Chap 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hồi còn học đại học mất mặt nhất là lúc nào ? – Sana dùng đôi mắt trong veo của mình để nhìn chăm chú người đối diện vừa như rất mong chờ câu trả lời của người đó lại vừa tràn đấy ý cười bên trong ánh mắt như thể cô biết câu trả lời ấy là gì.

Chou Tzuyu âm thầm thở hắt ra một cái rồi có chút không tình nguyện nói: "Là lúc thua Myoui Mina."

-Vì sao lại thua cậu ấy ?

-Vì cậu ta đã đúng.

-Không hiểu, giải thích thêm đi – Sana lắc đầu, dường như không có ý định buông tha cho vấn đề này.

-Pass. Như vậy là hai câu hỏi rồi.

-Chou Tzuyu, đừng có chơi ăn gian. Đã giao rồi, mỗi người hỏi một vấn đề ai không trả lời được thì sẽ phải làm theo yêu cầu của người kia. Tzuyu đã hỏi rồi, bây giờ tới lượt em thì Tzuyu phải có nhiệm vụ trả lời lại. Làm người lớn phải biết giữ lời hứa của mình chứ.

-Vấn đề tôi hỏi em chỉ là có nụ hôn đầu tiên vào lúc nào, em trả lời cho có là không thể nhớ nỗi, bản thân mình không tuân theo luật vậy mà còn muốn làm người dẫn luật sao hả, luật sư Minatozaki ?

-Thứ nhất, không ai bắt Tzuyu hỏi một câu ngây thơ như vậy làm gì, là tự Tzuyu hỏi. Thứ hai, không nhớ thì nói là không nhớ chứ. Luật dựa vào tình hình thực tế và hoàn toàn không có tính chất bắc cầu.

Sana cao giọng nói, điệu bộ chẳng khác gì mỗi khi thượng tòa dùng khí thế và sự sắc bén của mình áp đảo người khác. Nhưng Chou Tzuyu hình như cũng không muốn chịu thua, ngang ngạnh trừng mắt lại với Sana trong khi bờ môi thì khẽ mím vào nhau. Tuy nói là không quá ồn ào nhưng cũng khiến vài người qua lại thấy kì lạ mà ghé mắt nhìn họ. Nhưng cả hai người lúc này dường như cũng chẳng bận tâm mình đang đứng giữa công viên mà cứ tiếp tục tranh cãi. Cả buổi tối hôm nay họ đi một vòng thật lớn khắp nơi trong khu nhà của Sana đang sinh sống, người hỏi một câu, người đáp một cậu, hỏi qua hỏi lại, đáp tới đáp lui khiến cả hai đều dần dần bị cuốn hút và bộc lộ từng chút một cảm xúc của chính mình sau nhiều ngày bị kiềm nén và khoảng cách giữa cả hai người cũng được rút ngắn dần đi trong vô thức. Bện chặt thêm một chút nữa, ấm áp lên một chút nữa ltừ úc nào mà họ đều không hề hay biết.

Rốt cuộckhông giống như mọi lần đều là người mỉm cười kiêu ngạo hài lòng, Sana lần này chỉ khẽ bĩu môi để tỏ ra một chút giận dỗi: " Không chịu nói thì thôi . Đi mau lên, người ta nhìn kìa."

Chou Tzuyu chưa hết ngạc nhiên vì lần đầu tiên nhìn thấy được dáng vẻ thua cuộc đáng yêu như thế của Sana thì đã bị cô ấy nắm lấy cổ tay và kéo đi. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy cổ tay mình một cách đầy chiếm giữ như vậy, Chou Tzuyu không thể ngăn được trong lòng mình cô thật nhiều cảm xúc bồi hồi trỗi dậy. Mặc dù đây chỉ là một chủ động nho nhỏ thôi từ phía Sana nhưng sự đụng chạm bất ngờ này chẳng khác gì một cơn mưa rào nhẹ thổi qua vùng hoang mạc ảo não đã khô cằn từ lâu, khiến cả hai người đều không tự chủ được trái tim mình mà run lên với vài nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực. Chỉ là chạm lấy cổ tay thôi đã như thế này rồi, nếu như trọn mười ngón tay đan vào nhau thì còn ấm áp đến cỡ nào nữa.

Trái tim Chou Tzuyu trong một khoảnh khắc bị cảm xúc của chính mình bao trùm mà quên đi tất thảy. Cô níu Sana lại rồi dịu dàng làm một động tác vô cùng quen thuộc đó là nắm lấy bàn tay của cô ấy, để những ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Cô mỉm cười nói: "Tôi bây giờ lại không muốn thua đâu, em không được tước quyền tham gia thi đấu của người khác trừ khi họ nói là họ chịu thua."

Sana có chút thất nhần khi nhìn thấy bàn tay hai người họ mười ngón đan chặt vào nhau, cô tự hỏi đã bao lâu rồi mỗi khi họ ở gần nhau mà lại cảm thấy ấm áp như thế này. Cho dù đó không phải là 10 năm hay 20 năm nhưng trong lòng Sana thởi gian vừa qua dường như là dài vô tận, có lẽ người ta chỉ cần trải qua sự chia lìa trong một khoảnh khắc thôi thì cũng đã có cảm giác của cả một đời rồi. Hai người họ tiếp tục sóng đôi cùng nhau đi dạo dọc theo con đường trong công viên với hai bàn tay nắm đan chặt vào nhau, tối nay chắc sẽ không còn cơn gió lạnh nào thổi ngang có thể làm phiền lòng hai người họ được nữa.

Tzuyu vừa chầm chậm bước đi vừa lên tiếng nói: "Lúc đó giữa các trường đại học có tổ chức một cuộc thi, xui xẻo thế nào tôi và Momo lại bị xếp chung một đội với Myoui Mina bên khoa Luật. Do tính cách hoàn toàn khác nhau nên ban đầu tôi đã không thích cậu ta cho lắm. Sau đó cả hai thường xuyên bất đồng ý kiến, đỉnh điểm là trong một nội dung thi đồng đội có một người trong đội bị loại nên phải để người đó ở lại rừng chờ xe của BTC tới đón. Nhưng Myoui Mina lại không chịu, nhất định bắt buộc mọi người phải dẫn cô bạn đó đi cùng. Và tôi đương nhiên là người đầu tiên không đồng ý bởi vì làm như vậy sẽ chậm trễ thởi gian thi đấu, hai ý kiến khác nhau giữa hai người không ưa nhau đương nhiên là sẽ rất kịch liệt, rồi...."

Thấy người bên cạnh bỗng dưng lại ngừng giữa chừng, Sana liền nôn nóng hỏi tới: "Rồi sao nữa ? "

Chou Tzuyu nhíu mày lại có chút không tình nguyện nói tiếp: "...Hôm đó trời cũng có mưa không lớn lắm..."

Nghe giọng nói dường như không thoải mái của Tzuyu, Sana vội cười nói chen vào: "Là mưa rất lớn chứ gì, vậy mà lại định để bạn bè của mình ở lại trong rừng, Mina làm như vậy là đúng đó."

-Đừng có cắt ngang lời người khác. Em không biết đâu, đó liên quan đến danh dự của trường học và của mỗi cá nhân nữa.

-Chưa từng biết Tzuyu cũng có lúc bộc lộ sư hiếu thắng của mình ra như vậy nha.

-Đó là khát khao chiến thắng, không phải hiệu thắng.

-Chỉ là một cách để biện hộ thôi – Sana lắc đầu cười trêu chọc – Rồi sau đó thì sao, vì sao cuối cùng Tzuyu lại nói là mình thua Mina ?

-Haizz...là vì sau cùng cậu ta và người bạn kia mới là người mang lại chiến thắng cho cả đội, vì họ đi sau cùng nên quan sát được những gợi ý trên đường bị bỏ sót lại và từ đó đưa ra được câu trả lời cuối cùng...Thật là, ai ngờ lại như thế chứ...

-Rồi hai người ghét đã nhau cho tới tận bây giờ luôn ?

-Có lẽ là vậy.

-Tzuyu đúng là ngoan cố, chỉ vì chuyện đó thôi mà để trong lòng biết bao năm qua - Sana bật cười.

-Hình như người ta dễ dàng chấp nhận người khác vì sai hơn là vì đúng thì phải – Tzuyu thì thầm khi chợt nhớ lại lời Momo từng nói với cô, lòng thoáng có một chút thất vọng khi nhớ đến lần mất mặt ấy. Giờ ngẫm lại cho dù cô biết Mina lúc đó đã làm đúng thì cô vẫn tuyệt đối không thừa nhận rằng mình sai.

Sana kín đáo liếc nhìn gương mặt của Chou Tzuyu lúc này, bất chợt lại bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của người đó cũng đang lén lút dò xét mình, cô cười thầm trong lòng nghĩ dường như có người đang cảm thấy xấu hổ thì phải. Nắm lấy bàn tay Chou Tzuyu lắc lắc, giọng nói Sana ngọt ngào cất lên như đang dỗ dành trẻ nhỏ:

-Thôi nào...Tzuyu ngoan, vui lên đi chứ. Coi như là một kinh nghiệm trong cuộc sống đi.

-Tôi không phải con nít đâu.

Sana cười vui vẻ nắm lấy hai má Tzuyu để kéo lên thành một nụ cười: "Vậy thì người lớn làm ơn đừng có phụng phịu như vậy nữa. Sau này nhớ không được bỏ rơi người khác nữa nghe chưa ?"

Chou Tzuyu vừa nghe câu nói ấy xong liền ngây người nhìn Sana, còn Sana dường như cũng nhận ra câu nói vừa rồi của mình đã vô tình đúng với trường hợp của họ như thế nào và nếu nghe ra cũng có thể coi nó giống như một lời trách móc của cô. Thoáng chốc những hình ảnh ngày đó Tzuyu nói lời chia tay, đánh vỡ đi tình yêu giữa họ và những giọt nước mắt của cả hai đã từng rơi xuống lại hiện lên thật rõ ràng.

Bất động nhìn nhau hồi lâu cuối cùng Sana là người phá tan không khí trầm lặng đó trước tiên và cũng không ngờ rằng cô lại mỉm cười với ánh mắt trong veo lúc này dường như mang đầy tình cảm chỉ dành cho một người. Còn Tzuyu một lần nữa bị sự chủ động của Sana làm cho rung động, nụ cười đó không phải thuộc về một trái tim đang mang đầy những nỗi đau và sự tuyệt vọng, mà đó là một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết có khả năng xua tan đi những khoảng u tối trong tim người khác.

-Tzuyu có tin câu nói vừa rồi của mình không ? – Sana nghiêng đầu hỏi.

-Câu nói nào ?

-Là câu: "Người ta có lẽ dễ dàng chấp nhận người khác vì sai hơn là vì đúng " đó.

...

Thấy Chou Tzuyu nhìn mình khó hiểu, Sana cười nói: Chúng ta không phải đã từng như vậy hay sao ? Cái tôi trong mỗi người đều không cho phép bản thân nhận rằng mình sai cho dù biết rằng người kia đã đúng. Biết mình yêu nhưng lại không dám nhận, biết người kia vì lo lắng cho mình mới bất đắc dĩ làm như thế nhưng vẫn ngoan cố không chịu hiểu ra, và còn...biết người ta yêu mình nhưng vẫn vì một lý do nào đó mà ngoảnh mặt quay đi."

Chou Tzuyu cắn cắn môi mình một lúc như đang nghiền ngẫm gì đó, rồi hắng giọng ngượng ngùng lên tiếng: "Người ta...và người kia là ai ?"

-Tzuyu thật không quen họ sao ?

-Hình như cũng có quen quen...

Sana kiễng chân hôn nhẹ lên môi Chou Tzuyu một cái rồi rời ra nói: "Chúng ta có thể nhìn thấy họ qua mắt nhau đó."

-Sana...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro