Chap 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chou Tzuyu, làm ơn đừng rời đi mà.

-Sana.

Tiếng một ai đó bỗng nhiên vang lên đột ngột khiến Sana bừng tỉnh khỏi cơn mê và quay người tìm kiếm khắp nơi. Mái tóc tán loạn cùng đôi mắt trong veo ửng đỏ, trong Sana lúc này rất giống một cô bé bị bỏ rơi trên đường. Cô sợ chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi, rồi khi cô nhìn thấy một Chou Tzuyu lành lặn đang đứng phía bên kia đường và mỉm cười nhìn cô. Sana lại một lần nữa bật khóc.

Đôi khi con người ta vẫn thường hay lo sợ điều trước mặt chỉ là ảo giác, rất dễ dàng tan biến đi. Nhưng nếu một ngày điều đó bỗng nhiên không còn tồn tại nữa thì sẽ lại đau đớn không thôi ?

Vậy ảo giác đó có thật là ảo giác hay không, khi nỗi đau trong tim là hiện hữu ?

Con người ta chỉ có thể biết rằng đó là ảo giác khi bản thân thử một lần chạm vào nó. Nếu như e sợ mãi không chạm vào, thì điều đó rồi cũng sẽ có một ngày thật sự biến thành ảo giác.

Nó giống như suy nghĩ nhưng lại đâu phải là ý nguyện của bản thân. Lúc đó rồi con người sẽ ra sao ?

Sana nước mắt vẫn còn vương đầy trên mặt, nhưng từ trong đáy mắt lại ánh lên niềm vui không thể nào diễn tả được. Cô vội vàng bật người dậy và chạy thật nhanh về phía Chou Tzuyu, nhiều năm về trước cô vẫn luôn chờ mong có người sẽ chạy về phía mình, nhưng ngày hôm nay cô quyết định sẽ chạy về phía người đó. Sana lao vào người Chou Tzuyu và ôm thật chặt cô ấy, chặt đến nỗi người kia có phần hoảng hốt. Bất kể chung quanh đây có người nào nhìn ngó, Sana vẫn dụi đầu vào hõm cổ Chou Tzuyu, tận hưởng mùi hương và hơi ấm chỉ có người này mới khiến cho tâm hồn cô dễ chịu.

Chou Tzuyu, đúng là con người này rồi. Con người khiến cô vừa yêu vừa ghét, vừa có thể nguyện ý ở bên người đó cả đời.

Trong khoảnh khắc cô tưởng rằng cả đời mình sẽ không còn gặp lại Chou Tzuyu nữa thì giống như bản thân đang rơi vào đáy vực sâu, rơi mãi, rơi mãi vào chốn âm u và không thấy đáy.

Nhưng cuối cùng lại không hiểu vì sao bản thân mình là nhìn thấy được ánh mặt trời, nhìn thấy cơn mưa ngày nắng năm nào lùi sâu vào trong quá khứ.

Chou Tzuyu sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu thì mỉm cười hạnh phúc ôm chặt Sana vào lòng, ôm lấy tình yêu và niềm kiêu hãnh hiện giờ của cô. Thật ra lúc nãy Tzuyu quả thật là có chứng kiến tai nạn xảy ra, thậm chí chiếc xe điên đó suýt nữa đã đâm vào người cô, khiến cánh tay phải của cô hiện giờ có hơi xây xát. Thấy bản thân không có gì đáng ngại lại nghe tiếng khóc của một đứa bé lạc mẹ đứng gần đó hoảng sợ thì cô mới tiến đến dỗ dành nó, rồi sau đó đang định rời khỏi thì nghe được tiếng ai đó đang gọi tên mình. Khi nhìn thấy Sana vừa khóc vừa lao vào đám đông mà gọi tên cô, trái tim Tzuyu cảm thấy một trận đan xen giữa ấm áp và đau xót không thôi.

-Em sao vậy ? Khóc thành ra thế này luôn rồi – Chou Tzuyu vừa cười nói vừa xoa lấy gương mặt của Sana.

-Chou Tzuyu. Tzuyu, vì sao xuất hiện ở đây ? – Sana có chút ngây ngô gấp hỏi.

-Thì nghe theo lời ai kia về công ty, đi giữa đường lại gặp một tai nạn lớn như thế này, tinh thần hốt hoảng vừa hồi phục xong đã thấy có người vừa huhu gọi tên vừa nói là không được rời bỏ người ta nữa.

-Ai...ai nói chứ...

Sana chau mày rồi đẩy Chou Tzuyu ra, tuy cô rất vui mừng vì người này không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nụ cười đắc ý có phần chói mắt trên gương mặt kia, khiến cô vừa thẹn vừa giận vì một màn khóc lóc vừa rồi của mình lại bị người này đem ra trêu ghẹo. Nhưng bất quá thì cũng nhờ vào chuyện vừa rồi, mà cô nhận ra được người quan trọng nhất trong trái tim mình là ai.

-Ai, ai nói gì nào ? Tôi có nói gì sao ?

-Hừ - Sana liếc nhìn Chou Tzuyu một cái, người kia liền vội thu lại nụ cười của mình. Sana nhìn đám đông đang tản ra khi cô gái bị tai nạn đã được chuyển lên xe cứu thương, ánh mắt cô có chút thoáng buồn thương cảm cho cô gái ấy.

Chou Tzuyu đứng bên cạnh trìu mến nhìn Sana rồi nắm bàn tay cô nhẹ nói – Chúng ta về nhà thôi em.

Sana gật đầu, cùng năm ngón tay Chou Tzuyu đan chặt vào nhau. Ánh tà dương đượm một màu đỏ hắt lên dáng lưng hai người, cho đôi chiếc bóng nhập vào thành một. Ráng chiều ngày hôm ấy, hoàng hôn cũng vẫn luôn như vậy, nhưng có hai người...đã về nhà cùng nhau.

---------------------------------

Có câu chuyện kể rằng, có hai con nhím yêu nhau, một ngày nọ chúng tình nguyện gỡ bỏ đi những gai nhọn của mình để được ở bên nhau. Một người nghe được chuyện đó liền cười nhạo, nhím không có gai thì không còn là nhím nữa, mất đi cái kiêu hãnh nhất của mình thì nó cũng mất luôn chính bản thân mình rồi. Nhưng người nọ lại không biết một điều rằng, một con nhím lại bỏ đi gai nhọn của mình bởi vì chúng tình nguyện giao nó cho con nhím kia. Vậy là từ nay về sau, con nhím kia sẽ chính là niềm kiêu hãnh của nó và nó cũng chính là niềm kiêu hãnh của con nhím kia. Không hề mất đi sự kiêu hãnh của mình vì tình yêu thật sự chính là sẽ không bao giờ muốn cố ý tổn thương nhau. Mặc kệ ai đó cười chê, mặc kệ quá khứ ngày xưa đã từng nói như thế nào, tình yêu ở hiện tại vẫn là quan trọng nhất.

Chou Tzuyu tâm trạng trong suốt đoạn đường về nhà đều là lâng lâng vui sướng không ngừng, ví như ngày đó nhận được hợp đồng lớn đầu tiên cũng chưa từng vui mừng như vậy. Cả hai tuy đều im lặng nhưng cũng cảm nhận được ý cười trong đáy mắt người kia.

Vừa vào đến nhà, Sana không nói không rằng liền lấy hộp cứu thương để xử lý vết xây xát trên tay của Chou Tzuyu. Còn Chou Tzuyu hưởng thụ sự chăm sóc của Sana và nói cho cô ấy biết là chiếc áo khoác đó vốn là của cô cho một bác lớn tuổi mượn vì bác ấy cũng bị thương, không hiểu có phải là do gấp quá hay không mà cuối cùng lại vứt áo của cô lăn lóc như vậy.

-Cái áo đó đắt lắm đấy – Chou Tzuyu đột nhiên lên tiếng than thở.

Sana hơi chau mày, vẫn cẩn thận sát trùng cho vết thương của Chou Tzuyu cô nhẹ giọng nói : "Làm người tốt thì không nên xét nét chuyện nhỏ."

-Không cần, bởi vì tôi cũng không phải là người tốt mà, vì vậy cứ xét nét đi.

-Con người xấu xa đến cỡ nào mà lại cứ thích làm người xấu vậy hả ?

-Làm người tốt như Myoui Mina, sau này mắc lỗi có phải là sẽ thảm hơn không – Chou Tzuyu gian xảo cười nói, nhưng thấy động tác tay của Sana đột nhiên trở nên mạnh bạo hơn thì liền vội chêm vào – Bất quá tôi chỉ làm người tốt với duy nhất mình em mà thôi. Người như vậy mới là tốt nhất nha.

-Ba hoa vừa thôi – Sana tuy là nói vậy nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười. Khi cô định đứng lên cất hộp cứu thương đi thì bị Chou Tzuyu nhanh tay xoay một vòng rồi yên vị ngồi trên đùi người đó.

Chou Tzuyu ánh mắt dịu dàng, giọng nói thì thầm dụ dỗ bên tai Sana: "Không phải tới lúc em nên nói gì đó rồi sao ?"

-Nói gì là nói gì ? – Sana thản nhiên hỏi lại.

Chou Tzuyu cũng không ngần ngại nói thẳng ra: "Nói yêu tôi đó, em còn thiếu tôi câu nói đó đó nha."

Sana vòng tày lên cổ Chou Tzuyu, nhướng mày: "Nếu không thích nói thì sao ?"

-Này, vậy thì...

Renggggggg – tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt.

-Mặc kệ nó đi – Chou Tzuyu ngăn không cho Sana đứng lên nghe

điện thoại của mình.

-Buông ra, đừng làm rộn – Sana nhìn tên người gọi rồi liếc nhìn Chou Tzuyu một cái, cô đi ra một khoảng cách xa người đó rồi bắt máy.

Hành động của Sana trong mắt Chou Tzuyu, chẳng khác nào một hành động lén lút mờ ám, đôi mắt đen thẫm nheo lại khi tập trung chú ý tới từng biểu hiện trên gương mặt của cô ấy. Chỉ cần thấy Sana cười nói với người ở đầu dây bên kia thôi đã khiến tâm tình Chou Tzuyu trở nên không vui rồi, đằng này khi biết người gọi đến là ai thì lại càng khiến cô thêm khó chịu hơn nữa.

Nhìn Sana như chuẩn bị đi ra ngoài sau khi đã thay đổi quần áo, áo thun, quần jeans nhưng trong cô ấy vẫn xinh tươi và năng động vô cùng. Chou Tzuyu ngồi trong phòng khách tay khoanh trước ngực, chân bắc chéo, ánh mắt đanh lại và chờ cô ấy lên tiếng trước. Còn Sana đương nhiên là biết được người kia đang tỏ thái độ gì, cô đứng trước mặt Chou Tzuyu và cười nói: "Tzuyu, em có chuyện phải ra ngoài một lúc, tối muộn sẽ về."

-Đi với Momo hả ? – Chou Tzuyu nhướng mày hỏi, thấy Sana như vậy mà gật đầu thì cô liền lắc đầu – Không được, ở nhà đi.

Sana xem chừng người này lại ghen nữa rồi, nhưng gương mặt khi ghen lại cực kì đáng yêu, nên cô sứ muốn đùa giỡn thêm một chút nữa, trả thù cho chuyện chiều nay người này đã dám trêu chọc cô. Sana vẫn thản nhiên cười nói: "Nếu không thì Tzuyu đi cùng đi. Sẽ rất vui đó. "

-Đi làm gì hả ? Không được, ở nhà đi.

-Nhưng đã hẹn từ trước rồi, không thể thất hứa với người ta được – Sana nhíu mày ra vẻ khó xử.

-Cậu ta có phải ai khác đâu, là Hirai Momo đó. Mặc kệ cậu ta đi – Chou Tzuyu gắt lên, lý nào vừa mới tốt đẹp đó lại bị Hirai Momo chiếm dụng người của mình nguyên cả buổi tối chứ, Chou Tzuyu nghĩ thật không cam lòng chút nào.

Sana càng đùa càng thấy thú vị, nhìn người trước mặt đôi chân mày nhăn lại, biểu tình trên mặt lại cực kì rối rắm, tựa hồ như trộn lẫn giữa tức giận và lo lắng vậy. Cô đặt bàn tay lên gò má Chou Tzuyu vuốt ve vài cái: "Tối về gặp nha, thật sự cái hẹn này không thể thất hứa được. Nếu không thì Tzuyu đi cùng em cũng được"

Chou Tzuyu cắn cắn môi dưới, nắm lấy bàn tay đang chu du trên gương mặt mình lại, lần đầu tiên trong đời cô thốt lên ngữ điệu cầu xin này:"Sana, đừng đi có được không ? Mặc kệ cậu ta đi ." – Tzuyu không hiểu vì sao, nhưng hiện tại cô muốn Sana ở bên cạnh mình, muốn cô ấy một lần vì mình mà từ chối điều gì đó. Gần đây tâm tình cô luôn trở nên thất thường, cảm xúc luôn không ổn định mỗi khi đối diện với điều gì liên quan đến Sana. Và hơn hết chính là cô biết Momo là người cỡ nào dịu dàng, cỡ nào tốt bụng, nếu mình và cậu ấy so sánh với nhau trên nhiều phương diện đều có một khoảng cách rất xa. Nhưng hình như Sana không cảm nhận được những lo lắng trong lòng của Chou Tzuyu lúc này.

-Ngoan, ở nhà đi. Lát nữa em về. - Sana nói rồi rời khỏi nhà, bỏ lại Chou Tzuyu một mình với rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trong lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro