Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp, vì muốn cho mình một phần thưởng, Thiên Tuệ đem hết số tiền kiếm được trong suốt bốn năm học đại học, toàn bộ dùng để hoàn thành giấc mơ của cô......Đến Ý du lịch.

Hít thật sâu vào một cái, nghĩ tới giấc mộng đến Ý, cô cười vui vẻ, thật muốn hét to lên nhưng lại sợ bị nhìn như kẻ điên mà thôi.

Nhìn qua một chút mấy người ở sân bay, đa số người nào cũng cao, mũi cũng cao, hình dáng giống ngoại quốc, cô thật đã bước chân trên một đất nước khác rồi sao! Cô cảm thấy lúc trước làm việc mệt nhọc , vào giờ khắc này tất cả đều rất đáng giá!

"Đến đây........... mọi người sang bên này tập họp! Chúng ta phải lên xe rồi !"

Giọng nói kia là của tiểu Ngụy- hướng dẫn viên du lịch vang lên, đồng thời kéo lại sự chú ý của cô. Cô vội vàng bước tới theo hướng mọi người.

Ở trong đoàn du lịch này, cô không biết ai cả, coi như là cô có gan . Ban đầu là muốn tìm mấy đứa bạn đi cùng, nhưng sau khi tốt nghiệp họ đều bận rộn chuyện của mình, cô cũng không cưỡng cầu mà mời họ. Cuối cùng chính là một mình cô đi.

"Các vị chú ý hãy nghe tôi nói ! Trên đường phố ở Ý có rất nhiều tên móc túi, cho nên mọi người nhớ giữ gìn đồ đạc của mình thật tốt, nhất là hộ chiếu, có nhớ không? "

Đợi tất cả mọi người ngồi trên xe đầy đủ, hướng dẫn viên tiểu Ngụy mới cầm lấy Microphone cất giọng dặn dò.

"Đợi lát nữa, chúng ta sẽ tới khách sạn nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu hành trình của ngày hôm nay. Mọi người nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ." - Nhiều người giống như học sinh tiểu học trả lời, trên mặt ai cũng mang theo vẻ mặt vui vẻ, mà Thiên Tuệ là một trong số đó.

Không biết bọn họ có giống cô hay không, cũng là lần đầu tiên đến Ý. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nở nụ cười.

Nửa giờ sau, bọn họ tiến vào khách sạn, cô cùng ba cô gái nhỏ khác ở cùng một phòng.

"Xin chào, em tên là Văn Quỳnh, chị thật xinh đẹp." - Nói chuyện với cô là một cô gái có mái tóc màu cà phê.

"Các em khỏe, chị tên là Thiên Tuệ." - Cô có chút ngượng ngùng, mỉm cười.

"Chị mạnh khỏe." - cô gái kia cùng cô chào hỏi xong liền quay đi sửa sang lại hành lý.

"Ba người chúng em là học sinh, lợi dụng lúc nghỉ hè mà đi chơi, chị thì sao?" - Văn Quỳnh hỏi.

" Chị vừa tốt nghiệp đại học, đến tham gia đoàn du lịch là bởi vì chị rất thích Ý"

"A........ hoá ra là như vậy, thế mười mấy ngày này chị có muốn đi cùng chúng em không? Nếu không một mình chị đi lại, bị bỏ quên cũng không tốt."

Văn Quỳnh cùng hai người bạn của mình ngẩng đầu lên nhìn về phía cô đề nghị.

"Ừ, cám ơn các em." - Thái độ thân thiện của cô gái nhỏ kia khiến cho Thiên Tuệ rất vui vẻ.

" Vậy chúng ta bắt đầu đem hành lí sửa sang đi thôi!" - Bỗng nhìn thấy ánh mắt của nhỏ bạn , Văn Quỳnh vội vàng kết thúc đề tài, sau đó theo mấy đứa bạn đi ra ngoài cửa.

Hành động như vậy khiến cho Thiên Tuệ có chút không hiểu, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trong lòng cô chỉ tràn đầy sự mong đợi trong mười mấy ngày nghỉ tốt đẹp này.

Cô đi tới bên cửa sổ, hai tay mở cửa rồi hít sâu, cô nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả đều là toà nhà theo phong cách cổ xưa, trong không khí tràn đầy hương vị của các kiến trúc cổ.

Rome - Chỗ này thật quá tuyệt! Nhìn một đống các địa điểm du lịch được giới thiệu, cuối cùng cô cũng có thề tận mắt nhìn thấy.

Ba người kia vừa rời khỏi phòng, cô gái kia ngay lập tức không ngừng mở miệng nói:

" Văn Quỳnh, cậu có điên không vậy! Chúng ta với chị ta đều không quen biết nhau, sao cậu lại mời chị ta gia nhập với chúng ta."

"Ôi chao.........không có việc gì. Dù sao chúng ta cũng tới chơi có mấy ngày, cũng phải mua rất nhiều đồ đi! Đến lúc đó có thêm người mang đồ giúp, có gì không tốt?" - Văn Quỳnh nhún vai nói, nụ cười thân thiện ngay lập tức chuyển thành vẻ mặt đang tính kế.

" A! Thì ra là cậu tính kế hả! Thật là xấu!" - Nói đi nói lại, trên khuôn mặt cô gái xinh đẹp kia cũng không có ý phản đối.

" Nhưng là, cậu khẳng định là chị ta tình nguyện giúp chúng ta xách đồ sao? "

"Thử xem xét một chút nhé! Nếu chị ta không muốn, chúng ta sẽ ngay lập tức bỏ rơi chị ta lại!"- Từ trước đến nay, nó xem người rất chuẩn, cô gái tên Thiên Tuệ kia, mặc dù so với nó hơn một, hai tuổi, nhưng khi nhìn lại thì dáng vẻ chị ta cũng ngoan ngoãn, chắc sẽ không từ chối đâu.

Văn Quỳnh trong lòng tính toán.

"Nói cũng phải. Hì hì..........." - Cô gái xinh đẹp kia nhịn cười không được.


Mùa hè ở đây so với Đài Loan cũng không khác nhau lắm, cũng là nóng bức như ở Đài Loan vậy.

Thiên Tuệ theo đoàn du lịch đi tới một địa điểm du lịch nổi tiếng, đó là Đài phun nước Trevi.

Thế nhưng còn chưa kịp ngắm tượng đá điêu khắc ở đài phun nước Trevi thì bị gọi lại.

" Thiên Tuệ, làm phiền chị cầm giúp em mấy thứ này được không?"- Văn Quỳnh đưa ra khuôn mặt cảm thấy có lỗi, nở nụ cười rồi đi tới, trong tay vẫn còn xách theo mấy túi mới mua được ở Trung tâm thương mại.

" Thật ngại quá, chúng em muốn đi sang bên kia chụp ảnh, chị muốn quay về sao?"

"Không sao! Chị giúp các em cầm, các em đi qua kia đi!" - Thiên Tuệ nhận mấy cái túi trong tay cô gái kia, hoàn toàn không để ý đến việc chụp hình nữa.

" Vậy thì được rồi, đợi lát nữa gặp! - Văn Quỳnh vẫy tay với cô, xoay người cùng đám bạn tụ họp lại, lại còn lén lút làm ra một tư thế chiến thắng."

Xem đi! Chị ta quả nhiên rất dễ nói chuyện.

Bọn họ thật sự là mua sắm rất nhiều. Bắt đầu từ hôm qua, gần như đến một địa điểm nào đó, ngay lập tức họ bắt đầu đi dạo xung quanh mua đồ, hoàn toàn không có hứng thú đối với cảnh quan xung quanh. Giỏi lắm thì chụp một tấm hình, giống như chứng minh rằng họ đã đi qua nơi đó. Thiên Tuệ than thở, điều chỉnh một chút sức nặng của túi xách, sau đó đi về phía Đài phun nước Trevi.

Càng lại gần, cô lại càng tán thưởng, một tượng đá to như vậy đứng vững giữa hồ, là một tượng đá điêu khắc rất tinh xảo, rất sống động, đẹp đến nỗi khiến cho cô gần như không di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.

Nghe nói, chỉ cần ném đồng tiền vào đài phun nước Trevi, thành tâm cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ được thực hiện.

Tuy nói không biết lời đồn đãi là thật hay giả, nhưng thấy rất nhiều khách tham quan ở đây đều quăng đồng tiền xuống đài phun nước, Thiên Tuệ cũng nhập gia tuỳ tục mà móc đồng tiền từ trong túi ra, tập trung tinh thần hướng về phía hồ cầu nguyện.

Tôi hi vọng trong tương lai không xa có thể gặp một người yêu mình, sẽ cùng anh ấy đi du lịch. Trong lòng cô vẫn thầm đọc lẩm bẩm.

Cầu nguyện xong, cô quay đầu lại, trong đầu đang nghĩ muốn đi xem mấy chỗ khác một chút. Trên đường đi lại va phải một người đàn ông tóc dài.

"Thật xin lỗi!" - Cô xin lỗi theo trực giác của mình, lại phát hiện đầu vai buông lỏng, cái túi của cô thế nào không thấy nữa.

Túi của cô bị trộm rồi !

"Đứng lại! Đó là túi của tôi !" - Thiên Tuệ ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia mới đi không xa lắm, cô phải nhanh chóng đuổi theo.

Người đàn ông kia nghe được tiếng của cô liền cất bước bỏ chạy.

"Đứng lại! Có ai không! Ăn cướp!"

Những cái túi giấy này thật sự rất nặng! Thiên Tuệ rất muốn vứt đi nhưng lại nghĩ tới đây là đồ của người khác nhờ cô giữ, cô cũng không thể ném đi. Cho nên chỉ có thể xách đi rồi đuổi theo người đàn ông kia.

Bữa tiệc kết thúc, Tư Bì Nhĩ bước ra khỏi khách sạn rồi ngồi lên xe, chuẩn bị trở về công ty để tiếp tục công việc.

Vừa mới cùng Mại Á hợp tác, kí kết một hợp đồng hơn nghìn vạn đô-la. Từ tháng sau, tập đoàn Tư Ngải Thuý sẽ sản xuất quần áo, trang sức, bắt đầu là Châu Âu, sau đó là Châu Úc. Anh đang mở một căn cứ mới tại Châu Mỹ, sau đó anh còn có thể tiến tới Châu Á. Bây giờ chỉ cần làm xong báo cáo, anh sẽ lập tức quyết định.

Tập đoàn Tư Ngải Thuý thành lập đã hai năm nhưng cũng không có danh tiếng gì. Nay lại trở thành tập đoàn trang phục nổi tiếng trên toàn cầu, nhưng cũng không vì vậy mà anh thoả mãn. Trừ quần áo và trang sức, anh còn muốn tiếp tục với các mỹ phẩm làm đẹp, mặt khác sẽ mở thêm một nhãn hiệu mới. Mục tiêu của anh là vượt qua Chanel, Dior trở thành nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới.

Đột nhiên, xe bị phanh lại , anh rời mắt khỏi đống tài liệu rồi nhìn lên:

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tổng giám đốc, thật xin lỗi! Có một người đàn ông đột nhiên lao ra." - Tài xế sợ hãi nói.

"Còn không mau đi xuống xem sao!" - Giọng nói của Tư Bì Nhĩ ôn hòa, lại có khí thế không giận mà uy.

"Vâng" - Tài xế vội vàng mở cửa, đỡ người đàn ông tóc dài trên mặt đất đứng dậy.

"Xin bắt anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy!"

Một giọng nói hấp dẫn của một cô gái vang lên khiến cho Tư Bì Nhĩ chú ý.

Vù vù vù................Thiên Tuệ chạy đến nỗi thở không ra hơi, cuối cùng cô cũng đuổi tới.

"Anh này, đem ví da trả lại cho tôi!" - Sợ anh ta chạy, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh ta. Đôi mắt cô nhanh chóng phát hiện cái ví da của cô đang ở trên hông của anh ta liền vội vàng giật lấy.

"@#$%&@#$%&... ...... ..."

Thiên Tuệ còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông tóc dài kia liền nói ra một tràng tiếng Ý khiến cho cô ngây ngốc ngay tại chỗ.

" Ý anh ta nói là anh ta rất nghèo, xin cô đừng đưa anh ta tới đồn cảnh sát." - Tư Bì Nhĩ xuống xe, dùng tiếng Anh nói với cô.

"A......"- Sự xuất hiện của anh chẳng những không làm cho Thiên Tuệ phục hồi tinh thần, ngược lại khiến cho cô càng trở nên đần độn, đứng sừng sững tại một chỗ, trừng mắt nhìn anh.

Một cảm giác mãnh liệt vọt thẳng vào lòng cô như luồng điện trăm vạn vôn.

Người đàn ông này giống như nam chính trong tiểu thuyết, một phiên dịch người ngoại quốc. Anh ta mặc Âu phục, vóc dáng cao như một chiến sĩ, mái tóc màu nâu dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng, không biết khi chạm vào nó có mềm mại hay không. Nhìn đôi môi tuyệt mĩ của anh ta, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Trong lòng cô hiện lên vô vàn ảo tưởng, còn cặp mắt kia có màu nâu đỏ giống như chim ưng vậy, khiến cho cô gần như không có cách nào dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Tiểu thư, cô có muốn đưa anh ta đến đồn cảnh sát không?" - Tuy bị nhìn chằm chằm hồi lâu nhưng Bì Nhĩ Tư cũng không thể hiện thái độ gì.

Anh biết rõ diện mạo của mình, cho nên chuyện bị con gái nhìn chăm chú như vậy đã sớm trở thành thói quen.

Cô gái trước mắt anh mặc áo sơ mi, quần jean - có thể thấy cô gái này có vẻ thoả đáng, không biết đã trưởng thành chưa? Chẳng lẽ là người Nhật Bản! Nhìn hai tay cô xách những chiếc túi chiến lợi phẩm, nếu như anh không nhầm, chỉ có người Nhật Bản mới như vậy.

Ba mẹ của cô đâu? Sao lại để cho cô đi lại lung tung trên đường? Tư Bì Nhĩ ngẩng đầu nhìn bốn phía, khách tham quan không ít, cũng có mấy ngưới có khuôn mặt nét phương Đông nhìn về phía họ nhưng cũng không có ai muốn đi qua đây để hỏi chuyện.

Anh đem tầm mắt quay lại trên người cô, càng cảm thấy cô giống như một cô gái nhỏ, khuôn mặt thanh tú, trên sống mũi còn có vài vết tàn nhang, dáng người nho nhỏ phát triển cũng không tệ lắm. Anh rất nhanh lướt qua bầu ngực đầy đặn của cô.

"Tiểu thư..........."- Vì ngăn ngừa mình lại mơ màng suy nghĩ, anh lên tiếng lần nữa.

"À ........... thật xin lỗi!" - Thiên Tuệ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, gương mặt cô xuất hiện mảng hồng hồng.

Trời ạ!!! Cô lại nhìn một người đàn ông đến mức sững sờ, chỉ thiếu chưa chảy nước miếng, thật là xấu hổ!

"Tiểu thư, cô có muốn đưa anh ta đến đồn cảnh sát không?" - Nhìn cô đột nhiên đỏ mặt, Tư Bì Nhĩ cảm thấy thú vị, đại khái chỉ có người phương Đông mới như thế! Đại đa số phụ nữ lại to gan mà nhìn thẳng vào mắt anh.

"Không ....... không cần, là tôi quá sơ ý thôi!" - Cô lắc đầu một cái, cô không muốn đến đồn cảnh sát khi ở nước ngoài đâu, ngồi ghi chép, vậy quá lãng phí thời gian, huống chi cô cũng không phải du lịch một mình.

"Vậy thì buông anh ta ra đi!" - Tư Bì Nhĩ bảo tài xế thả tên móc túi ra, chỉ thấy người đàn ông kia nhanh chóng chui vào trong đám người cũng không quay đầu lại.

"Cám ơn anh xuất hiện kịp thời, nếu không túi của tôi bị mất rồi!"- Thiên Tuệ cúi người nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo, tất cả đều là trùng hợp." - Anh cười nói.

Nụ cười lơ đãng của anh khiến cho Thiên Tuệ như ngừng thở. Nhịp tim cũng đập liên hồi.

"Cô gái nhỏ, cẩn thận một chút, bây giờ là mùa du lịch, có rất nhiều kẻ móc túi." - Phản ứng của cô thật đáng yêu, Tư Bì Nhĩ cười cười nhắc nhở cô, sau đó liền quay người ngồi vào trong xe.

"Tôi sẽ chú ý." - Cô vội vã nói.

"Lái xe đi!" - Anh nhìn cô gật đầu nhẹ, sau đó liền bảo tài xế lái xe.

Thiên Tuệ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy xe biến mất ở góc đừơng, cô đột nhiên mới phát giác. Anh ....vừa kêu cô là cái gì? Cô gái nhỏ?

Cô cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao lại là cô gái nhỏ? Chẳng lẽ anh ta cho là cô vẫn còn ở tuổi vị thành niên? Nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy mất mát.

Thì ra là trong mắt anh, cô giống như cô gái nhỏ.

Nhưng cô lại có ấn tượng đối với anh. Cô nghĩ, cô sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh - một người đàn ông có đôi mắt màu nâu đỏ giống như chim ưng, khiến cho lòng cô rung động.


Milan - một nơi rất có văn hoá nhưng cũng là nơi đầu tiên thịnh hành mode trên toàn thế giới. Nhìn những hàng hiệu nổi tiếng, tinh xảo bên hai đường phố Lâm Lập, có rất nhiều người dạo phố và shopping cứ đi ra đi vào, điểm này so với Đài Bắc cũng không có gì khác biệt. Thiên Tuệ thầm nghĩ.


Nhìn đoàn người kia, trong tay họ hầu như đều xách túi, còn hai tay cô lại trống trơn. Có vẻ rất lạ, nhưng cô đối với việc Shopping thật sự không có hứng thú gì cả.

" Thiên Tuệ, sao chị lại không mua đồ? " - Văn Quỳnh mang theo nụ cười, trong tay vẫn như trước xách theo vài túi chiến lợi phẩm tới đây.

" Chị không thấy thích đồ gì cả" - Cô lắc đầu cười.

" Phải ha! Hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta thời gian cả buổi chiều! Bây giờ mới hơn bốn giờ chiều mà thôi, chị vẫn muốn đi dạo phố à? " - Văn Quỳnh dò hỏi.

" Không! Chị muốn đến quán cà phê ngoài trời ( theo em đây là quán cà phê ở ngoài trời chứ Lộ Thiên ko pải tên của nó) ở góc đường ngồi một lát." - Thay vì một mình đi dạo, cô không có hứng thú, không bằng đi uống cà phê thì tốt hơn.

" Vậy có thể giúp em để ý những thứ đồ này hay không? Em còn muốn cùng bạn đi dạo một lát." - Văn quỳnh nở nụ cười vô tội.

" Đương nhiên có thể được!" - Cô nhún vai, cũng không có dị nghị gì, dù sao chỉ là nhấc một cánh tay mà thôi.

"Cám ơn chị, Thiên Tuệ, chị thật tốt" - Văn Quỳnh vội vàng đem đồ trong tay đưa cho cô, sau đó tụ họp cùng bạn, hoạt bát đi ra xa.

Lắc đầu một cái, hai tay của Thiên Tuệ vốn là rỗng tuếch, nhất thời có thêm vài túi đồ. Cô từng bước đi đến quán cà phê ngoài trời, tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi về phía người phục vụ cho cô một ly Latte. Sau đó liền lấy một cuốn sổ trong túi xách ra, viết một vài cảm nghĩ trong lòng.

Thật ra thì, cô cũng không phải ngốc .

Nhìn lại mấy túi giấy bên cạnh, trong lòng cô rất rõ ràng. Ba người cùng chung phòng với cô, chẳng qua chỉ coi cô thành người để sai bảo mà thôi. Mấy ngày trôi qua, bất kể là khi đi ăn cơm hay dạo phố, họ cuối cùng vẫn là muốn nhờ cô cầm một thứ gì đó, nếu không cũng là giúp họ cầm quần áo, ví da khi đi shopping.

Dĩ nhiên, chính cô cũng phải có trách nhiệm, chính là cô không từ chối, mới có thể dẫn đến hậu quả như thế này. Đây là cá tính cũng là nhược điểm của cô, cô không thể nào từ chối người khác, không thể làm gì khác hơn là tự mình nhận lấy khiến cho người ta lại càng lấn tới. Nhấp một ngụm sữa tươi rồi ngửi mùi thơm của cà phê. Cô tuỳ ý lấy cuốn sổ, lật mấy tờ, bỗng dưng thấy tựa đề ghi có màu nâu đỏ, khiến cho cô lại nghĩ đến người kia.

Ấn tượng của cô đối với anh ta quá sâu. Đã qua mấy ngày, cô vẫn còn nhớ mãi thân hình của anh, khuôn mặt của anh và còn có một đôi mắt màu nâu đỏ.

Biết trước như vậy, cô nên hỏi anh ta tên gì ? Thật hối hận cực kỳ, cô thầm nghĩ.

Nếu còn gặp lại lần nữa thì tốt! Cô nhất định sẽ nhớ hỏi.

Cô lơ đãng ngẩng đầu lên hướng đến nơi nào đó, cả người không khỏi sửng sốt.........

~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~oo~

" Tư Bì Nhĩ, khó khăn lắm mới được một chuyến tới Milan, hay đến nhà em một lát đi!"

"Marlene, em đi dạo đi! Thích mua gì thì mua, cứ ghi tên của tôi."

Mới vừa làm xong một cuộc làm ăn, Tư Bì Nhĩ liền cùng bạn gái đi ra khỏi phòng ăn. Anh muốn ngồi lên xe, lại bị kéo.

" Ai......... em bảo anh tới đi cùng cũng không phải là muốn anh tốn tiền." - Nói đi nói lại, Marlene nghe được anh nói, đôi mắt xanh dương liền sáng lên.

" Ngoan ngoãn, tôi còn có việc bận." - Anh còn không hiểu rõ cô ta sao? Tư Bì Nhĩ tính toán muốn chọc phá cô ta.

" Tư Bì Nhĩ, chẳng lẽ anh không muốn sao?" - Marlene tán tỉnh đưa đôi môi cong hấp dẫn, đỏ mọng. Móng tay sơn màu đỏ không ngừng vuốt ve qua lại trước ngực anh, cố gắng quyến rũ anh.

Theo suy nghĩ của cô, trước tiên là lên giường hưởng lạc một phen sau đó trở lại mua dây chuyền Hồng Bảo Thạch, thật đúng là kế hoạch hoàn hảo.

" Nghe lời."- Anh lấy tay của cô ra, nhưng môi của cô lại chủ động hôn anh. Anh rõ ràng để cho cô làm bừa mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Đối mặt với sự trêu đùa của cô, anh đã sớm tập thành thói quen, thậm chí bắt đầu cảm thấy chán ghét, có lẽ anh nên suy tính đổi bạn gái rồi.

"Ai nha .....anh làm sao vậy!"- Không thấy sự đáp trả của anh, Marlene không khỏi nhăn mày. Đột nhiên, cô phát hiện cách đó không xa có một cô gái Đông Phương đang nhìn về phía này.

" Tư Bì Nhĩ, có người nhìn chúng ta! "

" Vậy sao?"- Thuận theo tầm mắt của cô ta, anh nhìn thấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, điều này khiến cho Thiên Tuệ có chút sợ hãi. Khuôn mặt nhất thời đỏ lên, chỉ kém không có trốn được xuống dưới bàn, cô cũng không biết vì sao mình lại hoảng hốt thế này.

" Anh hù doạ cô gái nhỏ rồi." - Marlene cười.

Tư Bì Nhĩ không có đáp lời, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái kia. Anh cảm thấy nhìn rất quen, cũng không nhớ ra là mình đã gặp qua ở đâu.

Khi tầm mắt của anh chuyển đến túi mua hàng bên cạnh cô thì trong đầu lập tức hiện lên một hình ảnh, cô chính là cô gái nhỏ bị giật ví ở đài phun nước Trevi.

Thì ra là cô cũng đến Milan rồi, bên cạnh còn có rất nhiều chiến lợi phẩm.Người nhà của cô đúng là to gan, dám để một cô bé như cô đi lại chung quanh một mình như thế.

Lần thứ hai gặp được cô, nét mặt của cô cũng mang theo tia hốt hoảng, giống như anh đã làm gì đó đối với cô.

"Tư Nhĩ Bì ............" - Marlene đột nhiên mở miệng nói

Tầm mắt của anh vẫn cứ dừng lại trên người cô gái nhỏ kia, cô không thích! Mặc dù cô ta cũng không tạo ra uy hiếp đối với cô.

" Đi thôi, tôi tiễn em về." - Tư Bì Nhĩ kéo suy nghĩ về, để cho cô ngồi vào trong xe, chính mình cũng đi vào. Đem bóng dáng của cô gái nhỏ kia ném ra sau đầu, cũng không suy nghĩ thêm về cô nữa.

A, anh ta đi?

Nhìn xe đi mất, trong đầu Thiên Tuệ hiện lên bóng dáng của hai người họ, trong lòng lại đau đớn.

Cô lại bỏ lỡ cơ hội hỏi tên anh. Nhưng, hỏi cũng vô dụng, không phải sao?

Bên cạnh anh ta đã có người, hơn nữa dáng dấp của cô ấy thật xinh đẹp, vóc dáng lại cao, đứng bên cạnh anh quả thật rất xứng. Không giống như cô, người lùn lùn, đứng bên cạnh anh tựa như Thất Bát gia , thật buồn cười.

Sự cô đơn và khổ sở đồng thời dây dưa không dứt ở tim, một sự kích động khiến cho cô muốn khóc, vành mắt cô cũng trở nên đỏ hồng.

Ai! Không nghĩ tới người cô thầm mến nhanh như vậy liền không còn nữa. Như vậy cũng tồt, dù thế nào đi nữa giữa cô và anh vốn chính là người của hai thế giới khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro