Chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sana đưa tay tùy ý mở một đài trên radio, bản nhạc comeback mới của một nhóm nhạc nữ vang lên đầy hào hứng. Đến đoạn điệp khúc liền có tiếng Momo ngâm nga khe khẽ

Sana thấy cô ấy vừa gật gù vừa lẩm bẩm theo lời bài hát thật sự rất buồn cười và cũng rất đáng yêu nữa. Nhịn không được Sana liền che miệng cười khúc khích, Momo ngại ngùng mím môi nói:

-Nhìn ngớ ngẩn lắm sao ?

-Không – Sana lắc đầu – Rất dễ thương.

-Dễ thương à ? Cảm ơn vì lời khen của em, cũng lâu lắm rồi chưa được ai khen như vậy. Thật sự rất cảm động – Momo khục khịch mũi ra chiều như sắp khóc.

-Momo đúng là nên đi học làm diễn viên thì đúng hơn.

-Vậy sao ? Tôi cũng thường thấy như vậy đó.

-Sao Momo lại không biết khiêm tốn gì hết vậy ?

-Là em khen, nên tôi mới nhận mà. Hirai Momo tôi, trước giờ là một người thật thà, ai nói gì thì tin nấy. Em nói vậy tức là em không khen tôi thật lòng rồi.

Sana liếc người kế bên một cái rồi cười nói:"Đáng ra nên làm luật sư mới đúng. Thật là biết cách đổi trắng thay đen đó."

-Nếu thầy của tôi là luật sư Minatozaki đây, thì học trò sẽ ngoan ngoãn theo học ạ.

Sana nghe xong thì liền bật cười chịu thua miệng lưỡi của Hirai Momo. Đúng là cách nói chuyện của dân làm ăn kinh doanh, đều sắc sảo và luồn lách giỏi như vậy, bất qua trong cách nói chuyện của Momo và Chou Tzuyu lại có một khác biệt rất lớn đó chính là Momo chỉ dùng cách đó để chọc vui người khác, còn Chou Tzuyu thì muốn chọc cho người khác tức điên. Hai con người khác nhau như vậy mà có thể làm bạn với nhau, Sana cảm thấy thật sự rất đáng khâm phục...Momo.

-Appa tôi nói lần sau mọi người cùng nhau đi cắm trại rồi câu cá một bữa, rủ cả vợ chồng Nayeon và Chou Tzuyu nữa – Momo nói khi cả hai người đã đứng trước cổng tòa nhà nơi Sana sống.

-Nhất định tôi sẽ không bỏ lỡ đâu.

Sana dù cảm thấy tim mình có nhói lên một cái vì tên của người đó, lòng cũng đang thầm mỉa mai chính mình nhưng cô vẫn bình tĩnh gật đầu nói đồng ý. Cô không cần quan tâm tới Chou Tzuyu, cô cứ thoải mái mà bước tới, gạt phăng những gì liên quan đến cô ta trong cuộc đời mình. Buổi đi chơi với bạn bè như vậy, lại là do giáo sư Hirai mở lời trước thì cô chắc chắn sẽ đi.

-Vậy thì giờ giấc tôi sẽ báo sau cho em nhé. Chúc em ngủ ngon Sana. Hôm nay tôi rất vui. – Momo cười thật tươi nói, buổi tối hôm nay cuối cùng thì cô đã được nhìn thấy một Sana vui tươi, hoạt bát rồi.

-Chúc ngủ ngon, Momo. Tôi cũng vậy.

Momo chồm người tới trước đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán Sana. Sana cũng không phản đối vì cô vốn là người có khoảng thời gian du học bên Mỹ nên với cô hành động này chẳng qua chỉ là một nghi thức xã giao thông thường mà thôi.

Nhưng bất quá trong mắt người ngoài khi nhìn vào thì đó chẳng khác gì một hành động tình tứ mùi mẫn cả. Ánh mắt sâu thâm thẫm nheo lại khi nhìn hai người kia đang tiếp tục trò chuyện với nhau ở đằng xa, có cái gì đó rất khó chịu đang dần hình thành trong lồng ngực khiến toàn thân Chou Tzuyu run lên. Cổ họng đau đớn, nóng rát chẳng khác nào vừa uống rất nhiều rượu vậy, Tzuyu vô thức cắn mạnh ngón trỏ của mình một cái rồi chợt giật mình buông ra. Cô vừa làm gì thế này, cắn vào tay để ngăn sự run rẩy sao. Tzuyu nhìn chăm chăm vào vết cắn vừa rồi một cách ngây ngốc, à thì ra cảm giác này lại khó chịu đến như vậy. Trái tim cô như bị một bàn tay nào đó hung hăn bóp nghẹn, rất đau đớn nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì để ngăn nó lại. Không biết hôm đó Sana có cảm giác như cô lúc này hay không. Chou Tzuyu chua chát sợ rằng đến nghĩ cô ấy còn chẳng thèm nghĩ nữa là, khi ấy dáng vẻ của cô ấy tỉnh táo biết bao, có đột nhiên trở nên kích động như cô đâu. Cái cảm giác mất kiểm soát vì một ai đó thế này, Chou Tzuyu muốn ngăn cũng không thể ngăn được nữa rồi.

Nhìn hai người ở phía xa bịn rịn chia tay nhau mà như có một lực vô hình khiến Chou Tzuyu mệt mỏi đến độ tựa đầu vào tay vô lăng đầy cam chịu. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai người ấy tạm biệt nhau dưới nhà, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Sana tiếp xúc thân mật với Momo, cho dù cậu ấy là bạn thân nhất của cô. Tzuyu cũng không thể ngăn được những cảm xúc ghen tuông, chiếm hữu trong người mình trỗi dậy. Sana chưa từng cười dịu dàng với cô như với cậu ấy, chưa từng dùng ánh mắt trong veo đó nhìn cô trìu mến thân tình như với cậu ấy, cũng chưa từng phản ứng đáng yêu như vậy khi cô hôn cô ấy. Sana, đúng là chưa bao giờ tình nguyện thuộc về Chou Tzuyu cả.

Tzuyu ngần ngừ trong vô thức rồi quyết định bước ra khỏi xe. Lại thấy bản thân thật vô lý lại định trở vào. Muốn làm gì đó, nhưng lại không thể xác định được, cứ thế chán chường mất thời gian làm những việc vô nghĩa. Rồi nhận ra cả cơ thể và tinh thần của mình đều đang trở nên kiệt sức nên quyết định sẽ về nhà. Không nhìn ngắm Sana một cách ngây dại nữa.

Nhưng lúc này, ông trời lại thích an bài khi tiếng gầm rú rất khủng khiếp của một chiếc xe từ đằng xa lao tới, đường đi của chiếc xe đó rất loạn xạ, xiêu vẹo giống như tài xế đã say vậy. Chou Tzuyu đưa mắt nhìn Sana vẫn còn đang đứng thừ ngưởi ở đó thì lòng lại chợt dâng lên cảm giác sợ hãi tốt cùng. Cơn ớn lạnh ập đến bao trùm lấy cơ thể, Tzuyu hối hả chạy đến bên cô ấy, mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là có dự cảm không lành nên Chou Tzuyu vừa chạy vừa hét tên Sana. Chiếc xe chết tiệt kia vẫn không ngừng rầm rú gia tăng tốc độ khiến cô cảm tưởng như mục tiêu của nó là Sana vậy.

Sau khi, Momo ra về. Sana cứ đứng thừ người ra ở đó, bỏ ngoài tai mọi âm thanh đang diễn ra xung quanh mình.

-Sana, tránh raaa...

Chợt có ánh đèn lóe lên đập thẳng vào mắt cô, tiếng rít đường của động cơ khiến Sana thoáng chốc ngửi được mùi tanh của máu và mùi ẩm ướt của mặt đường.

-Umma đừng đi, umma umma...

Két két két

-Umma....

-Tránh ra, con bé kia, trời ơi tránh ra, muốn chết hảaaaa

Rầm

-Tông chết người rồi, chết người rồi...

-Không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của tôi, là con bé này tự lao ra đường...

-Umma, đừng đi.....

-Đưa tới bệnh viện đi, đưa tới bệnh viện đi...

Cái thứ ánh sáng chói loà ấy đang lao thẳng về phía cô, Sana bỗng hóa thành con bé yếu ớt năm nào với gương mặt đầy nước mắt van xin bóng dáng bà ta quay lại, nhỏ bé đứng chôn chân trên đường nhìn cái thứ to lớn ấy lao về phía mình. Âm thanh bên tai tất cả đều là những tiếng gào thét.

Khi ánh sáng đó ập đến. Rất mạnh. Rồi bóng đêm bao trùm tất cả.

-Cẩn thận. Sana chạy điiiiii

Chiếc xe màu trắng vẫn hung hãn lao vào Sana còn cô ấy lại chỉ đứng yên một chỗ. Chou Tzuyu sợ hãi dùng mọi sức bình sinh của mình chạy đến ôm lấy Sana và nhảy qua một bên. Mũi xe chỉ vừa khéo sượt qua chân của Chou Tzuyu. Hai người họ thoát chết trong gang tấc. Chiếc xe đó loạng choạng vì trật mục tiêu một lát thì liền phóng đi nhanh để tẩu thoát.

Sana vừa cảm thấy ánh sáng ấy lao về phía mình rồi lại thấy một sức nặng đè lên toàn bộ cơ thể của cô. Chớp mắt một cái, Sana thấy gương mặt của Chou Tzuyu đang gần kề với mình, hai người họ ôm nhau nằm dưới đất trong khi đã ba tháng rồi chưa hề gặp mặt. Thật là một tình huống tái ngộ vô cùng đẹp đẽ. Chou Tzuyu đỡ Sana đứng dậy, rồi nghiêng đầu qua lại nhìn cô ấy:

-Em...không sao chứ ? Có đau ở đâu không ?

Sana gạt tay người kia ra rồi đơn giản nói: "Tôi không sao. Cám ơn."

Sau đó Sana nhanh chóng quay lưng bỏ đi, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Chou Tzuyu lấy một lần bởi vì trong lòng cô hiện tại có rất nhiều cảm xúc phức tạp. Chou Tzuyu ngây ngốc đứng nhìn theo dáng Sana rồi nhanh chóng chạy đuổi theo, có cái gì đó rất thất thần trong ánh mắt của cô ấy lúc vừa rồi, Tzuyu sợ là Sana sẽ hoảng loạn vì chấn động vừa rồi, không tự lo cho mình được nên đi cô theo cô ấy vào tận trong nhà. Chou Tzuyu có cảm giác rất kì lạ, tựa như 3 tháng qua là chưa hề tồn tại vậy, cô vẫn ở đây, cùng với Sana, tất cả đồ vật đều ở tại vị trí thân quen của nó, không một chút thay đổi.

Chung quy người ta khi gặp rồi thì mới nhận ra là mình đã nhớ một ai đó đến mức nào. Nhớ đến nỗi nơi chốn thuộc về người đó đều mang đến cảm giác tựa như chúng ta được trở về nhà vậy.

-Sana em cảm thấy ổn chứ ? Tôi đưa em tới bệnh viện nhé – Tzuyu chặn trước mặt Sana hỏi, nhưng ai ngờ cô gái ấy lại chỉ nhẹ nhàng lướt ngang qua người cô.

-Không sao cả. Cảm ơn.

Chou Tzuyu nắm lấy cánh tay, lại nói: "Đừng bướng nữa, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra một chút đi."

Sana chính là vẫn lên tiếng không một chút cảm xúc như vậy:"Tôi không sao, tôi muốn ngủ. Cô về đi. Đã hứa rồi, không nên gặp lại nữa."

Để mặc Sana bỏ vào phòng ngủ của mình mà Chou Tzuyu cảm thấy rất kì lạ, khi gặp chuyện như vậy thì cô ấy nên ít nhất hoảng sợ hay tức giận vì gặp cô chứ. Đằng này Sana tựa như không có một chút phản ứng nào, cứ mạnh mẽ cứng rắn như vậy, nhưng cái chính là ánh mắt của cô ấy không có tinh thần, rất hoang mang và dễ tổn thương. Tựa như một đứa trẻ không tìm được điểm tựa vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro