tổng giám đốc đói bụng: thỏ trắng mở cửa đi! 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Vợ tôi nổi tiếng, không được như vậy tôi cũng chu mông
Trán Thạch Lãng nổi gân xanh, nhắm mắt, bàn tay nắm chặt, môi mỏng mím lại. Chỉ mới hai ngày tại sao lại bị cô thay đổi rồi?

Hơn bốn giờ chiều tan làm chính là giờ cao điểm. Bọ Hung đem bảo bối rời khỏi công ty, dừng cạnh tòa cao ốc bên đường, hấp dẫn ánh mắt tò mò của đông đảo người qua đường.

Bọ Hung đứng bên cạnh Loan Đậu Đậu: "Cô đứng đây làm gì?"

Loan Đậu Đậu chơi với bảo bối của hắn ta, mắt cũng không thèm nhìn nói: "Tức chết hồ ly tinh!"

Mí mắt Bọ Hung giật giật mấy cái, có cảm giác xấu. Quả nhiên.......

Âm nhạc kích tình vang lên, thiếu chút nữa hắn lộn đầu xuống đất.

Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm đều khóc, vợ tôi nổi tiếng, không được vậy tôi cũng chu mông.

Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm chịu khổ, vợ tôi như xương sườn, thật ra thì không bằng đầu heo.

....... truyện xuyên nhanh

Tự xưng dung mạo đẹp như hoa, thật ra thì chỉ là một con búp bê, tự xưng hai mươi hai tuổi, thật ra rất giống bốn mươi hai, da trắng môi đỏ cái rắm, tự xưng là thiên kim tiểu thư, thật ra thì nhờ vào nhà giàu mới nổi, luôn nói mình trong như nước, thật ra mặt như hồ ly, vóc dáng như vậy mà cũng gọi là đẹp, tôi nhìn giống như gặp quỷ, tự nhận biết khiêu vũ, chỉ là uốn éo mông vài cái, còn nói mình học thức cao, chuyên làm kẻ thứ ba đi cướp đàn ông của người khác, người phụ nữ này thật đáng ghét, chuyện gì cũng dám làm, tự biết là rất quan trọng nhưng cô ta lại vẫn không biết xấu hổ......

Loan Đậu Đậu ngồi trên bảo bối của hắn ta, ăn bỏng ngô không biết lấy ở đâu ra, nhàn nhã ném đôi giày sang một bên, gật gù hả hê, ánh mắt nhìn vào cửa tòa cao ốc. Rất nhanh có một bòng người chạy ra, điển hình của nhân viên văn phòng, một thân hàng hiệu, khuôn mặt xinh xắn đứng cạnh bức tường màu trắng, sắc mặt trắng bệch do tức giận.

"Loan Đậu Đậu!" Diệp Thanh Thanh đứng trước mặt cô, toàn thân run lên vì tức giận. Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn chằm chằm cô ta.

Loan Đậu Đậu làm ra vẻ vô tội ăn bỏng ngô, lầm bầm: "Có chuyện gì sao?"

"Cô, cô, cô khinh người quá đáng!" Diệp Thanh Thanh tức giận đến mức cà lăm. Nếu cứ như vậy cô ta còn mặt mũi nào đứng trong công ty chứ?

Loan Đậu Đậu nhìn Bọ Hung ở bên cạnh, nghi ngờ: "Tôi như thế nào gọi là khinh người quá đáng?"

Thạch Lãng liếc Diệp Thanh Thanh, lại nhìn Loan Đậu Đậu, thì ra người tốt ẩn sâu trong người không lộ ra, hắn ta cho rằng có thể tùy ý bóp cô như trái hồng, không nghĩ tới cô lại gây rắc rối như vậy! Sờ sờ cái cằm, cố làm ra vẻ suy tư: "Cô có bắt nạt ai không?"

"Loan Đậu Đậu tôi cho cô biết, cướp đàn ông của người khác sẽ bị thiên lôi đánh. Cô không tự soi gương xem bản thân mình thế nào, Tô Triệt sao có thê coi trọng cô chứ." Diệp Thanh Thanh cười gằn.

Bỏng ngô trong miệng quá nhiều làm cô đau răng nên phun hết ra. Mắt trợn lên: "Vậy sao cô không tự lấy túi đựng nước tiểu của mình lại mặt dày đi giành bạn trai của bạn thân?"

"Khụ khụ!" Thạch Lãng bị sặc. Tự lấy túi đựng nước tiểu của mình?Đậu xanh nhỏ không nên dùng từ như vậy trước mặt con trai!

Diệp Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt xanh mét, tức giận chỉ vào Loan Đậu Đậu chửi to: "Tôi giành bạn trai cô thì sao? Vóc dáng cô khó coi như vậy xứng với Tô Triệt sao? Ngay cả ngón tay cô so với tôi cũng kém hơn! Bạn thân sao, cô nói đùa rồi. Nếu không phải vì Tô Triệt, cô cho rằng tôi sẽ làm bạn thân của cô sao?Cô có tư cách gì?"

Vốn dĩ sắc mặt Loan Đậu Đậu rất ôn hòa trong nháy mắt tối sầm, ngón tay bóp chặt túi bỏng ngô, ánh mắt u ám bắn về phía cô ta, mím môi không lên tiếng!

Chương 32: Ảnh hưởng sự phát triển của xã hội, tăng trở ngại phát triển kinh tế
Diệp Thanh Thanh chưa từng thấy cô như vậy, mắt sáng ngời.Ngẩng đầu ưỡn ngực, không tin Loan Đậu Đậu có thể làm gì cô ta. "Tô Triệt thì sao? Không phải chỉ được vẻ bề ngoài dễ nhìn sao? Bây giờ chị đây không cần nữa. Cái loại không phải đàn ông đó, tôi chơi ngán rồi! Diệp Thanh Thanh tôi muốn loại đàn ông nào mà không có, sao có thể giống cô yêu thương ôm ấp chủ động leo lên giường đàn ông."

Thấy Loan Đậu Đậu không nói lời nào, mặt vênh váo hơn, nhất định là Loan Đậu Đậu sợ rồi.

Không ngờ.......

Khóe môi Loan Đậu Đậu nở nụ cười sáng lạn, vỗ tay một cái từ loa thùng nhảy xuống. Đối với Bọ Hung nói: "Dọn dẹp đồ đạc chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn."

Thạch Lãng nhíu mày, đậu xanh nhỏ cho rằng hắn là người sai vặt sao. Lúc muốn mở miệng lại phát hiện ra hốc mắt cô hơi đỏ, thở dài. Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết hai người phụ nữ giành một người đàn ông, hắn đành phải làm anh hùng một lần vậy!

Diệp Thanh Thanh sửng sốt khi thấy cô tắt nhạc, chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau lưng: "Diệp Thanh Thanh không phải cô không chủ động leo lên giường của tôi."

Quay đầu lại không biết Tô Triệt đã đứng đó từ lúc nào, Diệp Thanh Thanh giật mình.

Ánh mắt u buồn lạnh lẽo của Tô Triệt không nhìn cô ta, đôi mắt nhìn về phía Loan Đậu Đậu và Thạch Lãng. Khóe miệng khẽ cười buồn, nếu như không phải ban đầu Diệp Thanh Thanh chủ động quyến rũ anh, một lúc bất cẩn anh không giữ được mình, phạm phải sai lầm của một người đàn ông, thì sao anh có thể mất Đậu Đậu chứ?

Âm nhạc dừng lại. ánh mắt tò mò của mọi người trong công ty Cao Phong khi tan làm nhìn hai người. Sắc mặt Diệp Thanh Thanh trắng bệch, nước mắt trào ra, muốn mở miệng giải thích nhưng lại nói không nên lời.

Thạch Lãng vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc nhìn Tô Triệt, nhíu chân mày. Thì ra người mà bọn họ tranh giành là Tô Triệt, là giám đốc giám sát công ty. Là quân cờ mà ông già phái tới để theo dõi Thạch Thương Ly.

Chưa kịp cất đồ lên xe, tiếng còi xe cảnh sát đã hú vang........

Trong đồn cảnh sát.

Cảnh sát đưa giấy bút cho Diệp Thanh Thanh cùng Tô Triệt viết tường trình. Tay Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng đặt trên cổ đứng ở khúc quanh. Thạch Lãng liếc cô lạnh lùng nói: "Đậu xanh nhỏ, mắt cô có vấn đề sao! Tô Triệt không đẹp bằng tôi, sao cô lại thích hắn, cự tuyệt tôi."

Loan Đậu Đậu trợn mắt, bây giờ là lúc nào mà hắn vẫn như vậy! Thừa lúc chú cảnh sát không chú ý thả hai bàn tay nhức mỏi xuống, vẽ vòng vòng trên mặt đất. Tại sao lại bị cảnh sát bắt!

"Cô làm gì đấy? Tôi cho cô thả tay xuống rồi sao? Công khai mở nhạc ầm ầm trên đường còn ra thể thống gì nữa?" Viên cảnh sát chạy tới nghiêm giọng quát lớn.

Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh, tích cực nhận lỗi: "Chú cảnh sát cháu sai rồi, cháu ghi nhớ lỗi của mình rồi, cháu không nên phát nhạc nơi công cộng, làm ảnh hưởng phong cảnh của thành phố văn minh, ảnh hưởng sự phát triển xã hội, làm tăng trở ngại phát triển kinh tế, ảnh hưởng sự phát triển của loài người, cháu là tội nhân. Đừng nói là chú ngay cả bản thân cháu cũng không tha thứ cho chính mình."

Viên cảnh sát bị cô làm cho buồn cười. "Được rồi, đừng dẻo miệng! Có người tới bảo lãnh hai người rồi. Về sau chú ý đừng phạm phải là được."

Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan gật đầu, Bọ Hung khịt mũi. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đi tới, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi giày da bóng loáng, sau đó là quần tây, eo nhỏ, bóng dáng cao ngạo, cuối cùng là đôi mắt âm trầm trên khuôn mặt tuấn tú của Thạch Thương Ly.

Chương 33: Thì ra Đậu Xanh nhỏ không ngốc
Thạch Thương Ly nhìn hai người đứng ở góc tường, mặt tối sầm. Không biết đầu óc hai người cấu tạo thế nào, chuyện mất mặt như vậy cũng có thể làm được!

"Chơi đã không?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Đậu Đậu cùng Bọ Hung như đứa con ngoan gật đầu. Chơi! Đủ! Rồi!

"Thoải mái không?"

Lại gật đầu một lần nữa.

Sắc mặt Thạch Thương Ly càng tối hơn, quay lại nói với cảnh sát: "Làm phiền các anh rồi."

"Không sao!" Bộ dáng cảnh sát so với nhìn thấy ba mình còn thành kính hơn!

Khóe miệng Loa Đậu Đậu cùng Bọ Hung như hai đứa trẻ ngoan đi theo Thạch Thương Ly. Sau khi lên xe Bọ Hung không nhịn được len lén hỏi: "Cô cố ý gọi Tô Triệt đến phải không?"

Dưới ánh trăng Loan Đậu Đậu nở nụ cười vô hại. Cúi đầu chui vào xe.

Thạch Lãng cúi đầu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Thì ra đậu xanh nhỏ cũng không ngốc!

Sau khi lên xe Thạch Thương Ly không nói một lời nhưng lại bắt được Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng nháy mắt ra hiệu cho nhau, một chút không vui, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

Loan Đậu Đậu cảm thấy tổng giám đốc đang tức giận, kéo kéo ống tay hắn: "Tổng giám đốc anh tức giận sao?"

Thạch Thương Ly liếc cô một cái không mở miệng.

"Tổng giám đốc anh đừng nóng giận, là người ta bắt nạt tôi trước! Người ta nói tôi chủ động leo lên giường của anh, rồi cái gì quy tắc ngầm, rất khó nghe!" Cô làm ra vẻ đáng thương.......

"Người phụ nữ kia không có mắt! Rõ ràng cô cùng tôi......."

Còn chưa nói hết lời, Bọ Hung thấy ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly liền im lặng ngay lập tức.

"Tổng giám đốc đừng tức giận nữa! Cùng lắm tôi nấu cho anh ăn một tuần!" Loan Đậu Đậu rút kinh nghiệm rồi, nếu không lấy lòng tổng giám đốc, đừng hy vọng sống tốt ở công ty. Sẽ bị hắn bắt nạt!

"Thiên vị!" Bọ Hung chu môi lên án.

Loan Đậu Đậu không nhìn hắn ta, ánh mắt tội nghiệp nhìn tổng giám đốc, ôm lấy cánh tay hắn, phát huy tinh thần nịnh bợ: "Ba ngày sau là sinh nhật tôi, trước ngày sinh nhật của tôi đừng tức giận được không?"

Thạch Thương Ly tròn mắt, ánh mắt nhìn cánh tay cô đang ôm hắn, sắc mặt rốt cuộc tốt hơn một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không. Giọng trầm thấp nói ra một chữ: "Được!"

Ánh mắt khiêu khích lại nhìn về phía Thạch Lãng.

Qua kính chiếu hậu Thạch Lãng thấy Đậu Đậu nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời của cô chỉ nhìn về phía Thạch Thương Ly. Trong lòng khẽ đau.

Tại sao ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thạch Thương Ly? Hắn thật sự tốt như vậy sao?

Hai ngày nay xảy ra một số chuyện lớn.

Bọ Hung bị phái đi công tác bốn ngày, muốn đưa Đậu Đậu đi theo lại bị tổng giám đốc bác bỏ, trước khi đi tranh cãi ầm ĩ với tổng giám đốc, mọi người trong công ty đều biết.

Hai là Đồng Thoại trọng sắc khinh bạn cùng cấp trên bay sang Nhật không về dự sinh nhật Đậu Đậu.

Ba là sau khi Bọ Hung đi, Loan Đậu Đậu bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi tan làm tiếp tục đến nhà tổng giám đốc giặt quần áo, dọn vệ sinh, nấu cơm!

Sau khi Diệp Thanh Thanh bị công ty sa thải, kinh tế xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng, phá sản! Nghe thấy tin tức như vây thì Loan Đậu Đậu đứng trên bồn cầu cười năm phút! Còn tốt bụng gửi tin nhắn cho Tô Triệt.......

Chỉ tiếc Tô Triệt không trả lời, mỗi ngày vẫn đến công ty đều đặn!

Chương 34: Cho tôi món đắt nhất
Buổi sáng Loan Đậu Đậu rất hào hứng đến công ty,khi đến đã nằm ngay đơ trên bàn. Không thể không khen tài giày vò của tổng giám đốc.

Vừa bước chân vào công ty, Tô Triệt cầm một cái hộp trong tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt mềm mại.

"Chào giám đốc!" Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, dù sao ở công ty vẫn nên đứng đắn một chút.

"Sinh nhật vui vẻ!" Tô Triệt nhét hộp quà vào trong ngực cô "Mặc dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn là bạn, không cần từ chối lời chúc của anh."

Loan Đậu Đậu ôm chặt cái hộp trong tay, cười nói: "Dĩ nhiên em sẽ không từ chối!"

"Vậy thì tốt." Tô Triệt thở phào nhẹ nhõm, do dự mấy giây mới mở miệng: "Buổi tối có hẹn không? Nếu như không có......."

"Xin lỗi, cô ấy có hẹn rồi!" Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời Tô Triệt,ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Loan Đậu Đậu.

Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......Mẹ kiếp, mỗi lần đều là hắn làm kỳ đà cản mũi, Phân Ruồi anh có đạo đức một chút được hay không?

"Tổng giám đốc, hôm nay là sinh nhật tôi."

Thạch Thương Ly nhíu mày: "Cho nên......."

"Tôi muốn đi ăn cơm với bạn!" Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn về phía Tô Triệt, Tô Triệt em muốn hẹn hò cùng anh!

"Oh!" Thạch Thương Ly đút tay trong túi, dựa lưng về phía sau, khóe môi khẽ cười: "Tôi còn chuẩn bị tặng cô một món quà lớn, ngoài ra còn muốn bàn với cô về việc trả nợ......."

"Tôi hiểu rồi!" Loan Đậu Đậu giật giật khóe miệng, giống như con mèo bị đạp phải đuôi xù lông vội vàng cắt ngang lời hắn! Mẹ kiếp, trước mặt Tô Triệt có thể để cho cô một chút mặt mũi được không! Nghiêng mặt cười tươi như hoa với Tô Triệt: "Xin lỗi, giám đốc! Hôm khác tôi mời anh ăn cơm! Cảm ơn món quà sinh nhật của anh!"

Tô Triệt đem theo ánh mắt u buồn rời đi, trên tay hai người còn đeo lắc tay tình nhân như đang cười anh tự mình đa tình. Đôi tay kia hắn đã từng nắm lấy chỉ là bây giờ anh không còn tư cách nữa rồi.

Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đi ăn một bữa tiệc lớn. Loan Đậu Đậu ngồi trong nhà hàng cao cấp, sững sờ nhìn thực đơn một lúc lâu, quay đầu lại cười tươi với nhân viên phục vụ,khách khí mở miệng: "Cho tôi món đắt tiền nhất." Nhân viên phục vụ xanh mặt nhìn Thạch Thương Ly, hắn cũng gật đầu không nói gì.

Tổng giám đốc mời ăn cơm nhất định phải ăn món đắt tiền nhất!

"Ợ.......ợ......." Loan Đậu Đậu ngồi trong xe không ngừng ợ, bởi vị món ăn rất ngon nên ăn rất nhiều. Ai biết sau khi rời khỏi nhà hàng đến bây giờ.......

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly liếc cô, hận không thể ngay lập tức vứt cô xuống xe!

Loan Đậu Đậu ôm hộp quà của Tô Triệt trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù hôm nay rất bận nhưng có quà của Tô Triệt còn có bữa ăn của tổng giám đốc biến thái làm cho cuộc sống của cô trở nên đẹp hơn.

Về đến nhà Loan Đậu Đậu vội vã đi giặt gra trải giường.

"Không cần giặt." Giọng nói của Thạch Thương Ly vang lên, hắn cởi áo vét, dưới ánh đèn mập mờ áo sơ mi tôn lên dáng người to lớn cực kỳ mê người của hắn.

Loan Đậu Đậu dừng bước quay lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Không phải anh gọi tôi tới giặt quần áo sao? Vậy anh gọi tôi đến làm gì?"

Thạch Thương Ly không trả lời câu hỏi của cô, xoay người đi về giá rượu, cầm một chai rượu đỏ ở phía trên "Đây là quà sinh nhật của cô, ba mươi vạn một chai."

Loan Đậu Đậu kinh ngạc "Anh cho tôi một bình rượu ba mươi vạn sao?"

Chương 35: Người đàn ông hư hỏng
Mẹ kiếp lần đầu tiên thấy có người đưa một chai rượu ba mươi vạn làm quà sinh nhật, cô cũng không phải đàn ông! Nhưng ba mươi bạn rất đắt, nếu đem đi bán.......

"Sao anh mở quà tặng của tôi?" Khi Loan Đậu Đậu phản ứng thì hắn đã mở chai rượu ra.

Thạch Thương Ly nghi ngờ nhìn cô, chỉ nghe được một tiếng kêu rên thê thảm: "Ba mươi vạn của tôi! Tôi còn đang định đi bán!"

Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm.

Hai người ngồi xếp bằng trên sàn nhà trải thảm, Thạch Thương Ly đưa cái ly cho cô: "Thử một chút xem mùi vị thế nào."

Ánh mắt thê lương của Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cái ly cao cổ, tim đang rỉ máu, ba mươi vạn! Ba mươi vạn! Nhấp một ngụm, dưới ánh mắt mong đợi của hắn, sâu kín nói "Bây giờ trong miệng tôi đều là vị của nhân dân tệ!"

Thạch Thương Ly:.......

Sau khi uống hai ly rượu mặt Loan Đậu Đậu bắt đầu đỏ tới mang tai, đầu choáng váng, nằm trên khay trà giả chết. Đôi môi đỏ cùng với sắc màu của rượu càng làm cho cô thêm kiều diễm, giống như trái cây chín mùi đang mời chào thưởng thức. Thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Người xấu, người xấu, người xấu, các người đều là người xấu!"

Thạch Thương Ly tối sầm mặt, ánh mắt nhìn về phía hộp quà trên ghế sa lon không nói lời nào đứng dậy cầm hộp quà đi tới trước cửa sổ ném xuống.

Loan Đậu Đậu bị rượu làm choáng váng, sửng sốt khoảng ba phút. Lúc Thạch Thương Ly quay lại thì lập tức chạy tới, la to: "Tại sao anh lại ném quà của tôi đi?Anh là đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!"

"Đây là nhà tôi!" Thạch Thương Ly lạnh lùng trả lời.

"Nhà anh thì sao? Hôm nay là sinh nhật tôi, tại sao anh có thể ném quà sinh nhật của tôi đi? Tại sao? Anh nói đi, nói đi......."

"Nhìn không ưa!" Căn bản cũng không muốn cô để người đàn ông kia để trong lòng!

"Anh, anh, anh......." Loan Đậu Đậu tức nói không nên lời, mở to hai mắt trừng hắn, tức giận đến nỗi vai run lên. Thạch Thương Ly hờ hững, không nhìn cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co một lúc lâu.......

Đậu Đậu hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, Thạch Thương Ly tưởng cô muốn gào thét nữa thì cô nói: "Nhìn không ưa thì không ưa, không ưa thì tôi đi.......Hừ! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!"

Giọng nói mềm mại cùng với vẻ mặt đáng yêu của cô, thật rất giống.......thỏ!

Xoay người muốn đi thì chân vấp phải thảm, cả người ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ Thạch Thương Ly muốn thờ ơ lạnh nhạt nhưng bàn tay nhỏ bé của Loan Đậu Đậu rất nhanh đã nắm lấy quần áo hắn, kết quả là.......hai người cùng ngã trên sàn nhà.

Thạch Thương Ly ở dưới, Loan Đậu Đậu ở trên.......Hai tay hắn rất "khéo" rơi vào trước ngực cô, tay của cô rất "khéo" rơi vào hạ bộ của hắn.

Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, cảm giác đồ trong tay rất kỳ quái, có chút cứng, hơi nóng còn căng căng.......Cúi đầu nhìn xuống chỗ đó: "Anh muốn đi tiểu hay sao mà nó trở nên lớn vậy?"

Trán Thạch Thương Ly nổi đầy gân xanh, một giọt mồ hôi lăn từ khuôn mặt lạnh lùng của hắn.......giọng nói như mất tiếng: "Ngu ngốc."

Loan Đậu Đậu mếu máo "Anh mới ngu ngốc, anh mới ngu ngốc, anh mới là ngu ngốc! Tại sao anh lại ném quà sinh nhật của tôi? Tại sao lại bắt nạt tôi? Không phải chỉ nợ anh có năm trăm tệ sao, tôi sẽ trả anh......."

Nói xong liền tìm ví.......Đem cả ví đổ ra, đồng năm tệ, mười tệ..........

Chương 36: Cây kẹo này không ngọt
"Hu hu......." Mắt Loan Đậu Đậu ngâp nước, mặt như đưa đám: "Tôi không có tiền! Bây giờ thiếu.......Cùng lắm thì sau này tôi trả tiền lãi cho anh........"

Thạch Thương Ly đứng dậy, ánh mắt từ trước đến giờ lạnh lùng bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm thấp: "Còn một cách khác."

Mắt Loan Đậu Đậu chợt sáng lên: "Cách gì?"

"Dùng người trả tiền."

Một giây tiếp theo, mắt Loan Đậu Đậu mở to phóng ra N lần, có gì đó mềm mại bao trùm lên môi cô. Một lần lại một lần thăm dò đôi môi nhỏ của cô, giữa hai môi còn tràn ngập mùi rượu. Chiếc lưỡi vô cùng thuần thục cạy hai hàm răng cô, ôm cô, răng môi giao tiếp, lửa nóng triền miên, thật ngọt ngào.

Đầu óc choáng váng, gương mặt phía trước rất mơ hồ, vóc dáng không tồi, nhất là miệng của hắn thật ngon, giống như kẹo, vừa mềm vừa dai!

Ôm Đậu Đậu đi thẳng về phía phòng ngủ, trong phòng tối om không bật đèn, hai bóng đen ngã trên mặt giường, dâu dưa không ngừng.

Đậu Đậu: "Sao lại cởi quần áo của tôi?"

Đàn ông khốn nạn: "Không cởi làm sao ăn kẹo?"

Đậu Đậu do dự mấy giây, lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn cây kẹo kia!"

Đàn ông khốn nạn dùng hành động chứng minh cây kẹo của hắn tuyệt đối sẽ rất ngọt!

Cơ thể trần truồng, da thịt cọ da thịt, ngọn lửa từ từ thiêu cháy, Loan Đậu Đậu miệng đắng lưỡi khô ôm cổ hắn không ngừng cắn môi hắn, bàn tay nóng bỏng cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết, di chuyển dọc theo cơ thể cô từ vòng eo đi xuống.......

Đậu Đậu u oán: "Đường này không ngọt!"

Đàn ông khốn nạn bất đắc dĩ khẽ chạm môi cô: "Ngoan, từ từ ăn, một chút nữa sẽ ngọt!"

Đôi tay dịu dàng chạy khắp cơ thể, đầu ngón tay như có điện, trong nháy mắt đốt thành một ngọn lửa.

Đôi môi bị cắn sưng đỏ rì rầm, mắt khẽ mở, lẩm bẩm: "Đường......."

"Ngoan, một chút nữa sẽ có!" Thạch Thương Ly cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ cô, kiềm chế sự khó chịu của bản thân. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.

Đậu Đậu mơ mơ màng màng, hoàn toàn không rõ cảnh tượng trước mặt, cô ôm hắn như gấu ôm cây, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống nước. Cắn vài cái phát hiện không thích, giọng khàn nàn nói: "Nước này không ngon, tôi muốn ăn cây kẹo kia!"

Thạch Thương Ly thiếu chút nữa muốn trực tiếp đi vào, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn môi cô: "Ngoan, một tí nữa là được ăn kẹo rồi."

Chương 37: Anh giúp em xoa bóp
"Thật là đau......Tôi không muốn ăn."

"Em quá chặt, một lúc nữa sẽ thoải mái......."

"......."

Hơi thở mập mờ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái.

"Sao anh lại ăn đậu hũ của tôi?"

"Của em hơi nhỏ, anh giúp em xoa bóp."

"Tại sao cây kẹo vẫn lớn như vậy? Tôi ăn rất mệt!"

"Ngoan, một lúc nữa sẽ nhỏ lại......."

Đêm yên tĩnh rồi lại không yên tĩnh........Sinh nhật hai mươi hai tuổi trôi qua như vậy.......

Loan Đậu Đậu "nằm ngay đơ" nhìn hoa hồng trắng trên trần nhà, ánh mắt nhìn về phía trên vòng eo! Đầu óc trống không nửa giờ rốt cuộc nhận ra một sự thật: bị ăn sạch rồi!

Hai mươi hai năm gìn giữ của cô vì một chai rượu đỏ mà ra đi rồi.......

Không khí tối hôm qua không tốt chút nào.......Đối tượng không tốt chút nào, mẹ kiếp say rượu làm cô mất hết lý trí rồi sao?

Thạch Thương Ly đã tỉnh tư một tiếng trước nhưng cô gái nhỏ trong lòng hắn đã tỉnh vẫn không có động tĩnh gì, không biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lấy tĩnh chế tĩnh, tĩnh đến không còn kiên nhẫn nữa.

Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt sắc lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, cô thừa nhận mất lý trí nhưng đối tượng cũng không tệ lắm chắc sẽ không chết!

Thạch Thương Ly không nói một lời ngồi dậy, lộ ra lồng ngực tinh tráng,không thiếu những dấu vết mập mờ, ánh mắt im lặng nhìn cô! Cô sẽ khóc sao? Hay là làm loạn? Dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, lúc trước cô nói còn trinh hắn không tin, không nghĩ tới cô thực sự trong trắng!Sớm biết như vậy, hắn sẽ không đụng cô.

Loan Đậu Đậu suy tư thật lâu, quyết định chuyện như vậy cũng không tệ lắm. Châm chước nói: "Anh ăn có thoải mái không?"

"Hả?" Thạch Thương Ly nhú mày, không giống như hắn dự đoán!

Loan Đậu Đậu: "Tôi làm anh thoải mái, anh phải trả thù ao cho tôi!"

Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, ánh mắt lại từ từ lạnh, khẽ nở nụ cười: "Trong ngày sinh nhật hôm qua của cô tôi giúp cô tạm biệt xử nử, không phải cô nên cảm ơn tôi sao, còn không biết xấu hổ đòi tền tôi?Tôi thoải mái chẳng lẽ cô khó chịu sao? Tối hôm qua là ai kêu to như vậy?"

"......."

Loan Đậu Đậu sa sầm mặt "Nhưng anh ăn tôi!" Tổng giám đốc anh biết điều một chút được không! Chúng ta cùng bạn bạc!

"Cô còn nợ tôi năm trăm tệ." Giọng nói lạnh lùng như băng, trong lòng không biết là cảm giác gì! Cô nghĩ bản thân là gì, chỉ là một cô gái ngủ cùng hắn sao? Không đòi danh phận, không khóc rống lại đòi hắn tiền.

Chương 38: Cô nghi ngờ cậu bé của tôi sao?
Loan Đậu Đậu tôi quá xem thường cô rồi!

Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp: "Lần đầu tiên của tôi không phải chỉ có giá đó chứ?" Lần đầu tiên giá năm trăm tệ? Mẹ kiếp ai bán như thế chứ!

Thạch Thương Ly cười lạnh: "Qua cuộc kiểm tra tối qua, xác định không chỉ có giá như vậy!"

Đôi mắt Loan Đậu Đậu lập tức sáng rỡ, trong lòng vui mừng lại nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cô thật ngu ngốc không có nhiều kỹ thuật! Hai lần mới đủ trả nợ!"

Nói xong, nhào tới.......

Loan Đậu Đậu mắng trong lòng: "Anh mới là đồ ngốc, cả nhà anh đều ngốc." Một lần nữa lại thưởng thức mùi vị của "cây kẹo"!

"Đậu Đậu......."

"Sao?" Loan Đậu Đậu nghe thấy giọng nói lập tức đứng dậy, thấy Tô Triệt đứng trước mặt, trợn to hai mắt: "Gám đốc!"

Tô Triệt khẽ cười khổ: "Em đừng gọi anh giám đốc, có thể gọi anh Tô Triệt."

"Ha ha, không tốt lắm đâu!" Thật ra thì cô rất muốn gọi anh Tô Triệt!

"Em......." Tô Triệt vừa mới chuẩn bị mở miệng lại thấy trên cổ cô có dấu vết mập mờ, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ảm đạm, không có dũng khí nói những lời nói chất đầy trong đáy lòng.

Loan Đậu Đậu đầy mong đợi nhìn anh, không biết anh muốn nói gì nhưng điện thoại vang lên.......Mặt tối sầm! "Em vào phòng tổng giám đốc có việc, lúc nào rảnh em sẽ tìm anh."

"Đậu Đậu." Lúc cô đi tới cửa thì ánh mắt Tô Triệt buồn bã nhìn theo, muốn nói lại thôi: "Chúc em hạnh phúc."

"Chúng ta sẽ hạnh phúc." Đậu Đậu không hiểu ý hắn. Hấp tấp đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, tại sao cô cảm thấy không được tự nhiên! Không phải Phân Ruồi muốn dùng quy tắc ngầm đó chứ?

Thạch Thương Ly thấy biểu hiện khuôn mặt khi vào phòng hắn cùng với khi nhìn Tô Triệt là khác nhau, lòng không vui. Đưa tay lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc nhét vào tay cô, giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Uống hết."

Loan Đậu Đậu tò mò nghiên cứu một lúc lâu mới hiểu rõ: "Anh muốn tôi uống thuốc tránh thai?"

Mặt Thạch Thương Ly không chút thay đổi, nhíu mày: "Cô nghi ngờ cậu bé của tôi sao?"

Có quỷ mới nhgi ngờ cậu bé của anh! Phân Ruồi! Anh không biết uống thuốc tránh thi rất đau người sao?

Trong lòng không thăng bằng nhưng việc đã đến nước này vì phòng ngừa thật sự mang thai, Đậu Đậu liền uống một viên, còn một viên dư lại đưa cho hắn: "Giữ lại cho lần sau đi! Tiết kiệm là bảo vệ môi trường! Hừ!"

Xoay người muốn bỏ đi thì lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên: "Lần trước có phải cô mua cổ phiếu 0259775?"

"Mắc mớ gì tới anh!" Loan Đậu Đậu trừng mắt nhìn hắn, dù sao hai bên cũng đã thỏa thuận xong! Chọc giận hắn cũng không được gì, nhiều lắm là cuốn gói đi khỏi đây!

Ánh mắt âm u của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô, chợt lóe lên một ý. Hiện tại hắn không mang phụ nữ về nhà, trong nhà tự nhiên sẽ không có "mây mưa". Nếu như không phải bởi vì cô giống con nít, có lẽ cô sẽ sinh cho hắn một đứa bé sẽ rất thú vị.

Tất nhiên hắn sẽ không nói cho cô biết, hắn đã cố ý gọi điện thoại cho bác sĩ khoa sản, đối với phụ nữ thuốc tránh thai ít gây ảnh hưởng cơ thể nhất.

Ngón tay khẽ nhấn mấy con số, giọng trầm thấp vang lên giữa không trung: "Tôi cho cô hai triệu để nâng cao giá cổ phiếu 0259775, mặc kệ cô dùng biện pháp gì, tóm lại nhất định phải cứu sống nó."

Loan Đậu Đậu đây là cách duy nhất tôi có thể bồi thường cho cô!

Đồng thoại là người yêu của Hải Quy, yêu thích nhảy nhót. Có một đêm, Đồng Thoại ở lại nhà Đậu Đậu.

Lúc Hải Quy gọi điện thì Đổng Thoại đang tắm, Đậu Đậu nghe điện thoại, tất cả cô nghe không hiểu.

Một lúc sau Hải Quy nói lưu loát: "Sao lại có người đần như vậy chứ?"

Đậu Đậu tức giận, lập tức gào: "Fuck you! Fuck your morther!"

Tút tút tút.......cuộc trò chuyện kết thúc.

Từ đó trở đi Hải Quy không dám nói gì trước mặt Đậu Đậu nữa.

Chương 39: Anh giúp tôi theo đuổi Tô Triệt được không?
Chẳng lẽ thất thân lại có thể giúp cô đổi vận sao?

Loan Đậu Đậu đứng trong đám người, tự hỏi làm sao cải tử hồi sinh cho cổ phiếu! Cô không suy nghĩ nhiều lập tức mua hết cổ phiếu thu về rất nhiều rất nhiều!

Tối nay công ty tổ chức tiệc chào đón giám đốc, thực chất chỉ là nịnh bợ! Thạch Thương Ly với danh nghĩa là tổng giám đốc nhưng lại xuất hiện Thạch Lãng và Tô Triệt. Cấp trên thường nhiều lần muốn Thạch Thương Ly trở về công ty chính thế nhưng hắn vẫn từ chối, không ai biết hắn đang nghĩ gì!

Loan Đậu Đậu nhìn chăm chăm Tô Triệt bị mọi người chuốc rượu, trong lòng thương xót. Thạch Thương Ly ngồi trong góc, im lặng nhưng khí thế hùng dũng làm cho người ta không quên sự tồn tại của tổng giám đốc, hình như hắn không muốn vào cuộc với mọi người.

Loan Đậu Đậu chen vào đứng cạnh hắn, ngửa đầu nhìn hắn, nụ cười chói lọi: "Tổng giám đốc!".

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn cô, môi mím thành một đường cong, không nói một lời.

"Tổng giám đốc, anh xem gần đây biểu hiện của tôi tốt như vậy, chẳng lẽ không có phần thưởng gì sao?" Loan Đậu Đậu níu quần hắn, kéo kéo ống quần khiến chút nữa hắn làm rớt ly rượu trong tay.

"Nói!" Rõ ràng tâm tình Thạch Thương Ly không tốt, giọng nói lạnh gấp trăm lần so với bình thường.

"Tổng giám đốc có thể hô mưa gọi gió, thông minh tuyệt đỉnh, tài trí hơn người, nhất định có cách kéo đàn ông quay lại. Anh giúp tôi theo đuổi Tô Triệt được không?" Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Loan Đậu Đậu sáng ngời, sáng đến chói mắt, rất rực rỡ.

Choang.......

Cái ly trong tay Thạch Thương Ly rơi vỡ, rượu đổ đầy trên thảm ướt nhẹp, mảnh thủy tinh cứa đứt tay hắn, máu đỏ tươi cứ như thế chảy xuống.......

Xung quanh yên lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn hai người bọn họ, có người lo lắng cũng có người tò mò.......

Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người. Cô chỉ bảo hắn giúp cô theo đuổi Tô Triệt tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy?

Sắc mặt Thạch Thương Ly không chút thay đổi, yên lặng làm cho người ta không biết tâm tình hắn thế nào. Không thèm để ý máu tươi trong lòng bàn tay đang chảy. Đứng dậy nói: "Không có việc gì, mọi người tiếp tục đi." Ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, bước đi rời khỏi phòng.

Loan Đậu Đậu không nhịn được lẩm bẩm: "Thật là một người kỳ quái!"

Thạch Thương Ly dựa vào chỗ rửa mặt trong nhà vệ sinh, máu tươi trong lòng bàn tay không ngừng rơi xuống sàn nhà, tay trái cầm điếu thuốc, khói bay mù mịt xung quanh hắn nhìn thât cô đơn.

Khuôn mặt căng thẳng phản chiếu trong gương, ánh mắt vô hồn, đôi mắt lạnh lùng.

Loan Đậu Đậu nhìn xung quanh nhà vệ sinh nam không có ai khẽ mở cửa thò đầu nhìn vào thấy Thạch Thương Ly ở bên trong thì lập tức đi vào, thuận tiện khóa trái cửa. Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang chảy máu không ngừng: "Anh còn hút thuốc được sao? Chẳng lẽ hút thuốc có thể cầm máu sao?"

Ánh mắt Thạch Thương Ly lạnh lùng, không bất ngờ vì cô vào nhà vệ sinh nam, cô không vào nhà vệ sinh nam mới bất thường!

"Đừng hút thuốc lá! Tôi chỉ xin anh giúp tôi theo đuổi Tô Triêt thôi mà!" Loan Đậu Đậu cười hì hì bỏ điếu thuốc trong tay hắn, rồi cầm bàn tay đang chảy máu của hắn đưa vào vòi nước rửa sạch, móc băng cá nhân mới mua trong túi ra băng bó cho hắn.

Thạch Thương Ly vẫn không lên tiếng, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, cúi đầu nhìn băng dán cá nhân hình phim hoạt hình trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn khẽ cười.

"Cô rất thích người đàn ông kia?" Cô không tiếc gì cầu xin hắn, muốn hắn giúp cô theo đuổi người đàn ông kia!

Chương 40: Ba chân anh hợp thành một
Loan Đậu Đậu rửa tay trả lời: "Thật ra tôi cũng không biết mình có yêu anh ấy không nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của ánh ấy tôi liền đau lòng, còn muốn bảo vệ anh ấy. Mặc dù anh ấy đã từng xin lỗi tôi nhưng làm sao có thể đảm bảo không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Sắc mặt Thạch Thương Ly rất lúng túng, ánh mắt chăm chú nhìn vào gò má cô, da thị trắng nõn, trên người còn có mùi cây hương trầm, giống như trẻ con.

"Được." Giọng nói lạnh lẽo vang lên, tay Thạch Thương Ly để trên vai cô, nắm chặt vai cô. "Tôi cho cô hai tháng, giúp cô theo đuổi Tô Triệt nhưng nếu không theo đuổi được......."

Ánh mắt Loan Đậu Đậu vừa kích động vừa mong đợi: "Nếu như không theo đuổi được thì sao?"

"Nếu như không theo đuổi được thì cô phải lấy tôi." Thạch Thương Ly theo bản năng trừng mắt, cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy! Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng không thể thu trở về được!

"Hả?" Vẻ mặt Loan Đậu Đậu giống như nuốt phải quả trứng vịt, kinh ngạc: "Anh đang nói giỡn phải không? Tôi lấy anh?" Phân Ruồi đầu anh hư rồi sao!

Thạch Thương Ly nhíu mày, biểu tình của cô ấy như vậy là có ý gì? Cô lấy hắn rất uất ức sao? "Không muốn thì thôi."

Hắn xoay người định bỏ đi thì Loan Đậu Đậu phản ứng kịp, vội vàng ôm cánh tay hắn hung hăng gật đầu: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi rất đồng ý!"

So với lúc người ta làm cô dâu còn kích động hơn.

Thạch Thương Ly nhìn cánh tay cô đang ôm cánh tay hắn, thần sắc hòa hoãn không ít, chợt nở nụ cười.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Loan Đậu Đậu chu môi, ánh mắt tò mò nhìn hắn.

"Đi theo tôi." Lần này hắn chủ động nắm tay cô, không kịp chào ai trực tiếp đưa cô đi.

"Đẹp lắm sao?" Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Không nghĩ tới Phân Ruồi lại đưa cô đi mua quần áo!

Thạch Thương Ly ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn cô. Gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

"Nhưng tôi chưa từng mặc đồ bó sát như vậy!" Loan Đậu Đậu sờ sờ bụng mình.

"Không phải tự nhiên mà mặc!" Giọng nói của hắn hơi giễu cợt.

Trán Loan Đậu Đậu nổi gân xanh: "Đúng rồi chỉ có anh gầy thôi! Ba chân anh hợp thành một!Hừ!" Ánh mắt dừng lại ở vị trí giữa hai chân hắn!

Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm.

"Nhớ là ở công ty nhìn thấy hắn thì không nên quá nhiệt tình, hắn chủ động hẹn cô thì nên kéo dài thời gian, nhớ là nhất định không nên đến nơi hẹn." Thạch Thương Ly cho Loan Đậu Đậu một lời khuyên trước khi đưa cô về nhà.

Loan Đậu Đậu gật đầu, giơ túi quần áo lên. Đứng trước cửa sổ xe cười: "Thật ngại quá hôm nay dùng thẻ của anh......."

Thạch Thương Ly nở nụ cười tà ma: "Không sao, dù sao cũng sẽ trừ vào tiền lương của cô!"

Sắc mặt Loan Đậu Đậu nhất thời cứng đờ, trơ mắt nhìn hắn đi mất! Phân Ruồi tôi nguyền rủa anh bị người ta cường bạo cúc hoa một trăm lần!

Trong phòng làm việc.

Thạch Thương Ly đặt cái ly trước mặt, giọng trầm thấp: "Có khỏe không?"

Người đàn ông có vóc dáng kiên nghị, ánh mắt sắc bén cùng ảm đạm trống rỗng đến đáng sợ, mũi thẳng cùng đôi môi mỏng khẽ mím lại, cười như không cười. "Có gì không tốt chứ, vẫn vậy thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff