Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ kéo em xuống theo .

- Anh là đồ ác quỷ, anh nhất định sẽ phải trả giá cho hành động tàn ác của mình.

Cậu nghiến răng căm phẫn nhìn anh. Anh chỉ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cậu.

- Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.!

Anh siết chặt eo cậu, mạnh bạo gặm nhắm đôi môi cậu, cậu không kịp phản ứng, thì bị lưỡi của anh đã vào bên trong miệng một cách thô bạo. Vương Nguyên bắt đầu thở gấp gáp, không theo kịp với nhịp của anh. Bàn tay nhỏ nhắn dồn hết sức đẩy anh ra.

- Đồ khốn.

- Em nghĩ đã đến đây thì tôi sẽ để em về sao? Nực cười! Tôi biết là em định bỏ trốn cùng với kẻ đã phản bội tôi.

Vương Nguyên giật nảy mình khi nghe anh nhắc đến tên em cậu, trong lòng có chút bồn chồn.

- Anh không được làm hại nó!

Cậu trừng mắt, bàn tay dơ định tát anh nhưng lại bị bắt lại một cách nhanh nhất.

- Em nghĩ tôi là người thế nào?

Giọng nói nửa tà mị, nữa ghê rợn lạnh đến sống lưng của anh, ánh mắt anh vẫn sâu không thấy đáy, người đàn ông này leo lên vị trí lão đại đâu phải dễ, bàn tay anh nhất định phải dính rất nhiều máu người rồi.

- Anh...muốn gì?

Anh nhếch môi cười lần nữa, bàn tay khẽ vuốt tóc cậu.

- Em rất hiểu ý tôi, rất thông minh, tôi thích.

Anh búng tay một cái, từ trong phòng mở ra một cánh cửa xuyên thẳng xuống tầng hầm.

Một người đàn ông to lớn lực lưỡng vs bộ vest đầy thần bí bước ra, nhìn cậu ta rất thảm thương ,tay chân đều đầy vết thương hẵng còn rỉ máu, gương mặt nhếch nhác, có lẽ cậu thanh niên này đã bị tra tấn hàng giờ đồng hồ rồi.

Anh ta quay lại bàn làm việc, bên tay cầm một ly rượu vang đỏ lắc nhẹ, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu.

- Thiên Tỉ!

Giọng nói lạnh đến buốt giá, ánh mắt đảo qua tên thuộc hạ. Tên này không ai khác chính là cánh tay phải đắc lực của anh, đã cùng anh đồng cam cộng khổ từ lâu, nên được anh rất mực tin tưởng, mọi người gọi cậu là... Thiên Tỉ!

Thiên Tỉ dường như hiểu ý, mạnh tay ném cậu thanh niên kia xuống trước mặt cậu, khiến cậu một phen đầy kinh hoàng.

- Hoành!

Cậu thét lên, chạy lại đỡ em trai dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn anh.

- Đồ khốn, anh dám làm hại nó sao!

- Hừ! Em nghĩ thử xem? Nó còn thở là may rồi, tôi còn định... Chặt tay...từng ngón... Một... Từng ngón... Rồi khi từng ngón tay bị chặt xuống hết rồi thì sẽ đến lượt chân... Lại từng ngón... Từng ngón một... Lúc đó hầm canh mang đến cho em...bồi bổ.... Em thích không ?

- Anh ...thật ghê gớm, cả đời này tôi sẽ nguyền rủa anh, đồ không có nhân tính.

Anh nghe xong phá lên cười một cách hả hê.

- Đúng, em cứ việc nguyền rủa tôi đi, bởi vì cả đời này em chỉ có thể sống bên tôi mà thôi.

Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, Thiên Tỉ đứng ngoài dường như hiểu chuyện gì đó liền nhanh chóng nhấc Hoành lên khỏi tay cậu. Vương Nguyên hung hanh giành lại, nhưng sức cậu lại có hạn.

- Anh định làm gì?

Cậu hét lớn. Anh vẫn nhẹ nhàng nhấp rượu một cách quý phái, khuôn mặt lạnh bằng nhìn màn kịch do chính anh đạo diễn.

- Lão đại, tên này nên chặt tay...chân... Hay đầu, xin ngài cứ nói.

- anh không được làm gì nó! Tôi sẽ liều mạng với anh!
Cậu mạnh mẽ cắn chặt vào cánh tay Thiên Tỉ, bàn tay bấu chặt vào áo anh.

Anh thả ly rượu xuống, những mảnh ly bắn tung tóe khắp nơi. Rượu vang chảy dần dần, lênh láng ra sàn. Bàn tay to lớn kéo cậu vào lòng, khuôn mặt lạnh lùng dùi vào chiếc cổ nhỏ .

- Em muốn bộ phận nào?

Anh ôn nhu hỏi cậu, chiếc mũi vẫn không ngừng hít mùi hương trên người cậu, cánh tay còn lại siết chặt eo cậu.

- Anh nói đi, chỉ cần đừng làm hại thằng bé, muốn gì tôi..tôi cũng sẽ làm ...chỉ cần tha cho nó...

Vương Nguyên cắn chặt răng, mặc cho anh bắt đầu sờ soạng cơ thể cậu.

- Nó phát tán tin mật cho kẻ thù, phản bội tôi, nếu tha thì có hơi...

Vương Tuấn Khải cố ý ngập ngừng từng chữ, ám chỉ Hoành đã phản bội anh nếu tha sống thì sẽ có người không phục .

- Tôi xin anh...hãy nhắm vào tôi... Hãy giết tôi đi....và tha cho thằng bé ...

- Em nghĩ mạng em đáng bao nhiêu ?

Bàn tay to lớn chạm ngay vòng một của cậu, khiến cậu không khỏi rùng mình sợ hãi.

- Tôi xin anh...

Anh phá lên cười, không khí trong lòng trở nên tĩnh lặng, một cảm giác lạnh băng truyền đến cơ thể cậu, bàn tay anh như ướp đá vậy, thật sự khiến người ta run sợ bởi vẻ ngoài của kẻ ác ma này.

- Vậy thì... Hãy làm tôi vui vẻ trên giường đi, chỉ cần... Tôi thích, mọi chuyện... Sẽ được giải quyết. Em nghĩ thế nào? Đồng ý hay không?

- Tên khốn...

Anh thả cậu ra, quay trở về ghế sofa, đôi chân thon dài gác lên nhau, ánh mắt liếc qua Thiên Tỉ.

- Vậy thì bắt đầu từ việc móc mắt đi, tôi thích bộ phận đó, hay cắt lưỡi cũng được, tùy cậu thích, Thiên Tỉ.

Giọng nói lạnh băng truyền đến tai người nghe một cách rợn da gà, móc mắt... Cắt lưỡi... Mà anh nói nghe rất nhẹ nhàng...

- Vâng, lão đại!

Thiên Tỉ cung kính, rồi móc trong người ra một con dao hâm.

- Đừng dùng dao, hãy dùng súng... Tôi thích mùi thuốc súng...

Đúng là tên ác ma, lòng dạ đã bị chó gặm từ lâu rồi, ánh mắt anh đầy vẻ lãnh huyết khẽ liếc cậu, xem cậu sẽ phản ứng ra sao.

Cậu cắn chặt môi

Eng Chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro