1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Nói về cô gái của tôi

Author: Siro Chanh

Pairings: ShinRan

Rating: K

Genre: Tình cảm, nhẹ nhàng, hồng hường sến sẩm, ngắn và ngắn hơn nữa

Status: Hoàn thành

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, câu chuyện của họ trong fic được kể lại bởi tôi. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận, không mang fic đi nơi khác và chuyển ver dưới mọi hình thức.

Summary: Để tôi kể cho các bạn nghe về cô gái của tôi...

Note: Fic viết với mục đích giải hạn cho vk @SR_ranichi hy vọng vk sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình trong cương vị mới ^^~ *nghiêm túc-ing*

Để tôi kể cho các bạn nghe về cô gái của tôi...

Cô gái của tôi là một cô bé mít ướt.

1. Lần đầu gặp mặt, cô gái của tôi đang khóc. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một bé gái khi khóc lại dễ coi như vậy. Mái tóc ngang vai đen tuyền của cô bé làm tôn lên nước da trắng mịn như một khối thạch sữa chua, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn thử cắn lên đó một miếng. Đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào tờ giấy màu, bàn tay trăng trắng, nhỏ mềm không ngừng di chuyển, đôi môi anh đào thì thào vài tiếng rất khẽ. Rồi một giọt, hai giọt, ba giọt,... từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp ấy. Bối rối. Cô độc.

"Cậu làm thêm cho tớ một cái nhé?" - Tôi bước lại gần cô bé rồi nói, "Cậu đang gấp hoa anh đào, phải không?"

Cô bé ngạc nhiên, ngước đôi mắt tím vẫn còn ngân ngấn nước mắt lên nhìn tôi.

"Ừ, sao cậu biết?" - Giọng nói hơi mang âm mũi của cô ấy vang lên. Có lẽ, cô ấy sẽ vĩnh viễn không biết được rằng chỉ trong một khoảnh khắc đó, tên nhóc mang tên Shinichi Kudo đã bị cô ấy bắt làm tù nhân rồi.

2. Có thể sau này nghĩ lại, bạn sẽ chợt nhận ra, trong quá khứ của bạn luôn có một cô gái/chàng trai chiếm trọn quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời mình. Với tôi, Ran Mori chính là người đó. Tôi dùng toàn bộ những kỉ niệm cùng với Ran lấp đầy tuổi thơ và thời niên thiếu ngây ngô của mình. Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên, tất cả những thứ "đầu tiên" của tôi đều trao vào tay cô ấy.

Có thể sẽ có người chê cười, nhưng một kẻ đầu gỗ tối ngày làm bạn với xác chết như tôi chẳng sợ gì ngoài nước mắt của Ran.

Ran rất đẹp. Là một vẻ đẹp truyền thống. Trong khi chúng bạn đua nhau nhuộm tóc thành đủ màu sắc thời thượng, cô ấy vẫn giữ nguyên mái tóc đen mượt. Làn da cô ấy vẫn như thuở bé, rất trắng. Đặc biệt là ánh mắt tím trong veo của cô ấy giống như một thứ mê dược, đã nhìn vào rồi chỉ còn cách tự nguyện hãm sâu vào mà thôi. Nhưng cũng chính đôi mắt ấy, khi khóc lên lại khiến tôi cảm thấy đau đớn tựa như những giọt nước mắt kia chính là độc dược, chảy hoài, chảy hoài, chảy cho tới lúc ngấm vào lục phủ ngũ tạng tôi mà gặm nhấm. Lúc âm thầm nhìn cô ấy rơi lệ, bản thân tôi chỉ muốn chạy tới nói:

"Đừng khóc nữa, cô gái của tôi!"

Nhưng rốt cuộc, lời đến bên môi lúc nào cũng thốt ra đầy vụng về:

"Đồ mít ướt!"

3. Tôi nhớ, lúc tôi thú nhận tình cảm của mình với Ran cũng là khi cô ấy khóc.

"Nếu cậu là thám tử, thì ít nhất cậu cũng thử suy luận trái tim tớ nghĩ gì đi chứ!" - Cô gái ngốc nghếch ấy, tôi biết, em đã dùng toàn bộ sức mạnh để hét lên một câu như thế.

Nhưng em biết không, tôi không đủ thông minh để suy luận được người con gái mà mình thương mến có thương mến mình hay không. Nếu suy luận được tôi cũng đã chẳng lo được, lo mất, chẳng bồi hồi thấp thỏm trong lòng từng ngày từng ngày như vậy. Tôi cũng chẳng đủ mạnh mẽ như em tưởng. Nhìn thấy nước mắt của em, tôi vốn dĩ chẳng suy nghĩ được gì rồi. Thế nên, xin em hãy quên đi tất cả những vụng về ngốc nghếch, những xa cách, những hoài nghi. Em chỉ cần nhớ tới, có một chàng trai thực sự thích em, cậu ta tên là Shinichi, như vậy là được rồi.

Cô ấy rất yếu đuối.

1. Ran sợ ma. Cô ấy rất sợ ma. Vào ban đêm, chỉ một bóng cây, một âm thanh lạ cũng đủ khiến cô ấy mất ngủ. Những lúc như vậy, Ran lại nằm sát lại bên tôi, khẽ gọi:

"Shin... Shinichi này..."

"Ừm?"

"Em lạnh." - Giọng cô ấy nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu. Tôi khẽ cười, không vạch trần lời nói dối vụng về của cô ấy, mở rộng vòng tay ra:

"Anh cũng lạnh nãy giờ. Hay mình ôm nhau ngủ cho đỡ lạnh nhỉ?"

Tuy trời tối, nhưng tôi thề đã nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của một ai đó khi cô ấy sà vào lòng tôi.

2. Thực ra cô ấy yếu đuối cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, bởi con người vốn dĩ cũng là một sinh vật yếu đuối.

Lúc nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh, tôi đã thầm nghĩ như thế.

Ran chính mắt nhìn thấy kẻ giết người, một cảnh sát vì cô ấy mà bị thương nghiêm trọng. Với Ran, đó là một đòn trí mạng, ngay cả khi viên đạn kia không ghim vào người cô ấy. Nằm viện suốt 10 ngày, cho đến khi hung phạm bị bắt, vị cảnh sát kia hoàn toàn hồi phục, Ran mới có thể xuất viện về nhà.

Buổi tối, tôi ôm cô ấy vào lòng, trầm trầm giọng:

"Ran này, em thấy cửa hàng đang rao bán dưới lầu nhà chúng ta như thế nào?"

Ran ngước mắt lên nhìn tôi tỏ ý không hiểu, rồi im lặng chờ tôi nói tiếp.

"Anh nghĩ muốn đổi sang kinh doanh vài thứ gì đó." - Với một vài người đàn ông, người phụ nữ cần phải yếu đuối, như vậy họ mới thể hiện được bản lĩnh, mới có thể bảo vệ, che chở cho người phụ nữ của mình. Với một vài người đàn ông, sự nghiệp của họ phải đặt lên trên hết, trên cả gia đình, trên cả người phụ nữ của họ. Có một thời tôi từng mải miết đuổi theo những vụ án bỏ mặc sau lưng nỗi nhớ, nước mắt và sự lo lắng của Ran. Nhưng khi đã là chồng cô ấy, tôi thực không muốn đánh cuộc sự an nguy của cô ấy trong trò chơi may rủi của số phận.

Cánh tay đang vòng qua hông tôi của Ran bỗng siết chặt hơn, khuôn mặt hơi lạnh áp vào lồng ngực tôi, thật lâu không nói lời nào. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ran, đồng dạng cũng lâm vào trầm mặc.

"Em không sao." - Một lát sau, Ran nói. Thấy tôi muốn nói gì đó, cô ấy lấy tay che miệng tôi lại:

"Thật, không sao. Shinichi, sẽ có một ngày tất cả kẻ xấu đều sẽ bị những người như anh đem ra ánh sáng, sẽ bị pháp luật trừng trị, như vậy em còn sợ gì nữa?"

Cái vuốt tóc nhẹ nhàng nhanh chóng chuyển thành cái ôm thật chặt. Cô gái của tôi, em thật yếu đuối, sao có thể dễ dàng mềm lòng với tôi như vậy được?
Nhưng cũng là người con gái mạnh mẽ nhất trên đời.

1. Ran biết võ, có thể nói cô ấy là một cao thủ Karate. Một lần tôi hẹn cô ấy cùng đi chơi xa. Ngay lúc tàu sắp tới trạm thì một cậu bé bị xô xuống đường ray.

Tất cả chỉ biết chìm vào trong sợ hãi, có vài người bắt đầu nhẩm trong miệng một đoạn kinh thánh.

Lúc ấy, một bóng dáng nhanh như cắt lao tới, ôm lấy cậu bé thoát ra ngoài ngay trước mũi tàu. "Người hùng" ấy không phải chúa cứu thế, không phải superman hay bất cứ thế lực siêu nhiên nào, mà đó là em, cô gái bé nhỏ của tôi.

2. Đã có một khoảng thời gian tôi không thể ở bên cạnh Ran. Trước đó, chúng tôi vẫn chưa một lần nói lời yêu nhau. Thậm chí đôi lúc tôi vẫn không rõ tôi đối với cô ấy là thích hay nhiều hơn thế nữa.

Thế nhưng cô gái nhỏ bé ấy chẳng nói tiếng nào, cứ như vậy chờ tôi đủ 5 năm. Và nếu như tôi còn chưa trở lại, tôi vẫn tin rằng cô ấy sẽ tiếp tục chờ. Không phải vì tôi quá tự tin vào bản thân, mà bởi vì, nếu người biến mất là cô ấy, tôi cũng tình nguyện chờ như vậy, cả đời.

Đôi lúc tôi thấy chuyện tình cảm thật khó lí giải. Không nói yêu thương, không lời hẹn ước, nhưng cả hai chúng tôi đều tin rằng, nếu bỏ qua người này rồi, thì cả quãng đời về sau, bản thân sẽ không thể tìm được một người khác đem lại cho mình cảm giác con tim điên cuồng loạn nhịp mỗi khi tới gần nữa. Không bao giờ nữa.
P/s:Đây là au coppy trên mạng về nha để Mina có thể đọc ^^ k cần tra mạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro