Chap 3 : Đám tang mang không khí ảm đạm đến nặng nề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màu đen u tối bao trùm cả căn phòng. Mọi người cứ ra ra vào vào, cứ thế một ngày nhạt nhẽo lại qua đi. Cậu ngồi ôm di ảnh của mẹ, ngồi một góc kế bên quan tài, ánh mắt vô hồn liếc về từng người, mắt đã cạn nước mắt, không thể khóc thêm được nữa.

Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh, mới hôm qua cậu cùng ba mẹ vẫn còn nói chuyện rất vui vẻ cơ mà, sao hôm nay lại nằm bất động kia rồi.
Càng đáng giận hơn là kẻ nào ác độc nhẫn tâm ra tay không chút dấu vết, đến cảnh sát cũng phải bó tay không dám điều tra.

Kẻ chủ mưu đứng đằng sau thực sự là một kẻ đáng sợ vô cùng, đến cảnh sát còn phải nhún nhường, sợ hãi * đổi đen thành trắng* như vậy, thật là ghê gớm mà.
___________________
Tinh tinh tinh...

Nhạc chuông điện thoại vang lên, cậu mệt mỏi cầm lên, nhìn thấy số lạ.

- A lô, ai vậy ?????

- Anh ơi, là em!

Giọng một cậu con trai vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất gấp gáp.

- Hoành à, ba mẹ chúng ta... Hức.. Hức...

- Em đã biết hết rồi, là do ông chủ em làm, tất cả là do em, do em phản bội ông ta.

Bên kia hơi ngập ngừng, cậu sững sờ, bàn tay làm rớt chiếc đion thoại.

- Anh ơi...!

Hoành thét vào điện thoại.

- Ông chủ của em là ai!

Cậu gằng từng chữ, ánh mắt vô cùng căm phẫn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

- Anh à! Việc đó bây giờ không quan tâm, anh hãy chạy trốn đi, chạy thật xa thành phố này, đừng quay lại nữa, ngày mai em đợi anh ở sân bay S, anh phải bí mật mà đi, đừng để bị theo dõi, tính mạng của anh đang bị đe dọa đó.

- Anh hỏi hắn là ai ?

Cậu vẫn không quan tâm, chỉ muốn biết kẻ đã sát hại ba mẹ cậu, chỉ một dao đâm vào tim hắn thôi, chỉ một dao.

- Anh à!

Hoành cố kìm nén.

- Anh hỏi lại lần nữa, tên đó là ai?

Ánh mắt vô cùng căm phẫn, cùng trái tim sắt đá, giọng nói vô cùng lạnh lùng khiến người nghe sợ đến nghẹt thở.

- Hắn là... Vương Tuấn Khải, được bọn xã hội đen tôn sùng là Lão đại.

Vương... Tuấn ...Khải !

Là...tên khốn đó sao? Haha, nực cười, vậy mà trong khi cậu và anh ân ái với nhau thì ba mẹ cậu bị anh ám sát mà cậu không hề hay biết.

Haha...kết hôn sao...đúng là bộ mặt giả tạo đến căm phẫn mà...

Tên đáng khiếp đó, bàn tay cậu nắm chặt, đôi chân đứng thẳng dậy, ánh mắt vô cùng tức giận, đôi môi cắn chặt vào nhau, đôi mày trùng xuống.

Chỉ cần giết được anh...có thể trả thù được rồi...

Lòng thù hận căm phẫn đang sôi sục trong lòng. Vương Nguyên cậu thật sự muốn bóp chết anh ngay lập tức.

Tập đoàn KarryRoy.

Bộ mặt giả tạo của chủ tịch Vương Tuấn Khải. Cậu khẽ nhếch môi cười, đi thẳng vào trong không chút do dự.

- Cậu không được vào đó đâu.

Một cô thư ký vội vã kéo tay cậu lại.

- Buông tôi ra, tôi phải giết hắn ta.

- Không được, bảo vệ đâu!

Cô thư ký hét toáng lên, cậu ra sức đẩy mạnh cô ta lăn ra giữa sàn, nhanh chóng đẩy cửa bước vào .

Một màn ân ái hiện ra trước mắt cậu, người con gái kia đang trườn trên lưng anh, anh cũng không ngừng vuốt ve cô ta.

Rầm cậu đóng mạnh cánh cửa lại.

Cô gái kia thấy thế liền ngồi dậy, anh cũng ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu di chuyển về phía cậu.

- Em đến nhanh hơn tôi tưởng đấy?

Anh nói lạnh lùng. Ánh mắt chim ưng đầy nguy hiểm liếc nhìn cậu.

Anh chỉ vào cô gái kia, ám hiệu nói ra ngoài, dường như cô ta hiểu được ý liền ngoan ngoãn đi ra.

Anh nhanh chóng đứng dậy ,đôi chân dài sải bước tới gần cậu.

- Thế nào? Kết hôn chứ?

Anh nhếch môi cười, bàn tay to lớn khẽ chạm vào mặt cậu.

- Khốn kiếp, chết đi!

Cậu nhanh nhẹn, móc trong áo khoác ra một con dao, trực tiếp đâm mạnh vào bụng anh.

Chỉ tiếc là... Thất bại, anh biết trước liền nắm chặt lấy tay cậu, bóp thật mạnh, mũi dao chỉ còn 1 cm nữa thôi là đâm trúng tim rồi. Anh siết chặt tay cậu, càng lúc càng mạnh, khiến cậu đau đớn nhưng không dễ gì khuất phục, anh cúi sát thì thầm vào tai cậu.

- Em nghĩ chỉ mình em có thể giết tôi sao? Nực cười!

- Đồ khốn kiếp, tôi phải giết anh, đồ máu lạnh đồ giết người.

Anh hết chịu nổi, đành bẻ tay cậu, khiến con dao rớt xuống sàn nhà.

Cổ tay sưng tấy lên, còn in hẳn vết năm ngón tay của anh. Anh khẽ nhếch môi cười.

- Kiên cường lắm, tôi thích.

Giọng nói đầy ma mị khiến cậu cảm thấy đầy run sợ.

- Buông ra, đồ khốn.

Cậu hét lớn vào mặt anh, anh ta không đơn giản như cậu tưởng.

- Nếu em còn nói nữa thì đứa em trai của em...

Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt khẽ liếc cậu, như một lời cảnh báo, hãy biết điều mà ngoan ngoãn...

- Anh dám...

Cậu trừng mắt nhìn anh, đôi môi cắn chặt đến rỉ máu.

- Không có gì mà tôi không dám cả, nếu em thích thì ngày mai đầu của ai đó sẽ gửi đến cho em, coi như là quà...

Giọng nói đầy ma mị khiến cậu nổi hết da gà.

- Đồ giết người, anh nhất định sẽ xuống địa ngục thôi!

Cậu lườm anh, ánh mắt anh không thay đổi, dù cậu có nhìn chằm chằm vào tên đàn ông này thì cũng không thể biết anh đang nghĩ gì?

- Có xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ kéo em xuống theo!!

End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro