Chap 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc cốc

Chou Tzuyu gõ nhè nhẹ vào cửa phòng hy vọng những lời mình nói người bên trong có thể nghe được, rồi sau đó cô trầm giọng nói thật chậm rãi:

-Sana à, có nhớ tôi từng nói với em là umma có một vườn kính trồng rất nhiều loại hoa hay không. Trong đó trồng nhiều nhất chính là hoa oải hương như trên chiếc vòng tay của em đó, umma nói rằng nó nhắc umma nhớ tới một người. Bây giờ ngẫm lại 20 năm qua umma chưa bao giờ ngừng nhớ tới em cả, Sana à. Tôi thỉnh thoảng vẫn thấy bà ngẩn người nhìn về phương xa với ánh mắt buồn bã, lúc đó không hiểu vì sao nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, bà ấy cũng giống như em cũng có một hối tiếc lớn nhất trong đời về năm đó. Nếu có thể tha thứ đươc thì xin em hãy tha thứ cho bà ấy, lời này là tôi muốn nói trên tư cách là người ở giữa hai người phụ nữa mà tôi yêu thương nhất...Sana à...tôi sẽ để em quyết định tất cả những chuyện này...tôi...thôi em nhớ chăm sóc lấy bản thân mình nhé, tôi đi đây.

Sana lặng người lắng nghe từng thanh âm đầu tiên cho đến lúc cuối cùng khi Chou Tzuyu rời khỏi, cô cố kiềm nén tiếng khóc lặng lẽ của mình để người bên ngoài không biết được là cô không đành lòng để người đó rời khỏi nơi đây. Nhưng Sana biết giữ lại làm gì khi trong tim cô vẫn còn tồn tại một nút thắt, tựa như chiếc gai nhọn mỗi phút mỗi giây đều đâm sau vào trái tim khiến cô vô cùng đau đớn. Nếu giữ lại thì chỉ sẽ làm khổ cả hai hơn mà thôi. Sana nhìn nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng ngủ, rồi mệt nhoài khiến hai mắt cay nồng đến khi ngủ thiếp đi lúc nào đều không hề hay biết. Tzuyu đi rồi, chỉ còn một mình cô đối diện với không gian vừa quen thuộc cũng vừa vô cùng xa lạ này, nơi có nỗi cô độc và lạnh lẽo của riêng mình nhưng lại thiếu đi hơi ấm của một ai đó.

-----------------------------------

-Bác đi ngủ trước đi ạ chắc Tzuyu cũng sắp về rồi đó, mình con ngồi đây đợi cậu ta là được rồi. – Momo khuyên bà Chou đi nghỉ, bởi vì từ lúc đưa bà ấy từ nghĩa trang trở về tới giờ bà đều ngồi im bất động mãi ở một chỗ không nói năng gì, khiến cho cô trong lòng vốn đã nghi hoặc lại càng tăng cao.

Bà Chou lắc đầu: "Hai đứa cứ về trước đi, một mình ta ở đây là được rồi không cần lo lắng đâu."

Dahyun liếc nhìn về phía Momo một cái trách móc rồi mỉm cười nói: "Bác đừng nghe Momo nói nhảm cứ để tụi con ngồi đây nói chuyện với bác đi mà."

Bà Chou vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Dahyun ý bảo cô ấy không cần lo lắng cho mình, bà sống đã gần trọn một đời người nên làm sao không hiểu những cái đưa mắt nhíu mày của hai cô gái trẻ này là có ý gì. Nhưng bà vì lo lắng không yên lòng cho cả Tzuyu và Sana nên cứ tiếp tục ngồi đây đợi và đợi, chỉ mong có thể nhận được một cuộc điện thoại gọi về của Tzuyu mà thôi.

-Umma vẫn chưa ngủ ạ ? – Chou Tzuyu vừa từ bên ngoài đi vào thấy bà Chou vẫn còn đang ngồi ở phòng khách thì vội vàng chạy đến ngồi bên cạnh bà ấy.

Momo và Dahyun thấy vậy đều tự biết ý tránh mặt để cho hai người họ có không gian nói chuyện riêng với nhau.

Bà Chou vuốt ve mái đầu Chou Tzuyu rồi hỏi: "Sana thế nào rồi con ? "

-Cô ấy...cần có thêm thời gian ạ - Chou Tzuyu cúi đầu nhỏ giọng nói.

Bà Chou nghe thấy vậy cũng chỉ đành khe khẽ thở dài, nhìn Tzuyu hai mắt đã hoe hoe đỏ lại lộ rõ vẻ mỏi mệt trên gương mặt như thế thì bà cũng không muốn hỏi gì thêm nhiều, chỉ dặn dò cô ấy mau đi nghỉ ngơi rồi bà một mình trở về phòng ngủ của mình. Lo lắng tuy có dịu đi đôi phần nhưng nỗi đau thì vẫn cứ nặng trĩu trong tim không hề vơi bớt.

Chou Tzuyu sau khi nói chuyện với bà Chou xong liền đi đến chỗ Momo và Dahyun, cô biết mình cần cho hai người bạn này một lời giải thích rõ ràng. Trước khi Tzuyu kịp lên tiếng thì Momo đã nhanh chóng phủ đầu:

-Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra hả ? Cậu vội vội vàng vàng chạy đi để bác gái một mình ở nghĩa trang là ý gì ?

Chou Tzuyu chậm rãi uống cạn một ly nước để mong có thể khôi phục lại sự bình tĩnh của mình và xoa dịu đi cơn đau nơi lồng ngực, sau đó cô nhìn cả hai người bạn bằng ánh mắt bộc lộ nhiều phần yếu đuối mà hiếm khi nào nhìn thấy được ở cô. Tzuyu bắt đầu kể lại toàn bộ tất cả mọi việc, từ cuộc nói chuyện với appa của Sana đến khi cô biết được sự thật rồi giấu diếm Sana và cuối cùng chính là việc cô ấy vô tình phát hiện ra tất cả mọi chuyện. Khi Tzuyu nói dứt lời thì phản ứng của Momo và Dahyun đều giống nhau là sững sờ kinh ngạc rồi quay sang buồn phiền cho số phận quá mức trêu ngươi con người.

-Vậy giờ cậu tính sao ? – Dahyun lên tiếng hỏi, quả thật những chuyện vừa rồi Tzuyu nói nếu là cô trong trường hợp đó cũng khó thể nào tiếp thu được nói gì đến Sana.

-Không tính gì hết, để cho cô ấy mọi quyền quyết định chuyện của hai đứa. Còn tớ chỉ mong Sana không quá mức gay gắt với umma mà thôi.

Momo lắc đầu không biết nên nói gì, bởi vì vốn dĩ cô biết Sana là một cô gái có nội tâm vô cùng cứng cỏi và mạnh mẽ. Cho dù dưới góc độ của người khác thì Sana đôi khi là một con người rất cố chấp cùng kiêu ngạo, nhưng đều không thể nào thay đổi được bởi vì nó là những nguyên tắc sống riêng của cô ấy nên để Sana có thể nghĩ thông suốt được việc này theo một hướng nhẹ nhàng hơn là cực kì khó khăn.

Đến tận khi rời khỏi nhà của Chou Tzuyu thấy Momo vẫn một mực im lặng thì Dahyun mới lên tiếng hỏi: " Cậu thấy chuyện này thế nào ? "

Momo liếc nhìn người bên tay lái rồi lại lắc đầu: "Khó nói lắm."

Dahyun dù rất lo lắng cho Chou Tzuyu nhưng cứ nhìn Momo trầm mặc lâu như vậy cô lại bắt đầu suy nghĩ hơi xa đó là có khi nào Momo vẫn còn có tình cảm với Sana nên mới đau lòng thay cô ấy hay không. Dahyun nghĩ vậy liền có chút sinh ra khó chịu nên mới làm như lơ đãng nói: "Vừa rồi nhìn thấy Chou Tzuyu như vậy có vẻ như lần này cậu ta yêu Sana rất thật lòng."

Momo cũng thành thật gật đầu đồng ý. Dahyun lại tiếp tục nói:

-Mà trong chuyện này không biết là ai sẽ đau lòng hơn đây, Sana chắc chắn sẽ không dễ dàng gì có thể tiếp nhận được mọi việc đâu.

-Ừ, cô ấy là một người có nguyên tắc riêng của mình. Tớ cũng biết là trong lòng Sana thì việc umma của cô ấy bỏ đi đã tạo thành một vết sẹo rất lớn.

-Vậy giờ cô ấy chắc hẳn đau lòng lắm đó...cậu ngày mai còn không biết tới xem cô ấy thế nào rồi an ủi cô ấy đi.

Momo cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của Dahyun có chút gì đó hờn mát: "Cậu đang nói cái gì vậy, tớ đâu có muốn bị Chou Tzuyu thủ tiêu mà làm như vậy chứ. "

-Vậy sao, không phải là cậu đang xót cho Sana à, cô ấy là người trong lòng của cậu mà.

-Tớ đương nhiên là xót rồi...

-Cậu...

-Xót cho hai người đó thì có. Mà chuyện Sana có phải là người trong lòng của tớ hay không thì đều đã thuộc về quá khứ rồi, không có liên quan gì tới hiện tại hết.

-Thật sao, là quá khứ tức là cậu đang đứng trên cương vị một người bạn đó hả ?

-Đương nhiên – Momo mạnh mẽ khẳng định.

Dahyun nhận được câu trả lời đúng ý mình thì hài lòng không truy vấn gì thêm nữa, tuy vậy khóe miệng hơi ẩn ý cười của cô vẫn bị Momo nhìn thấy được. Momo lắc đầubuồn cười vì tính tình đôi lúc có hơi trẻ con của Dahyun, cô thầm nghĩ cô ấy chắc lại ganh tị với Sana nữa rồi, nhưng bất quá Momo trong lòng vẫn cảm thấy có điểm vui thích khi biết Dahyun vì mình mà phát sinh ra tính trẻ con như vậy. Là ghen đây mà.

Dahyun thì không để ý quá nhiều đến gương mặt đắc ý hiện giờ của Hirai Momo, qua thêm một lúc lâu nữa thì cô quay sang lên tiếng nói :

-Chuyện này trước hết là cậu nên để mắt tới Chou Tzuyu một chút, tránh cho cậu ta cả ngày đều mất hết tinh thần rồi nghĩ bậy. Còn nữa là chúng ta cũng nên thông báo cho Mina và Nayeon biết một tiếng, hai người họ dù sao cũng là bạn thân của Sana, có họ nói ra nói vào thì cũng hy vọng giảm nhẹ được phần nào căng thẳng.

-Cậu nói đúng, lát nữa tớ về sẽ gọi điện ngay cho Mina.

-Haizz, thật không ngờ Chou Tzuyu kiêu ngạo như vậy cuối cùng lại gặp một người còn kiêu ngạo và cứng đầu hơn cả mình nữa – Dahyun cảm thán nói - Chuyện của hai người họ vừa có duyên số vừa ngang trái đến độ có thể dựng lên làm phim truyền hình còn được đấy, ai ngờ người mẹ thứ 2 của người này lại là mẹ ruột của người kia cơ chứ.

-Chỉ mong là mọi việc không quá tệ thôi. Cậu biết mà, Chou Tzuyu nếu đã buông xuôi không chịu động thì ép quá cậu ta sẽ sinh ra bi phẫn và nổi giận đó, hy vọng Sana cũng đừng ép cậu ta quá – Momo thở dài ngao ngán khi nghĩ đến tình huống đấy nếu xảy ra, Chou Tzuyu và Sana sẽ chẳng khác nào đá đụng đá và băng chạm băng cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro