Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, khi Tzuyu tỉnh dậy bước ra ngoài thì đã thấy Sana đang ngồi chơi đùa với một chú chó nhỏ màu trắng. Dáng vẻ cô ấy cười đùa như một cô bé, rất khác xa với sự lạnh lùng thường ngày vẫn hay dành cho cô. Có vẻ như khí trời miền quê cũng khiến tâm tính con người ta thoải mái hẳn lên.

Song Kim Wan đi từ trong bếp ra thấy Chou Tzuyu đứng dựa lưng vào tường nhìn cô chủ đang chơi đùa thì mỉm cười rồi lên tiếng: "Cháu đã dậy rồi sao, trời còn rất sớm mà."

Tzuyu cúi đầu chào: "Cháu vốn có thói quen dậy sớm để chạy bộ ạ."

-Vậy sao, người trẻ bây giờ thường lười dậy sớm lắm, không giống như người già chúng tôi. Thật ra, dậy sớm một chút hít thở khí trời sẽ tốt cho sức khỏe sau này hơn.

- Bác vừa đi đâu về vậy ạ ?

-À, ta ra chợ để mua chút đồ. Nếu cháu dậy rồi thì cứ theo thằng Min Hyun và cô chủ tới chợ chơi, chợ miền quê cũng có nhiều cái thú vị lắm.

Tzuyu nhìn Sana đang ôm con chó nhỏ đi tới thì hỏi: "Bây giờ em đi hả ? Tôi đi theo được không ? "

-Tùy – Sana thờ ơ đáp, ngữ điệu không nóng không lạnh vì có Bác Song ở đây cô không tiện từ chối.

-Vậy được, chúng ta đi thôi. Chào bác, chúng cháu sẽ về sớm ạ. – Tzuyu nói rồi bước theo sau Sana, cô biết nếu hỏi trước mặt Song Kim Wan thì cô nàng sẽ không thể nào nói không được.

Khi ra tới ngoài đã thấy anh chàng Min Hyun ngồi yên vị trong một xe tải nhỏ chở hàng, còn Sana thì ngồi kế bên. Nhìn thái độ lạnh lùng của cô ấy, Tzuyu cũng không phàn nàn nhảy lên thùng xe ở phía sau, dù sao ngồi ở chỗ này cô có thể thoải mái ngắm cảnh vật trên đường. Ở nơi này, không có áp lực, không có những tranh đấu nhau trên thương trường, cũng chẳng cần phải dè chừng người khác, thật sự vô cùng dễ chịu. Vì thế suốt dọc đường đi mặc dù nhiều lần xe xóc nảy một cách cố tình, Chou Tzuyu cũng không than thở lấy một câu. Chỉ có điều khi xuống xe, anh chàng Min Hyun kia có phần hối hận về hành động vừa rồi của mình, vì nụ cười của Chou Tzuyu dành tặng cho anh ta thật sự rất hiểm độc.

Lợi dụng lúc Song Min Hyun giao rau quả cho những người trong chợ, Chou Tzuyu nắm lấy bàn tay của Sana và kéo đi. Sana ban đầu còn giẫy giụa về sau khi thấy ánh mắt của mọi người cứ nhìn hai người chằm chằm thì lại thôi, đành chỉ biết vừa lầm bầm vừa cam chịu đi theo sau lưng Chou Tzuyu. Tzuyu thấy cô gái kia chịu ngoan ngoãn như vậy thì có phần hài lòng, vui vẻ dẫn cô ấy vào một quán ăn bên đường rồi gọi vài món được cho là hợp khẩu vị.

-Ăn đi, coi như tôi mời em – Chou Tzuyu ăn một miếng rồi gật đầu nói – Cũng không tệ.

-Cô ăn đi, tôi đi tìm Min Hyun – Sana đứng lên định bỏ đi.

-Sana – thoáng chốc Chou Tzuyu đã trở lại với dáng vẻ âm trầm của mọi ngày, đôi mắt đen thẫm hướng nhìn về phía Sana mang nhiều ý tức giận – Em không thấy mình trẻ con quá hay sao ? Tôi đưa em tới đây, ít nhất cũng không đổi được sự thân thiện nào của em hả ? Hay em đang cố tình tránh tôi vì sợ ?"

-Tôi sợ cái gì chứ ?

-Sợ ở gần tôi sẽ yêu tôi – Chou Tzuyu bình thản nói, chỉ cần Sana mở lời hỏi lại thì cô đã biết bữa ăn này chắc chắn cô nàng luật sư kia sẽ ngồi xuống.

-Ha, Chou Tzuyu cô thật sự rất tự tin về mình đó.

-Em thì không sao ? Tôi và em đều giống nhau mà.

-Tôi không kiêu ngạo như cô.

-Được rồi, là tôi kiêu ngạo. Vậy bữa ăn này em có ăn hay không ? Hay là tôi đã đánh giá đúng giá trị của bản thân mình. Em đang sợ.

Sana trừng mắt liếc nhìn nụ cười đắc ý của Chou Tzuyu rồi trầm tĩnh cười lạnh nói: "Khích tướng không hiệu quả đâu. Cô cứ ăn một mình đi."

-Này, em đi đâu hả ? – Chou Tzuyu vừa nhỏm dậy định đuổi theo thì đã bị chủ quán lập tức gọi lại – Quý khách ơi, cô chưa trả tiền.

-À, được rồi - Tzuyu nắm lấy tay Sana ngăn không cho cô ấy bỏ đi rồi lục tìm lấy ví trong người.

Sana lại vặn vẹo tay mình nhưng khi thấy sắc mặt của người kia dần dần chuyển màu xám xịt thì thấy lạ, Chou Tzuyu cứ loay hoay nhìn vào ví rồi một lúc sau lấy một tấm thẻ vàng kim chói mắt, hơi ngần ngừ nói: "Ở đây có thể trả bằng thẻ không vậy ? "

Chủ quán là một người phụ nữ mập mạp mặt lộ vẻ khó tin nhìn người đối diện: "Quý khách, cô đừng đùa tôi, đây chỉ là quán ăn nhỏ thôi làm gì có dịch vụ trả bằng thẻ ."

-À...vậy thì...

-Bao nhiêu tiền vậy ạ ? – Sana lên tiếng hỏi rồi lấy tiền mặt ra thanh toán, con người kia nghĩ mình đang ở đâu mà lấy thẻ tín dụng ra chứ. Thật là có dáng vẻ của kẻ có tiền mà.

Chou Tzuyu thấy Sana đã thanh toán xong xuôi, liếc nhìn bàn ăn rồi lại nhìn Sana: "Vậy bây giờ tính sao ? Tiền em cũng đã trả rồi, vậy ăn nhé."

Sana thở dài: "Ăn thôi. Nãy giờ người khác nhìn vào, tôi thấy ngại lắm rồi."

-Được, vậy coi như em mời – Chou Tzuyu cười cười, trong giọng nói lộ rõ nhiều phần đắc ý, khác xa với dáng vẻ ngại ngùng lúc nãy. Trong lúc hai người ăn, Tzuyu thỉnh thoảng vẫn gắp thức ăn bỏ vào chén cho Sana, mặc dù bị cô ấy gạt đi cô cũng không lấy làm phiền lòng, chỉ nhẫn nhịn như đang dỗ dành người yêu giận dỗi của mình.

-Cô tự ăn đi, đừng gắp cho tôi nữa.

-Ngoan, em hét lớn như vậy người ta sẽ cười đấy. Em đâu thích người ta nhìn vào hai chúng ta mà suy đoán đâu có phải không ? Nếu vậy thì ngoan ngoãn ăn đi.

Lại một chút thức ăn được bỏ vào chén của Sana lần nữa.

-Lo ăn đi – Sana càu nhàu, lần này cô không gạt đi mà bỏ luôn miếng ấy vào miệng với hy vọng Chou Tzuyu không làm phiền cô nữa.

-Vậy mới ngoan chứ, ăn xong em có nhiệm vụ dẫn tôi đi dạo xung quanh chơi.

-Đừng cứ hay ra lệnh cho người khác.

-Là Bác Song dặn em, nếu lát nữa về, bác ấy hỏi có gì hay tôi lại không nói được thì đó là lỗi của em.

-Cô là con nít à ! – Sana sẵn giọng nói.

-Được, nếu em thích tôi làm con nít thì tôi sẽ làm con nít của em.

Sana cảm thấy đúng là hết nói nổi với con người này, chọc giận người khác đều bày ra cái vẻ mặt thản nhiên ấy thật khiến người khác ngưỡng mộ: "Cô đúng là không biết xấu hổ, cái gì mà của em chứ. "

-Suy nghĩ quá nhiều rồi, mau ăn đi.

Cứ như thế một người phàn nàn, một người châm chọc, hai người họ kéo dài bữa ăn cho đến gần hết buổi sáng mới bước ra khỏi quán. Chou Tzuyu còn gọi thêm một phần tokbokki lớn mang về khiến Sana hồ nghi con người này có một cái bao tử của heo khi mà ăn mãi cũng vẫn chẳng thấy no.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro