Chap 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dahyun tươi cười nhìn Momo đang ăn phần cơm mình đặc biệt chuẩn bị rồi mang tận đến đây cho cô ấy, bằng một vẻ mặt chờ mong Dahyun lên tiếng hỏi: "Ngon không ? "

Momo gật đầu giơ ngón tay cái lên tán thưởng, thật sự với tay nghề của Dahyun thì cô bình thường đã không có điểm nào chê được. Nói gì là trong tình huống làm việc căng thẳng đến mức bụng đói meo như thế này, lại được người ta mang cơm đến tận đây, vừa có cảm giác thỏa mãn lại có điểm ngọt ngào nữa.

-Vậy thì ăn nhiều một chút đi.

-Ừ - Momo gật đầu, gương mặt cô lúc này quả thật không thể nào che giấu được nét cười đang lan rộng trên khối môi được rồi.

-Hí hí. Xứng đôi thiệt.

-Nhìn kìa, Giám đốc Hirai đỏ mặt nha.

Tiếng cười trộm vang lên từng đợt khi các nhân viên trong văn phòng lúc này chứng kiến được một màn như vậy. Số là để hoàn thành bảng kế hoạch cho hạng mục đấu thầu sắp tới thì Chou Tzuyu đã đưa ra một mệnh lệnh là sẽ tập hợp tất cả mọi người có liên quan lại tại văn phòng của Momo rồi cùng nhau ngày đêm làm việc.

Thế nên khi một người vốn rất thu hút ánh nhìn của người khác, lại là người thừa kế của một tập đoàn giải trí nổi tiếng như Dahyun xuất hiện tại đây thì không khỏi khiến những con người vốn đang làm việc hăng say lại ồn ào, nổi lên hứng chí tò mò và thích cùng nhau hóng chuyện đến như vậy.

Momo khẽ hắng giọngnhắc nhở: "Này này, tập trung làm việc đi. Không xong thì trừ lương tất cả đó."

-Mọi người nghe Giám đốc Hirai nói gì rồi đó mau làm việc đi, làm việc tốt thì sẽ được ăn cơm do người ta mang tới đó – một nữ nhân viên trẻ cố tình trêu ghẹo lại khiến mọi người được một trận cười to.

Momo cũng bất đắc dĩ cười trừ rồi liếc nhìn về phía Dahyun, bắt gặp được nụ cười của cô ấy thì cô chỉ đành nhún vai tiếp tục thưởng thức phần thưởng được ăn ngon của mình.

-Coi bộ nhân viên không sợ cậu ha – Dahyun mỉm cười nói nhỏ. Bất quá Momo cũng không cần khiêm tốn, thản nhiên nói ngay:

-Trong công ty tớ là đại biểu cho thiên thần mà. Vẻ ngoài ăn tiền, dễ gần, thân thiện lại rất biết cách nói chuyện nữa.

-Vậy Chou Tzuyu chắc là ác quỷ rồi.

Momo gật đầu, đưa tay chỉ đám đông đang bận rộn trong góc phòng kia: "Mấy người kia nhìn thấy cậu ta một câu nói đùa cũng không dám nói. Không giống như làm việc cùng tớ, mọi người đều vui vẻ. "

-Cậu không thấy cậu và cậu ta cũng có điểm giống nhau sao ?

-Điểm gì ?

-Có thời điểm mặt dày không tưởng tượng nổi.

-Này...Renggggggggggggggggggg

Momo tức thời nhăn mặt đang định đáp trả lại thì bất ngờ chuông điện thoại của cô reo lên. Sana. Momo nhìn thấy tên người gọi rồi liếc nhìn Dahyun một cái sau đó vội vàng bắt máy.

-Sana à.

Vừa nghe thấy tên người gọi đến thì Dahyun liền thôi không chú mục vào Momo nữa mà vơ lấy một tờ tạp chí kinh doanh chán ngắt bên cạnh lên đọc, mặc dù vậy phần lớn tâm trí của cô vẫn chăm chú quan tâm tới cuộc trò chuyện kia.

Đầu dây bên kia Sana lên tiếng nói: "Momo, cậu có biết là gần đây Tzuyu bị tai nạn giao thông không ? "

-Chuyện này...- Momo nhíu mày lưỡng lự một lúc thì mới gật đầu xác nhận – Ừ có, cậu ấy có bị tai nạn cách đây vài tuần rồi.

Sana chần chừ lên tiếng : " Hôm đó...là ngày nào cậu có nhớ rõ không ? "

-Sana à... - Momo nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong âm giọng của người bên đầu dây kia thì đứng dậy và bước lại gần cửa sổ, sau đó cô mới chậm rãi kể lại mọi chuyện – Sáng hôm đó khi ở bệnh viện cậu ấy nói với tớ là hai người tối qua đã chia tay nhau, Chou Tzuyu...đã ở một mình trong bệnh viện cả đêm...Cậu ấy không muốn cho cậu biết chuyện này, có lẽ là vì không muốn cậu phải lo lắng...

Kéo theo lời nói của Momo là một cơn im lặng kéo dài, cho dù ở phía đầu dây bên kia Sana đã cố cắn chặt môi để buộc bản thân mình không quá xúc động nhưng hơi thở run rẩy nhè nhẹ của cô vẫn để Momo nghe được, khiến cho cô ấy không chỉ có xót xa cho Chou Tzuyu mà còn là đau lòng vì Sana nữa. Momo dịu dàng lên tiếng lần nữa: "Cậu ổn chứ Sana ? "

Phía đầu dây bên kia Sana cũng đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần của mình: "Không sao hết. Cậu bây giờ cho tớ xin địa chỉ bệnh viện đó đi, cả số phòng nữa nếu như cậu còn nhớ."

Momo cẩn thận nhớ lại rồi trả lời Sana: "Làm sao cậu biết được việc đó vậy? "

-Người bị Tzuyu đâm phải hôm đó đã đem vụ kiện đến chỗ bọn tớ.

Momo bật cười: "Chou Tzuyu vốn muốn giấu cậu ai ngờ cuối cùng vẫn để cậu biết được, nhưng cuối cùng cậu ta cũng không phải là người xui xẻo nhất đúng không ? "

-Đúng là rất trùng hợp. Thôi tớ cúp đây, cảm ơn cậu.

-Khoan đã, Sana...

-Có chuyện sao ?

-Không, chỉ muốn nhờ cậu một việc thôi, việc này chắc Tzuyu cũng muốn nhờ cậu như vậy đó ?

-Việc gì ?

Momo mỉm cười: "Nhờ cậu chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, được không. Đừng để mình ngã bệnh, nhiều chuyện xảy ra quan trọng nhất là phải có sức khỏe mới đủ sức đối mặt với nó."

-Tớ biết rồi, cảm ơn cậu lần nữa Momo.

Momo còn ngập ngừng một lát chưa có dấu hiệu ngắt cuộc gọi, cuối cùng cô quyết định lên tiếng: "Còn về Chou Tzuyu thì...tinh thần cậu ta dạo gần đây thật sự không được tốt cho lắm. Thay đổi thói quen sinh hoạt rồi thường xuyên ngẩn người ra nữa. "

-Kể cho tớ nghe một chút về Tzuyu dạo gần đây đi.

Momo kể một số biểu hiện kì lạ của Chou Tzuyu cho Sana nghe rồi nói: "Sana, tất cả mấy thứ này tớ chỉ tùy tiện nói cho cậu biết thôi, còn làm thế nào đều phụ thuộc tất cả vào cậu."

Hiểu được dụng ý của Momo muốn nhắc nhở tình cảm trong trái tim của mình, Sana mỉm cười đáp lại: "Tớ biết rồi. Bây giờ tớ đi giành lại Tzuyu đây."

Sắc mặt Momo trở nên vui vẻ trước câu nói vừa rồi của Sana: "Vậy thì tốt, chúc cậu thành công đấy. "

-Cảm ơn, tạm biệt Momo.

-Tạm biệt.

Momo nhìn màn hình điện thoại vừa tắt rồi chợt miên man với rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng một lúc sau lại chính cô mỉm cười trông thật nhẹ nhõm. Momo thầm cảm thán, thì ra cuối cùng cũng đến lúc cô có thể bình thản đến như thế thế này. Cô chúc phúc cho hai người họ, nói với Sana về Chou Tzuyu mà sau đó chỉ cảm thấy được rằng mình đã làm đúng mà thôi. Dường như phần tâm trí và tình cảm cô dành cho Sana khi trước đều đã tự nguyện ngủ yên ở một góc nào đó trong lòng cô tự lúc nào rồi mà cô không hề hay biết. Lúc này khi nhớ lại nụ cười của Sana nhiều năm về trước đối với Momo nụ cười đó hiện giờ cũng chỉ đơn thuần là một hồi ức đẹp mà thôi.

-Người ta đã cúp máy từ lâu rồi mà còn ở đó ngẩn ra làm gì – Dahyun mắt không rời khỏi cuốn tạp chí nhưng giọng nói thì đầy vẻ không vui.

-Cô ấy gọi để hỏi tớ chuyện về Chou Tzuyu – Momo nhẹ nhàng giải thích.

-Vậy cậu cứ thế mà nói cho cô ấy nghe à ?

-Chứ cậu nghĩ tớ còn làm gì khác nữa ?

Dahyun tỏ vẻ thản nhiên nói: " Không biết, ví như là khó chịu hay ghen tức chẳng hạn. Dù sao cũng thích người ta lâu như vậy mà."

Ánh mắt Momo đầy ý cười nhìn Dahyun bởi vì cô nghe được ý nghĩa trong lời nói của cô ấy. Bất quá Momo không dành thời gian để đôi co với Dahyun về vấn đề đó, mà lại nhìn trái nhìn phải rồi một cách kín đáo canh chừng đám người kia và trước khi Dahyun kịp lên tiếng nói lần nữa thì cô đã rất nhanh chóng vươn người hôn nhẹ lên khóe môi cô ấy.

-Ơ...

-Cái này coi như là lời giải thích và cảm ơn về phần cơm hôm nay được không ?

Dahyun không hiểu vì sao chỉ bằng một lời nói và hành động như thế của Hirai Momo lại khiến gương mặt của mình nóng lên đến nỗi cô lúc này chẳng khác gì tâm tình của một nữ sinh lần đầu tiên biết đến thân mật là gì cả. Dahyun tạm thời không biết mình nên phản ứng như thế nào nên chỉ biết ngây người nhìn người kia mà thôi.

-Này, không đủ sao, vậy thêm lần nữa nhé ? – Momo vẫn đùa dai trêu ghẹo Dahyun. Làm cô ấy ngượng quá mà thành giận, hùng hổ mắng:

-Cậu...cậu...nghĩ là cậu là ai vậy ? Một nụ hôn để trả công là cái gì chứ, chơi trò con nít thì chơi một mình đi tôi không rãnh chơi với cậu.

Nói rồi Dahyun lại đứng dậy và như cuồng phong quét ngang một mạch bỏ ra về. Làm cho Momo cười thành tiếng vui vẻ không ngừng khi nhìn thấy một bộ dạng lúng túng của Dahyun như vậy. Bình thưởng cô ấy chỉ toàn là dựa vào những trò đùa như thế để làm cô ngượng ngùng, Momo thầm nghĩ sau này phải phát huy việc này nhiều hơn một chút để chèn ép lại Dahyun mới được.

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro