Chap 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Được rồi, mai tôi sẽ đến công ty tìm cậu – Kim Dahyun giọng nói không lớn không nhỏ đang trò chuyện cùng với một ai đó qua điện thoại.

Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng cười rồi lại nghe Dahyun liền đối đáp lại, qua ngữ điệu của cô ấy thì xem chừng như là hai người họ có mối quan hệ rất thân thiết với nhau.

-Chuyện lần này cậu không nói ra nói vào đã là phước đức lắm rồi. Không cần cậu quản đâu.

...

-Cậu ấy vẫn như lúc trước, còn có phần nhàm chán hơn nữa kìa – Dahyun bật cười nhìn chiếc xe màu đen vừa đổ xịch trước mặt mình rồi hạ thấp giọng – Thôi được rồi, có gì mai sẽ nói tiếp. Nhớ giới thiệu cho tôi biết về cô nàng luật sư của cậu nữa đó. Tạm biệt.

Nói rồi cô cúp máy và mở cửa bước lên xe, một cách rất tự nhiên Dahyun nói với Hirai Momo: "Đến nhà cậu đi, tôi vừa mới về nước nên tạm thời vấn đề chỗ ở chưa thể chuẩn bị kịp."

-Vậy thì về nhà ba mẹ cậu đấy hay đi khách sạn cũng được. Về nhà tôi làm gì.

Momo lúc này rất muốn nói ra những lời đó, nhưng cô rốt cuộc vẫn biết mình không thể đào đâu ra được cái can đảm để tuyệt tình như vậy. Cuối cùng Momo chỉ biết mím môi làm theo lời của Dahyun, một cách miễn cưỡng cô cho xe rì rì khởi động rồi chạy thẳng tới nhà mình.

-Cậu không vui ? – Dahyun mắt không rời màn hình điện thoại nhưng vẫn gây cho người bên cạnh cảm giác có hơi lành lạnh sóng lưng.

-Nào có, tớ chỉ đang suy nghĩ nhà tớ trước giờ chỉ có mình tớ sống sợ là thiếu thốn cậu ở sẽ không quen thôi.

-A, vậy là cậu muốn tôi ở nhà cậu luôn sao ? Làm gì tính xa như vậy hả ? – Dahyun quỷ quyệt cười.

-Không, không phải...ý tớ là...

-Không hả ? – Dahyun nhíu mày sắc mặt liền giống như không vui hỏi - Ý cậu là không thích tôi ở nhà cậu ?

-Không có, tớ...à...- Momo cuối cùng lại nuốt ngược lời nói vào trong, càng giải thích thì càng không hợp lý, càng nói lại càng sai điều này cô hiểu, bởi vì cô biết mình đang rất bối rối. Tất cả những biểu hiện như thế này hoàn toàn không giống cô của thường ngày chút nào. Trước mặt Dahyun, Hirai Momo liền lập tức trở nên vô hại.

Dahyun thấy Momo lúng túng như vậy liền nhanh chóng khôi phục dáng vẻ vui tươi của mình, cô nháy mắt trêu chọc: "Vậy là cậu thích có phải hay không ? Cậu không cần lo đâu, mọi thứ trợ lý của tôi đã chở đến trước cửa nhà cậu rồi. Tôi ở nhà cậu vài ngày được chứ ?

Momo ỉu xìu gật đầu rồi có chút cam chịu nói: " Vài năm không gặp, cách nói chuyện của cậu khi nào lại trở nên giống Chou Tzuyu như vậy ?"

-Cậu không biết sao...- Dahyun dựa vào ánh sáng nhàn nhạt trong xe lúc này để nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Momo, nhìn từng đường nét vẫn như năm nào đã in đậm trong tâm trí cô - ...tôi từ đầu tới cuối chỉ như vậy với một mình cậu mà thôi.

Dahyun nói xong rồi khẽ cười và nhìn ra bên ngoài, vẫn như năm nào Momo chỉ hơi để ánh mắt mình trầm xuống nhưng tuyệt nhiên không quay lại nhìn cô và cũng không nói một lời nào. Nếu như là ngày đó, Dahyun sẽ nổi giận và làm bất cứ những chuyện gì có thể khiến cô vơi đi được những buồn bực trong lòng. Nhưng lúc này cô sẽ không như vậy, thời gian trôi qua con người ta đều đã lớn, đã biết cách cư xử và kiềm chế những xúc cảm trong lòng của mình. Ai bảo rằng trái tim cô thật ngốc làm gì, yêu một người mà người đó lại lãnh đạm, vô tình. Càng muốn quên thì lại càng nhớ, cho nên ngày hôm nay cô trở về là lần đặt cược cuối cùng lên Hirai Momo, vừa để hy vọng cũng là vừa cho mình một nguyên nhân để có thể lãng quên con người này.

Không gian trong xe chìm vào im lặng, Dahyun đã ngủ từ lúc nào. Biết người bên cạnh đang say ngủ nên Momo mới dám liếc nhìn về phía cô ấy rồi khẽ thở dài. Đối với Dahyun, Momo chỉ có thể nói một từ xin lỗi, bởi vì năm đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra và cô có lẽ đã làm tổn thương Dahyun rất nhiều.

--------------------------------------

Chou Tzuyu sau khi cúp máy rồi ánh mắt vẫn lộ ra ý cười, món quà đặc biệt này chính là cô có lòng chuẩn bị cho Momo. Ai biểu cậu ta dạo gần đây cứ thích lại gần Sana của cô làm gì, phải cách ly cậu ta ra xa một chút thì cô mới yên tâm được. Mà người có thể làm được việc đó duy nhất trên đời chỉ có Kim Dahyun mà thôi. Chuyện của Momo và Dahyun năm đó Tzuyu là người biết rõ nhất, vì thế cả về công lẫn tư hiện tại cô cũng là người mong hai người họ có thể đến với nhau nhiều nhất.

-Hirai Momo, cậu không thể trách tôi được, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi...và tốt cho tôi nữa – Chou Tzuyu gật gù nói với màn hình điện thoại của mình, vừa hay Sana từ phòng tắm đi ra thấy người kia như vậy liền khinh thường liếc nhìn một cái.

-Sana em tắm xong rồi hả ? Đây để tôi làm cho – Chou Tzuyu bộ dạng lấy lòng giành lấy máy sấy tóc trên tay Sana. Cô biết hiện giờ cô ấy đang muốn phát hỏa vì vậy tốt nhất là mình nên nhún nhường một chút mới tốt.

Sana không phản đối, chỉ ngồi lặng yên nheo mắt nhìn vẻ mặt tươi cười hề hề của Chou Tzuyu, chính là nụ cười thường trực trên môi người đó cả ngày hôm nay. Rất gian xảo và còn rất đáng ghét nữa, Sana cảm tưởng giống như chính mình đang bị Chou Tzuyu lôi ra rồi suy tính cái gì đó trong đầu vậy.

Sách dậy nấu ăn.

Giường đôi.

Victoria's Secret.

Thậm chí lúc sau còn...

Sana, em nghĩ chúng ta có cần mua cái bồn tắm nào lớn hơn một chút không ?

Sana lúc đó chỉ muốn trốn vào chỗ nào đó để không phải nhìn thấy Chou Tzuyu và ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình nữa. Cô thật không hiểu ngày trước mình đã như thế nào bị lừa mà lại đi yêu cái con người này, đầu óc đen tối không tính còn dám nói ra những điều đó với bộ dạng thản nhiên vô cùng thì từ trước tới giờ chỉ có một mình Chou Tzuyu mới có thể làm được như vậy mà thôi. Sana cảm thấy mình trở nên thật vô phương với con người này, từ lần sau cô sẽ nhắc nhở chính mình không nên trêu chọc đến mặt mũi của Chou Tzuyu làm gì, với con người nhỏ mọn và thù dai như Chou Tzuyu thì cô chỉ tổ chuộc lấy bực dọc vào người như tối này mà thôi.

Chou Tzuyu vẫn chuyên chú sấy tóc cho Sana rồi lơ đãng nói: "Tôi vừa có một người bạn vừa từ Pháp trở về, bữa nào thuận tiện sẽ giới thiệu cho em."

Sana cả buổi tối đã lang thang trong trung tâm mua sắm nên toàn thân đều đã mỏi mệt, cô chỉ ư hử trả lời Chou Tzuyu rồi nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc của người đó.

-Cậu ấy tên là Kim Dahyun là bạn từ thời đại học của tôi và Momo. Là một người bạn rất thú vị, đặc biệt là theo cảm nhận của Hirai Momo. – Chou Tzuyu không giấu được ý cười trong lời nói khi nghĩ tới tình hình hiện tại của hai người kia, cô nghĩ chắc hẳn là sẽ rất thú vị khi hai người đó ở chung một nhà.

-Nghe như Momo và người bạn đó rất thân thì phải – Sana chỉ cố tình mở miệng thuận theo lời nói của Chou Tzuyu. Nhưng người kia trong những vấn đề này tuyệt đối rất nhanh nhạy nhìn lệch đi hướng khác. Chou Tzuyu dừng động tác trên tay rồi nói:

-Em hỏi như vậy giống như là đang quan tâm tới Hirai Momo vậy ?

-Lại xuyên tạc. Làm gì có ý nào là quan tâm trong đó.

-Thật không ?

-Em và Momo chỉ là bạn của nhau thôi.

-Bạn cũng không được, về sau tránh xa cậu ta ra một chút. Cậu ta không phải là người tốt.

Sana khinh thường liếc nhìn Chou Tzuyu một cái:"Vậy Tzuyu nghĩ mình là người tốt sao?" – nói rồi cô giành lại máy sấy tóc và tự làm một mình.

-Tôi đương nhiên không phải là người tốt rồi, làm người xấu thì bây giờ mới giành được em chứ. Nói tóm lại người xấu phòng người xấu thì không có gì là không đúng cả. Hiểu chưa hả ?

-Không biết xấu hổ - Sana bĩu môi một cái rồi bỏ lại giường nằm.

Chou Tzuyu một mình đứng đó đột nhiên lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua Sana và Momo hẹn hò với nhau liền không tha mà đuổi tới tận giường truy hỏi: "Ngoan ngoãn khai ra mau những lúc hai người đi chung với nhau thì làm những gì hả ? Còn có tối hôm qua nữa, em và Momo gặp nhau làm gì mà gặp hoài vậy ?"

Sana có chút buồn cười quay người lại nhướng mày trêu chọc hỏi:" Tzuyu nghĩ em và Momo gặp nhau để làm gì ? Hai người trẻ tuổi độc thân có thể làm gì hả ? "

Chou Tzuyu ngược lại cực kì nghiêm túc, ánh mắt cũng chợt mông lung suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Không biết." – hoặc có thể là do cô không dám nói ra.

Sana thấy người bên cạnh sắc mặt bỗng nhiên lại trầm xuống chăm chú chờ đợi câu trả lời của mình thì trái tim cô dường như có một nhiệt lượng ấm áp thổi vào. Đó là Tzuyu lo nghĩ vì mình, cũng có thể nói là do yêu chính mình mà ra. Nghĩ như vậy Sana hơi kiêu ngạo trong lòng rồi không ngăn được nâng cánh tay lên xoa lấy gương mặt Chou Tzuyu:

-Thật ra thời gian trước, em và Momo thường hay đi cùng nhau là do đến giúp đỡ những người bạn từng tham gia chung một tổ chức từ thiện khi họ đến Hàn Quốc công tác. Tất thảy đều vì những sự kiện từ thiện cả, không có hẹn hò gì hết. Còn tối hôm qua là vốn định đến dự sinh nhật của Jisu, nhưng cuối cùng vẫn không đi được. Tất cả là vì Tzuyu đó.

Chou Tzuyu nghe Sana giải thích xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một phen, nhưng rốt cuộc vẫn là điều chỉnh sắc mặt rất tốt, hơi hất hàm Chou Tzuyu không chút ngại ngùng nói:

-Nói tóm lại là do em không cưỡng lại mị lực của tôi có phải không ?

-Đúng là không biết xấu hổ mà – Sana bật cười rồi ngoan ngoãn nằm vào lòng Chou Tzuyu, mặc kệ Chou Tzuyu vẫn đang đắc ý cười không dứt cô vẫn chú tâm lắng nghe từng nhịp tim trong lồng ngực của cô ấy. Từng nhịp rồi lại từng nhịp thật đều đặn. Đối với Sana cho đến bây giờ đây chính là thanh âm khiến cô cảm thấy tâm hồn mình thanh thản vào bình yên nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro