Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tuần sau

Lướt qua đám người ồn ảo trong căn phòng mờ mờ tối, Song Jin Ae bối rối đưa mắt nhìn về phía người đang bận trò chuyện trong góc phòng, ánh mắt cô mang đầy dáng vẻ sợt sệt và cầu xin. Nếu như nhất định phải quăng mình vào cái chốn hỗn tạp này như một định mệnh thì cô cũng không muốn đó là những kẻ đang nhìn mình như miếng mồi ngon kia. Người đó vẫn không nhìn cô lấy một lần, vẫn mải mê với những câu chuyện làm ăn của mình. Còn Jin Ae không biết làm gì khác ngoài việc phản kháng một cách yếu ớt trong tâm trí như thế. Rồi một gã đàn ông ở gần đó túm lấy tay cô và kéo cô ngã vào lòng gã, cảm giác ghê tợm dâng đầy trong cở họng, ánh mắt cô gần như tuyệt vọng nhưng vẫn không rời khỏi người kia, chỉ mong, chỉ mong là...

-Trưởng phòng Yoon, cô gái này nhường cho tôi được chứ ? – Chou Tzuyu bất ngờ nhã nhặn đề nghị ,cứ như thể họ đang bàn việc kí một hợp đồng nào đó.

Gã đàn ông họ Yoon liếc nhìn cô gái xinh đẹp đầy mùi vị ngây thơ trong vòng tay, mặc dù trong bụng không muốn nhưng vẫn cười hề hề đẩy cô ấy về phía Chou Tzuyu: "Giám đốc Chou đã mở lời thì tôi làm sao dám từ chối. Cô gái, em nên phục vụ Giám đốc Chou cho tốt đấy, đây là con cá vàng đó nha."

-Trưởng phòng Yoon thật rộng lượng, sau này có việc tôi nhất định sẽ tìm tới anh – Chou Tzuyu tuy khóe miệng cười nhưng đáy mắt vẫn không lộ ra chút biểu tình nào gọi là vui vẻ, vẫn cứ lãnh đạm và chán ghét mọi thứ xung quanh.

-Vậy thì tốt quá, cảm ơn giám đốc, cám ơn giám đốc ạ - gã đàn ông kia tỏ ra rất vui mừng với câu mở lời trước của Chou Tzuyu, hắn ta sấn tới tiếp tục huyên thuyên đủ mọi chuyện hòng mong thiết lập được một chỗ quen biết vững chắc sau này.

Song Jin Ae ngây người nhìn gương mặt đẹp hoàn hảo bên cạnh mình, hàng mi dài thanh tú rợp lên đôi mắt sâu thâm thẫm đầy bí ẩn, sóng mũi cao kiêu hãnh và đường môi đầy đặn tuy không cười nhưng cũng đủ khiến người khác say mê. Cánh tay người đó choàng qua vai cô làm cả người cô tê rần vì sự đụng chạm đó. Bất quá dù người đó vẫn không nhìn cô lấy một lần nhưng khoảng cách gần gũi như thế này cũng đủ khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Người đó họ Chou và dường như là một người có thế lực, vì những kẻ ở đây đa phần đều chủ động bước tới xã giao với người đó một cách vô cùng nịnh bợ. Song Jin Ae thấy người đó luôn cười nhưng thật ra chỉ có khóe miệng là nhếch lên đầy kiểu cách còn lại toàn thân đều toát ra sự thờ ơ, lạnh lẽo đến buốt người. Bất quá cô không quan tâm tới những thứ như vậy, vẻ ngoài và tiền tài đối với cô cũng chỉ là vô nghĩa, mà lần đầu tiên khi cô bắt buộc phải làm những công việc này thì người đó chính là người đã kéo cô về phía mình, cùng như vừa rồi vậy. Lúc đó, người đó cũng như thế này, dường như không hề quan tâm tới người bên cạnh, chỉ tĩnh lặng trước mọi thứ xung quanh và thỉnh thoảng nói vài điều xã giao thông thường. Cho dù là như thế, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ của người đó đều toát lên một sức thu hút kì lạ, rất kiêu hãnh và mị hoặc đến mức người khác cảm thấy bản thân mình thật vô lực và nhỏ bé. Chỉ mong được người đó che chở và yêu thương.

Chou Tzuyu thấy cô gái bên cạnh thật sự vẫn còn rất ngây thơ, lén lút nhìn người khác nhưng lại không dứt ra được, để rồi cứ bối rối, ngượng ngùng. Một cô gái như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ hợp với những chốn như thế này.

-Em bao nhiêu tuổi rồi ?

Song Jin Ae chợt giật mình vì giọng nói trầm ấm của người bên cạnh cất lên, cô lúng túng trả lời : "Tôi...t...em...20 ạ."

-Ngập ngừng như vậy sao, ở đây người ta không dạy em cách làm thế nào à ? – Chou Tzuyu cầm ly rượu trên tay và đánh giá cô gái bên cạnh từ trên xuống dưới.

Song Jin Ae chỉ biết cúi đầu im lặng, cô cắn môi dưới của mình và cảm thấy khóe mắt rất khô nóng, người ở đây có dạy, nhưng những thứ đó làm cô cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng. Bước đến con đường này cô thật lòng không hề muốn, bởi vì gia đình nợ tiền của chủ quán bar, mà cô còn cần tiền để tiếp tục việc học đại học của mình nên bất đắc dĩ đành nhắm mắt đưa chân, tùy thuộc vào số phận. Tuy nói là chỉ cần tiếp khách không cần đi khách, nhưng hằng ngày phải tiếp xúc với những kiểu người luôn mưu cầu xác thịt như vậy, khiến cho Jin Ae sợ hãi từ tận trong xương tủy của mình. Khi cô gần như tuyệt vọng trong sự lẻ loi một mình thì ánh mắt trầm lặng, sâu thăm thẳm kia khiến cô nảy sinh một loại tin tưởng, cho dù là tin tưởng theo cách mù quáng nhưng vẫn là điều có ý nghĩa duy nhất tồn tại trong lòng cô lúc này.

Chou Tzuyu nhìn phản ứng của cô gái bên cạnh thì thấy có chút thú vị, cô gái này rất xinh đẹp lại ngây thơ trẻ trung như vậy mà lại bị mắc kẹt trong môi trưởng như thế này thật khiến người khác thương cảm, dáng vẻ cúi đầu lúng túng kia bất quá lại cho người ta loại cảm giác muốn che chở, bảo vệ cô ấy. Tzuyu nâng cằm cô gái lên, nhìn kĩ thật là rất xinh đẹp gương mặt thanh thú, ngây thơ, đôi mắt ướt át càng làm tăng thêm dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thấy không nỡ.

Thật khác với cô gái cứng đầu kia, ánh mắt trong veo lúc nào cũng lạnh lùng, toàn bướng bỉnh làm đau lòng người khác.

-Em tên gì ? Có biết tên tôi không ?

Song Jin Ae nuốt vội những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn ra và gật đầu nói: " Là Giám đốc Chou ạ. Còn em tên là Song Jin Ae."

-Jin Ae – Chou Tzuyu hơi mỉm cười - Gọi tôi là Tzuyu đi, nói cho tôi biết tại sao lúc nãy em lại cứ nhìn về phía tôi vậy ?

Song Jin Ae lại cúi đầu, cắn môi nói nhỏ: "Em không biết, chỉ là...chỉ là...muốn ngồi kế Tzuyu thôi."

-Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?

-Có lẽ Tzuyu không nhớ... nhưng chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Lần đầu tiên – Jin Ae mặt đỏ lên vì cô không biết nên diễn tả như thế nào - Tzuyu đã chọn em. Tzuyu rất tốt, không như những người khác.

Chou Tzuyu cau mày, nhớ lại đây chỉ là lần thứ 2 cô đến nơi này thôi, lần đầu là cô phải lặn lội từ tận Yuchiri tới đây chỉ để trả tiền cho màn thác loạn của Park Jihoon, vậy ra cô gái này chính là cô gái tối hôm ấy, Chou Tzuyu thật sự không thể nào nhớ ra vì lúc đó tâm trí cô dành cho nhiều việc và cô đã bỏ về trước. Đến khi thanh toán tiền thường theo thói quen để lại phần nhiều một chút cho cô gái ngồi bên cạnh mình. Chou Tzuyu không ngờ là cô ấy lại có thể lưu tâm vì một chuyện như vậy.

Một cô gái, trong môi trường như thế này, vì việc dó mà ghi nhớ, thật là rất kì lạ.

-Tzuyu không nhớ cũng không sao, em được ngồi đây cùng với Tzuyu là được rồi – nói rồi Jin Ae cười rất hiền, nụ cười của một cô gái vẫn còn rất ngây thơ với một tâm hồn thuần khiết, vui buồn bất chợt trước mọi việc xung quanh và đặc biệt không thể giấu diếm vẻ ngượng ngùng khi ngồi bên cạnh một ai đó.

-Chỉ cần tôi ngồi cạnh thôi sao, nhưng nếu tôi thích làm nhiều chuyện khác thì sẽ như thế nào?

-Ơ...em...- Song Jin Ae lấp bấp chẳng thành lời.

Nhìn thấy thế khiến Chou Tzuyu lần đầu tiên trong buổi tối mỉm cười thật sự, cô gái mọi cảm xúc đều biểu lộ hết trên gương mặt, cơ bản là người không thích hợp với những nơi này. Nhìn đám người ồn ào, nhố nhăng xung quanh, Chou Tzuyu bất chợt cau mày khi Park Jihoon ở phía xa đưa ly rượu trên tay lên cao. Tzuyu lịch sự đáp lại nhưng ánh mắt cô bắt đầu chuyển dời về phía cô gái bên cạnh, thăng trầm, dường như đang suy tính điều gì đó.

Song Jin Ae hết cúi xuống rồi lại ngẩng lên, gò má nóng bừng vì xấu hổ. Cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình đối với người đó như thế nào vì cô chỉ biết mình đã rất khó thở, tim đập rất nhanh và không suy nghĩ được gì.

-Jin Ae, chúng ta ra khỏi đây rồi tìm nơi nào đó bớt ồn ào hơn có được không ? – Chou Tzuyu cuối cùng cũng lên tiếng.

Song Jin Ae thấy người kia đứng dậy thì lập tức đuổi theo, không biết vì những cảnh xung quanh quá ư trần trụi, nên cô lại lấy ra được nhiều can đảm để bắt kịp và khoác lấy tay Chou Tzuyu. Mặc dù người kia chỉ thoáng nhìn qua cô với ánh mắt không hề có cảm xúc nhưng chỉ cần được như thế này thôi thì Song Jin Ae đã rất vui rồi.

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro