Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi tối ngày hôm đó, Sana quả thật không còn thấy người kia thường xuyên nữa. Một hai lần cô gặp Kim Ji Won đến căn hộ đối diện, nói là để lấy đồ dùng cá nhân cho Chou Tzuyu, cô ấy còn nói cô ta gần đây rất bận bịu cho dự án cao ốc mới, phải liên tục đi công tác, thậm chí không có thời gian để về nhà nghỉ ngơi. Không có Chou Tzuyu thường xuyên xuất hiện, cuộc sống của Sana lại trở về quỹ đạo vốn có của nó, yên bình và luôn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Tuy chỉ có điều gần đây Sana đã chán với việc hẹn hò, nên hết giờ làm là cô sẽ ở mãi trong nhà, giải quyết công việc còn tồn đọng hoặc là tìm thứ gì đó để giải trí cho hết ngày. Mọi việc cứ thế tiếp diễn qua nhiều ngày, Sana từ trước tới giờ đã quen với việc cô đơn nhưng dạo gần đây cô lại ý thức rằng mình đang cô đơn thật sự. Không phải trước đây cô vốn đã sống như vậy hay sao ? Nếu như lúc trước không cảm thấy gì vậy thì cớ gì bây giờ lại nhận thức được?

Làm nghề luật sư, Sana thường phải tiếp xúc với rất nhiều loại người vì thế mà cô nhận ra được nhiều mặt trái của xã hội tồn tại trong những mối quan hệ giữa người với người. Lúc văn phòng luật sư vừa mới mở, thì cả cô và Mina phải nhận đủ các loại án từ lớn tới nhỏ chứ không được đặc quyền lựa chọn vụ án như bây giờ. Lúc ấy là thời điểm vất vả nhưng tràn đầy nhiệt huyết nhất, cũng là lúc Sana học được cách trưởng thành sau khi thấy được những mảng tối tồn tại bên trong màu trắng của sự thật. Ban đầu còn là những bất ngờ, thất vọng rồi dần dần trở nên lãnh đạm và chấp nhận nó, chấp nhận những vòng xoay của cuộc sống. Có người nói, bắt đầu từ hạnh phúc sẽ kết thúc bằng hạnh phúc, bắt đầu bằng sự dối trá thì đi tới tận cùng cũng sẽ chỉ là sự dối trá mà thôi. Sana có thể hiểu được vế thứ 2, nhưng vế đầu tiên cô lại không tài nào hiểu được.

Bởi vì, một khi cơn mưa đầu tiên rơi xuống, con người sẽ mãi mãi sợ khi phải nhìn lên bầu trời. Họ không mong chờ nó và chưa từng nghĩ rằng nó sẽ đến

với mình.

Cách đây 3 ngày, khi Sana ghé qua văn phòng của một đồng nghiệp thì nghe cô ấy kể về một vụ án cô ấy vừa mới tiếp nhận gần đây. Đó là một vụ ly hôn giữa hai vợ chồng đã sống với nhau hơn 10 năm, người chồng sau khi ngoại tình với thư kí của mình thì đã đệ đơn lên tòa yêu cầu được ly hôn. Đáng giận hơn ông ta do không muốn chia đôi khối tài sản của mình nên đã dàn xếp vu oan cho người vợ của mình không chung thủy. Đứng trước tòa, thì chứng cứ vẫn là thứ quan trọng hơn những cảm quan và nhận định của con người. Cho dù khi nhìn vào, tất cả mọi người đều có thể thấy người vợ khắc khổ và sầu thảm đến nỗi trở nên già nua như thế nào, còn người đàn ông kia gương mặt tràn đầy nhựa sống vì dục tình bất chính ra sao, thì vẫn không thể đem đến một cái kết công bằng cho người đáng được hưởng nó. Người bạn của Sana đã thở dài nói với cô rằng luật pháp đôi khi cũng thật méo mó và cho dù nhìn nó lâu đến cỡ nào cô ấy vẫn không thể nào quen với nó được. Cô ấy còn nói người vợ đó vốn dĩ trước kia là con gái của một gia đình rất giàu có, đã chấp nhận bỏ ngoài tai tất cả mọi phản đối của gia đình để lấy một người đàn ông nghèo khổ. Nhưng đến cuối cùng thì lại bẽ bàng thay khi lý tưởng tình yêu lúc ban đầu đẹp đẽ rốt cuộc vẫn bị dòng đời mài mòn đi mất, sự giả dối dần thay cho những lời yêu thương lúc đầu. Và người phụ nữ đó sẽ ra đi khi chẳng còn gì trong tay, hơn 10 năm cô ấy chỉ biết có gia đình, đến bây giờ thì tuổi trẻ đã qua mất, năng lực bản thân không thể giúp cô ấy sinh tồn ngoài xã hội, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết đòi nuôi 2 đứa con của mình, vì đó chính là hy vọng cuối cùng của cô ấy còn sót lại trên đời này.

-Cậu có biết cái cảm giác khi bước ra khỏi tòa, nhìn bóng lưng gầy gò của người phụ nữ ấy và 2 đứa trẻ từ từ mất dạng giữa dòng người nó tê tái như thế nào không ?

Sana sau khi nghe xong câu chuyện ấy thì lặng người đi rất lâu, cô nhìn buổi hoàng hôn đang khoác lên cảnh vật mà thấy mọi thứ sao mông lung và bất định quá. Màu đỏ của ráng chiều khiến lòng con người ta cảm thấy thật mênh mông, mơ hồ. Cảm xúc trong cô vô cùng phức tạp, câu chuyện ấy như gợi nhắc lại cho Sana một thời quá khứ đã qua.

Nó đau buồn. Là một sự thật cần được chấp nhận.

Có phải vì thế mà nên tha thứ cho bà ta ?

Bà ấy có từng đau như người phụ nữ kia không ? Có từng hận vì tình yêu đã phản bội mình ? Có từng muốn nắm giữ hy vọng cuối cùng của bản thân ?

Nhưng chua chát rằng cho đến tận cùng, bà ấy vẫn quyết định quay lưng đi.Cùng với sự đơn độc.

Và để cô lại một mình. Chống chọi với sự cô đơn đến buốt lạnh tâm hồn.

-Dạo này cậu bỗng tu tâm dưỡng tính à ? Rãnh rỗi thì đi đâu chơi tìm người yêu đi.

Nayeon sau khi phát hiện là đã lâu rồi Sana chưa đặt mình vào mối quan hệ với một ai, sợ cô ấy chết già vì cô đơn nên lại tiếp diễn bài ca quen thuộc khiến Sana nhức hết cả đầu. Rồi còn nhân lúc Mina đưa Yeonie về nhà ông bà nội chơi vài ngày, Nayeon đã rắp tâm rủ rê Sana đến một quán bar nào đó, mục đích tìm người yêu cho Sana là phụ, còn tìm lại thời thiếu nữ ngây thơ của mình mới là chính.

-Dù gì thì hồi đó tớ cũng có nhiều người theo đuổi lắm chứ bộ.

-Cậu đã có một đứa con rồi – Sana đều đều nói khi nhìn bạn mình đang lựa chọn quần áo.

-Cậu nghĩ tớ nên mặc bộ nào hả ? Đỏ, trắng hay đen ? Tớ đã xin phép Mina rồi, cậu ấy nói chỉ cần không hở hang quá là được.

-Cậu đã có một đứa con rồi.

Nayeon giơ một chiếc váy màu đỏ chói mắt mà Sana ngờ rằng là công cụ để cậu ta quyến rũ Myoui Mina ở nhà.

-Bộ này được không ? Bốc lửa chứ hả ?

-Cậu đã có một đứa con rồi.

-Hay vậu nghĩ tớ nên chọn cái váy màu trắng này nhỉ ?

-Cậu đã có một đứa con rồi – Sana nghiến răng nói – Bây giờ thì mặc đại một cái nào đó và đi thôi. Nếu không tớ sẽ đi một mình đấy.

-Sana, đợi mình một chút, đúng là người phụ nữ xấu xa – Nayeon bĩu môi nói rồi thay nhanh một cái váy màu hồng nhạt, rất thanh lịch trang nhã nhưng lại không kém phần quyến rũ. Cơ thể của Nayeon hoàn toàn đúng với câu nói "Gái một con, trong mòn con mắt."

Sana nhìn bạn mình rồi cũng thầm nghĩ người nên lo lắng phải là Myoui Mina mới đúng. Với Nayeon như thế này, ra đường chắc chắn có hàng tá kẻ xin chịu chết.

-Được rồi, đi thôi quý cô ưa càu nhàu. – Nayeon cười tít mắt kéo tay Sana ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro