Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chou Tzuyu có chút mệt mỏi xoa lấy thái dương của mình, chỉ thiếp đi 15' thật không đủ để bù đắp cho tất cả những mệt mỏi của cô mấy ngày hôm nay. Việc tìm nguồn vốn và đối tác cho dự án sắp tới của công ty dường như sắp vắt kiệt sức lực của cô rồi. Mà không chỉ riêng cô, Momo cũng đang phát điên lên, cậu ta làm loạn rằng xong vụ này sẽ lấy quỹ của công ty để đi Hawaii nghỉ ngơi một tháng, bồi dưỡng sức khỏe. Tzuyu lúc đó chỉ cười khinh rồi đuổi cậu ta đi, nếu muốn nghỉ ngơi ở Hawaii một tháng thì trước hết để cô đi nghỉ một năm trước rồi mới tới cậu ta, đúng là mơ hão mà.

-Đã nói với luật sư Minatozaki là tài liệu đó chiều nay cần sử dụng chưa ? – Tzuyu cất tiếng hỏi trợ lý của mình.

Kim Ji Won đặt tách café xuống rồi trả lời: "Rồi thưa Giám đốc, với lại em còn hoàn thành xuất sắc công tác tư tưởng nữa."

-Thật sao ? – Tzuyu cười cười hỏi, mặc dù cô chẳng có bao nhiêu tin tưởng chỉ bằng vài lời nói sẽ khiến Sana nghĩ tốt về cô.

-Thật ạ. Giám đốc nha, gửi nhiều quà cho người ta như vậy mà toàn bị từ chối hết thật là thất bại. Từ nay em sẽ là nội gián cho Giám đốc, thiết lập quan hệ với một người với em là chuyện như trở bàn tay

Tzuyu nhấp một ngụm café, trêu chọc nói: "Không cần, lo làm tốt việc của cô dùm đi trợ lý Kim, đừng để tôi đi méc umma của cô về tội trốn việc đó."

Vừa nghe nhắc tới umma của mình, Kim Ji Won mắt lại sáng lấp lánh: "Đúng rồi Giám đốc, lâu quá rồi Giám đốc chưa tới thăm umma của em, bà cứ nhắc Giám đốc hoài đó."

-Ừ. Để mọi việc rãnh rỗi một chút thì tôi sẽ đến thăm dì, gửi lời hỏi thăm umma của em dùm tôi nha.

-Vâng ạ. Thôi bây giờ em đi làm việc nha Giám đốc.

-Đi nhanh dùm đi, nói hoài đau cả lỗ tai, mai mốt đám cưới tôi sẽ cho nghỉ phép nhiều một chút. Thật phiền phức.

-Hì hì. Em đi đây thưa Giám đốc.

Kim Ji Won nói rồi vui vẻ đi ra ngoài, đối với Giám đốc Chou mặc dù mọi người đều nói rằng cô ấy là người kiêu ngạo, lại khó gần. Nhưng thời gian cô làm việc bên cạnh Giám đốc Chou đã lâu nên biết rõ cô ấy tuy không phải là kiểu người ai gặp cũng thích như Giám đốc Hirai, nhưng lại là một người tốt, chỉ là không thích biểu đạt ra bên ngoài mà thôi. Nhớ ngày trước, nếu không vì Giám đốc Chou biết được hoàn cảnh gia đình cô và giúp đỡ thì có lẽ bệnh của mẹ cô đã chẳng thể nào qua khỏi, mà bản thân cô chắc cũng sẽ chỉ có thể làm những công việc tạm bợ, sống qua ngày mà thôi. Đối với Kim Ji Won, Chou Tzuyu không chỉ là cấp trên mà còn là một người ân nhân rất lớn, mặc dù cô ấy không bao giờ chịu thừa nhận điều đó.

----------------------------------

Chou Tzuyu chăm chú lắng nghe từng lời giải thích của Sana trong cuộc họp, cô phải thừa nhận rằng năng lực làm việc của Sana rất tốt, hơn hẳn những tên luật sư trước đây của công ty, một người có năng lực lại có trách nhiệm trong công việc như vậy thật khiến người khác nể phục.

Tzuyu rất nghiêm túc nhìn Sana và đưa ra câu hỏi: "Vậy luật sư Minatozaki, vấn đề về khu đất đó nếu chúng ta thu mua nó, thì làm cách nào để tận dụng những phần đất bị liệt vào dạng không được phép xây dựng khi tu sửa."

-Trong hợp đồng mặc dù có bao gồm cả phần đất bao quanh đó nhưng khi xây dựng chúng ta sẽ bị giới hạn về diện tích và phần đất đó không được phép xây dựng, có thể sẽ bị buộc phải bỏ hoang. Theo đề nghị của tôi thì chúng ta nên tận dụng phần đất đó để làm hàng rào, trang trí cho tòa cao ốc mới. Đó là một phương pháp lách luật, hoàn toàn hợp lệ.

Sana giọng nói đầy tự tin giải thích cặn kẽ khiến mọi người có mặt đều rất khâm phục cô gái trẻ này. Thêm vào dáng vẻ xinh đẹp có phần kiêu kì của cô càng khiến những ánh mắt xung quanh tăng thêm phần say mê, thích thú.

Hirai Momo từ đầu tới giờ vẫn luôn quan sát Sana, thấy cô ấy nét mặt sinh động, ánh mắt đầy tự tin, sắc bén như vậy thì lòng đã bớt lo lắng hơn cho sức khỏe của cô ấy. Vốn dĩ cô muốn hỏi thăm Sana từ sớm nhưng lại bận giải quyết quá nhiều công việc nên bây giờ mới có cơ hội nhìn ngắm cô ấy rõ ràng. Sana đang trả lời từng thắc mắc một của các bộ phận trong công ty, mọi người tựa như lâu rồi mới có một cố vấn pháp luật đường hoàng như vậy nên rất muốn tiết kiệm thời gian mà trưng cầu ý kiến của cô ấy. Tzuyu dường như cũng muốn thử xem Sana giỏi đến cỡ nào nên suốt buổi họp thường xuyên hỏi vặn lại Sana, người khác nhìn vào thì sẽ nghĩ là Giám đốc Chou tỉ mỉ, muốn điều tốt nhất cho công ty, còn riêng Sana thì chỉ nghĩ cô ta đang cố làm khó mình, dùng giọng điệu cấp trên mà nói chuyện với cô.

Sau khi trưởng phòng nhân sự kết thúc phần báo cáo của mình, Chou Tzuyu lại lên tiếng đặt thêm một câu hỏi không biết thứ bao nhiêu trong cuộc họp này với Sana: "Luật sư Minatozaki, cô nói là có nên sa thải nhóm nhân viên phạm lỗi vừa rồi hay không ?"

-Tôi nghĩ tốt nhất nên thuyết phục họ tự động thôi việc, như vậy sẽ giảm được rất nhiều tiền trợ cấp, mà cũng không làm xấu hồ sơ công tác của họ sau này – Sana rất bình tĩnh chỉ rõ điểm lợi hại của vấn đề.

-Nếu công ty muốn bảo tồn lợi nhuận năm nay càng nhiều càng tốt thì phải làm sao ? – Tzuyu lại hỏi

-Công ty có thể xin hoãn thuế.

-Nhưng hoãn rồi cũng sẽ phải đóng.

Sana thở dài chịu đựng: "Đóng thuế vốn là việc trước sau gì cũng phải làm thôi thưa Giám đốc Chou. Vả lại đây là chuyên môn của phòng kế toán, nếu họ hỏi tôi lách thuế như vậy có hợp lý hay không thì tôi còn trả lời được. Tôi chỉ là cố vấn luật , không phải kiêm luôn nhân viên kế toán."

Chou Tzuyu biết là Sana đang khó chịu với mình, nếu như đây không phải đang ở trước mặt nhiều người thì chắc chắn cô ấy đã chẳng thèm đôi co với cô mà quay lưng bỏ đi rồi. Tâm tình Tzuyu mặc dù rất muốn tiếp tục trêu chọc Sana nhưng cũng ngại tăng thêm ác cảm của cô ấy nên chỉ nhếch môi cười đáp lại rồi để cho cuộc họp chuyển qua vấn đề thảo luận khác. Nếu Chou Tzuyu mà biết Sana đang cỡ nào chán ghét cái kiểu cười kiêu ngạo như chẳng để ai vào mắt của mình thì có cho vàng cô cũng không dám chọc giận Sana kiểu đó nữa, nhưng cô lại không biết, vì thế trong suốt thời gian còn lại của cuộc họp đến nhìn lướt qua một lần, Sana cũng chẳng thèm nhìn đến Chou Tzuyu. Mà người kia cũng chẳng thèm bận tậm đến vấn đề đó, có câu nói "dục tốc bất đạt", mọi việc cứ để cho nó từ từ mà tiếp diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro