tổng giám đốc đói bụng: thỏ trắng mở cửa đi! 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Người tôi thích là cấp trên của cô
"Cậu tính không để cô ấy biết sao? Cậu không thể đeo trên lưng cả đời như vậy, huống gì bây giờ cơ thể cậu không thể trụ được bao lâu." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

"Cô ấy còn nhỏ, không thể gánh vác trọng trách cao như vậy. Hơn nữa ba ngày sau tôi phải phẫu thuật, sau đó cần phải nghỉ ngơi một tuần. Hy vọng cậu có thể giúp tôi quản lý công ty." Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, không cần giữ ý.

Thạch Thương Ly gật đầu: "Không thành vấn đề." Điện thoại di động kêu lên, hắn xin lỗi nói: "Tôi nghe điện thoại."

Người đàn ông kia gật đầu.

Thạch Thương Ly rời phòng làm việc đi nghe điện thoại. Loan Đậu Đậu bưng cà phê đi vào, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông, cảm giác là lạ, lại không biết có chỗ nào kỳ quái. Mãi cho đến khi thấy người đàn ông lục lọi trên bàn giống như đang tìm gì đó.......

"Anh không thấy gì sao?" Người đàn ông có vóc dáng đẹp như vậy lại không thấy gì.

Đáng tiếc!

Ánh mắt trống rỗng của người đàn ông chợt lóe sáng, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng.

Loan Đậu Đậu le lưỡi, đưa ly nước đặt vào lòng bàn tay hắn, khi ngón tay chạm vào da thịt người đàn ông cô cảm giác người đàn ông đó tránh né giống như cô là con bò cạp phải tránh xa.

"Không phải anh đồng tính luyến ái đấy chứ?" Cô thốt lên, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, Đậu Đậu thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, sao cô lại nhanh miệng như vậy chứ!

Không khí trong phòng làm việc thật yên tĩnh.

Một lúc sau.......

"Đúng vậy." Người đàn ông chợt bình thường trở lại, trầm thấp trả lời.

"Hả?" Loan Đậu Đậu kinh ngạc, tại sao hắn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy?

Người đàn ông uống một ngụm nước, chiếc cổ chuyển động nhiều lần, khóe miệng khẽ cười như không cười, thật là đáng ghét!

"Thật ra thì đồng tính luyến ái cũng bình thường! Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy anh đẹp trai." Loan Đậu Đậu cười hì hì, lần đầu tiên gặp người đàn ông thật thà như vậy, hơn nữa anh ta có dũng khí lại dám thửa nhận như vậy!

Ánh mắt người đàn ông cho dù không nhìn thấy nhưng lại nhìn chính xác về phía cô, giọng nói lạnh lùng: "Người tôi thích là cấp trên của cô!"

"Hì hì, thì ra anh đã có người trong lòng! Người đó là......."

Cấp trên của cô, ba chữ kia chưa được nói ra Loan Đậu Đậu đã hoàn toàn sững sờ. Cấp trên của cô chẳng phải là.......

Thạch Thương Ly!!!!

Trời đất, tai cô có vấn đề sao? Người đàn ông này thích Thạch Thương Ly? Thích Phân Ruồi biến thái lại lạnh lùng tàn khốc như vậy?

"Cô tên gì vậy?"

"Loan Đậu Đậu." Cô trả lời như cái máy vì còn đang t rong tình trạng hốt hoảng chưa tỉnh lại.

"Thẩm Nghịch!"

Cô còn chưa có phản ứng gì thì điện thoại trong tay cô hoạt động, trong nháy mắt điện thoại trong túi áo hắn rung lên. Hắn lịch sự trả điện thoại lại cho cô: "Nói với hắn tôi có việc phải đi trước."

Cô lại trả lời như cái máy, đưa mắt nhìn bòng lưng hắn rời đi.

Người đàn ông đẹp trai như vậy lại thích Phân Ruồi? Có phải như vậy cho thấy Phân Ruồi thích đàn ông? Đồng tính luyến ái?

Loan Đậu Đậu rất bối rối, nếu như Phân Ruồi là đồng tính, vậy cô là kẻ thứ ba gây nhiều tội ác! Ai da, quên hỏi rốt cuộc hai người bọn họ ai là người ở trên ai là người ở dưới?

Vấn đề này rất quan trọng.

Không đúng, không phải người đàn ông đó không thể nhìn thấy sao? Sao lại có thể lấy điện thoại di động của cô?

Sau khi Thạch Thương Ly quay lại thấy Thẩm Nghịch đã đi, cũng không nói thêm gì lại lấy việc bắt nạt Loan Đậu Đậu làm thú vui! Chỉ là ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn hắn có chút kỳ lạ làm cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng.......

Có chết hắn cũng không nghĩ ra bây giờ trong đầu Loan Đậu Đậu đang hình dung lại vấn đề vị trí trên dưới của hai người.

Chương 42: Diệp Thanh Thanh hay bắt nạt tôi giờ ở đâu
Loan Đậu Đậu không nghĩ tới Tô Triệt lại chủ động hẹn cô, hơn nữa còn không cho cô có cơ hội từ chối, trực tiếp đưa cô đến quán karaoke! Cô nghĩ đến "lời khuyên" của Thạch Thương Ly liền lấy cớ đi vệ sinh, đứng trên bồn cầu run lẩy bẩy gửi tin nhắn cho Thạch Thương Ly: "Thạch đại nhân, Tô Triệt đưa tôi tới quán karaoke, tôi phải làm sao đây?"

Tô Triệt tìm cô đáng lẽ cô phải vui chứ? Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác hưng phấn?

Loan Đậu Đậu chống cằm suy tư trong lúc chờ tin nhắn của Thạch Thương Ly, nhưng mà cô ngồi đến tê hết cả chân hắn vẫn chưa trả lời! Phân Ruồi thật không đáng tin cậy!

Sau khi Thạch Thương Ly đến bệnh viện thăm Thẩm Nghịch thì điện thoại báo có tin nhắn, hắn nhìn tin nhắn không khỏi nhíu chân mày. Khẽ nguyền rủa: "Ngu ngốc."

Sau đó hắn lên xe nói tài xế đưa đến quán karaoke.

Trong phòng chỉ có hai người Loan Đậu Đậu và Tô Triệt, không khí rất mờ ám, Tô Triệt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu nhìn hình ảnh chuyển động không ngừng trên màn hình ti vi.

"Chúng ta là người yêu, chúng ta yêu nhau, anh là người em yêu nhưng cũng là người làm em tổn thương.

Có em chúng ta có thể đi tới bất cứ đâu sống một cuộc sống yên bình."

Loan Đậu Đậu nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt trở nên tái nhợt, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh hôn lễ của Tô Triệt cùng Diệp Thanh Thanh, không tự chủ được cắn môi dưới.

Loan Đậu Đậu ơi là Loan Đậu Đậu, mày điên rồi, muốn có Tô Triệt nhưng lại không thể quên được chuyện giữa Tô Triệt và Diệp Thanh Thanh, rốt cuộc thì mày muốn thế nào?

Tâm tình chợt sa sút, hết sức xem thường bản thân. Uống hết rượu đỏ trong bình.......Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt khẽ nhắm lại.

Tô Triệt nhíu mày, tay nắm lấy chai rượu, dịu dàng nói: "Đậu Đậu đừng uống nữa. Anh có chuyện muốn nói......."

"Khụ khụ......." Loan Đậu Đậu bị sặc, cô uống hết hơn nửa chai rượu đỏ, đầu óc bắt đầu choáng váng. Ánh mắt nhìn người đàn ông cô thích thật lâu: "Anh muốn nói gì với em? Tô Triệt, anh còn có thể nói gì với em?Diệp ThanhThanh hay bắt nạt em giờ ở đâu? Sao anh lại có thể bỏ em mà kết hôn với cô ta? Làm sao lại xuất hiện trước mặt em?"

Tô Triệt bị những lời nói đó chèn họng không thể nói lời nào. Từ đầu đến cuối, Loan Đậu Đậu chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc với anh, chỉ im lặng ra đi, im lặng tách ra, cô vẫn không có trái tim như cũ. Thậm chí anh nghe Đồng Thoại nói, sau khi bọn họ chia tay, Loan Đậu Đậu không hề rớt một giọt nước mắt.

Anh còn tưởng cô chưa từng thích anh, nếu không thì tại sao cô lại không khóc chứ?

Thì ra không phải cô không đau lòng mà những đau đớn, những giọt nước mắt kia cô đều giấu tận đáy lòng.

Loan Đậu Đậu khịt khịt mũi, ánh mắt uất ức nhìn bóng dáng mơ hồ của Tô Triệt, giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Tại sao mỗi lần đều là em chủ động, tại sao anh không thể chủ động một chút xíu...Không phải em không có trái tim, em cũng là con gái, da mặt không dày như anh tưởng, em cũng có lòng tự trọng của em......."

Khi yêu một người sẽ trở nên nhỏ bé hơn, nhỏ bé lại cảm thấy xem thường mình.

"U U......"

Đầu óc không tỉnh táo, Tô Triệt nói gì cũng không nghe, Đậu Đậu chỉ cảm thấy mặt hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ, sau đó cá đôi tay lạnh lẽo ôm lấy khuôn mặt cô, rồi chợt có một bóng đen đi tới, đuổi đi cái bóng to lớn đáng đứng trước mặt cô.

Mọi thứ chợt hỗn loạn, Loan Đậu Đậu lảo đảo ngã trên ghế sa lon, không gian to như vậy đột nhiên trở nên chật chội, giọng hát của nữ ca sĩ lại một lần nữa vang lên.

Chương 43: Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi!
Giống như có người ôm lấy cô từ trên ghế sa lon, Loan Đậu Đậu khẽ híp mắt, gương mặt này rất quen thuộc, là ai vậy?

"Anh không thể đưa cô ấy đi." Tô Triệt lau máu bầm trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Thạch Thương Ly ôm người nào đó còn đang mơ hồ, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tô Triệt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi!"

Tô Triệt hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đậu Đậu bị mang đi, rốt cuộc không có hơi sức đuổi theo.

Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi! Những lời này hoàn toàn giết chết dũng khí của Tô Triệt.

Loan Đậu Đậu chỉ cảm thấy cơ thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại rất thoải mái, giọng rầm rì: "Tô Triệt, anh không chủ động, em cũng không cần anh......."

Ngón tay Thạch Thương Ly đang cởi nút áo cho cô chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc nhìn khuôn mặt cô, từ môi mỏng khẽ thoát ra lời nói: "Câm miệng."

Loan Đậu Đậu chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cùng rõ ràng nhìn hắn, nháy mắt một cái đôi tay che trước ngực, thà chết chứ không chịu khuất phục: "Không được cởi quần áo của tôi, tôi không muốn bị ăn!"

Trán Thạch Thương Ly tối sầm.......

"Hả? Đây không phải Thạch đại nhân sao?" Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn, chậm rãi đến gần hắn, thần thần bí bí.

Thạch Thương Ly khẽ nhíu mày, không xác định được là cô say thật hay giả say?

"Tôi biết rõ mối quan hệ giữa anh và Thẩm Nghịch, yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!" Nói xong cười khanh khách.

Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến Thẩm Nghịch? Thẩm Nghịch nói gì với cô sao? Không đúng, Loan Đậu Đậu căn bản sẽ không lọt vào tầm mắt cả Thẩm Nghịch!. Ngôn Tình Hay

"Cậu ta nói gì với cô?"

"Sh" Loan Đậu Đậu bụm miệng, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng mới buông tay ra nhỏ giọng nói: "Tôi biết hai người không muốn ai biết, cho nên tôi sẽ không nói. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho hai người."

Ánh mát lạnh như băng của Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm, xác định cô thật sự say, miệng nói linh tinh! Bàn tay tính ép cô vào trong chăn, giọng trầm thấp nói: "Đi ngủ ngay."

Đôi lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: "Anh sẽ không ăn tôi chứ?"

Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn cô gật đầu.

"Anh sẽ không thừa lúc tôi ngủ mà ăn tôi chứ?" Một lần nữa xác định!

"Cô câm miệng cho tôi! Ngủ!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Thạch Thương Ly mất hết kiên nhẫn, hạ thân sớm đã bị cô làm cho phát hỏa, không muốn bởi vì cô say rượu mà bắt cô chịu đựng dục vọng của hắn một lần nữa, cô còn mở miệng "ăn" là muốn hành hạ hắn sao?

Loan Đậu Đậu uất ức còn đang định mở miệng nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức rụt đầu vào trong chăn.

Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường ngắm cô thật lâu, không nói một lời đứng dậy rời đi, động tác đóng cửa cũng nhẹ vô cùng.

Trong căn phòng tối đen, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ còn không khí lạnh lẽo chậm rãi hoạt động.

Đậu Đậu từ trong chăn lò đầu ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hít lỗ mũi than thở. Giọng nói như có như không vang lên trong không gian: "Thạch Thương Ly, đồ lùa đảo."

Nửa bình rượu đỏ có thể làm cho cô bất tỉnh nhưng không đến mức làm cho cô không rõ ý thức, như vậy rượu lần trước Thạch Thương Ly cho cô uống không phải là rượu đỏ.......

Thất thân trong ngày sinh nhật là do hắn thiết kế......

Đồng ý giúp cô theo đuổi Tô Triệt cũng là hắn lừa gạt cô.......

Thạch Thuong Ly từ đầu đến cuối đều là lừa đảo!

Chương 44: Quan chức đóng cửa, dân chúng không được đi tiểu
Loan Đậu Đậu rời khỏi giương đi đến phòng khách. Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn sáng uống cà phê. Quay đầu chuyển tốc độ nhanh chóng trong một giây, hít thở, lấy dũng khí đi tới ngồi đối diện hắn.

Động tác cầm tách đầy ưu nhã của Thạch Thương Ly, khí chất cao quý, có khí thế vương giả bẩm sinh, khóe môi khẽ nhấp nhẹ tạo thành đường cong, không nói mà uy.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

"Khụ khụ!" Đậu Đậu hắng giọng một cái, quyết định đi thẳng vào vấn đề! Đối phó với Thạch Thương Ly không thể vòng vo nếu không sẽ bị hắn giết chết không còn mẩu xương nào. "Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện, nói rõ vấn đề một chút."

Rốt cuộc ánh mắt diềm đạm của Thạch Thương Ly liếc nhìn cô "Nói"

Mẹ kiếp, có thể có phản ứng tốt một chút được hay không? Hít sâu, cô gắng giữ tỉnh táo. Đối với kẻ địch lớn mạnh, phải bình tĩnh hơn hắn!

"Chai rượu ba mươi vạn anh đưa tôi hôm sinh nhật không phải là rượu đỏ!"

Kẻ địch uống cà phê, thưởng thức mùi vị cà phê đen lượn lờ trong miệng, sau đó thấm vào ruột gan thơm gan. Gật đầu, thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ: "Ừ!" Tăng thêm gia vị mà thôi!

Đậu Đậu dừng một chút: "Anh đồng ý giúp tô theo đuổi Tô Triệt cũng là lừa tôi!"

Kẻ địch không chau mày, ánh mắt sắc bén bắn tới, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Không có!"

"Lừa đảo!" Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lật đổ bàn! Chủ yếu là bàn có chút nặng không cầm lên nổi.

"Căn bản anh không tính giúp tôi theo đuổi Tô Triệt, anh chơi tôi, lừa gạt tôi!"

Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt cũng âm u kinh người, cái tay cầm ly nổi đầy gân xanh, chuẩn bị nỗi bão.

Loan Đậu Đậu bị sắc mặt hắn dọa cho sợ thân thể khẽ run lên, chẳng lẽ hắn sẽ đánh con gái sao?

"Tôi lừa cô thế nào?" Giọng nói lạnh lẽo chết chóc vang lên.

"Giúp tôi theo đuỗi Tô Triệt thế nào chứ? Tại sao tối qua phá rối buổi hẹn hò của tôi cùng Tô Triệt?"

"Không phải cô gửi tin nhắn cho tôi sao?"

A.......Hình như là!

"Vậy tại sao anh lại nói với Tô Triệt tôi đã là người phụ nữ của anh để anh ấy hiều lầm mối quan hệ giữa tôi và anh chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly khẽ rơi vào trước ngực cô, môi mỏng khẽ nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao? Đêm hôm đó cô chưa phải là người phụ nữ của tôi sao?"

A.......

"Ngụy biện! Ngụy biện! Đơn giản là anh nói xạo!" Mọi thứ hỗn loạn, mẹ kiếp, tại sao lại bị hắn vòng vo chứ?

"A". Đôi môi mỏng của Thạch Thương Ly khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô: "Vậy là cô thừa nhận tối hôm qua cô giả say!"

A.......Trong nháy mắt Loan Đậu Đậu kích động, phồng miệng lên chống trả: "Chính xác hơn là anh lừa tôi thất thân, xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn! Điển hình là quan chức đóng cửa, dân chúng không được đi tiểu!"

Cà phê Liên Y với hơi nóng bay lên biến mất trong không trung. Để ly xuống, hắn đứng lên, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt lóe sáng, giống như vương giả nắm tất cả mọi thứ trong tay, gương mặt lạnh lùng.

"Không ai nguyện ý ở dưới thân tôi, cô trách tôi không nghiêm túc giúp cô theo đuổi Tô Triệt, tại sao tôi phải giúp cô? Hả?"

Giọng điệu cao vút, nguy hiểm!

Loan Đậu Đậu kinh sợ, lầm bầm: "Đó không phải là biểu hiện trong công việc của tôi sao!"

"A" Nụ cười lạnh kinh người, giọng nói càng thêm lạnh: "Mỗi người trong công ty có biểu hiện tốt đều phải giúp họ theo đuổi tình yêu, sớm chết vì mệt. Bưng trà, rót nước, in tài liệu cũng phạm lỗi, điều này cũng gọi là biểu hiện tốt!"

Đậu Đậu ngồi im dưới bàn, giọng hắn rất nghiêm nghị, tràn đầy cười nhạo, cô thật sự tệ vậy sao?

Chương 45: Hai chúng ta không có gì, chết vì tình không thích hợp
Sáng sớm phòng khách trở lại yên tĩnh, không khí trở nên cực kỳ nặng nề. Thạch Thương Ly không lên tiếng một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng thoát ra: "Loan Đậu Đậu, rốt cuộc là ai đang đùa ai? Dù có ngu ngốc cũng phải có mức độ chứ."

Im lặng xoay người rời đi.

Loan Đậu Đậu uất ức, hốc mắt đỏ lên, không biết tại sao bị mắng trong lòng cô rất uất ức, uất ức đến nỗi nước mắt cũng phải rơi xuống. Khịt khịt lỗ mũi, một lúc sau mới phản ứng được.......

Không đúng! Rõ ràng là cô muốn phạt hắn, tại sao lại biến thành hắn đúng cô sai rồi chứ? Mẹ kiếp đây là dạng lừa bịp trong xã hội à?

Loan Đậu Đậu vừa tùy tiện mắng vừa đánh răng rửa mặt, vừa mới mở cửa đã sợ choáng váng.......

Người đứng ở cửa cũng sợ choáng váng, sau đó.......giọng nói kinh thiên động địa vang lên.

"Đậu xanh nhỏ sao cô lại ở nhà hắn? Rốt cuộc tối hôm qua các người đã làm gì? Tôi mới đi mấy ngày cô đã muốn làm Hồng Hạnh treo tường, đội cho tôi chiếc nón xanh như vậy?"

"Khụ khụ!" Sắc mặt Loan Đậu Đậu trắng bệch, ngăn người đang bóp cổ tay cô: "Bọ Hung, anh buông tay ra! Anh muốn mưu sát sao!"

Thạch Lãng tức giận xanh cả mặt, cực kỳ tức giận: "Đúng! Tôi muốn giết cô rồi tự sát!"

Loan Đậu Đậu trợn mắt: "Hai chúng ta không có gì, chết vì tình không thích hợp lắm!"

"Tôi mặc kệ!" Thạch Lãng tức giận giậm chân, ánh mắt hình viên đạn: "Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi, chúng ta sẽ ở cùng nhau, không ai có thể ngăn cản, về sau chúng ta kết hôn sinh một đội banh cứu vớt đội bóng Trung Quốc!"

Đội bóng Trung Quốc có quan hệ với tôi sao?

Đậu Đậu an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, tình ý sâu xa: "Lý tưởng của anh rất lớn nhưng chọn sai người rồi. Tôi không thích anh......"

"Tại sao cô không yêu tôi? Tôi tốt như vậy, đẹp trai phong lưu phóng khoáng, một người đàn ông chung tình một trăm phần trăm, cô đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy người thứ hai đâu, tại sao cô không yêu tôi? Cô nói đi, cô nói đi!" Bọ Hung muốn đánh nhau rồi!

Trước khi đi công tác còn tình một đêm, bây giờ lại không biết xấu hổ nói mình chung tình nữa chứ?

"Bạn Bọ Hung, áo mưa hương xoài tôi chuẩn bị cho anh trước khi đi còn chứ!"

"À?" Thạch Lãng bừng tình hỏi: "Khó trách dùng không thoải mái, không đúng cỡ, cậu bé của tôi không nhỏ như vậy......."

Loan Đậu Đậu.......(Đây không phải là trọng điểm có được hay không!)

Ánh mắt u oán của Thạch Lãng nhìn chằm chằm cô, giọng trầm trầm vang lên: "Nói mau cô yêu tôi, cô yêu tôi yêu đến chết đi sống lại, xa tôi cô sẽ không sống nổi."

Đậu Đậu co quắp miệng: "Anh xem ti vi nhiều quá rồi sao? Tôi thật sự không thương anh, đừng làm ồn nữa."

"Vậy cô nói đi tại sao cô không yêu tôi? Cô nói đi, cô nói đi, cô nói đi!" Thạch Lãng giống như con mèo xù lông.

Loan Đậu Đậu im lặng nhìn trời xanh, một lúc sau mới nói: "Anh không phải kiểu người tôi thích! Tôi thích người không lăng nhăng, tóc ngắn, công việc nghiêm túc, có cảm giác là một người đàn ông ngọt ngào có trách nhiệm."

Sắc mặt Thạch Lãng xanh mét, uất ức mở miệng: "Vậy từ nay về sao tôi không lăng nhăng vẫn không được sao?" Ngón tay nắm tóc: "Thực sự chỉ thích tóc ngắn sao?"

Loan Đậu Đậu hung hăng gật đầu! Bọ Hung yêu tóc của mình như mạng, bảo hắn cắt tóc, đừng hòng mơ tưởng!

Sắc mặt Thạch Lãng không tốt chút nào, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nghiêm túc: "Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt nhất. Cũng sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên!". Với kinh nghiệm của hắn đậu xanh nhỏ chỉ là một con cá nhỏ.

Chương 46: Tối nay rảnh không, tới nhà tôi đi!
"Cô nói cái gì?" Loan Đậu Đậu ôm thùng giấy đứng trước cửa phòng làm việc của mình trợn tròn hai mắt, hoài nghi mình đang mộng du.

Cô bí thư xinh đẹp xấu hổ nở bụ cười, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc nói cô bị chuyển đến tổ sáng tạo ở lầu chín, tôi sẽ tiếp nhận công việc của cô."

Tôi bị giáng chức rồi sao? Phân Ruồi không hành hạ tôi nữa sao?

Thật là.......

Cả nước vui mừng, đốt pháo hoa ăn mừng vì tin tức tốt này! Rốt cuộc có thể thoát khỏi bàn tay của Phân Ruồi, mỗi ngày không cần phải bưng trà, rót nước, giặt quần áo nữa!

Ánh mắt cô bí thư nghi ngờ, không phải cô ấy bị bệnh chứ? Bị tổng giám đốc điều đi còn vui mừng như vậy?

Loan Đậu Đậu lấy lại tinh thần, bộ dáng vui vẻ vừa rồi có thể làm cho cô bí thư xinh đẹp hoảng sợ, nhếch môi dịu dàng nói: "Cảm ơn cô đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng! Cô bảo trọng, tôi sẽ cầu nguyện cho cô! Tạm biệt!"

Sung sướng uốn éo cái mông đi lên tổ sáng tạo ở lầu chín! Các đồng nghiệp thân ái sau này chúng ta cùng giúp đõ nhau nhé!

"Chào mọi người, tôi là nhân viên mới Loan Đậu Đậu, về sau xin giúp đỡ nhiều hơn!" Loan Đậu Đậu đứng ở cửa cúi đầu lịch sự chào hỏi, nhất định phải cho đồng nghiệp mới ấn tượng tốt!

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn hình ảnh trước mặt khóe miệng không nhịn được co quắp.......

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc đồ tây ngồi trên ghế, không ngừng click chuột, đeo tai nghe, khóe miệng thỉnh thoảng nói thầm: "Tăng máu, phía sau.......Tốc độ nhanh.......Giết......."

Một người đàn ông đang dựa vào cửa, gương mặt trắng nõn đang soi gương trang điểm lại, ngón tay thon dài cầm cá gương nhỏ cùng bông hóa trang.......

Người ngồi ở giữa càng kỳ quái hơn, tóc tai bù xù, mặc áo khoác màu đen bên ngoài còn dính một chút bụi, khóe mắt còn dính ghèn, ngáp liên tục, ánh mắt đang nhìn màn hình máy tính.

Loan Đậu Đậu hóa đá, bước chân lùi về phía sau cửa, mắt trợn to nhìn thấy biển "Tổ sáng tạo", cô không đi nhầm chỗ chứ?

"Xin hỏi......."

Loan Đậu Đậu bước vào lần nữa, cẩn thận mở miệng, còn chưa nói hết lời người đàn ông có bàn tay thon dài đã tinh mắt nhìn thấy cô, mím môi cười lộ ra hàm răng trắng.

"Ui da, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta sao? Tổng giám đốc thật là ưu ái chúng ta. Tối nay có rãnh không, đến nhà tôi đi!"

Ẻo lả đến mức cô nổi cả da gà, mẹ kiếp có phải quá thẳng thắn rồi không!

"Ha ha......, Tối nay tôi không rảnh!" Tại sao cô không biết trong công ty còn một cái hang chuột chứ?

"Vậy tối mai có rãnh không? Nếu rảnh thì đến nhà tôi." Người đàn ông có bàn tay thon dài chưa từ bỏ ý định!

"Tối mai cũng không rảnh, về sau cũng không có, đừng tốn công vô ích! Tôi không phải loại phụ nữ kia!" Loan Đậu Đậu trực tiếp cắt đứt lời nói của hắn.

Gương mặt người đàn ông có bàn tay thon dài thất vọng than thở: "Vậy coi như xong, tự mình tìm vị trí đừng cản trở tôi trang điểm!"

Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp, thay đổi nhanh như vậy sao!

"Đậu Đậu?" Nữ quỷ chợt đứng lên, trợn to hai mắt, giống như quỷ gặp quỷ!

Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn thật lâu, nhảy dựng lên "Cô nàng bát quái? Cô làm ở ngành này sao?"

Nữ quỷ vứt bỏ áo trong trong nháy mắt, lấy khăn ướt lau mặt, vén tóc giả lên nhét vào đống đổ nát trên bàn đầy bụi bặm, rực rỡ hẳn lên, thay da đổi thịt thành người khác. "Ha ha, đương nhiên tôi ở ngành này! Chỉ là thường đi lên tầng trên! Cô cũng biết cà phê ở tầng trên tương đối ngon.......!"

"......."

Chương 47: Tôi chỉ muốn nói anh chưa kéo khóa quần!
Thật không nghĩ tới Phân Ruồi lại vứt cô đến đây, mẹ kiếp ở đây so với nghỉ việc còn tệ hơn!

"Không được cưng chiều nữa sao?" Cô nàng bát quái uốn éo cái mông đi đến trước mặt cô, ôm bả vai cô cười nói: "Hài lòng được rồi, cô là người được cưng chiều với kỷ lục guinness! Hơn nữa ngành của chúng tôi không tốt, không cần làm việc, mỗi tháng vẫn lĩnh lương, không cần buồn. Nao là quản lý của tổ sáng tạo, đam mê nhất là trò chơi, tốt nhất cô không nên quấy rầy lúc hắn đang chơi trò chơi nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đó là Nam Tuấn Nam, rất thích trang điểm, về sau muốn trang điểm có thể tới tìm hắn."

Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt: "Tôi với tổng giám đốc không có quan hệ gì! Tôi chỉ thích khiêu chiến trong khi làm việc!" Lần này là khiêu chiến "Ăn uống để chết" sao?.......

Cô nàng bát quái nhìn đồng hồ nhíu mày: 'Đến thời gian ăn cơm rồi, tôi đưa cô đi ăn nhưng hôm nay cô mời khách!"

......Vì sao cô phải mời khách? Tôi nghèo hơn cô đấy!

Căn tin của công ty chia làm hai phần, một là dành cho quản lý không gian cấp năm sao! Phần còn lại chính là dành cho nhân viên bình thường, nhiều người. Lúc trước mặc dù Loan Đậu Đậu chỉ là thư ký nhưng bởi vì ở bên cạnh tổng giám đốc nên có thể vào phòng dành cho quản lý ăn,hiện tại cô chỉ là một nhân viên của tổ sáng tạo!

Loan Đậu Đậu không thể nuốt trôi cơm sườn lượn rán, đáy lòng buồn phiền, rõ ràng có thể cách xa Phân Ruồi, không làm việc cũng có tiền cô nên sung sướng mới phải, vì sao trong lòng lại không vui chứ? Về sau không có ai bắt nạt cô không tốt sao?

"Đậu xanh nhỏ!" Giọng nói quen thuộc vang lên, Loan Đậu Đậu thấy một người đang đi tới nhìn rất quen.......

Tất cả nhân viên trong phòng ăn đều "Ồ" một tiếng, đắm đuối nhìn người đàn ông đang đi tới.......

Mãi cho đến khi hắn ta đứng trước mặt, Loan Đậu Đậu mới phản ứng được. "Anh, anh, anh, Bọ Hung?"

Thạch Lãng nở nụ cười mê người, giọng nói mê hồn chậm rãi nói: "Có phải Đậu xanh nhỏ cảm thấy tôi rất đẹp trai, không kiềm hãm được muốn yêu tôi?"

"Anh, anh, tóc của anh......." Hôm nay là ngày tận thế sao? Bọ Hung lại cắt đi mái tóc bảo bối của mình?

Thạch Lãng móc trong túi quần ra một cái gương nhỏ, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn, tự khen mình: "Tôi không nghĩ tới tôi cắt tóc đi lại đẹp trai như vậy! Tôi bị đắm chìm bởi vẻ đẹp của mình rồi, thật là đẹp trai quá đi."

Nụ cười trên môi Loan Đậu Đậu trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía cô nàng bát quái, không nghĩ tới cô ấy không có tiền đồ gì vừa nhìn thấy trai đẹp đã chảy nước miếng.....

"Bọ Hung, anh......."

Thạch Lãng lập tức bắt được tay cô, khẩn thiết thỉnh cầu: "Tôi biết rõ bây giờ cô yêu tôi đến nỗi không thể tự kiềm chế bản thân, cô yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với cô."

Loan Đậu Đậu:.......(Tôi chỉ muốn nói anh chưa kéo khóa quần!.......)

Buổi chiều toàn bộ công ty đều biết do Loan Đậu Đậu muốn làm Hồng Hạnh vượt tường, cắm sừng tổng giám đốc, tổng giám đốc nóng giận đã đẩy cô tới hang chuột. Tổng giám đốc thâm tình thưởng cho hang chuột một chầu cà phê, sự thâm tình của hắn đã làm cảm động cả công ty!

Mà Loan Đậu Đậu.......trở thành đối tượng bị công ty khinh thường!

Các đồng nghiệp nam khinh thường cô trăng hoa, đúng núi này trông núi nọ, lừa tổng giám đốc cùng giám đốc.

Các đồng nghiệp nữ khinh thường cô tướng mạo bình thường lại làm tổng giám đốc cùng giám đốc mê mệt, làm công ty mất đi hai người đàn ông đẹp trai!

Giờ khắc này Loan Đậu Đậu đang ngồi trên hành lý bên lề đường, ngước mắt nhìn trời! Bởi vì buổi sáng cô vội đi làm quên tắt nước làm cho nước ngập cả nhà, trong lúc tức giận chủ nhà đã đuổi cô ra ngoài! Tiền thuê phòng cũng cho cô nhưng trong thời gian ngắn cô không thể tìm được chỗ ở!

Chương 48: Lãng phí tài nguyên, ảnh hưởng hình tượng
Loan Đậu Đậu kéo hành lý nặng nề về công ty, may mắn là cô có quan hệ khá tốt với bảo vệ, nghe cô vừa khóc vừa nói lập tực cho cô vào ở một đêm.

Nếu không thì phải làm sao đây? Đồng Thoại ở cùng người yêu, khách sạn thì quá đắt, quán trọ không an toàn, nghĩ tói nghĩ lui cũng chỉ có thể đến công ty. Hơn nữa phòng làm việc có điều hòa, có máy tính lên mạng miễn phí.

Cô cởi giày vùi đầu ngồi trên ghế, mùi mỳ ăn liền thơm nức.

Thạch Thương Ly đi tới cửa công ty, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy phòn làm việc vẫn sáng đèn, không khỏi nhíu mày. Mười giờ tối còn ai ở công ty? Vốn dĩ không phải chuyện của hắn nhưng trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt ngu ngốc, bước chân như bị quỷ thần sai khiến đi về phía phòng làm việc.

Cửa phòng không khóa, qua khe hở có thể thấy Loan Đậu Đậu đang ngồi trên ghế, tai đeo tai nghe, trong tay cầm ly mỳ ăn liền, nhìn máy vi tính gật gù.

Nhìn dáng vẻ này có thể thấy cô ở lầu chín thích nghi rất tốt, buổi tối cũng không về nhà.

Đẩy cửa bước vào, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, đứng nghiêm khoảng mười phút.......

Loan Đậu Đậu đắm chìm trong âm thanh uyển chuyển cùng cản xuân trong tay còn có mỳ ăn liền, lúc phát hiện có người đứng bên cạnh thì sợ quá ném mỳ ăn liền trong tay đi, ngã từ trên ghế xuống.......

Ưu thương hơn nữa là tai nghe rớt dưới chân, trong nháy mắt âm thanh vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh: "Uhm.......!A......!Á Mỹ Đa!.....Ether!.......!"

Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn thấy mỳ ăn liền dính trên quần áo mặt đã tối sầm, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh, trán nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn như muốn bóp chết người khác.

"Loan Đậu Đậu! Rốt cuộc cô đang làm gì?" Giọng nói cắn răng nghiến lợi, trước nay chưa từng tức giận!

Loan Đậu Đậu ngồi dưới đất, nháy mắt chỉ vào hai người đang quấn lấy nhau trên màn hình, vô tội nói; "Tổng giám đốc xem mà không hiểu sao? Đây là GV nổi tiếng của Nhật Bản nhưng lại là giả! Vị trí của bọn họ không đúng, có thể thấy rõ ràng là bọn họ thật sự không đi vào, còn có bọn họ không dùng lưỡi hôn, toàn là giả, một chút tình cảm cũng không có........"

"Loan Đậu Đậu!!!" Thạch Thương Ly khẽ gầm, kể từ khi gặp cô, tâm tình của hắn ngày càng khó điều khiển! Trời sanh cô là sao chổi của hắn sao?

Loan Đậu Đậu sợ hãi rụt đầu lại lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

"A.......!Uhm.......!Uhm......!

Âm thanh mất hồn không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh cũng không vì sự phẫn nộ của hắn mà biến mất.

Thạch Thương Ly không nhịn được khẽ xoa xoa cái trán, rốt cuộc hắn biết được mấy câu tiếng Nhật kia của cô từ đâu mà có! Thì ra là từ đây!

"Tốt nhất cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý." Cao ngạo, thờ ơ lạnh nhạt, hàm răng như muốn cắn nát người.

Giờ phút này đầu óc Loan Đậu Đậu mới bình thường lại: "Cái đó.......Tôi sai rồi." Cô cúi gằm mặt.

"Sai chỗ nào?" Thạch Thương Ly nghe thấy cô nhận lỗi, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.

"Tôi không nên xem GV ở công ty, lãng phí tài nguyên của công ty, ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, làm ô uế sự tinh khiết của máy tính! Lại càng không nên làm đổ mỳ ăn liền lên người tổng giám đốc, tôi thật sự xin lỗi, anh đừng tức giận được hay không?" Loan Đậu Đậu vừa xoa coa cái mông, một tay ôm lấy đùi hắn cọ cọ: "Đừng nóng giận nữa nha!"

Bộ ngực mềm mại cách một lớp quần áo không ngừng giày xéo trên đùi hắn làm cho hắn phát hỏa.

Đáng chết, Thạch Thương Ly không nhịn được khẽ nguyền rủa, người phụ nữ ngốc nghếch này, một chút tự giác cũng không có.

Chương 49: Tại sao không học được một chút kỹ thuật nào?
Hắn nhấc cô ngồi lên ghế lạnh lùng nói: "Tắt cái kia đi, giải thích rõ ràng cho tôi."

Loan Đậu Đậu lập tức tắt máy, bàn tay nắm chặt, thận trọng mở miệng, kể đầu đuôi câu chuyện một lần. Tất nhiên cô lược bỏ chuyện tốt mà cô đã làm, miêu tả bà chủ nhà vô cùng độc ác, còn cô là người bị hại vô tội thuần khiết!

Thạch Thương Ly ngh ngờ độ thật câu chuyện của cô nhưng để cô ở một mình ở đây một đêm thì không phải là đàn ông.

"Về sau ở nhà tôi."

"Hả?" Loan Đậu Đậu khẽ run, ở nhà Phân Ruồi? Để bị bắt nạt? Cô ngu như vậy sao?

Thạch Thương Ly đút tay vào túi, ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn cô: "Ở nhà tôi tiết kiệm tiền xe, tiết kiệm tiền thuê nhà, còn có thể trả tiền sinh hoạt hàng ngày. Công việc thường ngày chỉ cần giúp tôi giặt quần áo nấu cơm!" Hắn đưa cô về nhà thì sẽ kéo cô tránh xa Tô Triệt cùng Thạch Lãng.

Chết tiệt, sao cô lại làm cho người khác lo lắng như vậy, đã bị chuyển đến lầu chín rồi lại vẫn gặp gỡ Thạch Lãng, không biết kiểm điểm, không biết nhận lỗi lầm!

Loan Đậu Đậu bẻ ngón tay tính toán, hình như là vậy!

"Nhưng.......Như vậy không tốt lắm đâu! Như vậy sẽ khiến mọi người trong công ty hiểu lầm là anh bỏ tiền nuôi tôi!"

Ánh mắt Thạch Thương Ly quan sát toàn thân cô ba lần, giọng khinh thường: "Cô có chỗ nào đáng để tôi bỏ tiền nuôi?"

Mẹ kiếp tôi có chỗ nào không đáng giá để anh bỏ tiền nuôi chứ?

Thạch Thương Ly xoay người đi vài bước phát hiện ra không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, lạnh giọng quát lên: "Còn không đi? Thật sự muốn ngủ ở đây sao? Chẳng lẽ cô không biết ở đây từng có người chết sao?"

"A.......Quỷ a!" Loan Đậu Đậu sợ hãi, kéo hành lý nặng nề đi theo Thạch Thương Ly, từ đó sống cuộc sống dùng "Quy tắc ngầm".

Loan Đậu Đậu thu xếp đồ đạc xong đi vào phòng bếp uống nước.......Ngẫu nhiên gặp Thạch Thương Ly vừa mới tắm xong, toàn thân chỉ quấn khăn tắm, cả người vẫn còn dính nước.

Thạch Thương Ly phát hiện dáng vẻ chảy nước miếng của cô, trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: "Nhìn đủ chưa?"

Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng: "Không có!"

"Có muốn sờ một chút không?" Giọng nói Thạch Thương Ly trở nên cực kỳ hấp dẫn mê người.

"Có!Có!Có!" Đầu không ngừng gật, nhìn không chớp mắt!

Thạch Thương Ly đi đến trước mặt cô, khóe miệng khẽ cười, ánh đèn chiếu xuống, chiếu rõ gò má trơn bóng, sáng rỡ. Tóc ướt xốc xếch, từng giọt từng giọt từ từ lăn xuống lồng ngực.......

Thật là quá đẹp trai!

Loan Đậu Đậu giơ tay lên muốn chạm vào da thịt của hắn thì một bàn tay cực nóng bắt lấy tay cô, lời nói mập mờ rơi vào tai cô.

"Loan Đậu Đậu cô xem nhiều phim như vậy sao không học được một chút kỹ thuật nào."

Oh.......Loan Đậu Đậu hóa đá. Mẹ kiếp hắn đang chê cười cô sao?

Chương 50: Người yêu cũ của cô ấy là Tô Triệt
Thạch Thương Ly đang ngồi xem báo cáo thì cửa chợt bị đạp tung ta, đập vào mắt là bóng dáng của Thạch Lãng, đôi mắt u ám lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: "Chuyển Đậu xanh nhỏ đi chỗ khác, lại đưa về nhà anh ở. Tôi cho anh biết, đừng tưởng làm như vậy có thể chia rẽ tôi và đậu xanh nhỏ, anh không có cửa đâu."

Thạch Thương Ly ngước mắt nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp từ trong cổ bật ra: "Người cô ấy thích là Tô Triệt."

"Hả?" Thạch Lãng cau mày, trợn to hai mắt cười nhạo: "Anh lừa ai vậy? Không phải anh sợ cô ấy yêu tôi! Chứ không phải anh......."

"Người yêu cũ của cô ấy là Tô Triệt."

Nụ cười trên mặt Thạch Lãng vụt tắt, từ từ tin lời hắn nói, nếu như người yêu cũ của Đậu xanh nhỏ là tên khốn Tô Triệt kia, lấy sự hiểu biết của hắn về đậu xanh nhỏ thì chắc chắn cô ấy đối với tình cũ nhớ mãi không quên.

Thạch Thương Ly đứng lên, xoay người đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khóe miệng khẽ cong, giọng nói cực kỳ mê hoặc: "Tô Triệt cũng chưa quên cô ấy, tình địch của cậu không phải tôi."

"A" Thạch Lãng khẽ cười: "Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?"

"Không sao cả." Giọng Thạch Thương Ly khẽ vang lên: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây, chỗ này tất cả đều muốn giao cho cậu."

Thạch Lãng sửng sốt, lời của hắn là có ý gì? Bỏ qua? Đậu xanh nhỏ không có ý nghĩa gì? Thạch Thương Ly không phải là người dễ dàng thỏa hiệp! Trong lòng nghĩ lại, khẽ cười: "Lần này không phải là tôi giúp cậu, tôi chỉ là cho cậu biết tôi đối với Đậu xanh nhỏ là tình thế bắt buộc!"

Sau đó quay lưng bỏ đi.

Thạch Thương Ly nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn văn phòng trống rỗng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm vào bả vai.

Tô Triệt cùng Thạch Lãng đều là quân cờ do lão già phái tới, chỉ là Tô Triệt khó khống chế hơn Thạch Lãng, trước tiên loại được đối tượng nguy hiểm.Huống chi bây giờ còn có Loan Đậu Đậu ở đây, hắn muốn rời khỏi đây nhanh hơn Thạch Lãng.

Về phần Thạch Lãng giống như một đứa bé chỉ thích cướp đồ chơi của người khác, không thật sự thích Loan Đậu Đậu, không có nhiều tính chất uy hiếp.

Ít nhất hiện tại chưa xác định được Loan Đậu Đậu có phải là bạn hay không, Thạch Lãng cũng sẽ không phải là đối tượng uy hiếp của hắn!

Loan Đậu Đậu giương mắt nhìn Loan Đậu Đậu đem toàn bộ bảo bối đi vào, kinh ngạc đến nỗi mất hồn. Thạch Thương Ly ung dung ngồi trên ghế sa lon xem báo chí cũng không thèm ngước đầu lên, giống như đã sớm biết.

"Đậu xanh nhỏ yêu dấu sau này chúng ta sẽ ở chung một nhà." Thạch Lãng nhiệt tình nắm tay cô, cái mông khẽ đụng Loan Đậu Đậu.

Loan Đậu Đậu khiếp sợ ngã ngồi xuống đất không bò dậy nổi. Mắt chuyển động giữa Thạch Thương Ly và Bọ Hung, tại sao lại có cảm giác như không có ánh mặt trời?

"Tổng giám đốc, anh, anh, anh để anh ta vào ở như vậy sao?" Không phải anh rất ghét anh ta tới nhà anh sao?

Thạch Thương Ly vẫn như cũ không ngẩng đầu lên chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, giống như việc này không liên quan đến mình!

Thạch Lãng cong miệng kéo cô đứng dậy ngay ngắn: "Hình như Đậu xanh nhỏ rất ghét tôi! Không muốn, không muốn, không muốn ghét bỏ tôi! Em xem bóng dáng tôi to lớn thế này về sau em có thể dùng miễn phí!"

"Ha ha......." Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ gượng cười. "Tôi không có nhu cầu........"

"Em tuyệt đối có nhu cầu! Mọi người đều là người trưởng thành, em không cần có trách nhiệm với tôi, anh có trách nhiệm với em là được......." Ngón tay Thạch Lãng chỉ vào trước ngực.......

Thạch Thương Ly đứng dậy, nắm cổ tay Loan Đậu Đậu lôi kéo dẫn cô vào trong phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff