Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Giám đốc à, không phải là Giám đốc nhìn đường kém như vậy chứ. Từ nãy tới giờ mà còn chưa tới được đây nữa sao ? – Kim Ji Won lên tiếng chê bai.

...

-Rẽ trái. Rẽ trái. Rẽ phải rồi lại rẽ trái.

...

-Haha, em đâu có quát lên đâu, Giám đốc nghe nhầm rồi đó ạ. Giám đốc nhớ đường chưa ạ ?

....

-Vângggg, em cúp máy đây – người ở đầu dây bên kia dường như nói thêm gì đó rồi Kim Ji Won nhìn ra phía xa xa có hai người và lắc đầu nói – Theo quan xét của em thì không có gì đặc biệt cả. Nhưng Giám đốc cũng phải cẩn thận, Giám đốc Hirai dạo gần đây thường xuyên đi cùng với Sana unnie. Giám đốc mau đến đây đi ạ.

Mina và Nayeon ngồi bên cạnh thấy cô gái kia cứ thấp giọng nhỏ to tựa như gián điệp thông báo tình hình thì không khỏi buồn cười. Khi thấy Kim Ji Won vừa cúp máy với người ở đầu dây bên kia thì Mina liền lên tiếng trêu chọc:

-Ji Won à, Chou Tzuyu là Giám đốc, Hirai Momo cũng là Giám đốc. Em không sợ sẽ đắc tội với Momo sao hả ?

-Nhưng em là trợ lý của Giám đốc Chou mà, tất nhiên em phải ở bên phe của Giám đốc chứ. Với lại...- Kim Ji Won cười có hơi gian nói – Đắc tội với Giám đốc Hirai còn có thể có đường sống, chứ đắc tội với Giám đốc Chou thì chắc chắn sẽ hết đường ạ.

-Haha, đúng vậy. Chou Tzuyu chính là kẻ hẹp hòi hay để bụng như vậy đó – Mina liền đắc ý bổ sung vào.

Nayeon đang ôm MinYeon ngồi bên cạnh nhìn Sana và Momo đang chơi đùa cùng với những đứa trẻ trong viện mồ côi rồi quay qua hỏi Kim Ji Won: "Vậy là Tzuyu về nước rồi sao. Nghe nói cậu ấy mấy ngày nay đều ở bên Mỹ."

-Dạ phải, Giám đốc vừa xuống sân bay là chạy đến đây ngay.

Mina chống cằm cười tủm tỉm, ánh mắt cô thích thú nhìn cảnh tượng ở đằng xa rồi chép miệng nói : "Sắp có phim hay để coi rồi. "

-A, cá cắn câu, cá cắn câu rồi – bọn trẻ vui mừng reo lên khi nhìn thấy dây câu của Momo run lên nhè nhẹ.

Momo như một người câu cá chuyên nghiệp liền làm vài động tác đơn giản đã kéo được một con cá từ dưới nước bay vòng một cái rồi đáp thật gọn gàng xuống đất.

-Sana, mang cái thau lại đây đi.

-Momo giỏi thật đấy, con này là con thứ 9 rồi – Sana mỉm cười khi nhìn thấy con cá vừa câu được ngoan ngoãn vào chung một chỗ với những con cá khác.

-Lúc rãnh rỗi tôi thường bị appa kéo đi câu cá. Dần dần cũng học được một chút.

Một đứa nhóc mặt mày sáng sủa hô lên: "Momo nuna, hôm nay chúng ta ăn cá nướng được không ạ ?"

-Đương nhiên là được rồi, Minsu.

-Em sẽ làm – bé gái xinh xắn đứng bên cạnh Sana giơ tay nói.

-Xì, cậu mà biết làm cái gì ? Lần trước suýt nữa đốt luôn cả bếp của sơ Hansol.

-Hứ, Minsu xấu. Lúc đó là tại cậu.

-Đã không biết mà còn cố làm, Jisu ngốc. – cậu bé tên Minsu bĩu môi nói khiến cô bé tên Jisu mắt trở nên đo đỏ cúi gằm mặt xuống.

Sana thấy vậy liền lên tiếng dỗ dành: "Thôi được rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau làm. Bây giờ mang thau ca này vào đi cái đã."

-Unnie hứa nhé.

-Được rồi. Unnie hứa. – Sana mỉm cười gật đầu.

-Yay, vậy em mang cá vào trong nha – cô bé Jisu chuyển sang vui vẻ gọi các bạn của mình - Mang vào đi các cậu.

Sana vừa định bước tới phụ giúp thì Momo đã nắm tay ngăn cô ấy lại: "Những đứa trẻ này tự lập hơn em tưởng nhiều đó, điều chúng cần là sự tin tưởng chứ không phải là giúp đỡ đâu."

Hiểu được ngụ ý trong lời nói của Momo, Sana gật đầu cười nói: "Vậy mấy đứa mang vào trong đi, nhớ đừng làm đổ đấy."

-Vâng ạ - cả bọn nghe thấy thế liền đồng thanh hô rồi ì ạch bước đi một cách cẩn thận.

Sana nhìn theo những bóng dáng nhỏ nhắn kia mà như chợt thấy lại hỉnh ảnh trước đây của mình. Tuổi thơ cô đơn khiến cô luôn muốn bản thân trở nên độc lập và vững vàng hơn, luôn thích làm mọi việc một mình và sẽ làm ầm lên nếu ai đó nói rằng cô chỉ là một đứa con nít. Nhưng không giống như những đứa trẻ này, Sana mong trưởng thành thật nhanh là bởi vì cô muốn thoát khỏi căn nhà đó, trở nên mạnh mẽ hơn để không bị người khác nhìn dưới con mắt đáng thương, tội nghiệp nữa.

-Đang nghĩ gì vậy ? – giọng nói của Momo đưa sự chú ý của Sana trở về.

-Không có gì cả - Sana lắc đầu rồi lại ngồi xuống nhìn ngắm mặt hồ. Cô cảm thấy nơi đây thật đẹp và bình yên, một hồ nước trong xanh và một cây cầu gỗ dài từ bên trong chìa ra, vừa có thể ngắm cảnh cũng vừa có thể câu cá ở đây. Bao quanh khu này còn có những rặng cây xanh miết, hòa với bầu trời xanh xanh trên cao, tạo thành một bức tranh tuy nhìn rất giản đơn nhưng lại mang cho con người ta cảm giác xao động.

Momo mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh hai chân đung đưa còn ánh mắt lại nhìn xa xăm ở nơi nào: "Rất đẹp phải không ? "

-Ừ, rất đẹp. Momo nói nơi này là của giáo sư Hirai sao ?

-Phải, appa của tôi dùng tiền cả đời giảng dạy của ông để mua khu đất này. Đúng là rất đáng giá.

Xa xa có tiếng bọn trẻ con vui đùa vọng lại. Gia đình Mina, Nayeon cùng với Ji Won cũng đang bận rộn làm cơm ở cái bàn đằng xa, có vẻ như hôm nay họ sẽ có một bữa ăn thật thịnh soạn ngoài trời.

-Xem chừng bọn trẻ rất thích nơi này, sau này có dịp sẽ đưa chúng tới đây nữa.

Sana gật đầu đồng ý: "Bọn trẻ rất đáng yêu và biết nghe lời. Mà Momo đến giúp đỡ nhà thờ của sơ Hansol lâu chưa ?"

-Từ khi tôi trở về từ Mông Cổ. Tính tới bây giờ cũng gần được 7 năm rồi.

-Những lúc rãnh rỗi tới đó phụ giúp sơ cũng tốt. Sau này tôi sẽ làm như vậy – Sana gật gù như nói với chính mình.

-Chắc sơ ấy sẽ vui lắm đấy.

...

-Sana.

-Hử?

-Chuyện vài ngày trước tôi nói với em, em nghĩ sao ?

Flash

back

-Sana, có thể cho tôi một cơ hội được theo đuổi em có được không ?- Momo dịu dàng nhìn vào mắt Sana nói, hai người họ hiện đang ở trong xe của cô, không gianxung quanh đều hoàn toàn tĩnh lặng.

-Momo sao vậy ? Say rồi à ?

Momo lắc đầu cười nói :"Dù say thì đây cũng là lời nói thật lòng của tôi. Có thể điều này em sẽ cho là nực cười nhưng Hirai Momo chưa bao giờ đem chuyện tình yêu ra đùa giỡn cả. Sana từ 7 năm trước tôi đã muốn theo đuổi em rồi, hiện giờ có thể cho tôi cơ hội được không ?"

Ánh mắt trong veo của Sana trở nên vô cùng bối rối trước ngữ điệu ngọt ngào và yêu thương đó. Cô không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ đành lẩn trốn bằng cách nhìn ra bên ngoài xe. Momo không phải như những người khác, cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, Sana có cảm tưởng rằng nếu ai làm người yêu của cô ấy sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng cô chưa từng nghĩ người đó có thể là cô cả.

Momo thấy Sana như vậy, biết là mình có điểm hấp tấp làm khó cô ấy, nên cô liền nhẹ giọng nói:

-Tôi sẽ đợi câu trả lời của em. Hãy cho tôi biết đáp án sau vài ngày nữa.

End flash back

Bỗng nhiên Momo nhắc đến chuyện đó khiến Sana lại không biết phải nói sao, đúng là cô đã có suy nghĩ đến lời bày tỏ của Momo nhưng chính là cô vẫn không thể tìm được một câu trả lời thỏa đáng. Nói sao được khi mọi chuyện lại diễn ra quá đột ngột và bất ngờ, chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã tới. Cơ hồ như đầu óc Sana vì nó mà muốn loạn lên mất rồi.

Dưới ánh mắt dịu dàng chờ mong của Momo, Sana có chút khó xử cắn môi dưới của mình suy xét hồi lâu ngay khi cô vừa định lên tiếng nói thì một cơn gió không biết từ đâu đến đã vô tình thổi qua khiến đôi mắt Sana cay xè và rất xót, theo bản năng Sana liền cúi đầu và nhắm chặt mắt mình lại.

-Aaa

-Sana em không sao chứ, ngẩng mặt lên để tôi lấy nó ra dùm em – Momo vội vã đặt bàn tay lên gò má của Sana rồi nâng gương mặt của cô ấy lên. Thổi nhè nhẹ lên khóe mi cô ấy, Momo bỗng phát hiện hai người họ đang ở khoảng cách quá gần nhau, ánh mắt cô có chút không kiềm chế được mà cứ nhìn chăm chú hồi lâu vào những đường nét trên gương mặt của Sana.

-Xong chưa vậy ?

-À...sắp... - Momo vội vàng nói rồi cố không suy nghĩ lung tung nữa.

Một hành động lo lắng thông thường nhưng với một khoảng cách xa và góc độ nhìn của người ngoài thì có thể suy diễn đó là một nụ hôn ngọt ngào đang diễn ra giữa hai người họ. Đặc biệt nếu cảnh tượng này dưới ánh nhìn của một người như Chou Tzuyu thì mọi chuyện còn được suy diễn thêm một khoảng cách rất xa so với thực tế nữa. Ánh mắt đen sâu thăm thẵm nhìn về phía Sana và Momo mà phát ra tia nhìn âm trầm, lạnh lẽo, tuy tĩnh lặng nhưng lại khiến người ta có chút bất an.

Cả 3 người, Mina, Nayeon và Ji Won hết nhìn hai người ở phía xa rồi lại nhìn người mới đến. Nayeon thở dài, Ji Won ánh mắt lo lắng còn Mina lại cười rộng ngoác tới mang tai. Trong lòng mọi người đang không ngừng suy đoán Chou Tzuyu sẽ làm gì tiếp theo đây, Nayeon nghĩ là Chou Tzuyu sẽ bỏ đi, Ji Won chắc chắn Giám đốc của mình sẽ cười như không có chuyện gì rồi sau đó sẽ tìm cách đáp trả, trong khi đó Myoui Mina lại rất muốn nhìn thấy một Chou Tzuyu nóng giận tới phát điên, chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy cảnh tượng đó vô cùng thú vị rồi. Nhưng có một người trong khung cảnh đó lại đang ngơ ngác không hiểu vì sao mọi người lại đột nhiên im lặng, bất quá vừa nhìn thấy Chou Tzuyu, MinYeon đã vui mừng reo lên. Vô tình biến thành sứ giả hòa bình xua đi bầu không khí u ám đang từ trên người Chou Tzuyu lan rộng khắp nơi.

-A, cô Tzuyu, cô Tzuyu tới rồi.

Chou Tzuyu cúi người ôm lấy MinYeon vào lòng, lúc này Sana và Momo cũng nghe thấy tiếng gọi đó nên liền quay lại. Ánh mắt của cả ba người không hẹn mà gặp đồng thời giao nhau. Chou Tzuyu cảm nhận sự khó chịu lại càng đè nặng bên trong lòng ngực khi cô gái đằng xa chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại ngoảnh mặt quay đi tựa như cô chỉ là một người xa lạ. Lòng Chou Tzuyu lập tức có thêm chút bất mãn không yên, rõ ràng là cô nhớ cô ấy nhiều đến chừng nào. Vậy mà khi gặp nhau, ôm hôn người khác đã đành lại còn lãnh đạm với cô nữa. Nhìn theo bóng lưng của hai người kia, ngồi gần nhau như vậy, liền cho Chou Tzuyu có cảm giác hơi thấy chột dạ, tự hỏi chẳng lẽ chỉ trong vòng vài ngày đã để cho Hirai Momo tận dụng được cơ hội rồi hay sao .

-Nè, đừng nhìn nữa. Lại đây ngồi đi – tiếng Mina vang lên mang đầy vẻ trêu chọc, khi Chou Tzuyu vừa ngồi xuống thì cô đã vội hỏi ngay – Cậu bỏ qua Mỹ làm gì vậy ?

Tất nhiên câu trả lời mà Mina muốn nghe nhất chính là Chou Tzuyu bỏ qua Mỹ để làm con rùa rụt đầu vì không biết làm thế nào với tình cảm của mình và Sana, nói ra chính là Mina vẫn còn ghi hận vụ Chou Tzuyu lừa cô đến nhà Nayeon để bị ăn mắng, cho dù kết quả sau này vô cùng tốt đẹp. Nhưng tới tận bây giờ khi nghĩ lại, Mina vẫn không khỏi run lên vài cái vì sợ hãi, tất cả đều là do Chou Tzuyu ban tặng cả.

Nhưng bất quá Tzuyu chỉ cần nghe qua ngữ điệu là biết ngay ý tứ của Mina là gì, khóe miệng cô vẫn bình thản cười nói: "Về thăm gia đình, không được sao ?"

-A, cậu thật là có hiếu nha, bất ngờ bỏ cả công việc ở đây chỉ để về thăm gia đình thôi sao – Mina vẫn tiếp tục trêu đùa.

-Có hiếu cũng không bằng cậu, nghe nói lần trước cậu ghé thăm nhà, hai bác Im đã đối xử với cậu rất tốt. Đến nỗi khi Nayeon đến mới lôi cậu về được, có phải hay không ?

Lời nói của Chou Tzuyu vừa dứt sắc mặt Mina lập tức đen lại, hai môi cô mím chặt thầm tự trách chính mình, đáng lẽ lúc này không nên trêu vào Chou Tzuyu, cậu ta đang tức giận ai đó nên có thể có khả năng đem mình ra biến thành bao cát. Lời lẽ độc địa như vậy, Mina tự nghĩ mình không phải là đối thủ của cậu ta. Trước sau gì cũng sẽ có người trị được cái bản tính xấu xa của Chou Tzuyu mà thôi, cô sẽ chống mắt lên chờ xem ngày đó cậu ta sẽ khổ sở đến mức nào.

Nayeon và Ji Won ở bên cạnh đều như giả điếc không nghe thấy gì, tập trung vào việc chuẩn bị bữa ăn của họ. Nayeon vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Sana và Momo mà không khỏi lắc đầu, cô không biết rốt cuộc bạn của cô nên giải quyết chuyện này như thế nào đây. Vài ngày trước, Nayeon có kể cho Sana nghe vì sao mình và Mina có thể làm lành với nhau, một phần trong đó là nhờ công của Tzuyu. Sana từ đầu đến khi nghe xong hết câu truyện đều im lặng không nói gì, cũng không hề tỏ ra có bất kì thái độ nào cả.

Vì Nayeon trước đó được nghe Mina kể lại chuyện của cô ấy và Chou Tzuyu nên sau khi nói xong cô liền tổng kết lại một chuyện cho Sana. Đó chính là Chou Tzuyu ngoài mặt tuy là một kẻ hờ hững, kiêu căng nhưng sẽ rất thật lòng đối xử với những người mà mình quan tâm. Những người như vậy một khi đã yêu ai thì sẽ yêu đến trọn đời, bời vì họ yêu bản thân mình tới nỗi yêu một người đã là khó lắm rồi, làm sao còn có thể yêu thêm nhiều người được nữa. Lúc đó ánh mắt Sana chỉ khẽ xao động đôi chút rồi lại bình thản lạnh lùng nói: "Con người đó chỉ có thể dừng lại ở chữ "quan tâm" thôi, còn chữ "yêu" thật khó có thể đặt nó lên người của Chou Tzuyu được."

-Nayeon à – Mina thấy Nayeon cứ bỏ mặc mình bị nói xấu thì liền kéo tay cô ấy, đáng thương nói – Cậu ta ăn hiếp seobang của em.

Nhìn gương mặt mang nhiều nét trẻ con của Mina đang méo mó lại thì Nayeon không khỏi bật cười: "Ai biểu Mina muốn gây sự với cậu ấy làm gì. Những kiểu nói như vậy không thích hợp với Mina đâu."

-Ý em nói là Mina không phải là đối thủ của cậu ta sao ? – Mina nổi máu sĩ diện đứng bật dậy.

-Nayeon unnie nói đúng đấy, Giám đốc Chou ngoài Giám đốc Hirai ra thì ai cũng không nói lại đâu ạ.

-Hứ, Chou Tzuyu, cậu giỏi lắm, có dám...Ê, đi đâu vậy.

Chou Tzuyu không thèm nói lời nào liền đứng bật dậy, theo hướng cửa của biệt thự mà đi thật nhanh.

Lúc này Momo cũng vừa mới nhập bọn cùng mọi người, tuy đã ngồi xuống nhưng ánh mắt cô vẫn đăm đăm dõi theo cánh cửa nơi Chou Tzuyu vừa mất dạng, từ trong đáy mắt hiện rõ một chút suy tư và mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro