Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm tân hôn, Nguyên Thiên Tuệ cùng Lạc Tư và Tư Bì Nhĩ bắt đầu cuộc sống mới.

Bọn họ bắt đầu đi xung quanh các nơi trên thế giới, có lúc chỉ ở một quốc gia một ngày, có lúc nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, mới biết được mức độ bận rộn của Tư Bì Nhĩ.

Cho tới chỗ ở, lấy tiệm cơm làm chính, trừ khi đợi thời gian dài, nếu ở nơi nào có nhà cửa, bọn họ mới có thể mấy ngày sinh hoạt tại nhà.

Cuộc sống như thế đối với Nguyên Thiên Tuệ mà nói, vốn là đã có chuẩn bị tâm tư, nhưng ở gặp phải tình trạng thực tế rồi thì lại có chút không chống đỡ được, bởi vì nhất định phải tùy thời chuẩn bị rời đi, như vậy không có cảm giác an toàn, làm cho cô ba tháng rồi đều không thể thích ứng.

Nếu như có Tư Bì Nhĩ ở đây, tình huống sẽ khá hơn một chút, nếu là anh quá bận rộn, cô bình thường khó có thể ngủ, thật may là có Lạc Tư bồi ở bên người cô, nếu không cô thật không biết nên như thế nào. Ngược lại Lạc Tư, giống như di truyền của ba, thích ứng rất khá, hoàn toàn không sẽ ầm ĩ cũng sẽ không náo.

Thời gian nửa năm đã qua, cô cuối cùng cũng thích ứng được.

Tư Bì Nhĩ thật rất bận, có lúc có thể hai ngày cũng không trông thấy bóng người, nếu không chính là trở lại cùng hai mẹ con bọn họ ăn một bữa cơm, lại vội vã trở lại cương vị công tác, chính vì vậy, anh đối đãi hai mẹ con bọn họ, một chút cũng không qua loa, có thời gian liền làm toàn tâm ở bên cạnh họ, thật không rãnh, mời người đưa bọn họ ngắm cảnh chung quanh, thỉnh thoảng cũng sẽ ngoài ý muốn xuất hiện, mang cho bọn họ vui mừng lớn, anh như vậy, khiến Nguyên Thiên Tuệ hạnh phúc gấp bội.

Mặc dù cô tự nói với mình, Tư Bì Nhĩ yêu chỉ là Lạc Tư, nhưng kể từ sau khi kết hôn cùng với cô, báo chí tạp chí trừ viết sự nghiệp của anh như thế nào, bận rộn ở ngoài như thế nào, không còn có bất kỳ xì căng đan nào truyền ra.

Thậm chí, lại có truyền thông gọi đùa anh bị vợ thu phục, hoàn toàn là một công tử phong lưu biến thành người chồng tốt ở nhà, điểm này nhìn ở trong mắt của Nguyên Thiên Tuệ, không khỏi vui vẻ, cũng bắt đầu ảo tưởng mình thật là lựa chọn cuối cùng của anh.

Bây giờ cô có tất cả là quá nhiều, thật không nên yêu cầu quá xa, có phải không? Nhưng cô luôn không ngừng nghĩ, nếu là Tư Bì Nhĩ có thể yêu cô là thật tốt.

☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆

Tư Bì Nhĩ chưa bao giờ đối diện với cảm giác như vậy.

Vốn là một người đi khắp nơi trên thế giới, chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không tốt, nhưng sau khi có Thiên Tuệ cùng Lạc Tư, tất cả đều không giống nhau.

Quá khứ cảm thấy khách sạn cũng chỉ là một nơi nghỉ ngơi, đối với anh không có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ thay đổi 180 độ, bất kể là trở về khách sạn, hay là trở lại ngôi nhà anh mua, anh bắt đầu có mong đợi, mong đợi thấy Thiên Tuệ cười khanh khách nghênh đón anh trở lại, mong đợi bộ dạng Lạc Tư nhào tới gọi anh là ba, mong đợi hơn là lúc nghỉ ngơi ban đêm.

Anh phát hiện mình càng ngày càng thích Thiên Tuệ rồi, chẳng những lúc đi làm sẽ nghĩ đến cô, ngay cả lúc gặp mặt cũng sẽ nghĩ đến cô, thậm chí có tình hình đặc biệt lúc ấy bỏ xuống công việc, vẫn bồi ở bên người cô, đây là anh hiểu được tình yêu sau khi có được, càng thêm khiến anh làm việc điên cuồng, anh quả thật thần hồn điên đảo vì cô.

Nhưng là, Thiên Tuệ đối với sự bận rộn của anh còn không có oán trách, cũng như sớm tối chờ đợi anh ở nhiều nơi, cũng chưa bao giờ nói một câu, ngược lại để cho anh cảm giác có lỗi, không thể làm gì khác hơn là dùng hết tất cả phương pháp thỏa mãn những gì cô cần, nếu như cô điên cuồng Shopping một chút, cô lại cùng những phụ nữ khác không giống nhau, để cho thẻ tín dụng của anh không có nơi để sử dụng, lấy một câu Trung quốc ngạn ngữ cổ: có vợ như thế, chồng còn có gì đòi hỏi?

Nhưng trong tâm của anh vẫn là cảm thấy một tia mơ hồ có cái gì không đúng, anh phát hiện chỉ cần là lúc hai người ở cùng với nhau, thần kinh Thiên Tuệ tựa như có trạng thái căng thẳng, ánh mắt cũng không dám đối với diện anh, nói phần lớn đề tài xung quanh ở trên người Lạc Tư. Vừa bắt đầu anh còn cảm thấy thú vị, lâu ngày rồi, liền giống như kỳ quái, nói là xấu hổ lại không giống, phải nói từ chối anh đến gần, càng thêm không thể nào.

Nghĩ tới đây, Tư Bì Nhĩ đột nhiên nghĩ đến bọn họ chỉ có lúc hoan ái thì Thiên Tuệ mới có thể nhiệt tình, thời gian còn lại luôn là mang theo một tầng cảm giác xa lạ, đây là chuyện gì xảy ra?

Có lẽ, anh nên tìm thời gian, nói chuyện rõ ràng cùng cô mới đúng.

☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆;

Từng xem qua một bộ phim, bên trong cảnh tượng trung tâm công viên Newyork làm chủ, cảnh trí công viên mỹ lệ ở trong đầu Nguyên Thiên Tuệ còn khắc sâu ấn tượng.

Lần này Tư Bì Nhĩ đúng lúc đi tới Newyork ký hợp dồng, cô có thể nào bỏ qua cơ hội này? Thế là mang theo Lạc Tư đi tới công viên đi dạo.

Thời tiết là cuối mùa thu, vừa đúng phù hợp mùa trong phim ảnh, hai bên rừng cây Diệp Tử cao vút cũng dần dần hiện ra, gió vừa thổi, tựa như trời mưa, lá rụng dải dài bay lượn, cảnh tượng rực rỡ giống như trong mộng, cô nhìn không khỏi ngừng thở, chỉ sợ thở một cái, cảnh trí trước mắt sẽ biến mất.

"Mẹ... chúng ta đi nhanh lên một chút!" Lạc Tư vui vẻ kéo cô xông vào đám lá rơi
Nguyên Thiên Tuệ mặc cho con trai kéo đi, cả người còn ở vào trong rung động.

"Oa oa oa..." Trong miệng Lạc Tư càng không ngừng phát ra tiếng kêu, sớm đã buông tay mẹ ra, ở tại chỗ còn nhảy xoay vòng vòng.

"Mẹ, mẹ xem! Đây là lá cây gì? Hình dáng rất đặc biệt a!" Lạc Tư lấy đầy tay lá rụng đến trước mặt cô.

"Cái này là lá Phong, đến mùa xuân, lá cây đều như những cây cối bình thường khác, đều là màu xanh lá cây, nhưng là đến mùa thu sẽ biến thành màu đỏ." Nguyên Thiên Tuệ nhặt lên một phiến lá phong cười nói.

"Mẹ, chúng ta mang về một ít có được hay không?"

"Được! Nhưng là trên người mẹ không có túi có thể đựng, làm thế nào đây?" Cô cố ý cau mày, bộ dạng giả vờ rất phức tạp, muốn thử một chút phản ứng của con.

"Ưmh..." Lạc Tư chu miệng lên, bắt đầu quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên, nó vui vẻ kêu to: "Ba! Ba đến rồi!" Truyện được chia sẻ miễn phí tại ngontinhhay.com

"Hả? Tư Bì Nhĩ, sao anh lại tới đây?" Nguyên Thiên Tuệ quay người lại, chỉ thấy anh mang theo nụ cười, theo lá rụng rực rỡ đi vào trong .

"Mới vừa kết thúc hội đàm, nên muốn vòng lại đây xem hai mẹ con." Tư Bì Nhĩ vừa đi gần, cũng rất tự nhiên ở trên môi của cô ấn xuống một cái hôn.

"Ba, con cũng muốn vậy." Lạc Tư sớm thành thói quen với cử chỉ thân mật của ba mẹ, cũng ôm lấy bắp đùi của ba, yêu cầu hôn.

Tư Bì Nhĩ cười ôm con , khi anh hôn xuống gò má, lại dùng lỗ mũi cọ vào cổ của con, chọc cho con cười khanh khách.

Nguyên Thiên Tuệ vừa đúng có mang theo máy ảnh, vội vàng từ trong túi xách lấy ra chụp, lưu lại khoảnh khắc vui vẻ trong nháy mắt đó.

"Mẹ, con cũng muốn mẹ hôn." Lạc Tư ngoắc ngoắc tay với cô.

Nguyên Thiên Tuệ qua ôm con, cũng hôn lên gương mặt con.

"Đưa máy ảnh cho anh, anh sẽ giúp hai mẹ con chụp làm kỉ niệm." Tư Bì Nhĩ cầm lấy máy ảnh, giúp hai mẹ con bọn họ chụp được vài tấm hình.

"Ba, con có thể giúp ba cùng mẹ chụp không phải sao ?" Lạc Tư yêu cầu nói.

"Lạc Tư sẽ chụp sao?" Tư Bì Nhĩ cười hỏi.

"Sẽ! Trước mẹ có dạy qua con!" Lạc Tư lớn tiếng nói, giống như sợ anh không tin.

"Nhưng là, người con nhỏ, chúng ta cao như vậy, con phải chụp thế nào đây?" Tư Bì Nhĩ tiếp tục hỏi.

"Ưmh... con có thể đứng ở nơi đó chụp cho ba mẹ!" Lạc Tư quay đầu nhìn về bốn phía, chỉ ghế dài cách đó không xa nói.

"Lạc Tư thật thông minh a! Chúng ta đi bên kia chụp." Tư Bì Nhĩ tiến lên một bước bế con lên, để tránh Thiên Tuệ bế mỏi.

Anh săn sóc để cho cô cảm động. Giờ khắc hạnh phúc này nếu có thể dừng lại thì tốt bao nhiêu, cái ý niệm này ở trong đầu Nguyên Thiên Tuệ chợt lóe lên, chỉ là cô biết đó là chuyện không thể nào: "Mẹ, mẹ qua đây nhanh lên a!" Lạc Tư thấy mẹ cũng không nhúc nhích đứng tại chỗ, vội vàng cất giọng để gọi.

"Được." Xua đi ý tưởng trong đầu, Nguyên Thiên Tuệ cất bước cùng bọn họ tập hợp.

Tư Bì Nhĩ để con trai ở trên ghế dài, lại quay đầu xem một chút góc độ nào tương đối khá.

"Chúng ta đứng ở nơi này bên tốt lắm." Quyết định một vị trí, anh liền ôm lấy hông Nguyên Thiên Tuệ đứng ở vị trí xác định.

Tuy nói đã làm vợ chồng nửa năm, anh đụng chạm cũng làm cho cô tim đập rộn lên, trên mặt hiện lên phấn hồng, nhìn hình dáng anh khắc sâu, trong lòng không tự chủ sinh ra giằng co, một mặt rất muốn hôn anh, một mặt lại muốn đẩy anh ra, để tránh mình quá mức chìm sâu trong giờ phút này.

Lại bắt đầu rồi! Có lẽ là cô lơ đãng, nhưng Tư Bì Nhĩ chính là có thể cảm giác đến thân thể của cô trong nháy mắt cứng ngắc, nhìn lại cô một chút vẻ mặt như có điều suy nghĩ, mỗi lần để cho anh không nhịn được phỏng đoán, cô đang suy nghĩ gì?

"Ba, mẹ, nhìn này bên!"

Tiếng Lạc Tư kêu phá vỡ suy nghĩ khác nhau của hai người, vội vàng ngẩng đầu nhìn phía ống kính, lộ ra nụ cười.

"Thiên Tuệ, tối mai anh sẽ mời người tới chăm sóc Lạc Tư, em theo anh đi tham gia dạ tiệc đi!" Tư Bì Nhĩ thừa dịp thay đổi tư thế nói.

"Dạ tiệc? Em có thể không đi sao?" Nguyên Thiên Tuệ từng đi cùng anh qua mấy bữa tiệc, thế nhưng những bữa tiệc này thật sự không thú vị, luôn là một đống người nói chuyện với nhau, nếu không chính là nói công việc, cô căn bản không cần biết nói gì, chỉ có thể ngơ ngác cười theo.

"Thiên Tuệ, bữa tiệc này quy định mang theo bạn tham gia, em không đi theo anh, còn có ai có thể đây?" Tư Bì Nhĩ dĩ nhiên biết cô không thích những bữa tiệc kia, nhưng anh chỉ muốn đi cùng cô.

". . . . . ." Nghe anh nói như vậy, Nguyên Thiên Tuệ cũng không tiện từ chối nữa rồi.

"Ba, con chụp rất đẹp!" Lạc Tư phất tay với bọn họ, mình lại hướng về những phương hướng khác chụp hình, có thể nói là chơi rất vui.

"Vậy ngày mai em phải ăn mặc như thế nào cho tốt?" Nguyên Thiên Tuệ cười cười với con, tiếp tục hỏi.

"Đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ cho người tới đây giúp em." Tư Bì Nhĩ nâng lên nụ cười thần bí.

Cô gái nhỏ này cũng không biết kể từ khi cùng cô kết hôn, anh phát hiện linh cảm gần như cuồn cuộn không dứt, cho nên anh lại bắt đầu làm việc thiết kế trang phục rồi, mà lễ phục cô mặc gần đây chính là anh thiết kế.

"A!" Nhún nhún vai, Nguyên Thiên Tuệ không nói gì nữa. "Đúng rồi, một lát nữa anh còn phải quay lại làm việc sao?"

"Không cần, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một lát không tồi, em nói đúng không?" Gần đây anh thường như vậy, anh muốn ở bên cạnh cô cùng con.

"Vậy thì tốt quá, Lạc Tư nhất định thật vui vẻ." Cô cười nói.

"Chỉ có Lạc Tư vui vẻ sao?" Tư Bì Nhĩ cố ý hỏi ngược lại cô.

"Không, không phải vậy, em dĩ nhiên rất vui vẻ." Nguyên Thiên Tuệ giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên giải thích.

"Đứa ngốc! Khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh cũng chỉ là nói đùa." Tư Bì Nhĩ dùng ngón tay xẹt qua mặt cô cười nói.

"Ba, mẹ, mau tới đây a!" Khi bọn anh nói chuyện, đồng thời, Lạc Tư đã sớm liền bò xuống ghế dài, chạy đến một đầu khác chơi.

"Tốt lắm, chúng ta đi qua đi!" Tư Bì Nhĩ dắt tay của cô, cùng con trai tụ hợp.

Cứ như vậy, ở trong công viên xinh đẹp này, cả nhà bọn họ trải qua thời gian buổi trưa nhàn nhã.

Truyện được chia sẻ miễn phí tại ngontinhhay.com

Gần tối hôm sau, Tư Bì Nhĩ mời người đến 'phòng cho tổng thống' trong khách sạn, giúp Nguyên Thiên Tuệ một tay trang điểm ăn mặc, lại mời một người vú đến trông Lạc Tư.

Hai giờ sau, Tư Bì Nhĩ trở về phòng, nhìn thấy Nguyên Thiên Tuệ đã ăn mặc xong, người mặc lễ phục trễ vai màu vàng nhạt, mà lễ phục là thiết kế mới nhất của anh, chất liệu chính là tơ lụa vải vóc, nếp gấp trước ngực thiết kế kéo dài đến làn váy, cho thấy đường cong thân thể dịu dàng, cố ý ở cạnh chân xẻ tà là để cho hai đùi trắng nõn của cô như ẩn như hiện.

"Tư Bì Nhĩ..." Nguyên Thiên Tuệ có chút ngượng ngùng lôi kéo lễ phục trên người.

Luôn là như thế, mỗi lần cô thay lễ phục, ánh mắt của anh sẽ cực kỳ nóng bỏng, giống như muốn đem cô cắn nuốt, để cho trái tim của cô không có cách nào tự mình cuồng loạn.

"Em yêu, em thật sự xinh đẹp khiến người ta nín thở." Anh bước chân tới đây, trước mặt mọi người, cho cô một cái hôn.

Trước mặt mọi người làm cử động này để cho cô cảm thấy không được tự nhiên, nhưng người khác phản ứng chính là rất bình thường, ai -- nói một cách thẳng thừng, chính là cô vẫn là không có thói quen nhiệt tình của người phương tây.

"Chúng ta đi thôi! Đã đến lúc rồi." Tư Bì Nhĩ lấy tay cô vòng qua cánh tay của mình.

☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆

Dạ tiệc bắt đầu vào bảy giờ tối, mà Tư Bì Nhĩ vào được hội trường thì bên trong đã tụ tập quan chức, khách khứa đầy đủ.

"Tư Bì Nhĩ, Tư Bì Nhĩ, hai vợ chồng các người cuối cùng cũng xuất hiện!"

Vừa bước vào cửa, chủ nhân yến hội Tiền Ni liền từ trong đám người đi tới trước mặt bọn họ, anh ta cất tiếng chào hỏi là dẫn tới nhiều người nhìn chăm chú.

"Tiền Ni, giới thiệu với anh, đây là Thiên Tuệ vợ của tôi. Thiên Tuệ, vị này là chủ nhân yến hội Tiền Ni." Tháo ra khuôn mặt nhu hòa, Tư Bì Nhĩ thay vào chính là nụ cười kiểu xã giao, cả người phát ra một khí thế không thể khinh thường.

"Tiền Ni tiên sinh, ông mạnh khỏe." Mặc dù không thích trường hợp như vậy, Nguyên Thiên Tuệ vẫn nâng lên nụ cười chào hỏi.

"Tư Bì Nhĩ, phu nhân của anh thật là xinh đẹp, nhất là bộ lễ phục này nhất định là công ty của anh sản xuất, đúng không? Mặc ở trên người cô ấy bằng chiêu bài sống." Tiền Ni khen ngợi nói.

"Tiền Ni, ông cũng không kém a! Bữa tiệc này rất thành công, nhiều người như vậy tới tham gia." Tư Bì Nhĩ không có nói gì thêm về lễ phục, cười đem chủ đề chuyển tới trên bữa tiệc.

"Ha ha ha ha -- đừng nói như vậy, bữa tiệc không có người khách quý này, lại sẽ thất sắc không ít đấy!" Tiền ni đắc ý cười to.

"Nói gì vậy, tôi còn cần ông chăm sóc nhiều hơn !" Tư Bì Nhĩ khách sáo như cũ.

"Tư Bì Nhĩ, phải là tôi mời anh chiếu cố nhiều hơn mới đúng. Đúng rồi, Tổng giám đốc ngân hàng Liên Bang Mỹ Huệ Phổ cũng tới, tôi giới thiệu cho hai người biết." Tiền Ni vừa nói vừa kéo lấy người phải đi.

"Tư Bì Nhĩ, em có thể qua bên kia ăn cái gì không? Bụng của em hơi đói." Nguyên Thiên Tuệ chỉ lấy một đầu khác, khu lấy thức ăn nói, thật sự không muốn đi theo bên cạnh anh cười.

"Cũng tốt, đợi lát nữa anh quay lại tìm em." Tư Bì Nhĩ cúi đầu ở gò má cô ấn xuống một cái hôn sau, mới bị kéo đi.

Tư Bì Nhĩ không ở bên cạnh, đối mặt một số người nhìn chăm chú, Nguyên Thiên Tuệ phải hít thật sâu một hơi áp chế đi sự căng thẳng của mình, cố gắng không cần cùng tay cùng chân hướng đi khu lấy thức ăn.

Bưng lên cái đĩa, cô đem sự chú ý đặt lên các thức ăn đặt trên bàn, cầm lấy cặp gắp mấy thứ. Thật ra thì mỗi lần tham gia bữa tiệc loại này, cô luôn là không có khẩu vị, bị nhìn chăm chú thật sự quá nhiều, mà cô biết đó là bởi vì quan hệ của Tư Bì Nhĩ.

Kết hôn nửa năm, thỉnh thoảng còn được tạp trí nhiều chuyện đăng chuyện vợ chồng bọn họ, chuyện tốt ký giả càng thêm phong cô là " Cô bé lọ lem thời hiện đại", từ một kẻ bình dân gả cho chủ tịch tập đoàn nổi tiếng toàn cầu. Có lúc, cô bình thường sẽ nghĩ, những người này là không phải đều có dũng khí xem trò vui, chờ nhìn cô thay mặt Cô bé lọ lem lúc nào thì trở thành người vợ bị bỏ, dù sao Tư Bì Nhĩ trước kia tình yêu không ngừng, không có khả năng sau khi kết hôn sẽ thu tâm?

Nếu như nói, trong lòng của cô cũng mơ hồ có loại ý nghĩ này, sẽ không biết không quá phận? Bởi vì anh vì đứa bé mới cưới cô, không phải sao?

"Bố lạc phu nhân."

"Bố lạc phu nhân --"

Nghe qua xưng hô này, khiến Nguyên Thiên Tuệ không phản ứng kịp, nghe lần thứ hai, cô mới xoay người đối mặt người tới.

Kết quả, đập vào mắt, là một vị mỹ nữ mặc lễ phục trễ ngực.

"Xin hỏi là cô gọi tôi sao?" Cô lễ phép hỏi.

"Đúng vậy, Bố Lạc phu nhân, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?" Marlene chờ cơ hội này đã lâu rồi, cuối cùng cũng có thể cùng cô gặp mặt.

"Ách -- có thể." Cô ấy rốt cuộc là ai vậy? Nguyên Thiên Tuệ không nghĩ ra, nhưng vẫn là mỉm cười đồng ý.

"Chúng ta đến ban công ở đó rất được, nơi đó tương đối ít người." Nói xong, Marlene ngay cả đầu cũng không quay lại liền đi.

Trong lời nói của cô ấy mạnh mẽ, Nguyên Thiên Tuệ cũng không thích, nhưng vẫn là để đĩa xuống, đi theo phía sau cô ấy.

Đi tới ban công, gió cuối mùa thu thổi tới, không tránh được làm cô phơi bày da thịt dâng lên một hồi run rẩy, nhưng cảnh đêm Newyork vẫn là đẹp để cho cô không dời mắt được.

Đây là chuyện gì xảy ra? Coi cô đã chết rồi sao? Marlene thấy chú ý của cô ấy căn bản không ở trên người mình, cho là cô ấy giả bộ kiêu ngạo, một sự tức giận tự nhiên sinh ra.

"Bố lạc phu nhân!"

"Hả! Thật xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?" Nguyên Thiên Tuệ đối với sự thất thần của mình có chút ngượng ngùng.

"Bố lạc phu nhân, có thể xin hỏi một chút, cô là làm thế nào đươc như vậy?" Marlene nâng lên mỉm cười, khóe miệng lại mang theo mơ hồ ác ý.

"Cái gì làm thế nào được như vậy?" Cô không hiểu ý của cô ấy.

"Làm trò, chính là khiến Tư Bì Nhĩ cưới cô! Cô có phải hay không hạ bùa chú gì đó, tôi nghe nói người phương Đông đối với cái này là cái gì cũng rất có nghiên cứu !" giọng của Marlene, giống như cô có suy nghĩ không chịu chia sẻ.

"Thật xin lỗi, xin hỏi cô là ai? Tại sao lại nói như vậy?" Nguyên Thiên Tuệ cau mày, không thích cách nói đó.

"A! Đúng, còn chưa có giới thiệu với cô, tôi tên là Marlene." Cô ngửa cằm lên nói.

"Marlene. . . . . ." Nguyên Thiên Tuệ nhìn cô ấy, nhớ tên của cô ấy, đột nhiên, trong đầu hiện ra chuyện cũ, cô nghĩ tới! "Marlene tiểu thư, cô trước kia cùng Tư Bì Nhĩ ở bên nhau, đúng không?"

"Không sai, chỉ là tin tức của cô là sai lầm, chúng ta vẫn là cùng nhau, không có tách ra!" Nếu cô nhận ra mình, Marlene rõ ràng nâng vị trí của mình lên, thuận theo lời của cô nói.

Không sai! Ban đầu tin tức Tư Bì Nhĩ kết hôn, để cho cô cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì tò mò diện mạo của cô ấy, mà nghiêm túc đi lật xem tất cả tạp chí nhiều chuyện, cho đến khi nhìn thấy hình của cô ấy, cô lập tức liền nhớ lại, mấy năm trước, cô ấy đã từng xuất hiện tại trước mặt mình.

Liên quan đến điểm này, cô là càng nghĩ càng đáng hận, tại sao trong nhiều phụ nữ như vậy, Tư Bì Nhĩ lại có thể chọn trúng một người có khuôn mặt xấu xí hơn cô, vóc người kém hơn cô làm vợ.

". . . . . ." Nguyên Thiên Tuệ nghe vậy, trái tim thắt chặt, đau đến để cho cô sự khó thở, sửng sốt mấy giây, cô mới mở miệng nói: "Vậy thì như thế nào? Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói là, xin cô không nên lấy da mặt dầy chiếm lấy vị trí Bố Lạc phu nhân, chẳng lẽ cô nhìn không ra Tư Bì Nhĩ căn bản không yêu cô sao? Nếu không làm sao sẽ quay đầu lại sẽ ở bên nhau cùng tôi?" Marlene vừa lúc dùng quá khứ để phát huy, hơn nữa còn có vũ khí có thể dùng ! Cô ở trong lòng tính toán lấy.

Hừ! Nói cô đáng sợ cũng tốt, ghen tỵ cũng được, dù sao cô tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ so mình xấu xí, ở bên cạnh Tư Bì Nhĩ, mặc dù bọn họ đã lâu không còn liên hệ nhau.

". . . . . . Là Tư Bì Nhĩ chính miệng nói cho cô hay sao?" Cô cảm thấy hơi sức toàn thân giống như bị rút đi, những lời này gần như là dùng lý trí nói ra.

"Đây là dĩ nhiên, " dưới ngọn đèn mờ ám, Marlene có thể thấy rõ ràng sắc mặt trắng bệch của cô ấy, lập tức cũng biết lời của mình phát huy hiệu quả, bổ sung thêm một câu rõ ràng, làm cho cô thoải mái hơn.

"Tư Bì Nhĩ còn nói với tôi, nếu không phải quan hệ đứa bé, anh ấy đã muốn cùng cô ly hôn từ lâu."

Nghe đến đó, Nguyên Thiên Tuệ không cách nào tự quyết quay ngược lại một bước, cả người bị kích thích.

Cô ấy nói trúng sợ hãi nơi sâu nhất trong đáy lòng cô.

"Cho nên, có thể mời cô rời xa Tư Bì Nhĩ không?" Marlene khóe miệng bất giác nâng lên mỉm cười thắng lợi, cô biết mình đã thành công rồi.

"Tại sao? Tại sao không phải Tư Bì Nhĩ tới nói với tôi?" Cô phải khắc chế mình, mới có thể không rơi lệ.

"Dù sao cô cũng là mẹ của đứa bé, anh ấy sao có thể tự mình mở miệng? Nếu là cô chủ động rời đi, dĩ nhiên đối với Tư Bì Nhĩ danh tiếng tương đối tốt hơn." Marlene nhún vai nói.

"Tôi --" toàn thân của cô khẽ run, đột nhiên cảm thấy lạnh quá.

"Như thế nào? Cô có thể đồng ý với tôi, rời khỏi Tư Bì Nhĩ sao?"

"Tôi đáp --" cuối cùng một chữ còn chưa nói ra miệng, một giọng nam nghiêm nghị dám cắt đứt lời cô --

"Đủ rồi --"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro