Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Sana về đến căn hộ của mình thì thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi đứng trước cửa căn hộ đối diện. Cô nghĩ bà ấy là người quen của Chou Tzuyu, người phụ nữ ấy thấy Sana mở cửa nhà mình thì bà liền lên tiếng hỏi:

-Cho tôi hỏi nhà này có phải là nhà của Giám đốc Chou không ạ ?

Giám đốc Chou ?

Sana hơi ngần ngại nhưng rồi cũng gật đầu, người phụ nữ ấy lập tức tươi cươi dúi vào tay cô một túi đồ lớn, cơ hồ có rất nhiều hộp đựng thức ăn trong đó, bà ấy nói:

-Vậy thì tốt quá, tôi có thể gửi nhờ nó ở nhà cô được không? Tôi định đợi Giám đốc về nhưng bây giờ lại có việc phải đi rồi, cô là hàng xóm của Giám đốc một lát nữa nhờ cô chuyển đến cho Giám đốc dùm tôi. Nếu như thế thì cảm ơn cô nhiều lắm....

Nhìn thấy người phụ nữ hiền hậu này không ngừng nhờ vả như vậy, Sana cũng không tiện từ chối, cô đồng ý với bà ấy và xách túi đồ vào nhà sau khi nhận tới lời cảm ơn thứ 10 của bà ấy. Sana không biết một người như Chou Tzuyu sao lại có thể được một người phụ nữ tốt bụng như vậy không ngại mệt mỏi mà gửi đồ đến, thật kì lạ. Đến tối khi Sana đang nằm ườn trong phòng khách xem tài liệu thì Chou Tzuyu gõ cửa nhà cô. Cô ta có vẻ bận rộn vì bây giờ đã rất trễ rồi rồi.

-Tôi nghe nói có người gửi đồ cho tôi.

-Ở trong này – Sana dẫn đường cho Chou Tzuyu vào bếp nhà mình, cô chỉ túi đồ trên bàn – Bà ấy nhờ tôi gửi nó cho cô.

-Cảm ơn – Tzuyu ngồi xuống một cái ghế, vừa xoa bóp thái dương của mình vừa nói – Có thể rót dùm tôi cốc nước được không ?

Sana thấy người kia thần thái có vẻ mệt mỏi hơn mọi ngày thì bất đắc dĩ làm theo. Chou Tzuyu mỉm cười nhận lấy nước và uống cạn nó.

-Xong rồi thì về đi tôi còn muốn ngủ.

Thấy Sana định quay lưng bỏ đi, Chou Tzuyu liền kéo tay cô ấy lại, xoay một vòng rồi cuối cùng yên vị ngồi trên đùi của cô. Sana dường như làm theo bản năng mỗi lần ở bên cạnh Chou Tzuyu đó chính là giẫy dụa và phản đối, nhưng vòng tay quấn quanh eo cô vẫn siết chặt vô cùng.

-Buông ra coi, sao cô toàn thừa cơ hội để lợi dụng thế hả ?

Chou Tzuyu nhè nhẹ nói: "Ngồi im đi, hôm nay tôi mệt quá" – rồi tựa cằm lên vai Sana.

-Liên quan gì đến tôi chứ ? – Sana vẫn tiếp tục cựa quậy, cô thật muốn túm cái gì đó và đánh vào đầu Chou Tzuyu.

-Đương nhiên là liên quan tới em rồi, tôi phát hiện khi ở gần em tôi rất thoải mái, nên gặp em để hồi phục sức khỏe.

-Nhảm nhí. Buông ra coi – nghe giống như mình là thứ máy móc y học gì đó nên Sana càng quẫy đạp mạnh hơn.

Mặc kệ sự phản đối, Tzuyu vẫn ôm siết lấy vòng eo mảnh mai đó, vùi mặt vào hõm cổ của Sana, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cô ấy. Khi làn môi Tzuyu chạm vào da thịt Sana thì cô cảm nhận được cô gái kia kia lập tức cứng người, thôi động đậy. Hơi thở bất định của cả hai dần lan trong không khí nữa. Mặc dù ham muốn có được Sana như đêm đó đến phát điên, nhưng Chou Tzuyu vẫn biết đây là giới hạn cuối cùng của mình. Nên cô cố ổn định cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, một lúc sau mới chầm chậm nói:

-Vài ngày nữa tôi sẽ rất bận, sẽ không có thời gian để theo đuổi em. Vì thế ngoan ngoãn ngồi im một chút đi.

-Tôi không thích cô. Sau này sẽ cũng sẽ không. – Sana dứt khoát nói.

Tzuyu nghe thấy thế liền bật cười: "Để giữ mặt mũi cho em, tôi sẽ không nhớ câu nói vừa rồi của em."

-Sao cô cứ bám riết lấy tôi vậy, chẳng phải cô có rất nhiều cô gái xung quanh mình hay sao ? Đến tìm Lee Anna đi, cô ta sẽ rất vui đấy.

Đây lần đầu tiên Tzuyu nghe Sana chủ động nhắc tới Lee Anna, giọng nói của cô ấy rõ ràng là thể hiện sự chán ghét không hề che giấu nhưng Chou Tzuyu vẫn bá đạo nói: "Giữa chúng ta không được nhắc tới người khác. Sau này ở cùng tôi thì chỉ được gọi tên tôi thôi."

-Cô nghĩ mình là ai vậy hả ? Cái gì mà giữa chúng ta chứ, tôi đang quan hệ lén lút với cô đấy à, thật buồn cười.

Thấy Sana gắt lên như vậy, Chou Tzuyu liền kề răng cắn mạnh vào cổ cô ấy một cái rồi lại dùng lưỡi di nhè nhè trên đó đến khi nó nổi lên một đốm đỏ mới chiu buông ra, lần này là nụ cười nhếch môi rất gian xảo: "Tôi thấy yêu đương lén lút cũng rất kích thích, em nghĩ sao ?"

Sana đỏ mặt: "Thần kinh. Buông tôi ra được chưa hả ? "

-Sana, nếu em mà còn dám la lối như vậy thì tôi sẽ thực hiện biện pháp mạnh hơn đấy. Ngoan ngoãn ngồi im đi.

-Cô...Buông ra đi, tôi muốn đi ngủ - Sana vốn định chỉ nói năng mềm mỏng lại thôi, ai ngờ khí tức trong người chưa tan lại hóa ra như lời nũng nịu, thật xấu hổ.

-Thôi được rồi, lần này tha cho em đấy. – Chou Tzuyu cuối cùng cũng chịu để Sana rời đi, mặc dù ngay lập tức đã cảm nhận được sự mất mát. Cô định đứng lên xách túi đồ của mình thì nghe tiếng Sana hỏi:

-Bà ấy là ai vậy ? Bà ấy dường như rất quan tâm tới cô.

-Bà ấy là umma của Ji Won. Thỉnh thoảng bà ấy lại đem nhiều đồ ăn đến cho tôi.

-Và cô nhận nó sao ? Con người cô vẻ ngoài không phải là kiểu thích ăn những thứ bình dân như thế này .

-Em nghĩ về tôi xấu xa thật đấy Sana. Nhưng nói gì thì tôi cũng là người làm ăn kinh doanh mà, nếu có lợi cho mình thì tại sao lại không nhận.

-Đúng thật là – Sana mặc dù biết đó là lời nói không thật nhưng vẫn khinh thường nhìn Chou Tzuyu, chợt nhớ có lần Kim Ji Won từng nói với cô rằng Chou Tzuyu đã giúp đỡ mẹ con cô ấy rất nhiều, nên lại tò mò hỏi – Ji Won nói với tôi là cô giúp tiền trị bệnh cho mẹ cô ấy, chẳng lẽ đó cũng là một kiểu đầu tư hay sao ?

-Không phải. Bởi vì năm đó, mẹ của tôi cũng mất vì căn bệnh tương tự.

Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói của Chou Tzuyu đượm buồn, nó như chạm vào góc tối trong trái tim của Sana. Thoáng chốc trong ánh mắt hai người ngập tràn những mảng kí ức đầy nước mắt và đau buồn. Khi ánh mắt họ vô tình giao nhau, lần đầu tiên cả hai nhận ra rằng thì ra trong ánh mắt người kia cũng có thứ gọi là ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro