn được buồn bã rơi lệ. Cô thật muốn tránh đi, không muốn ra ngoài nhưng lại không thể nào làm như vậy.

Qua thật lâu, cô mới phục hồi lại được tâm trạng, chống người lên đi tới bồn rửa tay.

Nhìn ánh mắt hồng trong gương, cái mũi hồng hồng. Cô không khỏi cảm thấy may mắn khi không có thói quen trang điểm, nếu không vừa rồi khóc lại phải tốn thêm thời gian lau chùi.

Cẩn thận sửa sang lại dung nhan, cô mới có dũng khí đi ra khỏi nhà tắm. Mà Tư Bì Nhĩ đứng ở cửa cũng không có rời đi, hai người cứ như vậy mà đối mặt nhau.

"Thật xin lỗi, phá hỏng cuộc nói chuyện của anh và bạn, lại còn phải chăm sóc tôi."- Thiên Tuệ cúi đầu nói xin lỗi.

"Không sao, cô không phải để ở trong lòng."- Cô đã khóc. Tư Bì Nhĩ không thể không chú ý tới hốc mắt hồng hồng của cô. Trong lòng không khỏi dâng lên lòng thương tiếc, đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô.

" Tôi............" - Ấm áp xuyên thấu từ ngón tay qua mặt cô truyền vào lòng cô, cô cứ như vậy sững sờ nhìn anh.

" Ưm............" - Tư Bì Nhĩ cúi đầu hôn cô.

Anh đang hôn cô! Anh thật sự đang hôn cô!

Trên môi khắp nơi truyền tới xúc cảm chân thật, nói cho Thiên Tuệ biết đây không phải là ảo giác, người mà cô yêu đang hôn cô!

Nghĩ đến việc mình sắp trở về Đài Loan, giờ khắc này lại được người trong lòng hôn, điều này khiến cho cô rơi lệ.

Đủ rồi, cô cảm thấy tất cả đều thật đáng giá!

Môi của cô mềm mại hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, khiến anh không kìm lòng được lại muốn hôn nữa.

Vốn là anh chỉ muốn an ủi nên mới hôn cô một cái, không nghĩ tới lại khiến cho anh không muốn ngừng lại. Tư Bì Nhĩ đưa tay ôm cô vào lòng.

Cô không có lòng tham, nhưng là lại không có ý tứ muốn từ chối, đôi tay cô dán chặt vào lồng ngực anh. Cô cảm thấy mùi nước hoa trên người anh đang từ từ bao quanh chính mình.

Không tốn chút sức nào, Tư Bì Nhĩ càng tiến thêm một bước chiếm lấy hơi thở của cô, khiêu khích cái lưỡi của cô, vừa mút vừa nếm nước bọt ngọt ngào của cô.

" Thiên Tuệ.............." - Giọng nói khàn khàn của anh vang lên gọi tên cô. Mười lăm tuổi, từ khi anh hiểu được tình yêu là gì, vẫn chưa có người nào khiến cho anh vừa hôn liền rơi vào trạng thái mơ hồ, mùi vị của cô thật là ngọt, thật mê người, như thể muốn làm cho anh mất đi khống chế...

Giọng nói của anh vang vọng bên tai Thiên Tuệ.

Nụ hôn nóng bỏng giống như một loại rượu mạnh khiến cho cô dường như quên mất mình đang ở đâu. Men say khiến cho đầu cô trở nên mơ hồ, cái gì không thể nghĩ ra.

Cảm thấy trái tim đang rung động, tay của cô tiến thêm một bước vòng tay ôm cổ anh, rụt rè đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn của cô không lưu loát lại rất vụng về , khiến cho phần dưới của anh càng nóng lên, kích thích dục vọng trong anh.

Anh dẫn dắt lưỡi cô vào miệng mình, cùng cô quấn quít.

Đầu của cô bây giờ hoàn toàn bất tỉnh, toàn thân cô run rẩy không dứt. Cảm giác khác thường này khiến cho hô hấp của cô dồn dập, nhịp tim đập liên hồi ngay cả cô cũng nghe thấy.

Cô bị anh cuồng nhiệt hôn mút, khiến cho cô thở không nổi. Như có một làn sóng dậy lan tràn toàn thân, thậm chí ngày càng rối roạn, khó đè nén.

Xem qua rất nhiều tiểu thuyết viết về cảnh như thế này, cô biết đây là gì...

Cô muốn anh..........

Bàn tay Tư Bì Nhĩ lặng lẽ dời xuống, trực tiếp đem cái mộng mượt mà của cô áp sát vào chỗ cứng rắn đang dâng trào của anh.

"Ưm...." - Nhiệt độ này khiến cho cô không nhịn được phát ra tiếng.

Môi của anh cuối cũng rời khỏi miệng cô, sau đó liền hướng tới cái mũi của cô, lại hôn lên trán và huyệt thái dương, cuối cùng khéo léo trượt xuống tai cô, anh nhẹ nhàng cắn vành tai của cô.

"A ....." - Từ trước đến giờ cô rất sợ nhột, muốn trốn tránh nhưng lại không thể.

Tư Bì Nhĩ khẽ cười, rất hài lòng với hiệu quả mà mình đã tạo ra. Bàn tay anh bắt đầu đi lên, khẽ xoa lấy bầu ngực của cô ngăn cách bởi bộ âu phục, ngón tay gảy nhẹ trêu chọc đỉnh núi kia, khiến cho cô liên tục rên rỉ.

Thiên Tuệ cảm thấy trong cơ thể mình giống như có một hơi nóng mãnh liệt dưới sự vuốt ve của anh, trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này. Anh giống như một tên xâm lược từng bước xâm chiếm từng bộ phận trên cơ thể của cô, dường như chỉ trong nháy mắt cô sẽ bị chiếm đoạt, trong lòng liền có chút sợ hãi.

" Thiên Tuệ, thân thể của em thật mềm mại............." - Miệng của anh dán vào gáy của cô, khiến cho động mạch của cô nhanh chóng nhảy lên.

Giờ khắc này, cô đã thuộc về anh.

Anh nhẹ nhàng kéo khoá kéo sau lưng cô xuống khiến cho cả bộ âu phục rơi xuống đất, trên người cô lúc này cũng chỉ còn một bộ nội y.

"A!" - Cô xấu hổ muốn che lại nhưng lại chậm một bước.

" Không được che, em thật đẹp." - Anh thì thào khen ngợi.

Ánh đèn chiếu xuống, da thịt của cô sáng bóng, rực rỡ hiện ra, trong đáy mắt ngượng ngùng lại thêm động tác thẹn thùng, khiến máu trong người anh chảy nhanh.

Anh không nói thêm gì nữa, đưa tay bế cô lên đi tới giường, sau đó đặt cô xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro