Chap 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cuộc sống cũng như trên thương trường, cạnh tranh có rất nhiều nguyên tắc và một trong những nguyên tắc quan trọng cần được ghi nhớ nhất là trước thời điểm tất cả đều ngả bài thì không để đối thủ biết được con bài mình đang nắm trong tay là lá gì. Đối với Chou Tzuyu và Hirai Momo thì dự án đầu thầu sắp tới này cũng vậy, cả hai người đều đặt rất nhiều kì vọng cũng như tham vọng của mình vào nó, cộng thêm việc họ đã gia nhập cuộc đua trễ hơn so với đối thủ nên tiến độ đề ra kế hoạch và cái giá cuối cùng cho dự án này càng được tiến hành một cách gấp gút hơn và tất nhiên là phải ở trong vòng bí mật. Bời vì lá bài tẩy chính là yếu tố quan trọng quyết định tất cả.

Momo rà soát lại một lần nữa các số liệu mà họ đã phải trải qua một ngày làm việc vất vả mới lập nên được. Sau khi cảm thấy tạm hài lòng với mọi thứ thì cô mới đem tập hồ sơ đó cất vào két sắt đặt trong văn phòng của Chou Tzuyu.

-Xong rồi rồi chứ ? – Chou Tzuyu lên tiếng hỏi.

-Xong rồi. Bây giờ cậu về chưa ?

-Về chứ ở đây làm gì – Tzuyu mệt mỏi xoa lấy hai thái dương của mình.

Bất quá nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã tối thì cô lại mỉm cười vui vẻ. Mấy ngày nay thời gian biểu của Tzuyu đều là như vậy, hết giờ làm ở công ty thì trờ về nhà cùng nhau ăn tối với Sana và umma, rồi sau đó cả ba người sẽ vừa trò chuyện vừa xem gì đó. Đến tối muộn một chút cô lại cùng Sana đi dạo và về nói về những chủ đề mà Tzuyu không thể nào nhớ hết. Cô cảm thấy một ngày trải qua như vậy cũng rất tốt, mọi thứ đều đơn giản nhưng khiến con người ta cảm thấy trọn vẹn, giống như trước đây khi cả hai người họ còn ở bên nhau vậy. Tuy bình lặng nhưng thật ấm áp.

Duy chỉ có một điều đôi khi bước đi bên cạnh Sana nhưng trong lòng Tzuyu vẫn mang theo một tầng ý nghĩ u ám, nặng nề bởi vì cô không thể tìm ra được cách dung hòa giữa Sana và việc mình chỉ còn một nửa thị lực bởi vì tai nạn đó. Mỗi lần như vậy Tzuyu đều cảm thấy vô cùng bức bối và kèm theo oán giận.

-Mấy ngày nay tinh thần của cậu có vẻ tốt lên đấy – Momo cười vu vơ nói.

Chou Tzuyu hồi phục lại tinh thần và có hơi ngượng cười: "Tôi cũng không để ý nữa. Cậu nhìn xem tinh thần của tôi có tốt bằng cậu không ? "

Momo cũng không hề khách khí đáp trả: "Chắc chắn là không tốt bằng rồi, tôi có Dahyun bên cạnh, còn cậu thì không."

-Hirai Momo, có vẻ như cậu đã vượt qua được bức tường trong lòng rồi thì phải, gần đây quan hệ giữa hai người tốt lắm à, cậu không còn sợ Dahyun nữa ?

-Cũng có thể nói là như vậy, một cách nói khác đó chính là...hoàn hảo – Momo vừa cười vừa nói, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tự hào khiến Chou Tzuyu cũng đành phải thừa nhận rằng tinh thần của Momo lúc này quả thật là không ai sánh bằng.

-Chúc mừng...Dahyun, vì cuối cùng cũng khiến một người đầu óc chậm tiêu như cậu hiểu ra được mọi chuyện.

-Lời chúc mừng của cậu tôi sẽ nhận thay cho cô ấy – Momo nói rồi khiêu khích nhướng mày nhìn Chou Tzuyu – Tôi nghĩ Sana chắc hẳn là vất vả hơn Dahyun rất nhiều, vì dạo này tôi mới biết cô ấy đụng trúng phải một người còn chậm tiêu hơn tôi gấp mấy lần đó là cậu.

Chou Tzuyu bây giờ chợt hiểu được cảm giác như thế nào là tự đánh vào chân mình, cô khơi gợi chuyện để giờ đây lại bị Momo mắng ngược lại. Nhưng dù sao so với mấy ngày trước thì tâm tình của Chou Tzuyu đã khá hơn rất nhiều, vì thế cô có đủ thời gian và sức lực để cùng đôi co với Momo thêm một lúc nữa.

-Chiếc giày của tôi cậu mang không vừa đâu nên đừng có cố hiểu làm gì.

-Cậu cũng chưa từng có ý định cho người khác thử thì đừng vội phán như vậy.

Tzuyu lắc đầu: "Tôi giống loại người chỉ vì một suy nghĩ nhất thời mà hành xử hay sao ?"

-Suy nghĩ có lẽ không phải nhất thời, nhưng sự kiêu ngạo cho rằng mình đúng của cậu mới là thứ đã bám rễ quá lâu rồi.

-Momo, tôi nghĩ cậu hiểu tôi. Con người ta ai cũng muốn xoay trở cả...nhưng đôi khi có những việc ngoài chấp nhận nó ra thì không thể làm gì khác.

-Tzuyu, vậy cậu có từng nghĩ người ta đôi khi không cần người khác mang vừa chiếc giày của mình, không cần người khác hiểu thấu đáo hết mọi chuyện mà chỉ cần người khác biết rằng chiếc giày đó chật đến thế nào và cậu đã trải qua khó khăn như thế nào hay không ?

...

Nhưng nếu chính bản thân mình lại không có can đẩm để đối diện với chuyện đó thì sao - Nói thì luôn dễ hơn làm, mà suy nghĩ đôi lúc lại khiến người ta hoảng hốt với viễn cảnh, khi thậm chí nó còn chưa chạm đến thực tế.

Momo thở dài khi nhìn thấy Chou Tzuyu đột nhiên lại rời vào trầm mặc, cô đứng trước mặt người bạn của mình rồi thu hết ý tứ đấu đá, đùa giỡn nhau lúc này. Momo thật nhẹ nhàng và chân thành nói:

-Suy nghĩ kĩ một chút đi Tzuyu. Tạm thời tôi vẫn không hiểu tại sao cậu làm như vậy, nếu vẫn giữ nguyên lập trường của mình thì một ngày nào đó làm ơn nói cho tôi biết sự thật. Được không ?

-Được, tôi hứa với cậu.

Momo lắc đầu thở dài, rồi lại ra vẻ như chào thua nhẹ hẫng nói: "Cũng cảm ơn cậu trước vậy, đúng là bạn tốt tin tưởng nhau thật đấy. "

-Không cần khách sáo.

-Mặt cậu đúng là dày thật. Vì sao Dahyun lại nói là chúng ta tính tình giống nhau chứ, thiệt là mất mặt tôi mà.

-À mà nhắc mới nhớ - Tzuyu tựa như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, ánh mắt ánh lên một tia nhìn châm chọc – Vậy chiếc giày của cậu hiện đang nằm ở đâu vậy, nói cho tôi biết để tôi được hiểu cảm giác vì cớ gì lại có người trốn tránh Dahyun nhiều năm như vậy ?

Momo gương mặt phút chốc đỏ bừng cùng u tối xen lẫn vào nhau, bí mật đó của cô kiêng kị nhất là để cho một người biết đến nó, đó chính là Chou Tzuyu đây.

-Không phải chuyện của cậu, lo tốt việc của mình đi.

-Hirai Momo, rốt cuộc tối hôm đó là có chuyện gì xảy ra giữa hai người. Không phải đó là...đêm đầu tiên của hai người chứ ?

-Hừ, không liên quan gì đến cậu hết.

Chou Tzuyu cũng không chịu buông tha, một vẻ đắc ý tiếp tục thản nhiên nói: "A, nếu so với tính cách trước đây của cậu thì có lẽ sáng dậy đã ngượng mà chạy mất dép rồi. Nghĩ lại có phải là tội cho Dahyun lắm hay không, đâu phải việc phát sinh từ mỗi mình cậu ấy đâu, vậy mà cậu..."

-Câm miệng ngay cho tôi – Momo mặt đỏ bừng chỉ hướng Chou Tzuyu, nghiến răng nói.

-Được rồi, được rồi, không nói thì không nói nữa. Bất quá thì...được rồi không nói nữa – Tzuyu cười thầm nghĩ lần này cho cậu biết thế nào là tự lấy đá đập vào chân mình, ở đó mà suốt ngày khơi gợi phiền não trong lòng tôi, lần này không cho cậu được yên ổn mới được.

Momo thấy Chou Tzuyu lại định lên tiếng nói thì vội cướp lời: "Nói một lời nào nữa thì tôi méc bác gái chuyện của cậu và Sana đó. "

-Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì. Chạm đúng điểm yếu rồi thì ai cũng có thể giở mọi thủ đoạn mà.

-Vẫn chưa bằng cậu. À, còn một chuyện nữa. Cậu cớ gì lại để cho Song Jin Ae vào tổ chuẩn bị đấu thầu làm việc, cậu quên là cô ta là người tình cũ của Giám đốc CHANGNA sao.

Ánh mắt Chou Tzuyu thoáng chốc trở nên âm trầm và tĩnh lặng đi, lẩn trong sự tĩnh lặng đó là một sự tự tin đầy kiêu hãnh. Trước vẻ lo lắng của Momo, khóe môi Tzuyu khẽ mỉm cười: "Cứ tin ở tôi, không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu thật có chuyện xảy ra thì chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta. "

-Cậu tự tin như vậy sao ?

-Đương nhiên rồi.

Nghe được lời khẳng định của Chou Tzuyu, Momo dường như vừa nhẹ nhõm thở ra một chút, cô gật đầu nói: "Vậy thì tốt, rất may là cậu còn biết được mình đang làm gì. Mọi chuyện giao cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro