Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ chuẩn bị khẩn cấp, mà thời gian quyết định là ngày nghỉ lễ hai tuần sau, tất cả theo ý của hai người nhà họ Nguyên, tổ chức theo tập tục Trung Quốc.

Lúc này, mẹ Nguyên mới biết con rể của mình, tài lực có bao nhiêu hùng hậu, chỉ là số tiền bỏ ra thì có hơn một ngàn vạn, bánh cưới nhiều đầy đủ cho người thân, bạn bè, hàng xóm lân cận mỗi người đều có, hơn nữa anh còn mời tới người tổ chức hôn lễ, hầu như mỗi ngày đều chạy tới nhà bàn bạc công việc hôn lễ, chẳng khác nào thông báo với hàng xóm, con gái của bà muốn kết hôn, người tới chúc mừng càng thêm nối liền không dứt, để cho bà mỗi ngày cười không khép miệng, rất có mặt mũi.

So sánh với sự vui vẻ của Mẹ Nguyên, thái độ Ba Nguyên có vẻ bình thường rất nhiều, đối với những người đến chúc mừng thường là không có biểu tình gì, thỉnh thoảng mới bày ra nụ cười, trong lòng vẫn có chút bận tâm.

Còn Nguyên Thiên Tuệ lại có vẻ giống người ngẫu nhiên, một lát muốn chăm sóc mặt, một hồi muốn thử lễ phục, người làm đẹp được Tư Bì Nhĩ mời, một nhóm kéo tới kéo lui, đáy lòng một chút cảm giác vui sướng cũng không có, thỉnh thoảng mới có thể dùng tiếng Anh cùng bọn họ nói một chút chuyện vụn vặt.

"Trời ạ! Thiên Tuệ, em thật đẹp..." Tư Bì Nhĩ vừa vào phòng, liền gặp được cô phủ lụa trắng đứng trước gương, mà người thiết kế đang giúp cô điều chỉnh quần áo nhỏ.

"Tổng giám đốc." Mọi người thấy anh, liền trăm miệng một lời chào hỏi.

"Tư Bì Nhĩ." Cô quay đầu lại miễn cưỡng lộ ra nụ cười của mình.

"Thích bộ lễ phục này sao?" Anh đi tới cúi đầu hôn bả vai cô phơi bày ra, than thở da thịt cô bóng loáng không tì vết.

"Ừ." Cử động của anh khiến Nguyên Thiên Tuệ không được tự nhiên, nhìn thấy nụ cười trong mắt người khác, mặt của cô không khỏi hồng.

"Biết không? Cái váy lụa trắng này là lần đầu tiên anh thiết kế, lần đầu tiên tự mình làm lễ phục, cũng là một cái duy nhất, mặc ở trên người em thật đẹp." Anh thì thầm nói.

"Ha?" Nguyên Thiên Tuệ kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh.

"Rất kinh ngạc sao? Không nghĩ tới anh lại thiết kế y phục?" Anh nhướng mày cười nói.

Đây coi như là hứng thú của cá nhân anh, chỉ là công việc càng ngày càng bận rộn, anh từ từ không còn thiết kế trang phục nữa, chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mà bộ lễ phục còn lại anh giữ làm kỉ niệm, ngay cả anh cũng không muốn sau này phải sử dụng.

"A..." Cô thật là không nghĩ tới, mà cô thấy trên báo hay tạp chí cũng không đề cập qua.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, Tư Bì Nhĩ không nhịn được chạm khẽ xuống môi của cô. "Lạc Tư đâu? Sao không thấy người đâu?"

"A. Bà dẫn cháu đi công viên chơi." Cô ngẩn ra mới lên tiếng.

"Công viên ở đâu?" Tư Bì Nhĩ nhớ tới trước Lạc Tư từng nói qua chuyện tại công viên nó bị bắt nạt.

"Từ nhà chúng ta ra ngoài, rẽ trái, đến con hẻm thứ hai đi vào, là có thể nhìn thấy công viên rồi." Nguyên Thiên Tuệ nói rất nhanh, cũng không có nghĩ quá nhiều.

"Được, anh đi tìm Lạc Tư trước." Sau khi phất tay cùng mọi người, anh liền đi ra ngoài.

"Nguyên tiểu thư, tổng giám đốc đối với cô thật tuyệt, lại có thể tự tay thiết kế trang phục cô dâu cho cô." Ngải Thúy Tư gần hai năm mới gia nhập thiết kế sư, cũng không biết chuyện trước kia của ông chủ, tưởng rằng anh ta làm vì cô ấy, cho nên vẻ mặt hâm mộ.

"..." Làm sao có thể giúp cô thiết kế? Nguyên Thiên Tuệ ở trong lòng phản bác, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt không đáp lời.

Khẽ vuốt lụa trắng lễ phục trên người, cảm thấy cảm xúc như tơ lụa. Lễ phục này thực sự rất đẹp, thiết kế nghiêng vai để lộ ra một bên bả vai của cô, làn váy chọn nhiều cánh hoa, từng mảnh từng mảnh tạo lên đường cong, bên hông còn thêu mấy đóa hồng, lộ vẻ tao nhã, khuyết điểm duy nhất chính là hông của cô có chút thô, vòng eo trang phục này phải sửa lớn hơn một chút.

"Nguyên tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc quen biết như thế nào a? Hai người vừa thấy là chung tình sao?" Sau khi nghe đến chuyện tổng giám đốc, người thiết kế đối với tình cảm lưu luyến của họ mà tò mò hỏi.

"Chúng tôi quen biết ở Italia." cô nửa cúi đầu, cũng nghĩ không muốn trả lời quá nhiều vấn đề.

"Vậy chính là cô đi Italia chơi, mới biết tổng giám đốc đúng không ?"

"Ừm."

"Vậy sau khi hai người quen biết, có chuyện gì vui đây?"

Nhìn lễ phục trong gương, Nguyên Thiên Tuệ lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người thiết kế đang hỏi cái gì.

Đợi thật lâu, đợi không được cô đáp lại, người thiết kế cho là cô không muốn chia sẻ chuyện hai người bọn họ, cũng không có hỏi thêm cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục công việc trên tay.

Anh đem lễ phục tự tay thiết kế cho cô mặc, điều này biểu hiện anh rất coi trọng cô sao? Hay chỉ là một sự bồi thường cho mẹ của con trai? Cô không nhịn được suy nghĩ như vậy, rồi lại phủ định không dám hy vọng quá mức xa vời.

* * *

Theo phương hướng Thiên Tuệ chỉ, Tư Bì Nhĩ rất nhanh tìm được công viên, vòng qua lan can đi vào, liền gặp được không ít ông bà cụ tụ hội trong đình hóng mát ở phía trước, dường như đang vây lấy xem cái gì, anh không chú ý nhiều, bước chân chuyển một cái, ven theo đường đá đi tới.

Đầu giờ chiều, phần lớn ông bà cụ cùng một ít phụ nữ trung niên mang theo trẻ nhỏ ở đây tản bộ, công viên này cũng không lớn, đi không tới mấy chục mét liền gặp được bà Nguyên đang cùng mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm.

"Mẹ." Từ sau khi quyết định hôn lễ, Tư Bì Nhĩ liền đổi cách gọi bà.

"Tư Bì Nhĩ, con tới rồi." Bà Nguyên cười nói.

"Ôi... Nguyên phu nhân, đây chính là người con rể tương lai a. Quốc ngữ nói được rất tốt, dáng dấp thật sự rất đẹp trai, giống như minh tinh ngoại quốc." Một phụ nữ lớn tiếng khen.

"Cảm ơn." Tư Bì Nhĩ tủm tỉm đối mặt.

"Tư Bì Nhĩ, mẹ giới thiệu với con, vị này là Trương phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân." Bà Nguyên rất nhanh giới thiệu, trên mặt không còn che giấu được kiêu ngạo.

"Mọi người khỏe." Bỉ Nhĩ Tư gật đầu kêu. "Mẹ, Lạc Tư ở đâu?"

"Lạc Tư à... đang cùng mấy đứa trẻ khác chơi ở bên kia." Bà Nguyên quay đầu chỉ cầu trượt cách đó không xa.

"Vậy con đi tìm Lạc Tư trước." Bỉ Nhĩ Tư gật nhẹ đầu với bà, liền đi theo hướng bà chỉ.

Xuyên qua mấy hàng cây thấp, anh nhìn thấy bên trên bậc thang cầu trượt có mấy đứa trẻ đang đùa, nhưng cũng không có thấy bóng dáng của Lạc Tư, những chỗ chơi trò chơi khác cũng không thấy.

Lạc Tư đâu? Tư Bì Nhĩ nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở bên lùm bụi rậm khác nhìn thấy một mái tóc màu nâu, anh nghĩ chắc là Lạc Tư rồi.

* * *

"Các người kéo tao tới đây làm cái gì á." Lạc Tư nói lớn.

"Tao nghe mẹ nói, mẹ mày muốn kết hôn à." A Bảo cầm đầu vừa liếm kẹo que vừa nói.

"Đúng nha. Ba tao muốn cùng mẹ tao kết hôn." Bây giờ không còn có người nói nó không có ba đi. Lạc Tư ngửa đầu nói.

"Ba mày? Ba mày không phải chết? Thế nào lại là ba mày? Phải gọi chú đi." A Bảo bảy tuổi hiểu được một chuyện, cũng hiểu được ỷ thế hiếp người.

"Mới không phải. Ba tao không có chết, người ấy chính là ba tao." Lạc Tư cau mày hét lớn.

"Có thật không? Mày là đứa trẻ không có ba, không nên tùy tiện nhận loạn ba a." A Bảo cười mỉa, người đi theo bên cạnh cũng cười.

"Mày mới không có ba. Tao có ba." Lạc Tư thở phì phò xông tới muốn đánh nó.

"Lạc Tư." Tư Bì Nhĩ nghe tiếng đến gần, liền nhìn thấy một màn này.

"Ba." Lạc Tư dừng bước chân, sau khi nhìn thấy người đến, liền vui vẻ chạy tới.

"Lạc Tư, làm sao vậy?" Tư Bì Nhĩ ngồi xổm xuống ôm lấy con, cố ý giả vờ như chưa nghe thấy gì hỏi lại con.

"Ba, bọn họ nói ba không phải là ba của con a." Lạc Tư cực kỳ ủy khuất nói.

"Là thật à?" Tư Bì Nhĩ ngược lại đối mặt với mấy đứa trẻ này. "Cháu có phải gọi a Bảo?" Anh nhìn đứa trẻ béo trong đó nói.

"Vâng..." A Bảo nhìn thấy anh xuất hiện, đã sợ đến thiếu chút nữa không nói ra lời.

"A Bảo, cháu cảm thấy bộ dạng của chú cùng Lạc Tư không giống nhau sao?" Tư Bì Nhĩ nghĩ, cũng không có trách cứ nó, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nó.

"Giống..." Nó càng không ngừng gật đầu.

"Vậy cháu sau này còn có thể lại nói Lạc Tư không có ba sao?"

"Sẽ không, sẽ không nữa." Nó lắc đầu.

Nhìn a Bảo một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, Lạc Tư ở trong lòng ba mình không nhịn được nở nụ cười.

"Anh bạn nhỏ, sau này không thể lấy lớn ăn hiếp nhỏ, biết không? Suy nghĩ một chút, nếu cháu bị người lớn hơn cháu bắt nạt, cháu lại không chống lại được thì làm sao bây giờ?"

"Cháu biết."

"Lạc Tư, chúng ta đi thôi. Mẹ con đang mặc thử lễ phục, rất đẹp..." Không nói thêm gì nữa, Tư Bì Nhĩ liền ôm con trai rời đi.

Thời gian hôn lễ càng ngày càng đến gần, Nguyên Thiên Tuệ tâm tình càng ngày càng tối tăm, nhưng ở trước mặt mọi người, cô chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài.

Ban đêm cô thường thường không cách nào ngủ, chỉ cần nghĩ đến gả cho người không yêu mình, cô cảm thấy rất khổ sở, thậm chí muốn khóc.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

"Mẹ."

"Thiên Tuệ, mẹ có thể vào nói chuyện phiếm với con được không ?" Bà Nguyên cười nói.

"Đương nhiên có thể." Cô vội vàng lùi lại một bước, để cho mẹ vào phòng.

"Ai... Khoảng thời gian qua thật nhanh, giống như ngày hôm qua con vẫn còn ba tuổi, bây giờ đã muốn lập gia đình rồi." Bà Nguyên kéo con gái cùng ngồi vào bên giường.

"Mẹ..." Nguyên Thiên Tuệ làm nũng tựa vào trên vai mẹ.

"Ngày mai con sẽ phải lấy chồng, trở lại sẽ cùng Lạc Tư sống cuộc sống hoàn toàn mới, mẹ hy vọng con hạnh phúc, con có thể hiểu rõ không ?" Bà Nguyên khẽ vuốt lấy tóc con gái.

"Con biết, con rất không nỡ rời xa mẹ cùng ba..." Nghĩ đến thực sự phải rời khỏi, hốc mắt Nguyên Thiên Tuệ không nhịn được phiếm hồng.

"Con gái ngốc, mẹ biết con nhất định hiếu thuận, có điều con gái lớn liền muốn lấy chồng, lấy chồng rồi liền muốn theo chồng chạy, gả cho Bỉ Nhĩ Tư là con lựa chọn, con phải có dũng khí đối mặt với tương lai, hiểu rõ không?" Bây giờ bà Nguyên đối với Bỉ Nhĩ Tư ấn tượng rất tốt, không phản đối.

Mấy ngày trước anh còn y theo số đo của bà, nhờ người thiết kế một bộ y phục, thiết kế cùng chất liệu này là bà thích vô cùng, mà khi đó bà mới biết Tư Bì Nhĩ là tổng giám đốc của nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng Ngải Thúy Tư, con gái có thể gả cho một con rùa vàng như thế, thật sự là đời trước tu luyện phúc khí.

"Con biết." Cô gật gật đầu.

"Được rồi. Mẹ vào là muốn nói những điều này cùng con, ngày mai cử hành hôn lễ còn có tiệc mừng, con đi ngủ sớm một chút, biết không?" Bà Nguyên vỗ vỗ vai con gái, rồi đứng dậy rời đi.

Phải có dũng khí đối mặt tương lai...

Lời của mẹ vang vọng bên tai của cô, nhưng, cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao...

* * *

Hôn lễ kẻ có thế lực trong giới trang phục, làm sao không làm cho truyền thông chú ý?

Quả nhiên, ngày hôn lễ đã có phóng viên truyền thông vây quanh cửa lớn Nhà họ Nguyên, cũng có đài SNG phái xe tới hiện trường đưa tin, báo viết cuộc hôn lễ này.

Sáng sớm, Nguyên Thiên Tuệ đã bị gọi dậy, chuẩn bị trang điểm, nhà trang điểm nhìn đến sắc mặt cô khi đó, không khỏi kêu ra tiếng.

"Nguyên tiểu thư, không phải tôi nói muốn cô đi ngủ sớm một chút sao? Cô làm sao lại trả lại cho tôi cặp mắt xuất hiện quầng thâm."

"Tôi thực sự có đi ngủ sớm một chút a." Nguyên Thiên Tuệ mặt vô tội, trời mới biết cô đi ngủ sớm, nhưng thật ra bốn giờ sáng mới ngủ, mà bây giờ chỉ mới bảy giờ rưỡi sáng mà thôi.

"Ai, coi như quên đi. Cô qua đây nằm xuống, tôi giúp cô đắp mặt, xem có thể thay đổi một chút." Người trang điểm không có cách nào khác, đành phải kéo cô đến bên giường, vội vã lấy ra hộp trang điểm, lấy một bao mặt nạ tới, xé gói mở ra, đem mặt nạ đắp lên trên mặt cô.

20 phút sau, lại bị kéo đi rửa mặt, người trang điểm nhìn trái nhìn phải mặt cô, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

"OK. Ít nhất quầng thâm ở đôi mắt cũng nhạt đi, kế tiếp dùng phấn che một lần là được." Nói xong, cô lại bị người trang điểm kéo đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.

Nguyên Thiên Tuệ hoàn toàn không dám kháng nghị người ta ở trên mặt của mình, trên người cô đụng chạm sờ soạng, dù sao hôm nay cô chính là làm búp bê là tốt rồi.

Khi cô trang điểm, làm tóc, lụa trắng đều đã chuẩn bị xong xuôi, đã là chuyện của hai giờ sau.

Y theo tập tục, muốn có phúc khí, trưởng bối giúp cô mang trang sức, hoa hồng, để gả đi sau này kéo dài phần phúc khí, khăn sa lụa trắng lại do mẹ tới cài.

Cô cũng không có quá nhiều bạn, cho nên phù dâu cũng chỉ chọn hai người, chỉ thấy các cô ở trong phòng cùng nhà cô đi lại xung quanh, giúp bà Nguyên làm việc, chào hỏi khách khứa, lại còn thỉnh thoảng nói cho cô biết tình huống bên ngoài, bây giờ phù dâu lại tới báo cáo rồi.
"Thiên Tuệ, chồng tương lai của cô tới rồi. Trời ạ. Anh ta thực sự đẹp trai kinh khủng."

"Lạc Tư đâu?" Cô cười cười không nói tiếp, ngược lại hỏi về con trai.

"Con trai đẹp trai của cô vốn đang ở phòng khách chơi, cậu ta nhìn thấy người ba đẹp trai, tựa như gấu koala dính ba rồi." Phù dâu che miệng cười nói.

Tuy nói là chồng của bạn tốt, nhưng đẹp trai như vậy, cho dù ai nhìn tim cũng sẽ đập rộn lên đi.

"A..."

"Thiên Tuệ, thời gian không còn sai biệt lắm." Một phù dâu khác đi vào nhắc nhở, còn Tư Bì Nhĩ đứng phía sau cô.

"Thiên Tuệ, em thật là đẹp." Tư Bì Nhĩ cầm hoa trong tay, mặc tây trang màu trắng, phối hợp với gương mặt đẹp trai tuấn tú, tựa như bạch mã hàng tử cao quý, phái nữ tại chỗ cũng không nhịn được phát ra tiếng than thở hâm mộ.

"Cảm ơn." Nguyên Thiên Tuệ không thẳng thắn thẹn thùng cúi đầu, cũng vì anh xuất hiện mà tim đập nhanh hơn.

"Có thể sao?" Mặc dù ngăn cách đầu sa lụa mỏng, Tư Bì Nhĩ còn vì cô đẹp mà động lòng.

"Thiên Tuệ, mau nhận hoa cô dâu đi." Phù dâu thúc dục cô.

Cô vội vàng đưa tay đón lấy bó hoa hồng cô dâu màu hồng phấn.

"Chúng ta đi ra ngoài đi." Tư Bì Nhĩ đưa tay qua.

Giờ khắc này, Nguyên Thiên Tuệ có chút hoảng hốt, cô, thật sự phải xuất giá rồi.

Chần chờ nửa giây, cô mới đưa tay vào lòng bàn tay anh, để anh dẫn từng bước ra khỏi phòng.

"Cô dâu đến đây. Cô dâu đến đây."

Bà mối mà mẹ cô mời đến kêu lên, mà cô cùng Tư Bì Nhĩ bị một đám người vây quanh đến phòng khách, hai người theo lời bà mối nói, quỳ gối trước mặt cha mẹ, chuẩn bị nghi thức từ biệt đơn giản.

"Tư Bì Nhĩ, con phải đối xử tốt với Thiên Tuệ, biết không?" Sau khi hai người quỳ lạy với bọn họ, bà Nguyên tha thiết dặn dò.

"Con chắc chắn." Tư Bì Nhĩ đồng ý hứa hẹn.

"Thiên Tuệ, con cũng thế, phải chăm sóc thật tốt chồng của mình, để cho nó sau không lo lắng, còn nữa, sau này con sẽ phải theo bên cạnh chồng, ngàn vạn lần không được quên chăm sóc mình, đừng làm cho chúng ta lo lắng, biết không ?"

"Con hiểu." Nghĩ đến sắp bước ra khỏi nhà, nhớ tới cha mẹ đối với mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, Nguyên Thiên Tuệ đã không nhịn được ngẹn ngào, khóe mắt chảy xuống nước mắt.

"Thiên Tuệ, đừng khóc, khóc liền không đẹp rồi."Bà Nguyên mặc dù an ủi con gái, nhưng chính mình cũng rơi lệ theo.

"Mẹ.... ..." Cô chưa nói dứt lời lại khóc đến dữ tợn hơn.

"Được rồi, Được rồi. Hai người đừng có khóc." Mặc dù con rể này không phải là người ông ưng ý, nhưng con gái muốn xuất giá, ông Nguyên hốc mắt cũng ửng hồng.

Không khí hiện trường cảm động, một vài người vây xem cũng lau nhẹ nước mắt theo.

"Tốt lắm, tốt lắm. Chúng ta chuẩn bị đưa đôi tân nhân ra cửa, nếu không lỡ giờ lành cũng không hay." Lau khô nước mắt, người làm mai không thể không cắt đứt không khí cảm động, nhắc nhở mọi người.

"Tư Bì Nhĩ, Thiên Tuệ, các con đứng lên đi." Bà Nguyên đi qua nâng hai người dậy.

Nguyên Thiên Tuệ lau khô nước mắt, đột nhiên nghĩ đến mình khóc nên phấn trang điểm lem đi hết. Nhưng cô còn không kịp nghĩ nhiều, thì một đám người vây quanh đẩy ra ngoài.

Nghe phù dâu nói, ký giả truyền thông toàn bộ chen chúc tại cửa chờ chụp hình phỏng vấn, nhưng làm cô giật mình khi bước ra khỏi nhà, lại không nhìn thấy bất kỳ ai, ngay cả họ nói xe đài SNG cũng không nhìn thấy nửa cái.

Tại sao có thể như vậy? Những người đó đâu?

Nghi vấn cứ như vậy đặt ở trong lòng Nguyên Thiên Tuệ.

Bởi vì tại Đài Loan Tư Bì Nhĩ không có chỗ ở, cho nên liền lấy khách sạn anh ở làm tân phòng.

Đến tân phòng, tại tất cả mọi người đánh trống reo hò, Tư Bì Nhĩ nhấc lên sa mỏng trên đầu Nguyên Thiên Tuệ, hôn môi của cô, mà cô lại còn đỏ bừng cả mặt.

* * *

Sau khi tất cả mọi người ra khỏi tân phòng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có một ít thời gian.

Nguyên Thiên Tuệ cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn Tư Bì Nhĩ.

"Thiên Tuệ..." Anh mới mở miệng, đã bị cắt ngang.

"Ách... việc ấy... phóng viên như thế nào không thấy?" Không hiểu được anh muốn nói gì, cô trước một bước hỏi chủ đề tương đối an toàn.

"Anh mời bọn họ rời đi." Có thể cảm giác được cô khẩn trương, Tư Bì Nhĩ nhún vai nói.

Trên thực tế anh phái người uy hiếp bọn họ mạnh mẽ, nếu như không đồng ý rời đi, sẽ chờ bị kiện cáo, lấy tiền tài quyền thế Ngải Thúy Tư, nhất định làm bọn họ cầu xin tha thứ, anh muốn trong quá trình hôn lễ của anh không có truyền thông tham dự, trải qua theo cách bình thường.

"A." Lúc nào thì ký giả truyền thông dễ nói chuyện thế này rồi? Thiên Tuệ có chút hoài nghi nghĩ.

"Thiên Tuệ, có khát nước hay không? Có muốn uống chút đồ gì không ?" Tư Bì Nhĩ đi tới bên cạnh bàn, rót chén nước, nghĩ cách thử hòa giải cảm xúc căng thẳng của cô.

"Em muốn đi phòng rửa tay." Nguyên Thiên Tuệ từ trên ghế đột nhiên đứng dậy, xách theo làn váy dài đi về phía đầu khác.

"Cần giúp gì không ?" Nhìn bộ dáng cô xách làn váy dài đáng yêu như vậy, Tư Bì Nhĩ đột nhiên rất muốn cười.

"Không cần." Nguyên Thiên Tuệ cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi vào phòng tắm, giống như là sợ anh đuổi theo.

Đóng cửa lại, cô mới nặng nề thở. Thật ra cô không hề muốn đi toilet, chỉ là muốn tránh đi một lúc, lễ phục của Tư Bì Nhĩ hôm nay thực sự quá... quá làm người khác chú ý rồi, mỗi lần chống lại mắt của anh, hô hấp của cô có khó khăn.

Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương, cô lại phát hiện trên mặt mình rất hoàn hảo, thật là quá thần kỳ. Trước đó cô khóc rất dữ nha...

Cô nhìn trái nhìn phải, gương mặt trong gương thật sự không có một chút tì vết nào, lại cúi nhìn găng tay màu trắng, vài phút trước mới được đeo lên nhẫn kim cương hình trái tim, thật không thể tin được cô đã thành vợ Tư Bì Nhĩ.

Cảm giác này có chút không chân thực, mà lại không phải đang nằm mơ.

"Cốc, cốc." Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

"Thiên Tuệ, em có khỏe không ?"

"Em không sao, chờ một lát sẽ đi ra." Cô nói, vội vàng chỉnh chỉnh lễ phục trên người, mới đi ra ngoài, kết hôn, thật là chuyện mệt chết người đi, nếu không phải mẹ nói rõ, mặc vào lễ phục trắng, sẽ phải đợi đến sau dạ tiệc đổi lễ phục mới có thể cởi, cô thật muốn thay y phục thoải mái, đến tận buổi tối mới lại mặc lại lễ phục trắng.

"Thiên Tuệ, có đói hay không? Anh bảo bọn họ đưa đồ ăn đến, được không?" Anh đã nghe cha mẹ vợ nói qua, ngày hôn lễ người mệt mỏi nhất là cô, hơn nữa tại bữa tiệc vui vẻ căn bản không có cách nào ăn quá nhiều đồ, nhất định phải ăn trước một ít lót dạ mới được.

"Vâng." Cô gật đầu một cái, không có dị nghị.

Đợi cho Tư Bì Nhĩ cúp điện thoại, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh như tờ.

"Tư Bì Nhĩ, anh không cần phải đợi ở trong phòng, không sao. Có thể nói phù dâu cùng Lạc Tư đi theo em là được." Nguyên Thiên Tuệ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu.

"Thiên Tuệ, em đang đuổi anh sao?" Tại sao trở thành vợ chồng, cô lại trở lên rất gò bó? Tư Bì Nhĩ nhướng mi nói.

"Không có. Em chỉ muốn nói anh không chừng có chuyện bận rộn, đợi ở đây không tốt." Nguyên Ngàn Tuệ khẩn trương lắc đầu.

"Không có, anh cũng không có chuyện gì bận rộn." Chuyện nên làm, anh đều đã cho người ta đi làm.

"A... tiệc mừng tối nay, anh có người thân tới tham dự không?" Cô nuốt ngụm nước miếng, âm thầm tự nói với mình không cần khẩn trương.

"Cuối cùng cũng muốn hỏi a. Anh còn tưởng rằng em thật sự không quan tâm." Tư Bì Nhĩ cười.

Từ khi quyết định kết hôn đến bây giờ, thời gian bọn họ chung đụng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mỗi lần cô chỉ nói chuyện Lạc Tư, hoặc là nói một ít chuyện râu ria, cũng không có nhắc tới chuyện này.

"Thật xin lỗi." Cô khẽ cắn môi dưới. Cô thật không phải là cố ý, chỉ là nghĩ đến tâm tình của mình, sẽ không có cách nào suy nghĩ nhiều như vậy rồi.

"Không sao." Tư Bì Nhĩ cười nói, thật ra cũng không để ý như vậy. "Hôn lễ của chúng ta, anh đã nói với cha mẹ rồi, nhưng đến Đài Loan đường xá quá xa, cho nên không có cách nào tới chúc mừng chúng ta, hi vọng em không phải muốn chê trách, chờ sau khi trở về Italia, anh tìm thời gian dẫn em đi gặp họ." Chuyện này anh đã nói chuyện cùng bà Nguyên từ đầu, cũng được bà tha thứ rồi.

"Em sẽ không, từ Italia đến Đài Loan thực sự rất xa, hai ông bà đi chuyến bay dài như vậy cũng không tốt." Nguyên Thiên Tuệ lắc đầu nói.

"Đúng rồi, chờ tiệc cưới tối nay kết thúc, chúng ta đến Hongkong đi, lại đi Đại lục, sợ rằng không có thời gian cho chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, thật xin lỗi em. Chờ anh làm xong việc, sẽ dẫn em đến nơi em muốn đi, được không ?" Tư Bì Nhĩ không muốn làm cho cô khổ sở.

"Không quan trọng, dù sao cũng có Lạc Tư ở đây, em sẽ không cô đơn." Đối với cô mà nói, anh có thể nghĩ tới chuyện này, cô đã rất cảm động rồi.

Nhìn trên mặt cô mỉm cười, Tư Bì Nhĩ chợt nghĩ đến nụ cười của cô gần đây, luôn có vẻ không rõ.

Cô làm sao vậy?

Gả cho anh, làm cô không vui vẻ sao?

Vừa muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, anh chỉ phải đè xuống nghi vấn đi mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro