Chap 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9 ngày sau, California – Mỹ

Hoàng hôn đang bao phủ lên khắp không gian của bờ biển.

Mặt biển trong xanh lúc này cũng đã biến thành một vạt màu lấp lánh giao hòa với phía chân trời đang ngập tràn sắc hồng rực rỡ. Cảnh vật rung động lòng người đó ánh vào trong mắt người ta một nỗi niềm thỏa mãn và yên bình, những cũng hàm chứa bên trong một nỗi buồn man mác của thời khắc ánh tà dương sắp tàn.

Có người nói rằng họ thích hoàng hôn, nhưng cũng có một vài người cho rẳng bản thân mình chỉ thích hợp với ánh bình mình của ngày mới. Chou Tzuyu chính là một người như vậy. Cô không thích cái cảm giác mất mát có chút ưu sầu mỗi khi con người ta nhìn thấy ráng chiều đang đến. Chou Tzuyu thích buổi bình minh vì nó là dấu hiệu của ngày mới, của những nhịp sống sôi nổi mà nơi đó mọi thứ đều chuyển động rất rõ ràng, không tản mác và vương một chút nỗi niềm day dứt.

Nhưng hoàng hôn thì lại khác, vẻ đẹp rực rỡ này luôn khiến con người ta rơi vào trạng thái quá thiên về tình cảm và có chút buồn u uẩn. Có thể Chou Tzuyu chưa từng thấy hoàng hôn đẹp bởi vì những lúc đó cô đều đang bận rộn với những bữa tiệc chiêu đãi sa hoa hay dành thời gian cho những bề bộn trong công việc hoặc có thể là vì Chou Tzuyu sống hơn 20 năm trên đời đều muốn dùng lý trí để phán xét nhiều hơn con tim của mình nên rất ít khi nào cô để lòng mình đắm chìm trong những khoảng lặng mơ hồ đó. Vô hình chung, điều đó cũng đã khiến Tzuyu quên mất đi việc cảm nhận những cảm xúc riêng của trái tim mình và làm thế nào để nắm giữ được nó, cô quả thật cũng đã quên mất rồi.

Tựa như con người ta tuy biết rằng hoàng hôn sẽ rất đẹp nếu như đắm chìm vào nó, nhưng cuối cùng lại không quen với cảm giác tâm tình vấn vương nên đành ngoảnh mặt quay đi.

Chính vì lẽ đó, mà khi đối diện với tình cảm bản thân dành cho Sana thì cô trở nên bối rối với một con người khác đang tồn tại bên trong mình. Con người đó rất hay xao động, luôn phiền muộn và dễ dàng vui buồn bất chợt vì cô gái đó, thậm chí con người đó đã từng nghĩ rằng sẽ chấp nhận bất cứ giá nào để có thể khiến bóng dáng người con gái ấy sẽ thôi không quay lưng về phía mình nữa. Cái ý nghĩ rằng yêu đến chết đi sống lại, yêu đến điên cuồng chiếm giữ khiến Chou Tzuyu gần như chán ghét chính bản thân mình. Và thà nghĩ rằng hai người họ đến với nhau dựa trên một mối quan hệ cởi mởi và lòng kiêu hãnh đó vẫn sẽ chỉ là của riêng cô mà không phụ thuộc vào bất kì ai khác cả.

Yêu một người phải chăng chính là trao cho người đó cái quyền làm đau trái tim mình ? Hay yêu một người chính là tình nguyện vì người đó giao trọn trái tim và khát vọng của chính mình ?

Khi Sana hỏi cô rằng rốt cuộc họ là gì của nhau, lúc đó Chou Tzuyu cảm thấy mình tựa như một người từ trước tới giờ luôn quen với việc giữ thăng bằng trên một sợi dây bất ngờ bị đứng trên mặt đất và phải đưa ra lựa chọn khi phía trước mặt là hai sợi dây dẫn đến hai con đường khác nhau. Đứng ở đấy con người ta thăng bằng nhưng cũng xa lạ lắm và hai sợi dây kia cũng đâu phải là sợi dây cô đã từng đi, làm thế nào cô biết để cách không bị ngã trên một thứ mà từ trước tới giờ cô chưa hề biết đến sự tồn tại của nó là gì.

Cảm giác e ngại điều lạ lẫm đó vẫn kéo dài cho đến tận khi cô hỏi Sana rằng nếu cô nói yêu cô ấy thì cô ấy có đồng ý chấp nhận tình yêu đó không và liệu cô ấy có đồng ý sẽ không vứt bỏ nó bởi sự lạnh lùng của mình.

Một trái tim, đổi lấy một tình yêu. Rất công bằng.

Chou Tzuyu chính là người từ trong cốt tủy luôn muốn đòi hỏi người khác đem những điều tốt đẹp nhất đặt lên người mình, cô không thích mạo hiểm nếu như không nắm chắc phần thắng trong tay, chính vì lẽ đó cô đúng thật không hiểu nổi được sự chân thành là gì hay chưa từng có khái niệm gì về nó cả. Cô đã hỏi rằng: "Vì sao phải phơi bày hết tâm tư cho người khác để mong họ hiểu lòng mình, ngay khi cậu luôn biết rằng người đó chỉ có 1/100 khả năng sẽ không làm tổn thương cậu mà thôi."

Và lúc đó, Myoui Mina đã nhìn cô bằng ánh mắt có thể gọi là khinh rẻ nhất của cậu ta với cô rằng:

-Chou Tzuyu. Cậu làm người quá sức thất bại rồi. Vì sao cậu lúc nào cũng có thể giữ lấy cái kiêu hãnh của mình mà không chịu nghĩ rằng người ta dù nói cứng rắn thế nào cũng chỉ chờ mong chút chân thành từ cậu thôi ?

Sống trên đời, đừng nên cứ mãi hỏi rằng vì sao là tôi, không phải họ ?

Đều chỉ chờ mong một sự chân thành, một chút hối lỗi. Vì sao ta lại không thể là người thấp giọng trước tiên ?

Tự hãnh là điều ai cũng có, nhưng nếu cứ mãi ngoảnh mặt đi, cao giọng nói rằng vì sao là tôi, không phải họ ? Thì khi tâm thức mệt mỏi rồi, những điều đó có quan trọng hay không ? Hay là hoàn toàn không thể so bì được với sự tiếc nuối khi quay đầu lại, bên cạnh mình đã chẳng còn một ai.

Nhận ra được người quan trọng nhất đối với mình và giữ chặt lấy người đó.

Câu nói ấy của Mina vẫn luôn không ngừng vang lên trong đầu Tzuyu từ nhiều ngày nay. Ban ngày chỉ là những thanh âm vang vọng xa xăm, nhưng đêm đến khi chỉ còn lại một mình tĩnh lặng, Tzuyu lại không ngừng tự hỏi, làm thế nào để cô có thể giữ lấy người quan trọng nhất của mình bây giờ. Lần cuối cùng gặp nhau giữa họ, những gì Sana lưu lại trong tâm trí cô chính là bóng lưng vô cùng xa cách của cô ấy, đến nỗi bây giờ mỗi khi nhớ đến Chou Tzuyu lại không thể nào ngăn được sự lạnh giá cứ lan dần trong tim. Ngay từ giây phút đó, cô chợt nhận ra rằng thì ra Sana đã từ lâu chiếm giữ tâm trí của mình nhiều đến như vậy. Nếu như cô ấy không phải là người quan trọng nhất với mình thì còn có thể là ai được nữa.

Cô gái tóc đen đưa tay bắt lấy mảng mây hồng đỏ rực ở phía chân trời, nhìn thấy rất rõ ràng nhưng chính là không bao giờ đo được khoảng cách bao xa của nó. Giống như Sana, có thể nhìn thấy nhưng tựa như mãi mãi không bao giờ có thể chạm đến được....trái tim của cô ấy.

-Tzuyu.

Tiếng gọi của một chất giọng dịu dàng, nhã nhặn vang lên khiến Chou Tzuyu đang thất thần từ nãy tới giờ liền được đưa trở về hiện tại. Cô mỉm nhìn người phụ nữ ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh rồi nhẹ giọng nói:

-Umma, về từ khi nào vậy ạ ?

-Vừa về thôi, con làm gì lại ngẩn người ra như vậy ?

-Con đang ngắm biển mà.

-Thật không đó ? Umma từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe là cô gái họ Chou tên Tzuyu thích hoàng hôn trên biển đấy. Con gái à, mắt nhìn nhưng tâm không nhìn thì mãi mãi cũng không thể thấy cảnh vật đẹp được đâu.

Bà Chou ánh mắt ngập tràn ý cười nói, từ ngày con gái một mình trở về nhà đều là một dáng vẻ ưu tư, phiền muộn hỏi gì đều cũng cười cười không nói. Bất quá từ trong ánh mắt của cô, bà nhìn thấy không phải là sự bản lĩnh tới kiêu ngạo thường thấy, mà có chút gì đó yếu đuối và day dứt hơn. Nên trong lòng bà càng quả quyết vấn đề đó chỉ có thể là vấn đề tình cảm mà thôi. Nhưng bà cũng hiểu Chou Tzuyu là một đứa trẻ từ trước tới giờ rất ít khi nào chịu chia sẽ suy nghĩ của mình cho người khác biết, thậm chí càng lớn lại càng đạt tới trình độ khiến người khác không thể nhìn ra được đằng sau vẻ thân thiết chừng mực đó rốt cuộc là một con người như thế nào. Tuy Bà Chou biết để có thể đứng vững trên thương trường thì tính cách đó là rất cần thiết, nhưng đứng trên cương vị một người mẹ thì bà cũng rất muốn nhìn thấy một Chou Tzuyu nhiệt thành với một trái tim ấm nóng, bốc đồng cũng được, sai lầm cũng được nhưng đặc biệt chính là có thể tìm được cho mình một tình yêu đẹp đẽ trong lòng.

Thấy Chou Tzuyu lại đưa mắt nhìn xa xăm không đáp, bà Chou liền trìu mến vuốt mái tóc đen dài mềm mại của cô: "Người đó là người như thế nào ? Có phải là đang ở Hàn Quốc hay không ?"

Biết là không thể qua mặt nổi umma của mình, Chou Tzuyu nhẹ giọng nói, thanh âm trong đó không hề che giấu chút tự hào: "Cô ấy là một luật sư rất tài năng ở Hàn Quốc, một cô gái mạnh mẽ tựa như đóa hồng có gai vậy."

-Và cũng rất xinh đẹp có phải không ?

Chou Tzuyu cười thành tiếng đáp: "Umma nên tin vào mắt thẩm mỹ của con." – khi lời vừa dứt cô lại chợt thấy nhớ đến Sana, nhớ từng lời nói, cử chỉ của cô ấy, nhớ gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, thờ ơ với mình mà trong lòng bất giác không khỏi thở dài.

Bà Chou vẫn đang nhìn chăm chú con gái mình, thấy nét cười trên gương mặt cô ấy hé mở rồi cũng nhanh chóng lặng đi bằng một chút ưu tư, chưa bao giờ bà thấy Tzuyu lại dành những lời nói và tâm tư như vậy khi nhắc về một người khác cả, bà lại lên tiếng hỏi:

-Con hiện giờ có phải là có chuyện khó nghĩ trong lòng hay không ?

-Rõ ràng nhìn ra đến thế hay sao ạ.

-Con vì sao lại đột ngột trở về đây điều này không cần nói thì umma cũng đã đoán ra đường phần nào rồi. Khiến con chịu bỏ mặc tất công việc mà trốn về đây chắc hẳn là một người rất quan trọng với con, có phải không ?

-Vâng ạ - Chou Tzuyu khẽ gật đầu, trước mặt umma của mình cô không cần phải che giấu những cảm xúc thật trong lòng, ánh mặt ngập tràn sự dịu dàng yêu thương khi nhớ tới Sana, cô lại nói - Con đã không nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào với mình, vì thế mới khiến mọi việc trở nên như vậy.

Bà Chou mỉm cười: "Không phải bây giờ con đã nhận ra rồi sao. Con gái à, yêu là một từ ngữ nói thì rất khó khăn nhưng thật ra cũng rất dễ dàng, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, hãy cứ yêu là được."

-Nhưng đột nhiên có một người quá ảnh hưởng tới mình xuất hiện trong đời, đôi khi con lại có cảm giác muốn xa lánh và rũ bỏ nó đi.

-Con sợ bản thân mình không còn thuộc về chính mình nữa có phải không ?

Bị bà Chou nói đúng suy nghĩ, Chou Tzuyu chỉ đành cúi đầu không đáp. Nói cô kiêu ngạo, nói cô ích kỷ, nhưng cô cũng đã như thế hơn 20 năm rồi, bây giờ lại vì một người mà vứt bỏ tất cả thì đúng là có chút đáng sợ.

-Chou Tzuyu tài giỏi của chúng ta không ngờ lại sợ "yêu" đấy – bà Chou có chút trêu đùa nói, bà thật rất muốn gặp cô gái có thể khiến cho đứa con này của bà trở nên rối trí như vậy. Nhiều lúc bà nghĩ có lẽ từ nhỏ vìđứa trẻ này mất đi mẹ ruột của mình quá sớm nên mới trở nên lãnh đạm và đôi khi có chút vô tình với người khác. Mà bà dù sao cũng không phải là người mẹ đã sinh ra nó, nên nhiều lúc cũng đành không biết nên làm gì với tính cách trời sinh đó của Chou Tzuyu.

-Umma...Con không sợ. - Chou Tzuyu nhíu mày trước lời nói của mẹ mình, cô lớn từng này rồi lại bị đem gán với chữ sợ, mà là "sợ" yêu nữa chứ.

-Vậy điều con lo sợ là gì ? – bà Chou nén cười hỏi lại, nhưng không đợi Chou Tzuyu trả lời, bà đã nói tiếp – Điều con lo sợ chẳng lẽ không thể là điều cô gái kia lo sợ hay sao, nếu cả hai người đều chỉ vì e ngại sợ đánh mất bản thân mình mà không dám tiến đến, thì chẳng phải trên đời này sẽ chẳng còn ai yêu nhau nữa à.

-Giao tương lai của mình cho một người khác, con chỉ sợ là chính mình làm khổ chính mình thôi.

-Con phải biết rằng nếu hai người yêu nhau thật lòng thì sẽ làm mọi cách để bảo vệ lấy người kia, bảo vệ cho lòng tự tôn và trái tim của người mình yêu thương. Với điều kiện con đủ chân thành để cho cô gái ấy thấy rằng con chính là có thể vì cô ấy làm những việc như thế, nếu như vậy thì cô ấy cũng sẽ tình nguyện vì con mà giao trái tim của mình ra và cũng sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương con cả.

Bà Chou khi nói những lời đó với Chou Tzuyu, đều là dùng một ngữ điệu dịu dàng, đầy tình yêu thương để nói, đúc kết từ chính cuộc đời của mình. Từng câu từng chữ của bà như tiếng chuông ngân đánh thức tâm trí Chou Tzuyu trở lại, mọi thứ trước mắt cô hiện tại đã sáng tỏ vô cùng.

Vì sao cô lại nghĩ quá nhiều như vậy, nếu như Sana thật sự rời khỏi cuộc sống của cô thì Chou Tzuyu có còn muốn giữ lòng kiêu hãnh của mình hay không ?

Nếu để người nắm giữ lấy tương lai và hiện tại là Sana thì cô có can tâm tình nguyện hay không ?

Câu trả lời là có, bởi vì chỉ có như thế thì cô cũng sẽ có được trái tim của Sana và sẽ không để cho bất kì ai khác chạm vào nó ngoài cô cả. Chou Tzuyu đã từng nói mình sẽ là con nhím tự bỏ hết gai nhọn của mình để được ở bên cạnh Sana, bất quá bây giờ cô sẽ thực hiện lời hứa đó của mình và nếu như trong lòng Sana cũng có một con nhím thì cô cũng sẽ tình nguyện ôm lấy cô ấy dù bị gai nhọn đâm vào người. Bời vì Chou Tzuyu không thể chịu đựng nổi ý nghĩ Sana sẽ không thuộc về mình hoặc cô ấy thuộc về bất kì một ai khác cả.

-Umma, con hiểu rồi ạ.

-Con hiểu được điều gì ? – bà Chou mỉm cười hỏi lại, bà muốn Chou Tzuyu luôn giữ được ánh mắt sáng lấp lánh như thế này.

-Chân thành đổi lấy sự chân thành. Một vụ làm ăn cũng không tệ ạ - Chou Tzuyu nói xong liền thích chí cười lên – Ngày mai con sẽ trở về Hàn Quốc, cưỡng chế cô ấy nhận lấy sự chân thành của mình.

Bà Chou đánh nhẹ vào đầu Chou Tzuyu một cái, không hiểu nổi đầu óc có phải là đã bị tha hóa thương mại rồi hay không, mà sao lại nói về vấn đề tình cảm cũng sặc mùi kinh doanh: "Cái đứa nhỏ này, vì sao lúc nào cũng cứ thích quyền hành, bá đạo như vậy. Nếu con làm gì quá đáng thì chắc chắn cô gái ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con đâu."

-Umma không biết đấy thôi, ban đầu cô ấy cũng đâu có chấp nhận con. Bất quá bây giờ con đã hiểu ra mọi chuyện rồi, hành động cũng sẽ khôn ngoan lên một chút.

Chou Tzuyu sau khi nhận ra được vấn đề liền khôi phục lại dáng vẻ kiêu hãnh, tự tin của mình. Ý cười đắc ý vẫn không chịu rời khỏi khóe môi, cô hôn nhẹ vào má bà Chou rồi nói: "Con phải đi đặt vé máy bay đây ạ, ngày mai con sẽ trở về Hàn Quốc. Cảm ơn umma."

Bà Chou nghe vậy liền nói với theo bộ dạng hấp tấp của Chou Tzuyu: "Này, tối nay cả nhà chúng ta qua nhà Jett ăn cơm đấy nhé. Con mà không đi appa con lại giận đấy."

-Ok ạ.

Phì cười trước tâm trạng bỗng dưng vui vẻ của Chou Tzuyu, ánh mắt bà Chou ngập tràn sự yêu thương và hạnh phúc, nhưng từ sâu trong đáy mắt không hiểu vì sao sau đó lại thóang hiện lên một chút buồn miên man. Đôi mắt bà rất đẹp, trong veo và sáng rõ tựa như ánh trăng rằm, bó đang nhìn xa xăm đuổi bắt những ráng chiều dần tắt hết rồi bỗng nhiên không thể giấu nỗi tiếng thở dài phiền muộn.

Có lẽ hoàng hôn quả thật có thể khiến lòng con người ta chợt mang một nỗi buồn day dứt không yên về một thời quá khứ xa xăm nào đó ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro