Phần 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau.

Momo nhìn Chou Tzuyu trong suốt buổi họp luôn lơ đãng rồi cứ không ngừng xoa lấy thái dương của mình thì thấy rất lạ, con người bình thường cho dù mệt mỏi cũng sẽ không bao giờ lộ ra bên ngoài vậy mà bây giờ lại giống như mỗi ngày đều bị rút cạn sức sống vậy đó.

-Cậu mấy ngày nay có chuyện gì sao ? Công việc cũng không nhiều lắm nhưng cậu lại giống như đang bị đày ải vậy.

-Nhiều chuyện xảy ra lắm, tôi sắp điên lên rồi đây này.

-Mà rốt cuộc là có chuyện gì, cậu và Sana cãi nhau hả ?

-Sắp, có khi còn là cãi nhau rất to nữa đó – Chou Tzuyu có chút bất đắc dĩ cười cười – Đến lúc đó cậu cho tôi qua ở nhờ có được không ?

Momo tưởng rằng Chou Tzuyu đang đùa nên phủi tay nói : "Miễn dùm, nhà tôi vẫn còn đang có Dahyun sống cùng."

-A, cậu đúng là đồ không có tình nghĩa mà.

-Nói chuyện tình nghĩa với cậu là một chuyện rất buồn cười nên miễn đi.

Chou Tzuyu bật cười rồi lại rơi vào trầm mặc, hiện tại đang có một áp lực nặng nề treo trong lòng cô thì hỏi sao cô có thể hứng thú cười đùa hay làm những chuyện gì khác được nữa. Toàn bộ tâm tư của cô giờ đây đều đã đặt trên Sana hết rồi, cô định ngày mai sẽ nói cho cô ấy nghe toàn bộ sự thật, không hề có một sự chuẩn bị nào cả chỉ đơn giản là nói cho cô ấy nghe tất cả mà thôi. Bởi vì cô nhận ra rằng càng kéo dài thì chỉ càng lâm vào tình trạng mệt mỏi và tạo dần khoảng cách giữa hai người họ mà thôi. Tzuyu cứ nghĩ qua vài ngày thì tâm trạng của mình sẽ khá lên, cô sẽ nghĩ ra được biện pháp gì đó để chuyện này đi theo một hướng nhẹ nhàng hơn. Nhưng nhiều ngày trôi qua những thứ tồn tại trong cô cũng vẫn chỉ là sự bế tắc và lo sợ, bất an mà thôi.

-Này cậu thật sự không sao chứ hả ? – Momo lại lên tiếng cắt ngang Chou Tzuyu lần nữa.

-Thôi, vài ngày tới cậu sẽ biết – Tzuyu nói rồi đứng dậy bước ra ngoài.

-Này, cậu lại định trốn việc đó hả ? Chưa hết giờ làm mà.

-Tôi có hẹn ăn cơm trưa rồi, sau đó về nhà luôn.

Sau khi Chou Tzuyu đi khỏi, một mình Momo vẫn tiếp tục loay hoay suy đoán rốt cuộc là đã có chuyện gì đang xảy ra với người bạn của mình vậy.

-Em hôm nay về sớm. – Chou Tzuyu ôm lấy Sana từ phía sau khi cô ấy đang bận rộn làm cái gì đó trong bếp.

-Ngày hôm nay của Tzuyu thế nào ?

-Cũng được.

Sana vẫn không ngừng động tác trên tay rồi như lơ đãng nói: "Dạo này thời tiết không được tốt, Tzuyu nếu có ra ngoài thì nhớ thường xuyên mang theo dù đấy."

Chou Tzuyu liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Ừ, có vẻ lại sắp mưa nữa rồi

đấy."

-Buổi trưa hôm nay trời mưa rất to, Tzuyu có bị mắc mưa không ?

-Không có, buổi trưa hôm nay tôi chỉ ở văn phòng thôi.

-Không có ra ngoài gặp đối tác à.

-À...không có.

-Vậy sao – Sana ngừng động tác trên tay, ánh mắt cô trong một giây thoáng qua có mang chút gì đó tức giận nhưng cũng rất nhanh chóng bị xua đi, cô đẩy Tzuyu ra rồi vẫn như bình thường nói – Đi dọn dẹp chút đi rồi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.

-Được rồi – Chou Tzuyu hôn nhẹ vào má Sana rồi ngoan ngoãn vâng lời.

Chỉ còn lại một mình, Sana nhớ lại lời nói bình thản của người kia mà khóe môi không khỏi gợi lên một nụ cười buồn yếu ớt.

Buổi trưa hôm nay cô đã nhìn thấy Tzuyu trở về biệt thự cũ của mình, không hề ở tại văn phòng như cô ấy nói.

Tzuyu lần trước cũng không về Mỹ vì cô tìm thấy vé máy bay vẫn còn nhét dưới đáy vali.

Chou Tzuyu gần đây luôn nói dối cô, từ những lời che giấu nho nhỏ cho đến thái độ luôn tránh né mỗi khi cô hỏi đến vì sao trong lòng lại không yên. Sana dù đang rất cố gắng kiên nhẫn chờ đợi Tzuyu nhưng cô sợ rằng mình đã sắp không kiên nhẫn được nữa rồi. Cô không hiểu vì sao Tzuyu luôn biết cô trên đời này ghét nhất là bị người ta lừa gạt cùng dối trá vậy mà vẫn muốn dối cô, ôm ấp trong lòng một bí mật nào đó mà quên mất đi lời hứa hẹn của hai người jpk sẽ chẳng bao giờ giấu giếm nhau chuyện gì mà sẽ cùng nhau giải quyết.

Đôi lúc trong một khoảnh khắc cô tự hỏi rằng rốt cuộc trái tim Chou Tzuyu đang ở chỗ nào rồi, liệu nó vẫn còn đang ở bên cạnh cô hay đã gửi lại bên một người nào khác. Sana đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt vừa vô thức lăn dài trên má, cô biết mình đang suy nghĩ vẩn vơ, biết rằng mình yếu đuối lo sợ nhưng cô vẫn không thể nào ngăn được những ý nghĩ ấy trong đầu bời vì giữa cô và Tzuyu hiện giờ giống như tồn tại một nút thắt thật lớn cứ ngày một siết chặt hơn chứ không hề buông lỏng một phút giây nào.

-Ngày mai buổi chiều em rãnh chứ ? – Chou Tzuyu hỏi rồi theo thói quen thuận ta gắp cho Sana một ít thức ăn.

-Buổi chiều em gặp thân chủ cho đến lúc 3g thì rãnh. Có chuyện gì không ?

-Không có, chỉ là muốn hẹn em đến một nơi thôi.

-Nơi nào ? – Sana thắc mắc hỏi lại.

-3g tôi sẽ đến văn phòng đón em, lúc đó sẽ biết.

Sana quan sát Chou Tzuyu trong một vài giây rồi có chút không thoải mái gật đầu đồng ý: "Vậy được. Em ăn no rồi, em có vài giấy tờ cần giải quyết."

Chou Tzuyu không trả lời để yên cho Sana rời khỏi đó mà không giống như thường lệ nài ép cô ấy ăn thêm một chút nữa. Cả hai người đều giấu người kia khe khẽ thở dài trước không khí vô cùng câu nệ vừa diễn ra trong bàn ăn giữa hai người họ, gần đây đến cả những lời nói chuyện thông thường cũng thật quá khó khăn, không phải Sana thì sẽ là Chou Tzuyu trốn tránh. Cả hai người họ cứ cặm cụi trình diễn một vở kịch bình thản như tự thôi miên chính mình rằng mọi chuyện đều đang rất ổn. 

--------------------------------------

Minatozaki Ji Hye đặt bó hoa oải hương màu tím lên trên mộ phần của Lee Dong Gun rồi lặng yên đứng nhìn nơi an nghỉ của người đàn ông đó, tĩnh lặng trong không gian chỉ nghe được tiếng gió và tiếng lá cây thỉnh thoảng xào xạc. Đối với một người yêu sự tranh đua và náo nhiệt như ông ấy, thì có lẽ nơi này chính là nơi phù hợp nhất để xoa dịu linh hồn một con người đã dùng hết phân nửa cuộc đời của mình để chạy theo những thứ phù phiếm xa hoa để rồi mệt nhoài tận cho đến khi nằm xuống.

-Tôi nghe nói rằng ông vì hận tôi mà không yêu thương Sana như những gì nó đáng được hưởng. Ông việc gì phải làm như thế chứ Lee Dong Gun ? – Minatozaki Ji Hye thở dài – Có phải cho đến lúc ra đi, ông cũng không hề thoải mái hay không ? Tôi không có tư cách để trách ông, bởi vì chính tôi cũng đã phạm một sai lầm như vậy và tôi đáng nhận lấy sự trừng phạt của riêng mình. Nhưng Tzuyu...đứa trẻ đó yêu Sana thật lòng, vì thế tôi mong ông nếu có nhìn thấy được hãy phù hộ cho chúng nó...Lỗi lầm của chúng ta không thể để ảnh hưởng đến thế hệ sau được, ông có biết hay không...

Chou Tzuyu đứng từ xa nhìn umma của mình đứng thật lâu trước mộ của Lee Dong Gun rồi sợ rằng bà sẽ không chịu nổi nên mới bước lại gần và nói: "Umma, chúng ta đi thôi. Sắp đến giờ hẹn rồi ạ."

-Ừ được rồi...Tôi đi đây, tạm biệt ông.

Minatozaki Ji Hye nói rồi theo Chou Tzuyu rời khỏi đó khi cả hai người đã gần ra khỏi khu nghĩa trang thì bà mới phát hiện ra rằng mình đã để quên túi xách ở chỗ vừa nãy, tuy không có gì đáng quý nhưng bà sợ rằng ai đó có thể tìm thấy được nó ở đó nên mới nói với con gái mình.

-Sắp trễ rồi chưa Tzuyu ? Hay là con cứ đi đón Sana trước còn umma sẽ bắt taxi sau.

Chou Tzuyu nhìn đồng hồ lắc đầu: "Vẫn còn kịp giờ ạ, để con quay lại lấy cho umma. Umma cứ ra xe đợi trước đi ạ."

Minatozaki Ji Hye nói với theo dáng chạy của Chou Tzuyu: "Cẩn thận đó, đừng có chạy gấp quá nha con."

Vì nghĩa trang này nằm trong thành phố lại xây dựng chủ yếu dành cho những gia đình giàu có nên đặc biệt rất rộng, Chou Tzuyu muốn từ đây chạy đi rồi trở về cũng phải mất chừng 5 phút nên Minatozaki Ji Hye quyết định đứng đó và đợi cô ấy.

Bà có chút ngẩn người nhìn lên trời xanh và nhớ rằng Sana đứa trẻ đó rất thích một khoảng trời thật rộng xanh biếc với những đám mây trắng xóa rải rác khắp nơi, khi đó đứa trẻ ấy sẽ nhìn lên bầu trời và cười thật rạng rỡ. Nhưng bầu trời hôm nay lại không được như vậy có lẽ vì hôm nay Sana sẽ không cười, có ai mà cười được khi biết được rằng mẹ kế của người yêu mình lại là người mẹ đã từng bỏ rơi mình đâu cớ chứ.

Một giọt nước mắt khẽ rơi chạm vào nền đất...vỡ rồi âm vang tựa như tiếng mở toang của những hồi ức năm nào...

...về một câu chuyện có tình yêu...có hạnh phúc...có lừa dối...và có đau thương...chuyện về một cô bé năm nào...lạc mất nụ cười hồn nhiên của mình trong đêm mưa tầm tã...chuyện về một người phụ nữ đã vô tình đánh mất đứa con gái của mình cũng trong đêm mưa đó...

...và câu chuyện về hai người yêu nhau...nhưng lại bị cuốn vào trò đùa của số phận...

Sana thẫn thờ nhìn về phía người phụ nữ trước mặt mà không tin vào mắt mình được, toàn thân cô phát run đến nỗi phải bấu móng tay vào sâu trong da thịt để mong đánh thức cơn ác mộng này. Nỗi đau và sự ám ảnh trong giây phút bất chợt tìm về khiến giọng nói cô lạc đi dù chỉ là rất nhỏ:

-Bà...bà đến đây làm gì vậy ?

-Sana à...- Minatozaki Ji Hye giật mình nhìn về phía cô gái đối diện, ánh mắt bà vừa có vui mừng nhưng cũng vừa sợ hãi. Vì đó chính là Sana, đứa con gái mà gần 20 năm trời bà mới gặp lại – Sana à...là...

-Bà đừng lại gần tôi – Sana giận dữ la lên rồi lùi lại vài bước tránh xa bàn tay của người phụ nữ kia. Ánh mắt cô lúc này bi phẫn tựa như ai đó vừa hung hăng giẫm đạp vào nỗi đau của mình vậy.

Minatozaki Ji Hye run run nghẹn ngào nói: "Sana à, umma..."

-Tôi nói bà đừng có lại gần tôi.

-Sana, con làm ơn nghe ta nói có được không...

Sana cười lạnh phản bác: "Tôi không có umma nào hết." Ngay khi Sana vừa định quay đi rời khỏi đi thì tiếng một người từ đằng xa chạy đến vang lên.

-Umma, con tìm được rồi ạ - Chou Tzuyu không hề biết những gì đang diễn ra ở đây bởi vì những thân cây cao đã che đi dáng người của Sana. Ngay khi cô nhận ra thì mọi việc đã quá trễ.

-Sa...Sana...

-Tzuyu... – Sana thảng thốt kêu lên vì tiếng gọi "umma" vừa rồi của Chou Tzuyu chẳng khác gì một cú đánh thật mạnh vào đầu cô cả. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro