Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sana sau khi vào phòng của mình thì làm mọi việc bình thường như mỗi ngày cô vẫn làm. Tất cả dường như đều diễn ra vô cùng tự nhiên và bình lặng. Cô đi đi lại lại trong phòng, nhìn hình ảnh của mình trong gương rồi thả cả thân người ngập chìm trong bồn tắm. Tất cả đều rất bình thường...nhưng tại sao...cô luôn cảm thấy chói mắt...chói mắt đến nỗi chỉ muốn nhắm chặt mắt lại... tại sao cứ có tiếng người thét lên rằng cô nên tránh ra...cô...phải tránh cái gì...và cô đang chạy để tìm kiếm cái gì vậy...

Sana cảm thấy lồng ngực của mình càng lúc càng đau, càng lúc càng nặng nề mà không rõ nguyên nhân. Cô nằm trên giường nhưng hai mắt ráo hoảnh, chới với quơ quào tay chân của mình như tìm kiếm điểm tựa. Khi bàn tay cô vô thức chạm vào thứ kim loại mát lạnh nơi cổ tay thì có thứ gì đó chợt vỡ tan trong lòng Sana.

Umma đừng đi, đừng bỏ Sana lạ một mình...

...Cô chủ, bà chủ rồi sẽ quay về thôi ạ...từ giờ tôi sẽ chăm sóc cô chủ...

...Để nó ở bệnh viện vài ngày, tôi không muốn nhìn thấy mặt nó...

Tâm hồn Sana không thể gắng ngượng nỗi nữa, cô mệt và đau quá. Cô nhớ đến kí ức năm nào, khi cô chạy ra đường để tìm kiếm bà ấy trong đêm mưa của 20 năm về trước, một chiếc xe từ đằng xa lao tới đã đâm vào cô. Sana lúc đó đã cảm thấy rất rõ ràng bóng tối bao trùm lấy mình và mùi tanh của máu. Máu của cô. Rất nhiều. Sana ôm lấy cơ thể vì nó không thể kiểm soát được mà cứ run lên bần bật, hai mắt cô đau xót khi từng giọt nước mắt nóng ẩm cứ tuôn ra không ngừng vương đầy trên gương mặt xinh đẹp.

Khi những kí ức đau thương của thời thơ ấu dường như sắp bắt kịp Sana thì có một vòng tay rất ấm áp bỗng xuất hiện bao bọc lấy cô. Sana trong vô thức lao vào hơi ấm đó và giữ rịt lấy nó, cô cảm thấy hơi ấm này rất ấm áp, cũng rất an toàn nữa. Cô ngửi được mùi hương thơm nhè nhẹ đẩy lùi mùi máu tanh, cảm nhận được bàn tay người đó dịu dàng vuốt ve tóc cô, di nhẹ trên trán khiến vết thương năm nào không còn đau nữa.

Sana...cảm thấy an toàn...Mi mắt cô nặng trĩu...cô thấy bầu trời rất xanh và con diều đang vui tươi bay lượn trên đó...umma...appa....và cả cô, tất cả đều đang cười...Sana thật sự rất buồn ngủ...gia đình chúng ta...sau này sẽ đến đây nữa...được không.

...Chou Tzuyu...

---------------------------------------

Tzuyu nhìn cô gái đang say ngủ trong lòng mình mà chợt thở dài khe khẽ, cô đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mi Sana rồi xoa nhẹ lên gò má cô ấy. Cô gái này vì cớ gì lại ảnh hưởng tới cô nhiều đến vậy. Lúc nãy khi nghe được tiếng khóc của Sana vọng ra bên ngoài khiến Tzuyu vừa đau lòng lại vừa cảm thấy tức giận với chính mình. Rốt cuộc cũng không chịu nổi liền chạy đến và ôm chặt lấy hình dáng nhỏ bé, thương tâm ấy vào lòng, cái dáng vẻ đau buồn và yếu đuối tựa hẳn vào lòng cô của Sana cho Chou Tzuyu một loại ý nghĩ rằng, cô muốn được ở bên cạnh chăm sóc và cho cô ấy cảm giác an toàn. Rốt cuộc thì Lee Dong Gun đã đối xử như thế nào với con gái của mình mà lại khiến Sana dù trong vô thức cũng uất hận ông ta đến dường ấy.

Tzuyu di ngón tay để ngăn không cho Sana tiếp tục chau mày nữa, cuối cùng thì mối quan hệ của họ vẫn là vô cùng kì lạ, không thể gọi bằng cái tên nào được. 3 tháng trời không gặp, vậy mà chỉ trong một đêm, đối với Chou Tzuyu lại tựa như chưa từng có khoảng thời gian xa cách nhau.

Cô gái trong lòng đột nhiên cựa quậy, chớp mắt vài cái Sana mở to đôi mắt trong veo của mình nhìn người bên cạnh. Cả hai người họ đều chỉ im lặng nhìn nhau như vậy, rất lâu sau Sana dường như đã sắp xếp được toàn bộ trí nhớ của mình thì đẩy Chou Tzuyu ra và đứng dậy bỏ vào phòng tắm. Cô vuốt nhẹ gò má của mình rồi nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, dường như tối qua cô đã khóc rất dữ dội, kí ức năm nào vẫn luôn là nỗi ám ảnh của cô. Dù có cố lờ nó đi, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng đến tận bây giờ Sana vẫn thường xuyên gặp ác mộng, sợ ở một mình trong bệnh viện và sợ những chiếc xe lao đến bất chợt. Nước mắt lại khẽ lăn dài trên gò mà, cô tự giễu chính mình rằng bản thân cô có một trí nhớ thật tốt, đến nỗi không chỉ những hồi ức đau buồn ấy mà kể cả con người ngoài kia đã khiến cho cô thất vọng và đau đớn đến dường nào cô cũng đều nhớ rất rõ.

Chou Tzuyu vẫn ngồi yên trên giường nhìn Sana trang điểm. Một không khí rất xa cách và kì lạ vẫn diễn ra giữa hai người, cả hai đều không ai lên tiếng, Sana thản nhiên xem Chou Tzuyu chẳng là gì trong mắt cô, còn Chou Tzuyu lại cứ âm trầm im lặng như thế.

Sana nhìn qua gương thấy người kia vẫn còn ngồi trên giường của mình thật lâu thì cảm thấy chướng mắt vô cùng, chợt nhớ lại chuyện tối qua cô liền cười lạnh một tiếng, rồi cất giọng nói: "Cô làm ơn hãy về nói với vị hôn thê của mình, là lần sau đừng có lái xe mưu sát tôi như vậy nữa. Tôi bỏ qua cho cô ta nhiều lần lắm rồi, lần này là lần cuối cùng đấy."

-Em vừa nói gì vậy ? – Chou Tzuyu thắc mắc hỏi lại.

-Cô còn không nhận ra xe của cô ta hay sao ?

Tzuyu nhíu mày nhớ lại hình dáng của chiếc xe tối hôm qua, quả thật giống như chiếc xe mà Lee Anna đang đi, nhưng lúc đó mọi thứ diễn ra khá nhanh cô không kịp nhìn bảng số xe để xác nhận lời Sana nói có đúng hay không được.

Nhận thấy điểm hồ nghi trên nét mặt Chou Tzuyu, Sana lại lạnh lùng nói: "Làm luật sư quan trọng nhất là trí nhớ, cho dù có hoảng loạn đến cỡ nào thì tôi cũng sẽ nhớ cho bằng được số xe của kẻ đó. Tôi không phải là người ưa đi gạt người nên cô không cần phải nghi ngờ đâu."

...

-Em lại mỉa mai tôi nữa rồi – Tzuyu hơi uể oải nói. Đúng là chẳng bao giờ ngọt ngào với cô được một giây.

-Không dám. Cảm ơn có vì tối qua đã cứu tôi. Bây giờ thì tôi muốn đi làm, mời cô ra ngoài.

Người ta đã thẳng thừng như vậy mà mình còn ở lỳ ở đấy thì quả thật rất mất mặt, nhưng Chou Tzuyu hiện tại lại không hề thấy Sana đang gây cho cô bất kì cảm xúc tổn thương hay tức giận nào, mà cô chỉ thấy lúc này cô ấy giống như một con nhím đang xù lông doạt nạt mà thôi.

-Ít nhất cho tôi mượn một cái áo của em có được không ? Tối qua có người khóc tới nỗi làm dơ áo của tôi rồi.

Sana nhíu mà, cắn cắn môi dưới của mình vì biết Chou Tzuyu đang châm chọc cô. Nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một cái áo sơ mi rộng rãi rồi ném vào người Chou Tzuyu, sau đó bỏ ra ngoài.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro