Chương 5: Tiểu Chiêu là của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong vài giây, hàng vạn suy nghĩ đã lướt qua đầu Vinh Húc Đình. Hắn mím môi, quyết định đưa tay lên gõ cửa.

"Cộc, cộc."

Hoa Chiêu Mộng còn đang chìm đắm trong dư vị của cơn phê thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, cậu giật nảy người lên vì sợ, vội gõ đáp chứng tỏ bên trong đang có người.

Vinh Húc Đình đương nhiên có thể nghe được động tĩnh hoảng hốt của người bên trong, hắn khẽ mỉm cười, bé nai bị hắn dọa sợ mất rồi, vẻ mặt của em ấy chắc là đáng yêu lắm, sao hắn nỡ bỏ đi mà không vào nhìn một cái cơ chứ?

"Tiểu.. Chiêu..."

Giọng nói trầm ấm, thanh âm độc đáo, chứng tỏ người bên ngoài chính là thiếu gia họ Vinh. Hoa Chiêu Mộng sợ phát khiếp, không kịp nghĩ ngợi bất cứ điều gì, theo bản năng đáp lại: "Tổng giám đốc Vinh... có chuyện gì vậy ạ?"

"Tiểu Chiêu, mở cửa cho anh."

Nãy giờ Hoa Chiêu Mộng luôn âm thầm cầu nguyện thiếu gia họ Vinh chỉ vô tình muốn tìm cậu chứ không hề biết chuyện cậu đang trốn trong đây tự sướng, nhưng một câu này của anh đã hoàn toàn đập tan hy vọng nhỏ nhoi trong cậu.

Làm sao bây giờ... Cậu phải mở cửa ra sao... Mở cửa cũng đồng nghĩa với việc cậu ngầm đồng ý với những chuyện tiếp theo thiếu gia làm với cậu.

Nhưng mà, cậu có sự lựa chọn nào khác sao?

Không có.

Hoa Chiêu Mộng mở khóa, cửa mở ra, cậu đứng nghiêm cúi đầu, hai tay ép chặt vào mép quần, chờ đợi phán quyết của ông trời.

Ngoan quá đi mất, kêu mở cửa liền mở cửa, đáng thương ghê, làm hắn chỉ muốn bắt nạt em ấy thêm thôi!

Vinh Húc Đình nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cấp dưới, gò má ửng đỏ, hai mắt ướt át, môi mọng hồng hào, vừa nhìn đã biết vừa nãy em ấy sướng dữ lắm.

"Tiểu Chiêu, em có thích anh không?"

Hoa Chiêu Mộng vốn tưởng thiếu gia họ Vinh sẽ hỏi cậu tại sao lại vừa tự sướng vừa gọi tên hắn, câu hỏi nằm ngoài dự đoán này khiến cậu hơi sững lại, anh ấy để ý đến việc cậu có thích anh ấy không sao? Có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi một chút để mọi việc diễn ra theo lý mà thôi, cho dù đáp án là có hay không, kết quả cuối cùng cũng không khác gì nhau, cậu cần gì làm thiếu gia không vui?

Hoa Chiêu Mộng nhẹ nhàng gật đầu.

Vinh Húc Đình không ngờ cấp dưới xinh đẹp lại ngoan tới vậy, hắn đương nhiên không tin cậu thật sự thích hắn, nhưng mà nhìn khuôn mặt vừa ngây thơ vừa dâm đãng của em ấy lộ ra vẻ bất an nhẫn nhịn, càng khiến hắn thèm thuồng muốn nếm thử một ngụm.

Vinh Húc Đình vui vẻ nhếch khóe miệng, khều chiếc cằm đang cúi gằm của cấp dưới đẩy đầu cậu ngẩng lên, rũ mắt thưởng thức vẻ đẹp thuần khiết của cậu, làn da non mịn, môi hồng răng trắng, hàng mi run rẩy vì sợ.

Không có gì khiến người ta hưng phấn hơn việc chiếm đoạt một mỹ nhân đáng thương, Vinh Húc Đình cũng không ngoại lệ, hắn chậm rãi tiến sát vào khuôn mặt đang hoảng hốt kia, lông mi khẽ cạ vào gò má nõn nà của cậu, thấp giọng nỉ non: "Đừng sợ."

"Ừm."

Dường như ngay khi lời đồng thuận được thốt ra, Vinh Húc Đình đã nghiêng mặt sang, ngậm lấy cánh môi màu đào của Hoa Chiêu Mộng mút mạnh: "Mềm thật đó, y như Tiểu Chiêu vậy."

"Ưm...."

Hoa Chiêu Mộng không ngờ cậu còn được hôn, môi cậu bị người ta ra sức liếm mút, ánh mắt nóng rực của đối phương dán chặt vào mặt cậu, nóng bỏng tới độ cậu không dám mở mắt ra nhìn, chỉ biết đứng im cho người ta nhấm nháp cánh môi mềm mại.

Vinh Húc Đình cười trêu chọc: "Tiểu Chiêu chưa từng hôn ai hả? Sao em căng thẳng quá vậy, làm anh có cảm giác như đây là lần đầu tiên em hôn."

"Chưa... chưa từng...."

Câu trả lời đứt quãng như vậy cũng đủ khiến Vinh Húc Đình hiểu rõ, đây là nụ hôn đầu tiên của em ấy, trước giờ chỉ chạm môi với ly.

Biết rõ mỹ nhân trước mặt thật sự ngây thơ, Vinh Húc Đình càng thêm hưng phấn, hắn duỗi tay ghì chặt đầu cậu, tăng thêm độ sâu cho nụ hôn nóng bỏng, vừa ra sức nếm vị ngọt từ môi cậu vừa dụ dỗ: "Tiểu Chiêu... mở miệng ra..."

Miệng nhỏ ngoan ngoãn hé miệng ra, chào đón đầu lưỡi hung hãn tiến vào quấn quýt với lưỡi cậu, hai chiếc lưỡi si mê trao đổi nước bọt, Vinh Húc Đình tiếp tục hướng dẫn: "Ưm... Ngoan lắm... Đừng quên hít thở... Không sao cả..."

"Ưm... a a...."

Hoa Chiêu Mộng không ngờ hôn môi cũng có thể nóng tới vậy, cậu bị hôn đến nhũn cả người, bé lồn vừa được thỏa mãn lại bắt đầu động tình, miệng nhỏ mấp máy ọc nước.

Bàn tay nóng rực của đối phương quấn quanh eo Hoa Chiêu Mộng giúp cố định cơ thể sắp ngã của cậu, bàn tay rộng lớn mang theo nhiệt độ cơ thể vuốt ve eo thon mẫn cảm, nụ hôn càng ngày càng triền miên, bàn tay trên eo cũng dần di chuyển xuống mông, lòng bàn tay ấm áp bao lấy mông thịt núng nính, thỏa thích nhào bóp.

"Ưm... Ưm..."

Miệng Vinh Húc Đình ngậm lấy chiếc lưỡi ngoan ngoãn của cấp dưới vào miệng ra sức mút, nhiệt tình hút sạch nước bọt thơm ngọt của cậu, tay thì không quên vuốt eo bóp mông cậu, lần này hắn không có gì phải kiêng dè, cứ ngang nhiên bóp ngang bóp dọc cặp mông siêu cấp mềm của cấp dưới.

"Ưm..."

Tư thế ôm ấp đối diện kiểu này khiến Hoa Chiêu Mộng cảm giác vô cùng rõ ràng cái thứ đang gồ lên giữa háng thiếu gia họ Vinh. Thứ đó vô cùng nóng, còn cứng, vừa dài vừa to, liên tục đỉnh vào bộ phận nhạy cảm giữa háng cậu.

Đầu Hoa Chiêu Mộng lập tức nhớ tới dáng vẻ cường tráng của nó mà cậu vô tình nhìn thấy lúc sáng, một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng cậu, bị thứ bự như vậy đâm vào người nhất định sẽ rất đau, hu hu.

Bất mãn vì bé xinh đang hôn hắn mà lại mất tập trung, Vinh Húc Đinh cắn mạnh vào môi cậu cảnh cáo, tay linh hoạt cởi khóa quần tây lẫn quần lót của cậu ra, vuốt ve con chim đã cương cứng của cậu.

"Tiểu Chiêu cương rồi, có đúng không?"

"Ưm...."

Thiếu gia họ Vinh rõ ràng đã sờ vào con cu đang cương lên vì nứng của cậu, biết còn cố ý hỏi, giống như muốn cậu thừa nhận bản thân là một người dâm đãng, chỉ mới bị nút lưỡi một chút đã bắt đầu hứng tình.

"Hai quả trứng nhỏ của Tiểu Chiêu đâu rồi..."

"Từ... từ lúc sinh ra đã không có rồi..."

Ngón tay thon dài lần xuống dưới, vuốt ve hai môi thịt béo mập ướt át, nước dâm chẳng mấy chốc đã tưới ướt đẫm tay Vinh Húc Đình.

"Là bé lồn... của Tiểu Chiêu sao?"

Đối mặt với câu hỏi của thiếu gia họ Vinh, Hoa Chiêu Mộng chỉ có thể gật đầu.

Nhận thấy cảm xúc mất mát của cấp dưới xinh đẹp, Vinh Húc Đình dịu dàng hôn lên môi cậu an ủi: "Bé lồn của em đáng yêu lắm."

Thật vậy sao?

Đây là lần đầu tiên Hoa Chiêu Mộng nghe có người khen cơ thể song tính của cậu. Mà người này còn khen vô cùng nghiêm túc chứ không hề qua loa gạt cậu.

"Thật đó." Vinh Húc Đình thân mật vuốt ve má Hoa Chiêu Mộng, ngón tay thon dài phía dưới chen vào khe lồn ngập nước, sờ đền miệng lồn non nớt, cái miệng nhỏ vừa chảy nước vừa ngoan ngoãn hôn ngón tay hắn lấy lòng, mút vô cùng chặt, liên tục co rút, cứ như đang thèm khát thứ gì đó, nhiễu nước dâm dính nhớp đầy cả một tay hắn.

"Tiểu Chiêu thèm rồi, có phải hay không?"

"A..." Hoa Chiêu Mộng không dám đáp là có hay không, cậu không dám lừa người này, nhưng lời thừa nhận dâm đãng như vậy sao cậu có thể nói.

"Tiểu Chiêu dễ xấu hổ quá."

Vinh Húc Đình vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhịn không lộ ra cảm giác vui sướng vừa nghe thấy tiếng rên khe khẽ của cậu, cơn nứng liên tục xộc lên, hắn thô bạo kéo khóa quần, thả con cu cong đã cương cứng từ lâu ra, gậy thịt thô bự thoát khỏi trói buộc bật ra vả cái bép vào bé lồn đáng thương chào hỏi.

"Hức... nóng quá..."

Vinh Húc Đình nắm lấy cán cặc thô lỗ vuốt ve, đầu khấc căng tròn hưng phấn rỉ ra không ít dịch cặc, nôn nóng muốn chui vào lỗ lồn giải nứng.

"Tiểu Chiêu... Anh muốn đụ em.."

Hức... Sao cứ muốn nói ra vậy... Hoa Chiêu Mộng căng thẳng muốn chết, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thứ đồ kia vô cùng nóng, phần đầu nấm to như vậy, cứ cạ vào cái lồn hư làm cậu nứng quá.

"Ha a..."

Vinh Húc Đình điều khiển đầu cặc cong cong của hắn kề ngay cái miệng nhỏ ham ăn, đẩy hông về trước, đâm thẳng vào lồn nhỏ.

"A!" Lỗ thịt bé xíu bị thứ to như vậy chen vào mang tới cho Hoa Chiêu Mộng cảm giác sợ hãi chưa từng có, rõ ràng người gây ra chuyện này là thiếu gia cao quý trước mặt, nhưng người duy nhất cậu có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ có anh. Có điều lúc bình thường cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt anh thì sao bây giờ cậu dám mở lời kêu anh ôm an ủi.

Thứ đồ to bự kia liên tục tiến sâu vào, mãi đến khi đụng phải vật cản.

"Đây là... Màng trinh của Tiểu Chiêu hả?"

"Dạ.. dạ vâng..."

Vinh Húc Đình nhẹ nhàng nâng mặt Hoa Chiêu Mộng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của cậu, thấp giọng nói: "Tiểu Chiêu muốn hiến lần đầu tiên cho anh sao?"

Hoa Chiêu Mộng không hiểu người này hỏi như vậy là có ý gì, bởi dù có phá rách tấm màng kia hay không thì thiếu gia họ Vinh cũng đã là người đàn ông đầu tiên của cậu.

Nhưng người trước mặt vẫn im lặng đợi câu trả lời, Hoa Chiêu Mộng đành gật đáp. Nghe được đáp án mong muốn, cánh môi mềm mại của đối phương chạm vào môi cậu, thiếu gia đang hôn cậu, vừa hôn vừa tiến sâu vào cơ thể cậu, phá vỡ sự trong trắng của cậu.

"Tiểu Chiêu đã là của anh rồi."

Giọng nói của hắn trầm ấm dịu dàng, mê hoặc tâm hồn ngây thơ của Hoa Chiêu Mộng, khiến cậu theo bản năng hùa theo lời hắn mong nhận được một chút an ủi, "Ừm... Em là... của cậu Vinh..."

Nghe cấp dưới nỉ non một câu ngoan như vậy, trái tim Vinh Húc Đình mất kiểm soát đập loạn, bàn tay bóp mông siết chặt hơn, kéo người dối diện ôm sát vào lòng, cúi đầu lẩm bẩm vào tai cậu: "Tiêu Chiêu... Ôm lấy cổ anh..."

Cánh tay tinh tế của cậu quấn lấy cổ hắn, mặt vùi vào vai hắn nhẹ nhàng thở dốc.

Ngoan quá. Ngoan chết đi được.

Vinh Húc Đình thích vô cùng, tay vừa nhào mông vừa kéo cơ thể cấp dưới chuyển động, ép cậu dùng lồn non hầu hạ cặc hắn, chín cạn một sâu mà nhấp để cục cưng ngoan quen dần với cây hàng khủng trong lồn.

"Hức... nhồi đầy rồi.... căng quá... hức..."

"Tiểu Chiêu ngoan nha... Đợi một xíu sẽ quen thôi... Ha a...."

"Hức... Dạ... em ngoan...."

Thịt lồn non nớt bọc lấy con cặc to bự, triền miên bú mút thân cặc nhạy cảm, Vinh Húc Đình phải dùng toàn bộ ý chí mới kiềm chế không đè bé ngoan ra nắc cho sướng.

Tiểu Chiêu thật sự quá ngoan, hắn không nỡ làm đau cậu, không những không đối xử với cậu thô bạo mà còn dịu dạng hôn lên khuôn mặt đang nhịn đau của cậu an ủi: "Tiểu Chiêu... Tiểu Chiêu ngoan... em đã đỡ hơn chưa..."

"Ưm... Cậu có thể... làm gì cũng được... Tiểu Chiêu sẽ ngoan..."

Tiếng lòng vỡ vụn hòa cùng sự rung động sâu thẳm trong tim đánh mạnh vào lý trí Vinh Húc Đình, hắn rốt cuộc không chiến thắng nổi cơn thèm vô hình trong cơ thể, cơ bụng cơ mông đồng thời ra sức thúc cặc vào bé lồn non khít rịt: "Tiểu Chiêu... nếu đau thì nói với anh..."

"Ừm... Em... không... không có đau... a..."

"Ha a... Lồn Tiểu Chiêu non quá... vừa mềm... vừa bót... mút cặc anh sướng quá..."

"A... a... "

Rên cũng ngoan như vậy, khiến hắn càng muốn ra sức yêu thương em ấy, thương tới khi em không chịu nổi khóc ra mới thôi.

"Tiểu Chiêu... Em có thích bị anh đụ không..."

Cái đầu xù xù chôn trong ngực Vinh Húc Đình nhẹ nhàng gật gật. Nhưng Vinh Húc Đình lại muốn nghe chính miệng cậu nói ra, hắn làm bộ không thấy cái gật kia, tiếp tục hỏi: "Có thích không?"

"A... Th-thích..."

"Ngoan lắm."

Vinh Húc Đình cúi đầu thân mật kề sát khuôn mặt nóng bỏng của cậu, luồng tay qua chân bế cậu lên, tư thế này khiến bé lồn hoàn toàn rộng mở, miệng nhỏ ham ăn vốn dĩ bé xíu đã bị cặc hư nong thành một cái lỗ thịt to bự, mỗi khi cặc cong rút ra còn kéo theo không ít thịt lồn đỏ hồng ướt đẫm nước dâm, sau đó lại bị gậy thịt đẩy ngược trở về, nước dâm trong suốt dần bị mài sủi bọt, tiếng da thịt ma sát òm ọp càng lúc càng to.

"Tiểu Chiêu... Em có nghe thấy không... Tiếng lồn em đang bú cặc anh đó..."

Hoa Chiêu Mộng rõ ràng không muốn người này nói ra những lời thô tục như vậy, nhưng cái miệng bên dưới vừa nghe được những lời âu yếm trần trụi thì hưng phấn co bóp siết cặc đáp lời, còn cái miệng bên trên thì ngoan ngoãn hùa theo: "Ưm... nghe... nghe thấy..."

"Bé lồn thích bú cặc lắm sao..."

Hoa Chiêu Mộng bị địt sướng tê cả người, theo bản năng gật đầu, mong muốn người này vui vẻ mà giảm bớt tốc độ cho cậu thở dốc.

Vinh Húc Đình không quá hài lòng với câu trả lời này, hắn tiếp tục chất vấn: "Thích bú cặc... hay là thích bú cặc anh?"

"A... thích của cậu Vinh...a..."

"Ngoan lắm." Vinh Húc Đình hài lòng hôn hôn cục cưng ngoan của hắn, vừa hôn vừa tăng tốc dập háng đưa cả hai về đích: "Tiểu Chiêu... Em muốn tới hả? Sao lồn em siết cặc anh chặc quá vậy... Bé lồn thích ăn cặc anh lắm đúng không..."

"A a... muốn tới... thích..."

Một tiếng thích này trực tiếp nện vào trái tim yếu ớt của Vinh Húc Đình, con cặc ngâm trong lồn lập tức phình to, lỗ sáo hưng phấn co bóp, nóng lòng muốn đút tinh cho cái người vừa nói thích hắn.

"Tiểu Chiêu... Anh có thể bắn vào trong không..."

"A... có thể...."

"Tiểu Chiêu ngoan... ha a... để anh đút tinh cho em..."

Lỗ cặc nở to, từng dòng tinh đặc sệt được bơm ra, đút no bé lồn ngoan xinh, Vinh Húc Đình vừa xả tinh vừa cúi đầu cắn lên bờ vai trắng nõn của người trong lòng, dấu răng hằn sâu vào da thịt, một ít máu rỉ ra.

"Tiểu Chiêu là của anh."

Giọng nói trầm thấp chậm rãi tuyên thệ chủ quyền, cứ như lời yêu ngọt ngào của cặp đôi sau trận mây mưa cuồng nhiệt, Hoa Chiêu Mộng vùi sâu vào lòng người đàn ông trốn tránh, vừa nghe tiếng tim đập kịch liệt của anh vừa thừa nhận từng dòng tinh nóng cuồn cuộn tiến vào cơ thể, cậu không màng cảm giác đau xót nơi bả vai, chỉ lo đắm chìm vào cái ôm ấp áp hòa lẫn tiếng gọi "Tiểu Chiêu" ngọt ngào của đối phương.

Chỉ một giây nữa thôi, hãy để cậu cảm nhận cái ôm này thêm một giây nữa thôi.

———-
Hông lo chịch đi mà thấy lo nói ko z ông dà 😒😒😒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro