Chap 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chou Tzuyu nghĩ Sana luôn nói chính mình thật khó đoán, chính mình thật tâm tư không lường được nhưng cô lại nghĩ, chính cô ấy mới là người như vậy. Vì lẽ gì vừa mới tốt đẹp đó đã không nói không rằng mà quay lưng bỏ đi. Chẳng lẽ trong ấn tượng của cô ấy hình tượng của mình xấu đến nỗi không thể nào cải tạo được hay sao. Chou Tzuyu nhìn theo bóng lưng của Sana đi phía trước, nhìn mãi, tâm niệm mãi trong lòng, chẳng lẽ không thể nào khiến cô ấy quay người lại nhìn về phía cô hay sao. Đang nghĩ ngợi miên man trong lòng thì đột nhiên Sana quay người bước đến gần cô, trái tim Tzuyu bỗng chốc có hơi mong chờ, nhưng chính là cô ấy lại nói:

-Đừng đi theo nữa, có chuyện gì để tối về hãy nói.

Chou Tzuyu nhíu mày đáp: " Tôi có đi theo em đâu. Tôi về công ty của mình mà."

Sana chỉ tay về hướng ngược lại: "Công ty của Tzuyu hướng này."

Đúng là khi yêu con người ta bỗng dưng sẽ trở nên ngờ nghệch. Chou Tzuyu thầm tự trách chính mình, vì cớ gì lại có thể sỉ vả đầu óc thường ngày của mình bằng một câu nói dối vụng về như vậy chứ. Thật quá mất mặt rồi.

-Không thể đi cùng nhau được hay sao ? Bây giờ em muốn đi đâu vậy ?

-Không được. Muốn ở một mình – Sana lắc đầu nói.

-Thôi được, tôi đi đây. Lát nữa gặp lại – Chou Tzuyu cúi đầu cam chịu, dù sao trời cũng đã gần tối, sớm muộn gì thì cũng sẽ thấy nhau mà thôi.

Sana nhìn theo bóng dáng Chou Tzuyu lẫn vào dòng người mà không khỏi cười lên thành tiếng, lần đầu tiên gặp mặt cô luôn nhận thức rằng con người này kiêu ngạo đến thế nào, nhưng lại không ngờ rằng có ngày sẽ như vậy mà nghe lời mình. Tâm tình Sana có chút hứng khởi và ấm áp. Quay lưng đi về hướng ngược lại, Sana muốn yên tĩnh một mình ngắm nhìn đường phố một lúc.

Đúng là hiện trời đã vào giờ tan tầm nên trên đường cũng khá đông người. Hồi còn nhỏ, những lúc quản gia Myoui không đến trường kịp đón cô, Sana sẽ một mình tự trở về nhà, lúc đó chỉ là một cô bé cao không quá eo người lớn nên nhìn đâu cô cũng thấy những người to lớn hơn mình, nhìn đâu cũng là những suy nghĩ phức tạp mà cô không thể nào hiểu nổi. Lọt thỏm trong biển người như vậy, Sana nhiều lúc vẫn thầm mong ai đó sẽ từ phía bên đường gọi to tên cô và chạy đến ôm cô vào lòng, nói rằng thật vui quá, nói rằng cô có đói không, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm nhé. Nhưng chính là chờ mãi cũng không nghe được tiếng gọi nào, chỉ có những thanh âm gấp gáp của cuộc sống vô tình lướt qua đời cô, như vậy mà đã gần 20 năm trôi qua rồi đấy.

Đang miên man nghĩ ngợi trên đường bỗng nhiên có tiếng ồn ào từ phía sau lưng vọng đến khiến Sana chú ý.

RẦM

KÉTTTTTTTTTT

Ê CHẠY XE KIỂU GÌ VẬY...

CÁI XE ĐÓ ĐIÊN RỒI......GỌI CẢNH SÁT ĐI.....

KÉTTTTTTT...RẦM......RẦM........

AAAAA....ĐÂM CHẾT NGƯỜI RỒI.....AI ĐÓ GỌI CẢNH SÁT ĐI.....

Có tai nạn sao ?

Chỉ trong vòng tích tắc, Sana thấy mọi người đều hốt hoảng chạy về hướng ngược lại, họ va vào cô nhưng vẫn vội vàng không dừng lại. Tiếng bàn tán xung quanh bỗng nhiên rì rầm vang lên rõ ràng, trẻ có già có, đủ loại cả.

Alo, cảnh sát hả, đường 418 vừa xảy ra tai nạn các anh mau đến đây đi – giọng một người đàn ông trung niên gào thét với đầu dây bên kia.

Này, này, phía kia có tai nạn kìa, đến xem đi – nhóm nam học sinh rủ nhau chạy đi.

Cậu có thấy không...tí nữa là đâm vàotớ rồi...

Một người phụ nữ trẻ từ hướng đó đi ngang qua Sana, tay cô ta run run nói vào trong điện thoại: "Có một chiếc xe giống như bị điên vậy...đáng sợ lắm...Có, có một cô gái bị đâm...vừa mới đứng ngay cạnh tớ luôn."

Anh nghĩ cô gái kia khó mà qua khỏi....

Một cô gái sao ?

Thôi được, tôi đi đây. Lát nữa gặp

Tzuyu ?

Trái tim Sana giật thót lên một cái khi nhớ lại bóng lưng người đó đã lẩn trong đám đông. Lỡ như...lỡ như....không thể...không thể nao...Sana bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, không còn nghĩ ngợi được gì nữa cô chạy về phía tai nạn xảy ra. Không biết là đã đâm vào bao nhiêu người, Sana chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh mà thôi, cô nhìn thấy rất đông người đang tụ họp lại một đống hoang tàn, hình như chính giữa còn có cô gái bị đâm phải mà người ta nói đến nữa, chung quanh cô tất cả đều là những gương mặt khiếp đảm và sợ hãi...

...Sana ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, những gương mặt xa lạ nhưng không hề thấy Chou Tzuyu đâu cả, ánh mắt cô hoang mang như thể sợ phải xác nhận rằng điều tồi tệ đã xảy đến....Rồi bất chợt, Sana nhìn thấy một chiếc áo khoác còn dính màu đỏ thẫm được vứt gần đó, đây là chiếc áo Chou Tzuyu vừa nãy đã mặc...

...Sana đưa tay ngăn tiếng hô kinh hoàng của mình vang lên. Đôi chân cô không tự chủ khụy xuống khi cố chạy về phía đám người kia, đầu gối cô có có bị thương không, cô không quan tâm đến nó. Sana dùng cánh tay mình gạt đám đông đang đứng đó và cố chen vào trong, càng dùng sức cô lại càng cảm thấy đau đớn, uất nghẹn không ngừng, tiếng gào khóc nức nở cuối cùng cũng không thể nào kiềm giữ nổi:

-Chou Tzuyu...Chou Tzuyu...đồ đáng ghét...Tzuyu không thể bỏ tôi như vậy được...Chou Tzuyu....đồ kiêu ngạo, đáng ghét...Tzuyu...Tzuyu....không thể bỏ em được....Tzuyu à...

Sana thấy mắt mình mờ đi vì nước mắt, cô không biết làm cách nào chỉ biết cố gạt những người kia ra để tìm kiếm Chou Tzuyu mà thôi. Trái tim cô đau đớn và hoảng loạn vô cùng, cô sợ không còn được nhìn thấy Chou Tzuyu nữa, sợ không còn được người đó ôm vào lòng, sợ không còn được nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo chán ghét vô cùng của người đó nữa...nhưng tất thảy...cô vẫn yêu...yêu tất cả mọi thứ thuộc về con người đó vô cùng....

Sana một lần nữa trong đời cảm thấy bản thân mình sợ hãi đến tột cùng của sự thống khổ. Ngày bà ấy ra đi cô cũng kêu gào đừng bỏ lại cô như vậy. Bây giờ...thậm chí cô còn chưa kịp nói rằng cô yêu người đó nữa. Sana mệt mỏi ngồi bệt xuống bên đường khi đám đông càng lúc càng náo loạn, tiếng coi cảnh sát và tiếng xe cứu thương vang lên ngập trời, dội thẳng vào trong tâm trí của Sana chẳng khác gì ánh đèn pha chớp nhoáng lóe lên trong mắt cô đêm mưa năm nào vậy...cô đã chờ đợi và chờ đợi...nhưng không có kì tích xảy ra...

Chou Tzuyu, làm ơn đừng rời đi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro