Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba!"

Lạc Tư còn bị phù dâu ôm, thân thể đã với qua trên người Tư Bì Nhĩ.

"Thật ngại quá, Lạc Tư vẫn ầm ĩ muốn tới tìm hai người." Phù dâu cười nói.

"Không sao!" Tư Bì Nhĩ tủm tỉm đối mặt, ngay sau đó cúi đầu nói: "Lạc Tư, con rất không ngoan nha!"

"Ba, con muốn nhìn ba cùng mẹ mà!" Lạc Tư nói lớn, gương mặt vô tội.

"Con đó..." Tư Bì Nhĩ thật sự hết cách với con. "Cô muốn đi vào ngồi không?" Anh ngẩng đầu nhìn phù dâu đứng đối diện ở bên ngoài nói.

"Ách... có thể không?" Mặt cô ửng đỏ nói. Mới vừa rồi chỉ là vội vã đưa cô dâu vào phòng, còn chưa có cơ hội biết một ít về cái gọi là 'phòng cho tổng thống' có bao nhiêu sa hoa.

"Mời vào." Tư Bì Nhĩ lui ra một bước, cho cô vào cửa.

Phù dâu vừa vào cửa, cũng không dám quá trắng trợn đi dạo, liền tới trước tân phòng đi tìm cô dâu, mà Tư Bì Nhĩ ở ngay sau cô.

"Mẹ..."

Giống như lúc nãy, Lạc Tư vừa thấy được mẹ vừa một hồi vui vẻ kêu to, thân thể còn không ngừng giãy dụa, Tư Bì Nhĩ đành phải đem lấy nó để xuống.

"Mẹ..." Lạc Tư sôi nổi dính lấy trên người Nguyên Thiên Tuệ.

"Lạc Tư, nghe nói con không ngoan phải không!" Cửa phòng đang mở, cho nên cô có thể nghe được đối thoại của bọn họ. Cô cố ý nhăn đầu lông mày.

"Mẹ, con muốn đến xem ba mẹ mà!" Lạc Tư nói lại lời nói vừa nãy, vẻ mặt giống nhau vô tội không đến được.

"Lạc Tư, sau này không thể như vậy a!" Nhìn nụ cười của con, làm cô không cách nào trách mắng con, đành phải thôi, dùng sức ôm con ngồi lên trên đùi.

"Mẹ, mẹ thật xinh đẹp nha!" Lạc Tư đưa tay đi sờ mặt cô.

"Thiên Tuệ, anh đi ra ngoài trước liên lạc một chuyện, mọi người nói chuyện đi." Tư Bì Nhĩ biết có người khác ở đây,anh và cô là không có cơ hội khai thông , rõ ràng đem không gian nhường cho bọn họ.

"A!" Nguyên Thiên Tuệ căn bản không muốn ở cùng anh, anh nói như vậy, cô dĩ nhiên không có dị nghị.

Đợi đến Tư Bì Nhĩ một bước ra ngoài, phù dâu lập tức thừa dịp mở miệng:

"Thiên Tuệ, tôi có thể xem chung quanh một chút được không?"

"Có thể a! Nhưng là không thể lộn xộn a! Tôi sợ Tư Bì Nhĩ phát hiện sẽ không vui." Nguyên Thiên Tuệ đặc biệt căn dặn nói.

"Sẽ không đâu! Tôi sẽ không để cho cô khó xử." Phù dâu vẫy vẫy tay, liền bắt đầu đi thám hiểm.

"Mẹ, con không cần đổi lại quần áo ạ?" Lạc Tư không thoải mái ưỡn ẹo thân thể, cũng không thích bộ vest trắng trên người một chút nào, mặc dù mọi người đều nói rất đẹp mắt, rất tuấn tú.

"Lạc Tư ngoan, bà ngoại có nói rằng, quần áo phải mặc cả ngày, không thể đổi lại, cho nên con phải nghe lời a!" Nguyên Thiên Tuệ dĩ nhiên hiểu con trai là không được tự nhiên, chính cô cũng rất muốn đổi, huống chi là đứa bé, nhưng là mẹ đã nói rõ, cũng không thể không nghe.

"A..." Cả khuôn mặt Lạc Tư nhăn lại, bộ dáng đáng yêu vậy chọc cho Nguyên Thiên Tuệ bật cười.

Cứ như vậy, Lạc Tư cùng phù dâu vẫn bồi ở bên người cô, mà Tư Bì Nhĩ cũng vẫn không có nữa bước vào tân phòng, cho đến khi tiệc mừng sắp bắt đầu mới xuất hiện.

☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆

Tiệc mừng mở gần trăm bàn, cử hành ngay tại khách sạn Tư Bì Nhĩ đang ở, trừ người thân bạn bè bên ngoài của Nhà họ Nguyên, phần lớn là bạn bè làm ăn của Tư Bì Nhĩ, có một số còn đặc biệt từ nước ngoài đến tham gia, cứ thế với bữa tiệc vui có hầu hết người ngoại quốc đang đi lại, ngôn ngữ càng thêm trung tây hỗn hợp, rất náo nhiệt.

Cứ tưởng rằng có thể bình an kết thúc bữa tiệc mừng này, không nghĩ tới bạn học thời đại học cũng đang tiễn khách, cùng những người khác đánh trống reo hò, muốn anh trước mặt mọi người hôn.

"Nhanh nhanh nhanh! Không cần kéo, bây giờ có hơn nửa tân khách đều đi đấy! Chúng ta chính là biết da mặt bạn mỏng, mới chờ tới bây giờ, bạn hẳn phải cho chúng ta xem một ít kịch hay sao!" Bạn cùng trường Đại học A Tinh nói khích.

"A Tinh!" Nguyên Thiên Tuệ hồng kiểm, chỉ kém không có dậm chân mà thôi.

"Không cần gọi, nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Nếu không tối nay chờ mọi người đến náo động phòng." A Tinh bày ra bộ dáng không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, các tân khách ngoại quốc khác ở đây được tân khách biết tiếng anh giải thích , cũng vỗ tay rối rít thúc giục, còn huýt gió.

"Tư Bì Nhĩ..." Nguyên Thiên Tuệ ngẩng đầu lên, không biết làm sao gọi anh.

"Không cần réo người, hai người làm theo nhanh lên một chút." A Tinh biết chồng Thiên Tuệ biết nói tiếng Trung, đem mục tiêu rõ ràng chuyển tới trên người anh. "Tư Bì Nhĩ tiên sinh, Thiên Tuệ lúc ở đại học là một sinh viên ngoan, chưa bao giờ đi trễ về sớm, bây giờ không thừa cơ hội này dạy hư cô ấy một chút sao được đây? Anh nói có đúng hay không?"

"Giống như là phải." Tư Bì Nhĩ một chút cũng không ngại, ngược lại cười.

"Tư Bì Nhĩ!" Anh đang nói gì! Vậy mà hùa theo! Nguyên Thiên Tuệ dậm chân.

"Không cần dậm chân nữa rồi! Vô dụng thôi! Nhanh nhanh nhanh!" A Tinh thúc giục lần nữa, đã lấy được máy chụp hình ở trong tay, chuẩn bị lưu lại giờ khắc này rồi.

"Đúng nha! Đúng nha!" Những người khác hùa theo đánh trống reo hò.

Không giống Thiên Tuệ ngượng ngùng như vậy, Tư Bì Nhĩ khéo léo nâng lên cằm của cô, tính toán thuận theo yêu cầu mọi người.

Do vầng sáng ánh đèn phản chiếu, con ngươi màu xám tro của Tư Bì Nhĩ loáng ra ánh sáng màu bạc, làm tim cô không nhịn được đập rộn lên, trên mặt gần như hiện đầy đỏ ửng.

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn!" Mọi người bắt đầu thét.

Mang theo nụ cười xin lỗi, Tư Bì Nhĩ ở trên môi của cô chạm khẽ lại đưa tới tiếng thở than của những người khác .

"Không tính! Không tính! Cái này không thể được rồi! Làm cho qua quá đó!" A Tinh mới không chịu vì vậy bỏ qua cho bọn họ.

"A Tinh!" Chỉ là hôn nhẹ như vậy, đã làm cho mặt Nguyên Thiên Tuệ nóng đến phát bỏng rồi, cô lại còn chưa đủ.

"Nhất định phải là nụ hôn nóng bỏng. Nếu không được như vậy, chúng ta tính giờ ba phút, không có hôn qua ba phút, sẽ phải lần nữa tính toán lại." A Tinh đề nghị, thật sự muốn tính giờ.

"A Tinh..." Nguyên Thiên Tuệ lần đầu tiên muốn kích động đánh người.

"Thiên Tuệ, em phải thuận theo ý tứ của những người này, anh nghĩ bọn họ sẽ không bỏ qua của chúng ta." Tư Bì Nhĩ nghiêng đầu ở bên tai cô nói.

"Này..." Cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Chẳng lẽ em ghét nụ hôn của anh sao?" Nhìn biểu tình từ chối trên mặt của cô, Tư Bì Nhĩ không khỏi hoài nghi.

"Không có, không phải vậy." Phải nói cô sợ bức tường trong tim của mình sẽ sụp đổ mới đúng. Nguyên Thiên Tuệ lắc đầu một cái, lại không thể nói ra nguyên nhân chân chính.

"Hai người lặng lẽ nói lời kết thúc sao? Quyết định nhanh một chút a! Nếu không tôi lại muốn tăng thêm thời gian." A Tinh cười mị mị chỉ lấy đồng hồ đeo tay.

Không có cách nào khác! Không ngăn cản được bọn họ, Nguyên Thiên Tuệ không thể làm gì khác hơn là gật đầu với Tư Bì Nhĩ.

Khi đầu Tư Bì Nhĩ từ từ thấp xuống, bóng đen từ từ bao phủ Nguyên Thiên Tuệ thì cô không khỏi nhắm mắt lại, hứng lấy nụ hôn của anh.

Thật ra thì nói là thuận theo bọn họ đánh trống reo hò, không bằng nói là thuận theo khát vọng của anh, từ khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy trắng, đến bây giờ thay lễ phục màu đỏ, hôm nay cả ngày việc anh muốn làm nhất đúng là chuyện này, cho nên khi anh lần nữa đụng phải môi thơm mềm mại của cô thì anh quyết định phóng túng mình.

Cảm giác môi anh ấm áp dán lên, mút lấy môi của cô, cảm giác đầu lưỡi của anh đẩy môi cô hé mở hơi thở mùi đàn hương từ miệng, tiến vào bên trong gây xích mích cái lưỡi của cô. . . . . .
Nguyên Thiên Tuệ căn bản không chống đỡ được anh dịu dàng chiếm lấy, say mê khi anh hôn sâu như vậy ở bên trong, ngay cả một bên mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi một tiếng, cô đều đã không nghe được, cả người quên mất trạng thái của mình.

Oa! A Tinh càng không ngừng bóp lấy khoái môn, khóe miệng càng không ngừng phát ra tiếng than sợ hãi, căn bản quên tính toán thời gian.

Hai người bọn họ hôn đến khó mà chia lìa, hình ảnh kia càng thêm duy mỹ không đếm được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tư Bì Nhĩ mới lưu luyến không rời buông cô ra, mà cô mới chậm rãi mở mắt.

"Tách tách tách! Thiên Tuệ, tôi đều chụp được rồi! Những hình này tôi sẽ rửa ra ngoài gửi cho các bạn bè cùng chia sẻ, a... đúng rồi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ gửi cho hai người lưu niệm ." A Tinh không hề làm khó anh, giơ máy ảnh lên cao, cười ha ha rời khỏi.

Những người khác thấy người chủ trì chạy, cũng theo nhau rời đi.

"A Tinh! Bạn quay lại đây!" Nguyên Thiên Tuệ kêu la, cô ấy cố tình đã sớm chạy mất nhanh như chớp, cô căn bản không còn kịp đuổi theo nữa.

Trời ạ! Để cho cô ấy chia sẻ cho toàn bộ bạn học, cô không ngại chết mới là lạ!

"Thiên Tuệ, để cho cô ấy đi đi!" Tư Bì Nhĩ ngược lại hoàn toàn không quan tâm.

"Nhưng là --"

"Không có cái gì nhưng nhị gì hết, có nhiều hình làm kỷ niệm a!" Tư Bì Nhĩ cười nói, "Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi! Tối nay bọn họ cũng sẽ không trở lại náo loạn chúng ta."

"Lạc Tư đâu?" Nguyên thiên Tuệ hỏi.

Mới vừa đang vui vẻ tại bữa tiệc cô còn có thấy người, mời rượu xong, sau khi cô đổi lại lễ phục tiễn khách, không gặp lại được rồi.

"Lạc Tư mệt mỏi, anh nhờ mẹ đưa con trở về phòng ngủ trước." Tư Bì Nhĩ nói.

"A! Vậy chúng ta trở về phòng đi!" Nguyên Thiên Tuệ suy nghĩ một chút cũng thế, coi như mới có tinh lực, cả ngày hoạt động cũng đủ mệt.

Truyện được chia sẻ miễn phí tại ngontinhhay.com

Trở lại 'phòng cho tổng thống', Nguyên Thiên Tuệ lễ phục cũng không thay, trực tiếp đến phòng khách đi tìm người.

"Tiệc mừng kết thúc rồi à?" Bà Nguyên ở trong khách phòng trông nom Lạc Tư, vừa thấy con gái cùng con rể đi vào, mới từ bên giường đứng dậy.

"Vâng!" Nguyên Thiên Tuệ gật đầu một cái, ánh mắt đặt ở Lạc Tư phía sau người bà.

"Cháu ngủ rất ngon, chúng ta đi ra ngoài đi! Tránh cho đánh thức cháu." Bà Nguyên đẩy hai người rồi lại đi ra.

"Mẹ, ba đâu?" Đi tới phòng khách, Nguyên Thiên Tuệ mới hỏi.

"Ông ấy à! Không chịu được gả con gái ra ngoài, uống liền vài ly rượu, sớm đã say rồi, cho nên mẹ để cho bác con đưa ông ấy về nhà trước. Con đừng lo lắng." Bà Nguyên cười nói.

"Ba. . . . . . Ba thật không vui khi gả con cho Tư Bì Nhĩ sao?" Nguyên Thiên Tuệ nhăn mày lại.

"Đưa trẻ ngốc này, đây chẳng qua là thời kỳ quá độ, con biết ba con từ nhỏ rất thương con, dĩ nhiên không chịu được con lập gia đình! Qua một khoảng thời gian, ông ấy sẽ quen thôi." Bà Nguyên xoa gương mặt của cô. "Được rồi! Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của các con, mẹ về nhà không quấy rầy các con."

"Mẹ, nếu ba đi về trước, con cho người của khách sạn đưa mẹ về nhà được không?" Tư Bì Nhĩ vừa nói người đã đi tới khay trà bên cạnh, chuẩn bị gọi điện thoại. Truyện được chia sẻ miễn phí tại ngontinhhay.com

"Cũng tốt, vậy làm phiền con."

Mấy phút sau, khi bà Nguyên rời đi, trong phòng khách chỉ còn sót hai người thì trực giác Nguyên Thiên Tuệ nghĩ đến chính là cái hôn lúc tiễn khách kia, vừa khẩn trương .

"Thiên Tuệ..."

"Ách... em đi tắm rửa trước." Không đợi anh nói xong, cô đã chạy vào trong phòng .

Nhìn thấy bóng lưng cô chạy đi, Tư Bì Nhĩ khẳng định cô đang trốn anh.

Là bởi vì khẩn trương quan hệ sao?

Trốn vào trong phòng tắm, Nguyên Thiên Tuệ ôm lấy ngực thở dốc.

Tối nay là đêm tân hôn, nói thế nào, cô đều trốn không được đi!

Thật ra thì cô lại có cái gì phải trốn tránh! Dù nói thế nào, là cô yêu anh trước, mặc dù anh không phải vì thương yêu mà cưới mình, nhưng là vậy thì như thế nào? Mình cũng nên thỏa mãn mới đúng!

Nghĩ tới đây, cô nhắm mắt lại, khóe miệng toát ra nụ cười khổ, trái tim hiện lên nét khổ sở.

Dù sao hiểu anh chỉ muốn Lạc Tư, dù đau lòng thế nào, cũng chính là như vậy, cô đang trốn cái gì?

Mở mắt, thở ra một hơi, cô mới rời đi cạnh cửa, đi từng bước một hướng trong phòng tắm, cởi ra khóa kéo, khiến lễ phục màu đỏ rơi xuống tới đất, tháo xuống đồ lót, đứng ở trong phòng tắm, mở vòi hoa sen, làm cho dòng nước ấm áp chảy xuống, cuốn đi cả người mệt mỏi của cô, đáng tiếc không thể cuốn đi suy nghĩ rối loạn của cô.

Mặt khác, Tư Bì Nhĩ cũng không còn lãng phí thời gian đợi, trực tiếp đến một gian phòng khác tắm rửa, anh nhiệt liệt chờ mong hoan ái sắp tới.

Ông trời a! Cô thế nào hồ đồ như thế a!

Sau khi tắm rửa, nguyên Thiên Tuệ phát hiện một chuyện cực kỳ hỏng bét... cô chỉ chú ý tránh né Tư Bì Nhĩ, kết quả thế nhưng quên mang quần áo thay vào.

Tốt, thật sự là quá tốt, trừng mắt nhìn lễ phục trên đất, cô cũng biết không thể mặc lại nữa, chưa dứt, cô cuối cùng cũng lấy dũng khí ôm chặt khăn tắm đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Tư Bì Nhĩ đã sớm tắm xong ngồi ở bên giường rồi.

"Hi..." Nuốt ngụm nước miếng, Nguyên Thiên Tuệ thử buông lỏng mình mỉm cười với anh, nhưng đi tới bàn trang điểm bước chân cũng là cứng ngắc .

Cô bước đi đều tay đều chân, chính cô có biết không? Tư Bì Nhĩ nhịn bật cười kích động, không muốn phá hoại không khí.

Ngồi vào trên ghế, Nguyên Thiên Tuệ không nhịn khẩn trương, ngay cả tay cầm lên nước hoa hồng đều có chút phát run.

"Thiên Tuệ, em thật rất đẹp." Tư Bì Nhĩ đi tới phía sau cô, nghiêng người hôn lên vai cô phơi bày ra, ngón tay vẫn còn ở phía trên nhẹ vuốt lấy, làm cho cô khẽ run, trên da thịt bóng loáng dâng lên vướng mắc.

"Lời của anh quá giả dối rồi, em một chút cũng không xinh đẹp." Giọng nói của cô có chút khàn khàn.

"Là em đối với mình không có lòng tin." Tư Bì Nhĩ khẽ vuốt lấy gương mặt của cô.

"Vậy sao?" Nàng khép hờ lông mi, trong lòng rất rõ ràng là anh đang an ủi mình.

"Thiên Tuệ, không có người nào là hoàn toàn hoàn hảo, nhưng đối với anh mà nói, em chính là hoàn mỹ..." lời cuối của anh rơi vào trong miệng của cô.

Lần này, không có người khác đánh trống reo hò, Tư Bì Nhĩ cuối cùng cũng có thể không có kiêng dè, không giữ lại chút nào hôn lên cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro