Chap 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sana đang chuyên chú giải quyết công việc thì bất ngờ cánh cửa phòng bật mở ra rồi cô nhìn thấy Nayeon và theo sau là Myoui Mina đang hùng dũng đi vào. Sana nhướng mày nói:

-Hai người các cậu không biết trước khi vào phòng người khác thì nên gõ cửa xin phép hả ?

Nayeon xua tay: "Cậu mau xem cái này nhanh lên."

-Cái gì vậy ? – Sana ngờ vực cầm lấy tập hồ sơ Nayeon vừa đặt trên bàn và mở nó ra. Rồi chỉ cần mất có vài giây để lướt qua nội dung của nó thì sắc mắt Sana liền trở nên trầm trọng đi. Những từ ngữ như "tai nạn giao thông" rồi "Chou Tzuyu" đánh mạnh vào tâm trí cô, Sana trong phút chốc liền quên đi sự tồn tại của hai người bạn bên cạnh mình mà tập trung vào tập hồ sơ trước mặt.

Sana càng đọc lại càng cảm thấy một nỗi bất an trong lòng của cô cứ dâng cao không ngừng. Với nghiệp vụ của mình, thì cô chỉ cần đọc sơ cũng đã hiểu vị thân chủ này chủ yếu là có ý muốn đòi tiền bồi thường thật nhiều nên đây chỉ là một vụ kiện rất đơn giản. Nhưng cái khiến cô lưu tâm ở đây không phải là nội dung của vụ kiện mà là ngày xảy ra tai nạn, Sana mơ hồ nhớ rằng tối hôm đó cô và Tzuyu đã cãi nhau một trận thật lớn, hai người nói rất nhiều lời tổn thương đến nhau thậm chí cô còn không tự chủ được cơn giận của mình để rồi xảy ra một cái tát đau lòng nữa, sau đó Tzuyu chỉ để lại cho cô một ánh nhìn bi thương và đau đớn rồi quay lưng bỏ đi ... Sana chỉ nghĩ đến đây thôi thì toàn thân đều đã phát lạnh, trong lòng cô run rẩy liên hồi khi tưởng tưởng đến cảnh tưởng Tzuyu trong một trạng thái mất bình tĩnh lao xe trên đường rồi gặp tai nạn.

Sana vô thức không hề biết rằng phản ứng của mình lúc này khiến người khác lo sợ đến mức nào. Làn da cô tái nhợt đi còn hai bàn tay siết chặt vào nhau đến nỗi trắng bệch. Mina đưa mắt nhìn Nayeon, cô liền hiểu ý bước lại gần ôm lấy Sana mong cô ấy có thể bình tĩnh lại được.

Giọng nói của Sana lạc đi khi cô cảm thấy lồng ngực của mình vô cùng khó thờ: "Nayeon à, có lẽ...có lẽ là tại tớ đó...tối đó tớ đã lỡ tay tát Tzuyu một cái..."

Nayeon nhìn Mina thấy cô ấy cũng giống như mình là một vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn khó nghĩ. Trong khi đó Sana vẫn mê mang trong hồi tưởng của chính mình:

-Sáng hôm sau, Tzuyu đứng trước mặt tớ...trên trán còn có vết thương nữa...lúc đó tớ đã không quá chú ý, trong đây ghi là xe tải hư hỏng nặng vậy chắc là Tzuyu cũng bị nặng lắm......

-Sana ! – Nayeon cắt ngang lời Sana nói – Cậu bình tĩnh lại đi, mọi chuyện dù thế nào thì cũng đã qua rồi. Tzuyu chẳng phải lúc này vẫn tốt sao. Mọi chuyện qua rồi, Sana à.

-Nayeon nói đúng đó, cậu không nên vì việc này mà tự trách chính mình. Cái chính bây giờ là cậu định sẽ làm gì tiếp theo ?

-Tớ nên làm gì tiếp theo ? – Sana mơ hồ lặp lại lời Mina nói.

Không gian xung quanh nhanh chóng rơi sâu vào trầm lặng theo dòng suy nghĩ của Sana lúc này. Mina và Nayeon sau khi nghe được lời Sana kể lại thì một mặt cảm thấy bất ngờ, một mặt cũng bắt đầu ngẫm nghĩ lại việc đó. Cuối cùng Mina lên tiếng nói:

-Tớ nghĩ việc Tzuyu giấu không nói cho cậu biết về vụ tai nạn của mình là do cậu ấy lo lắng rằng cậu sẽ giống như lúc này đó.

-Tớ cũng nghĩ như vậy.

Lời của Mina và Nayeon, Sana đều hiểu nhưng tạm thời cô vẫn không thể nào yên lòng được bởi vì vẫn còn rất nhiều điểm nghi hoặc cùng bất an mà cô chưa thể định hình rõ nó được, cô nhìn lấy hai người bạn của mình rồi mệt mỏi xoa lấy hai thái dương: "Mina à, vụ án này không thể nhận được. Cậu cứ nói thẳng với người đó là chúng ta là luật sư đại diện cho bên TYC, người đó chắc chắn sẽ chịu hòa giải với Tzuyu."

-Ừ tớ biết rồi – Mina gật đầu đồng ý vì cô cũng nghĩ giống như Sana, làm chuyện gì cũng vậy nếu để đối phương biết trước được điểm mấu chốt trong vấn đề của mình thì nhất định là sẽ cầm chắc thất bại trong tay.

-Cậu ổn chứ ?

Sana nhợt nhạt cười đáp lại ánh mắt lo lắng của Nayeon vẫn đang nhìn chăm chăm lấy mình: "Tớ cần thời gian suy nghĩ thêm một chút nữa."

-Vậy bọn tớ ra ngoài nhé, cậu cứ bình tĩnh mà nghĩ – Nayeon nói rồi kéo lấy cánh tay của Mina nhưng Mina lại mỉm cười vỗ nhẹ lên bàn tay cô ấy, ngụ ý muốn nán lại vì cô còn có điều muốn nói. Mina hướng về phía Sana rồi thật chân thành như chính mình đang nhớ lại một cậu chuyện xưa mà cô đã từng trải qua:

-Sana, tớ biết chuyện của cậu tớ không hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng cậu thấy đấy, tớ và Nayeon cũng từng có một khoảng thời gian khó khăn, cứ tưởng sẽ không hàn gắn lại được nhưng cuối cùng vẫn là bên nhau cho tới ngày hôm nay. Tớ nghĩ tương lai là một cái gì đó không thể nói trước được, một giây sau chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng mà tớ có đủ dũng cảm để đi đối đầu với tất cả những thứ đó, bởi vì trong lòng tớ chỉ giữ chặt một câu thôi, đó chính là: "Tuyệt đối không buông tay."

Nayeon siết nhẹ lấy bàn tay Mina khi nghe những lời cô ấy nói, hai người họ khẽ trao đổi với nhau một ánh mắt rồi cùng mỉm cười. Không khí đó khiến một người ngoài cuộc như Sana cũng cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc.

Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng tĩnh lặng, Sana suy nghĩ thật nhiều về tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa rồi.

-Tuyệt đối không buông tay – Sana mơ hồ lặp lại câu nói cuối của Mina, rồi khi nhớ đến nụ cười cùng ánh mắt của Tzuyu mỗi khi hai người ở bên cạnh nhau thì cô liền thấy trái tim mình như được ban tặng cho sự nhẹ nhõm cùng ấm áp lên.

Cô yêu Chou Tzuyu, điều đó chưa bao giờ thay đổi cả. Sana đã từng không tin tưởng vào tình yêu rồi sau đó chính Tzuyu là người làm cô biết mơ ước đến điều gì gọi là hạnh phúc mãi mãi. Nhưng rồi cũng chính Tzuyu là người đánh vỡ đi tất cả.

Sana nhớ lại từng chút từng chút một những gì hai người họ đã trải qua cùng nhau, cô nhớ rằng cô đã từng mơ hồ không dám tin tưởng, đã từng yêu chân thành, đau khổ đến tột cùng nhưng lại chưa từng níu giữ Tzuyu ở lại. Có lẽ vì vết sẹo trong quá khứ đã khiến cô tập được cho mình thói quen chấp nhận sự rời đi của một điều gì đó ra khỏi mình mà chưa từng có ý định phản kháng lại nó. Cô đã nghĩ rằng nếu Tzuyu muốn họ chia tay nhau thì cô sẽ để Tzuyu được ra đi, tìm lấy sự thanh thản trong trái tim của mình, nhưng nếu như cô là một kẻ chưa từng dám níu giữ thì có tư cách để nghĩ như vậy rồi đóng vai một người cao thượng hay không.

Giống như tấm gương khi bị hất mạnh một ly nước thì sẽ làm cho những hình dạng phản chiếu trong đó bị méo mó đi. Khiến người ta nhất thời không thể nhìn rõ được lòng mình, không thể hiểu nỗi trái tim mình đang cần nhất điều gì và nên làm gì nhất.

Nhưng rồi đôi khi rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng không thể ngờ được rằng rồi những giọt nước ấy cũng sẽ trôi đi và trong một khoảnh khắc chúng ta lại được chân chính đối diện với chính mình. Nhưng hình ảnh đó sẽ là cười hay khóc đều phụ thuộc vào mỗi con người.

Sana trong phút chốc dường như đã hiểu rõ trái tim cô khao khát điều gì nhất và phải nên làm gì.

Sana lúc này biết được câu trả lời rồi, đó chính là không thể.

Vậy nếu như không thể thì hãy cứ đối diện với mặt khác của nút thắt đi, một sợi dây thừng bị thắt chặt sẽ chỉ có một nút thắt nhưng có hàng trăm ngàn cách nhìn vào nút thắt đó, chỉ cần nhìn đúng điểm mấu chốt là ở đâu thì dù có khó khăn mấy cũng sẽ gỡ nó ra được mà thôi. Sana cố gắng suy nghĩ chỉ nghĩ ra được duy nhất một khả năng đó chính là vì umma của họ. Nếu à như vậy thật thì trong quá khứ mọi chuyện có lẽ là không cách nào tháo gỡ, nhưng hiện tại thì mọi thứ đều đã khác rồi, mối quan hệ giữa cô và umma đã không bị ngăn cách bời hận thù như trước nữa. Vì thế Tzuyu không cần phải là người đứng giữa rồi chịu áp lực và khó xử nữa. 

Chou Tzuyu yêu cô, Sana chắc chắn được điều đó. Đến bây giờ vẫn yêu nếu không thì người đó đã không vào thời điểm hai người họ đã nói chia tay với nhau mà vẫn còn lo lắng cho cô. Sana nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của Tzuyu khi ôm lấy mình tối qua rồi thầm hạ một quyết tâm trong lòng nếu như trước đây Tzuyu là người bắt đầu chuyện tình cảm của họ, cũng là Tzuyu kiên trì theo đuổi cô vậy thì bây giờ hãy đổi ngược lại đi, là cô sẽ theo đuổi và giữ lấy tình yêu của họ.

Nghĩ như vậy Sana liền thấy trong lòng mình lại sáng tỏ và nhẹ nhõm vô cùng, tựa như con đường trước mặt cuối cùng đã được chính tay cô phát quang ra vậy. Cho dù chỉ là đường hẹp khó đi thì cô cũng sẽ cố gắng vượt qua khỏi nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro