Chap 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Cậu đang làm gì vậy ? – Momo ghé vào phòng Dahyun khi thấy cánh cửa phòng đang mở toang.

-Tớ định lấy cuốn album hồi đại học ra cho mọi người cùng xem.

Nhìn thấy Dahyun cứ nhún nhảy cố lấy cái vali của mình trên nóc tủ thì Momo bước vào giúp đỡ cô ấy: "Cậu còn giữ những tấm hình đó hay sao, xem lại chắc sẽ cảm thấy rất mất mặt lắm đấy."

-Chỉ có cậu mới mất mặt thôi, còn tôi vẫn xinh đẹp như thường. Này, bỏ nó lên lại đi.

Momo đón lấy cái vali rồi lại tiếp tục làm nhiệm vụ cao cả cất nó lên lần nữa.

-Ừ, cậu vẫn lùn như trước.

-Yah, cậu dám nói với tôi như vậy hả ? Lùn là để cho Myoui Mina mới đúng.

-Cậu cũng không hơn cậu ấy là bao – Momo thản nhiên nhún vai nói.

Dahyun bị chạm vào điểm yếu liền uy hiếp chỉ vào người kia đe dọa: "Có phải là cậu hôm nay thấy tôi hiền lành với cậu quá nên mới dám lên mặt không hả, muốn ăn đòn à ?"

Momo thấy Dahyun bỗng nhiên nổi nóng, dáng vẻ hung hăng giống hệt như cô gái năm nào mà cô từng biết liền nổi hứng lên trêu chọc. Cô lấy hai tay che trước ngực mình làm ra vẻ hoảng hốt và vô tội : "Cậu định sử dụng vũ lực sao ? Tớ yếu đuối lắm đấy."

-Biết tôi có đai đen Taekwondo rồi chứ gì, mau xin lỗi rồi gọi một tiếng unnie đi – Dahyun cũng hùa theo trò đùa của Hirai Momo.

-Tôi xin lỗi thì cậu cũng vẫn lùn mà – Momo bật cười rồi định bỏ chạy, ai ngờ phản ứng của Dahyun lại nhanh hơn cô một bước, bị ngáng chân Momo mất đà rồi theo phản xạ liền kéo luôn cả Dahyun cùng té với mình.

Aaa. Rầm.

-Đau quá, cái lưng của tôi.

Momo nhăn nhó vặn vẹo cái lưng đáng thương của mình nhưng thật khó khăn vì có một sức nặng nào đó đang áp cả lên người cô. Momo lúc này mới định thần lại, chớp chớp mắt vài cái để nhìn rõ mọi vật rồi bỗng nhiên gò má ửng đỏ vì thấy gương mặt Dahyun đang ở rất gần mình, mà cô ấy lại không có chút nào ngạc nhiên chỉ giương đôi mắt to tròn kiên định nhìn chằm chằm cô.

-Cậu...cậu...không sao chứ..hả ? – Momo lắp bắp hỏi trong khi chính cô mới là người chịu đau.

-Không việc gì.

-Ừ, vậy...tốt.

Dahyun nhìn người bên dưới, ánh mắt ôn hòa ấm áp, từng đường nét trên gương mặt đều rất thanh tú dịu dàng và vẫn cứ như nhiều năm về trước giữa họ, cô ấy luôn ngượng ngùng mỗi khi ở bên cạnh cô. Mặc dù Dahyun biết đó không phải là tình yêu nhưng cô vẫn cảm thấy Momo lúc này rất đáng yêu, rất khiến người ta muốn cô ấy thuộc về mình.

Hai người ánh mắt giao nhau được vài giây thì Dahyun bỗng nhiên hôn nhẹ lên đôi môi Momo, chỉ một cái chạm rất nhẹ nhàng rồi rời ra. Trước khi Momo kịp phản ứng điều gì thì cô đã đứng dậy rồi mỉm cười như không có việc gì xảy ra cả.

Ở bên dưới nhà những người khác đang tụ hội cùng nhau ở phòng khách để xem một chương trình giải trí trên ti vi. Chou Tzuyu cực kì bướng bỉnh để Sana ngồi trên đùi mình rồi ôm lấy cô ấy nhất quyết không chịu buông ra. Mà Myoui Mina thấy như vậy cũng muốn bắt chước làm theo, nhưng chỉ vừa manh nha hành động đã bị Nayeon trừng mắt cảnh cáo, cuối cùng sinh ra uất ức lại quay sang khinh bỉ Chou Tzuyu: "Này, cậu có biết có người khác ở đây không hả ? "

-Có ai, cậu sao ? Tôi không quan tâm. – Chou Tzuyu rất hờ hững trả lời.

-Còn có Nayeon và MinYeon nữa, cậu muốn đầu độc con gái tôi sao.

-Nói tới đầu độc thì còn không bằng cậu – Chou Tzuyu liếc nhìn Myoui Mina một cái lạnh lẽo – Không dạy cho Yeonie cách cầm muỗng nhưng lại dạy con bé biết hôn là gì. Cậu thật là quá gương mẫu rồi Myoui Mina.

-Mina – Nayeon trừng mắt gắt lên – Mina dạy Yeonie mấy cái đó thật sao ?

-Không, không phải đâu Nayeon à. Cậu ta nói dối đó. Cậu, Chou Tzuyu đừng có vu oan cho tôi nghe chưa ?

Sana ngồi trong lòng Chou Tzuyu bật cười rồi khinh thường nói chêm vào: "Ai chứ cậu thì hoàn toàn có cơ sở để nói như vậy đó, Myoui Mina à."

Mina lập tức quắt mắt nhìn Sana: "Còn cậu nữa, vừa gả đi đã quay về ăn hiếp người nhà rồi hả. Thật vô tình vô nghĩa mà."

-Này, đừng có nói Sana nhà tôi như vậy nghe chưa ?

Mina đang định đáp trả thì nhân vật chính của cậu chuyện Myoui MinYeon từ trên lầu đi xuống, cô bé gương mặt ngây ngô như có điều khó hiểu lại gần appa của mình rồi hỏi:

-Appa, có phải cô Momo và cô Dahyun yêu nhau không ạ ?

Chou Tzuyu buồn cười hỏi lại cô bé: "Sao con lại nói như vậy Yeonie ?"

-Dạ, bời vì Yeonie thấy hai người họ hôn nhau trên lầu ạ. Appa Mina nói rằng chỉ có những người yêu nhau mới hôn nhau như vậy thôi, giống như appa và umma hay làm vậy.

-Hahahahaha.

Tiếng cười của Chou Tzuyu và Sana tựa như tiếng pháo nổ đùng đoàng vang lên trong lòng Myoui Mina, cô rụt rè liếc nhìn gương mặt cực kì tức giận của Nayeon rồi ánh mắt lại tràn đầy nước mắt nhìn về phía MinYeon thầm than thở trong lòng:

-Yeonie à, con hại appa rồi.

Khuya hôm đó, khi Sana được Chou Tzuyu ôm trong lòng chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì cô lại nhớ tới một màn lúc tối liền có điểm hơi tò mò về mối quan hệ của Momo và Dahyun.

-Em muốn biết sao ? – Chou Tzuyu đầy ý cười hỏi lại.

Mà Sana cũng rất ngoan ngoãn gật đầu và điều chỉnh tư thế của mình sao cho nằm thật thoải mái trong lòng Chou Tzuyu nhất rồi chờ nghe kể chuyện.

-Vậy em nghĩ hai người họ là có mối quan hệ gì ? – Chou Tzuyu vui vẻ mờ lời trước.

Sana nhớ tới ánh mắt của Dahyun khi nhìn Momo, rồi nụ cười của cô ấy khi Momo trả lời câu hỏi của họ thì cảm thấy nó tồn tại sự quan tâm và tình cảm không thuộc về tình bạn thông thường.

-Bạn bè thì không đúng lắm, hình như Dahyun có tình cảm với Momo thì phải ?

-Đúng là luật sư có con mắt quan sát vẫn tốt hơn người khác - Chou Tzuyu ngầm đồng ý với Sana rồi lại nói – Thật ra thì từ nhiều năm trước Dahyun đã rất thích Hirai Momo rồi, nhưng cậu ta thì chưa bao giờ tỏ ý muốn đáp lại tình cảm của cô ấy cả. Chuyện của họ nếu nói ra thì rất dài, nhưng tóm lại thì chỉ gói gọn trong một câu nói thôi, đó là một người đuổi còn một người chạy. Dahyun mấy năm nay dù chưa từng gặp mặt Momo nhưng đều điều đặn hỏi thăm tin tức của cậu ấy, chưa bao giờ gián đoạn cả.

-Nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của Dahyun vẫn nguyên vẹn như vậy hay sao ?

-Em nghĩ là không có khả năng đó hả ?

Sana cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Trái tim cảm con người vốn là thứ rất dễ thay đổi, đuổi theo một tình cảm cứ mãi quay lưng với mình như vậy chẳng phải là rất

mệt mỏi hay sao ."

Chou Tzuyu nhẹ thở dài ôm chặt Sana vào lòng, đặt môi mình lên trán cô ấy rồi than thở nói : "Thật không biết làm gì với người này nữa rồi. Vậy em xem tôi ở đây là gì, em đang chà đạp lên lòng kiêu hãnh và sự chân thành của tôi đó."

Sana cười khúc khích vì câu nói tựa như than thân trách phận của Chou Tzuyu, cô cũng nghiêm nghị đáp lại: "Tzuyu đó hả, phải chờ xem thái độ thì mới đánh giá được là có chân thành hay không."

-Vậy thời hạn đánh giá là trong bao lâu vậy ?

-Cũng không biết nữa – Sana giả vờ nhíu mày suy nghĩ rồi giơ 1 ngòn tay lên.

-Chỉ một ngày thôi sao ?

-Không, là ngày qua ngày đấy, babo.

Chou Tzuyu thấy Sana tinh nghịch trêu chọc mình như thế thì cười vô cùng vui vẻ, cảm giác hạnh phúc lúc này khiến trái tim và tâm hồn cô được lấp đầy và vô cùng mãn nguyện. Tiếng cười đùa tràn ngập khắp căn phòng khiến không gian xung quanh cũng hòa vào một bầu không khí đầm ấm và ngọt ngào. Hai người họ lại thân mật âu yếm nhau thêm một lúc nữa thì Chou Tzuyu mới nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Sana rồi dịu dàng nói: "Sana, kể cho tôi nghe về umma của em đi."

-Tzuyu...- Bị hỏi bất ngờ Sana chỉ cảm thấy toàn thân mình cứng nhắc, cô định xoay người đi lảng tránh nhưng ai ngờ là bị người kia nhanh tay giữ lại.

-Sana, em không cần trốn tránh. Mở lòng với tôi để tôi có cơ hội được yêu thương em trọn vẹn có được hay không ?

-Tzuyu...vì sao lại để ý đến chuyện đó mãi như vậy làm gì ? – Sana cười khổ nói.

-Đương nhiên là phải để ý rồi, bời vì tôi không muốn nhìn thấy em thỉnh thoảng lại u buồn mà chính mình lại không biết em buồn vì nguyên nhân gì cả.

Sana bị ánh mắt đen láy cùng sự nài nỉ chân thành của Chou Tzuyu thuyết phục. Trái tim cô khẽ run rồi cuối cùng đành chuyển mình ôm chặt lấy người kia để tìm kiếm cảm giác an toàn từ hơi của người đó, âm giọng xa xôi có chút gì đó chua xót Sana nói: "Bà ấy đã bỏ đi gần 20 năm rồi, bà ấy chưa một lần trở về để gặp em."

-Em có bao giờ nghĩ đến việc tìm gặp bà ấy hay không ?

-Tìm làm gì cơ chứ, nếu muốn trở về thì đã trở về từ lâu rồi.

Chou Tzuyu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Sana an ủi:

-Em có biết vì sao bà ấy lại đi hay không ? Có lẽ bà ấy có nỗi khổ.

-Nỗi khổ ? Nỗi khổ gì lại khiến một người phụ nữ bỏ rơi chính con gái của mình cơ chứ ?

Sana bật cười chua chát, nỗi đau dâng lên từ nơi sâu kín trong tâm hồn khiến cô trở nên run rẩy và yếu đuối.

...

-Tzuyu biết không, đêm đó trời mưa rất to, sấm chớp khiến em sợ hãi tỉnh dậy và thấy bà ấy cười ảm đạm một cái với mình rồi quay lưng bỏ đi. Em đã đuổi theo bà ấy suốt một đoạn đường rất dài, khóc lóc cầu xin bà ấy đừng đi nhưng tất cả những gì còn giữ lại chỉ là một bóng lưng lạnh lùng cùng với mùi máu tanh sộc vào trong mũi. Tất cả mọi thứ niềm vui, hạnh phúc đều rơi vào một màu tối đen vô cùng đáng sợ.

Từng giọt nước mắt đau đớn uất nghẹn lăn dài trên má Sana chạm vào quần áo Chou Tzuyu ướt đẫm. Tiếng khóc của cô lần đầu tiên nức nở vang lên trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên cô tình nguyện nói về những chuyện năm đó, phơi bày nỗi đau và sự yếu ớt của mình trước một người khác.

Chou Tzuyu đau lòng càng ôm chặt Sana hơn nữa rồi luôn miệng trấn an và dỗ dành cô ấy. Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Sana luôn hoặc là u buồn hoặc là cáu giận khi nhắc tới gia đình của mình, cho dù cô ấy không nói nhiều về nó nhưng Tzuyu hiểu việc xảy ra năm ấy đã tạo nên một vết thương sâu đến thế nào trong lòng Sana, tưởng chừng như không bao giờ có thể lành lặn lại được. Có lẽ sau này cô sẽ cố gắng từng bước từng bước bao bọc lại vết thương đó và khiến nó trở nên đối với cô ấy không còn đau nhức nữa. Mà quan trọng hơn là Sana đã chịu mở lòng với cô, điều đó khiến Chou Tzuyu có một cảm giác được tin tưởng và yêu thương mãnh liệt.

Lời dỗ dành Chou Tzuyu đã nói rất nhiều mà Sana lại không nhớ được toàn bộ những lời cô ấy đã nói. Chỉ nhớ rằng trong lúc cơn buồn ngủ mệt nhoài bao trùm lấy tâm trí thì cô nghe được giọng nói tha thiết nhưng bá đạo nhẹ nhàng bên tai mình, nói rằng: "Từ nay về sau thỉnh thoảng em có thể vui một mình, nhưng không thể khóc một mình được. Em là của tôi, nước mắt của em cũng là của tôi, tôi sẽ không cho phép em lặng lẽ mà khóc nữa đâu."

Trong cơn mơ màng Sana chỉ mỉm cười đáp lại rồi ậm ừ đồng ý.

Phải, sau này nếu có khóc cô sẽ không cần khóc một mình nữa rồi.

-----------------------
Lệ phí giữ lại mặt mũi của Chou Tzuyu.

Sana vừa về tới nhà đã chỉ hướng phòng bếp rồi ra lệnh: "Rưa chén đi."

Chou Tzuyu biết trước sau gì cũng không thoát khỏi cảnh này, nhưng bản tính vốn kiêu ngạo vẫn nhíu mày nói vặn lại: "Việc rừa chén là trước giờ em vẫn làm, vả lại hôm nay không có chén để rửa."

-Là bởi vì trước giờ Tzuyu vốn rất lười nên em buộc lòng phải làm và còn nữa, lúc nãy là ai nói rằng về nhà tùy ý xử trí hả ?

-Em có thể tùy ý xử trí bằng phương pháp khác mà – Chou Tzuyu vẫn ngang bướng.

-Cách gì ? – Sana nheo mắt hỏi lại.

-Giống như là...trong phòng ngủ chẳng hạn, tôi sẽ ngoan ngoãn để em muốn làm gì thì làm. Xem như là hình phạt. – Chou Tzuyu nhướng mày cười rất gian xảo nhìn Sana.

Rầm. Một cái gối bay ngay vào mặt người vừa nói.

-Toàn nghĩ điều có lợi cho mình, gian thương. Hừ, không muốn làm chứ gì, vậy trả lời đi. Ngày trước giữa Tzuyu và Song Jin Ae thật sự chưa từng phát sinh ra chuyện gì à ?

-Thật sự không có – Chou Tzuyu xoa xoa cái mũi mình rồi nhăn nhó lắc đầu, chưa từng có cảm giác bản thân mình có thân phận nhỏ bé và bị bắt nạt như thế này.

-Vậy sao, không có chuyện gì mà vừa nhận được điện thoại đã một mạch chạy đi...

-Không có chuyện gì thật mà, lần đó là do appa cô ấy qua đời nên mới cần tôi giúp đỡ thôi. Sana à, em đừng nghe Dahyun cậu ta nói bậy – Chou Tzuyu nắm lấy bàn tay Sana năn nỉ không ngừng. Chỉ thấy cô gái kia bỗng nhiên thần sắc lại trở nên buồn bã rồi như nghèn nghẹn nói:

-Còn có...còn có...lần trước sinh nhật Yeonie nữa. Hai người còn...còn hôn nhau, em rõ ràng đã nhìn thấy...- nói rồi đôi mắt trong veo đã vương đầy nước mắt.

Trước tình huống Sana gần như sắp khóc trước mặt mình Chou Tzuyu liền cảm thấy rất đau lòng và luống cuống xin lỗi cô ấy. Đúng là lần đó khi nhìn thấy Sana hoang mang bỏ đi thì chính trái tim cũng đã như tan ra thành từng mảnh. Ôm lấy Sana vào lòng Chou Tzuyu ra sức dỗ dành:

-Xin lỗi, xin lỗi mà...Thật sự giữa tôi và Song Jin Ae không có chuyện gì cả. Em phải tin tôi Sana à, ngoan đừng khóc nữa.

-Hức...hức...

-Sana ngoan đừng khóc, tôi hứa với em sau này không bao giờ có chuyện gì mờ ám giấu diếm em cả. Làm ơn đừng khóc mà...

-Tzuyu toàn...hức.. nói dối...hức...làm theo ý mình...

-Làm gì có chuyện đó, em nói gì tôi đều nghe theo em hết – Chou Tzuyu vội vàng hứa hẹn.

-Hức...hức...thật không ?

-Thật.

Sana ngẩng đầu dụi nhẹ đôi mắt của mình rồi thút thít hỏi lại: "Sẽ...hức...nghe theo lời em chứ ?"

-Đương nhiên – Chou Tzuyu không hề chần chừ liền gật đầu rất dứt khoát.

Sana lúc này mới đứng thẳng người dậy, lưu loát lau đi nước mắt vương trên má mình rồi lập tức chuyển thành một gương mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng mùa xuân và duyên dáng chỉ tay ra lệnh:

-Vậy thì đi rừa chén đi, đem tất cả chen bát, ly tách, nồi xoong trong nhà đều rửa sạch sẽ. Dơ cũng rửa mà sạch cũng phải rửa, mau làm theo ngay lập tức.

Chou Tzuyu biết mình bị lừa liền tức giận trừng mắt nói: "Em...dám lừa tôi ?

Sana lại giở trò mếu máo: "Hức...hức..."

-Thôi được rồi, thôi được rồi. Tôi làm là được chứ gì.

-Hì hì, vậy ngoan đó. Mau đi làm đi. Sau này mỗi khi ăn xong Tzuyu cũng phải rửa chén luôn đó.

-Ờ...vậy mai chúng ta đi mua máy rừa chén ha.

-Không được, mau đi làm – Sana chỉ tay thẳng thừng.

Chou Tzuyu lúc này chỉ còn biết trách mình khờ dại nên mới bị cô gái này qua mặt hòa toàn, thua sát nút như vậy thì đành phải đi rửa chén. Nhưng vẫn không cam lòng vừa làm vừa lải nhải không ngừng: "Minatozaki Sana, tối nay nhất định tôi phải cột em trên giường rồi liên tục cải thiện chất lượng cuộc sống để bù lỗ."

-Nói gì đó – Sana lạnh giọng ở phía sau lưng.

-Không có gì, xà bông này nhiều bọt ghê ha – rổi lại quay đi lẩm bẩm – quá mất mặt...cột trên giường...bù lỗ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro