Chap 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Dahyun, tớ lấy đồ cho cậu rồi nè – Momo đang đứng trước cửa phòng dành cho khách trong căn hộ của mình và tay thì đang cầm một bộ đồ ngủ.

-Vào đi, cửa không khóa.

Momo nghe vậy thì yên tâm tiến vào nhưng lại không thấy người ở đâu cả. Rồi từ phòng tắm có tiếng động vang lên, Momo đoán rằng Dahyun đang ở bên trong đó. Cô vội vã muốn đặt bộ đồ ngủ lên giường rồi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài nhưng ngay lúc này cánh cửa phòng tắm lại đột nhiên bật mở. Trình diễn ra một màn khăn tắm quấn quanh cơ thể trắng ngần như ngọc, dù không cố ý nhưng vẫn khiến ánh mắt người ta thấy được những đường cong cơ thể đang hiển lộ từ đằng sau chiếc khăn tắm đó. Momo thấy Dahyun thản nhiên xả xuống mái tóc dài của mình và dưới ánh đèn những giọt nước đọng trên xương quai xanh của cô ấy thậm chí còn đang sáng lấp lánh, Momo cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên thì cô nhanh chóng quay lưng bước ra ngoài. Nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước thì tiếng nói từ phía sau khiến cô khựng lại.

-Momo, cậu tính không cho tôi mượn đồ hay sao ? Cầm bộ đồ đó đi đâu vậy ?

Momo lúc này mới phát hiện ra là trên tay mình vẫn còn cầm bộ đồ ngủ cô tính được cho Dahyun. Tự trách mình thật ngốc nghếch bỗng nhiên sao lại bối rối như vậy, cậu ấy có gì thì mình cũng có, mặc dù phải công nhận là cậu ấy vẫn tròn điểm hơn mình. So với ngày trước thì đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều lần. Nhưng mà...Aish Hirai Momo, mày đang nghĩ cái gì vậy. Momo lắc lắc đầu mình để xua đi những hình ảnh có thể gợi lên nhiều thứ vừa rồi.

-Cậu không sao chứ ?

-A, không sao. Đồ của cậu đây, ngủ ngon – Momo đưa tận tay cho Dahyun nhưng không hề quay người lại nhìn cô ấy, rồi một bước liền nhanh chân rời khỏi đó.

Dahyun nhìn theo dáng người kia khuất sau cánh cửa thì bĩu môi nói: "Sợ gì chứ. Đêm đó, không phải cậu đã nhìn thấy hết rồi sao. Đúng là chẳng thú vị gì cả."

--------------------------------------

Chou Tzuyu sau một ngày không đi làm vừa bước vào văn phòng thì chào đón cô chính là gương mặt rất hắc ám của Hirai Momo. Không cần đoán thì cô cũng biết có lẽ bản kế hoạch hợp tác lần này với tập đoàn giải trí DH đã đến tay cậu ta rồi.

-Sớm như vậy đã vào văn phòng của tôi làm gì ?

Momo không cần vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề : "Hợp tác với DH vì sao lại không nói với tôi một tiếng hả ? Nếu cậu nhận lời thì tự đi làm một mình đi."

Trước sự cáu gắt của Momo, Chou Tzuyu vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra: "Ji Won cho tôi tách café. Còn cậu, đừng vội nổi nóng. Cậu đã xem qua hết bản kế hoạch chưa ?"

-Xem rồi – Momo hừ lạnh đáp.

-Vậy nghe tôi nói đây này, vụ hợp tác xây dựng trụ sở mới lần này của DH là do phía họ chủ động đề nghị, điều kiện hợp đồng tốt như vậy thì tội gì phải từ chối hả. Cậu là một nhà kinh doanh đương nhiên điều đó cậu chắc chắn hiểu, còn cậu nổi nóng như vậy là có ý gì, có phải là vì Dahyun hay không ?

Trước lời lẽ phân tích hợp tình hợp lý như vậy của Chou Tzuyu, Momo chỉ biết nhíu mày không đáp. Mà hành động đó chính là đồng nghĩa với việc thừa nhận nguyên nhân chính là do cô không muốn đối mặt với Dahyun quá nhiều, trước mặt cô ấy, cô đều trở nên rất dễ dàng lúng túng và bối rối đến cỡ nào đáng thương. Như tối hôm qua là một ví dụ điển hình nhất.

Chou Tzuyu thấy Momo chỉ chằm chằm nhìn đống tài liệu trên bàn thì mỉm cười kín đáo một cái rồi lại nhẹ giọng nói: "Thật ra thì cậu không cần như vậy đâu. Bởi vì ngay từ đầu Dahyun đã đề nghị là sẽ trao đổi trực tiếp với tôi chứ không phải với cậu, có lẽ chuyện năm đó cậu ấy đã quên từ lâu rồi. "

-Vậy sao ? Cậu ấy...cậu ấy hiện giờ đang ở nhà tôi.

-Thật à. Hai người không phải lại có gì với nhau nữa chứ ? – Chou Tzuyu tỏ vẻ ngạc nhiên gấp hỏi.

-Không có, cậu ấy chỉ tạm thời chưa thu xếp được chỗ ở mà thôi.

-Thì ra là vậy. Mà sao tôi thấy hình như cậu không vui thì phải ?

-Làm gì có chuyện đó.

-Thật không ? – Chou Tzuyu nhướng mày có chút châm biếm - Tôi nói này Hirai Momo, vì sao từ đó cho tới giờ mỗi khi gặp Dahyun cậu đều trở nên lúng túng như vậy hả ?

Momo liền xua tay nói : "Tôi như vậy từ khi nào chứ, cậu đừng có nói bậy."

-Nếu tôi nói bậy thì vì sao một Hirai Momo luôn thản nhiên, ôn hòa lại đột nhiên nôn nóng đến đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ - Chou Tzuyu cố châm chọc tới cùng người bạn của mình. Nếu như nói Sana là khắc tinh cho lòng kiêu hãnh của cô thì Kim Dahyun chính là khắc tinh cho sự bình đạm của Hirai Momo.

-Hirai Momo – Chou Tzuyu lại tiếp tục gian xảo cười tà – Có chuyện này tôi luôn thắc mắc mãi cho đến tận bây giờ, rốt cuộc tại đêm ăn mừng tất niên năm đó hai người đã phát sinh ra những chuyện gì, vì sao từ sau cái đêm đó cậu và Dahyun lại hoàn toàn thay đổi cách cư xử với nhau như vậy. Rồi vài tháng sau cậu ấy lại không nói với ai một lời liền một mình bỏ qua Pháp du học. Hirai Momo nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả ?

Momo chỉ thấy lòng mình run lên một cái, bàn tay cũng bất giác đổ đầy mồ hôi, không kịp suy nghĩ điều gì liền vội vàng phản bác:

-Làm...làm gì có chuyện gì xảy ra hả.

-Thật không ? Vậy hôm nào đó tôi phải dò hỏi Dahyun mới được.

-Cậu dám.

Chou Tzuyu hất cằm trêu tức: "Có gì mà không dám chứ ?"

-Hừ, được rồi tùy cậu – Momo biết vừa rồi mình chỉ là do bản năng mới phản ứng lên như vậy, thật ra cô hiểu Chou Tzuyu chỉ cố tình nói để chọc giận cô thôi, chứ cậu ta sẽ không đời nào đi hỏi những chuyện đó mà có hỏi chắc chắn Dahyun cũng không trả lời.

Momo bực dọc liếc nhìn Chou Tzuyu một cái rồi thu thập tài liệu trên bàn và rời khỏi. Gấp gáp hung hăng đến độ suýt tí nữa đã đụng trúng phải Kim Ji Won vừa mới đi vào.

-Giám đốc Hirai sao thế ạ ? Từ tối hôm qua đã thấy không được bình thường rồi.

Chou Tzuyu đón lấy tách café nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi: "Có phải tối qua là lúc cậu ấy gặp Kim Dahyun nên mới như thế không ?"

-Dạ phải ạ - Kim Ji Won lập tức gật đầu, nhớ tới vị truyền thuyết nữ sinh kia thì trong lòng không khỏi có một chút ngưỡng mộ, thật khó gặp người nào có khả năng khiến Giám đốc Hirai trở nên lúng túng như vậy. Theo nhận định của cô thì Kim Dahyun unnie và Sana unnie đúng là cùng một dạng. Đều rất lợi hại.

Chou Tzuyu vừa thưởng thức café vừa cảm thán: "Thú vị thật đấy."

-Nhưng mà Giám đốc à, tối qua em còn gặp một người nữa đó ạ ?

-Là ai ?

-Là cái cô Song Jin Ae lần trước Giám đốc nhờ em đến trông nom đó. Cô ấy đi cùng với cái lão Chan Xinwo của CHANGNA, trông họ giống như tình nhân với nhau vậy.

Trước thông tin vừa rồi, Chou Tzuyu chỉ thản nhiên gật đầu cũng không hề chớp mắt lấy một lần. Đối với cô những chuyện tương tự như thế này đối với cô chẳng bao giờ là quan trọng để đáng bận tâm đến cả. Tự cảm thấy bản thân mình nói gì thì cũng đã cư xử đúng mực rồi, còn người khác muốn đi con đường như thế nào là chuyện của họ, trách nhiệm một mình họ gánh lấy không hề liên quan tới cô. Chou Tzuyu cũng không muốn quản nhiều đến làm gì.

-Đem tài liệu của ngày hôm qua lên đây. Tiện thể em chú ý một chút tới CHANGNA, tôi xem chừng mấy dự án gần đây của họ là muốn nhắm tới chúng ta đấy.

-Vâng em biết rồi ạ. Mà Giám đốc vì sao hôm qua lại nghỉ vậy, báo hại em phải xoay xở một mình muốn ngất xỉu luôn.

-Hỏi nhiều quá làm gì. Cuối tháng sẽ tăng lương cho.

-Giám đốc toàn hứa hẹn chứ chẳng bao giờ làm, đúng là gian thương - Kim Ji Won bĩu môi một cái rồi quay lưng bước ra ngoài.

Chou Tzuyu lúc này lại chợt nhớ tới Sana, nhớ tới sáng nay rời khỏi nhà hai người cũng là một trạng thái ngọt ngào như ngày hôm qua. Vừa nghĩ đến lại không ngăn được nụ cười trên môi của mình. Bất quá vẫn còn có một điểm mà Tzuyu cảm thấy vướng bận trong lòng, cô thật rất muốn biết vì sao mỗi lần nhắc tới umma của mình Sana lại phản ứng *** gắt đến như vậy. Có lẽ nào vết thương trong lòng đã sâu đến độ không thể nào liền da được nữa hay không, càng nghĩ Tzuyu lại càng cảm thấy đau xót. Bởi vì cô muốn yêu thương và biến Sana trở thành một người hạnh phúc nhất trên đời này, nên không thể nào chịu nổi việc cô ấy vẫn có nét mặt u buồn mỗi khi thất thần nhìn vào chiếc vòng tay của mình. Chou Tzuyu rất muốn biết rốt cuộc chiếc vòng đó có lai lịch như thế nào mà lại khiến Sana mỗi lần nhắc đến đều có phản ứng kích động đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro