'Anh'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh xuân là một khoảng thời gian đầy đủ màu sắc, gói trọn mơ mộng. Đây có lẽ là tất cả những gì người ta nói về thanh xuân. Còn tôi, thanh xuân của tôi chẳng đẹp đẽ như vậy, cũng chẳng đầy đủ màu sắc được như thế, vì thanh xuân của tôi, gói gọn trong một chữ: “Anh”.

Anh xuất hiện vào năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất của tôi, năm tôi 17 tuổi - cái tuổi đẹp nhất, mơ mộng nhất. Khi tôi vừa quen trường, thuộc lớp, bước qua cái sự bỡ ngỡ khi bước chân vào trường mới, trường cấp 3.

Anh là đàn anh của tôi, lớn hơn tôi một khóa. Anh cao ráo, anh đẹp trai, anh học tốt, và anh chơi thể thao cũng rất tuyệt vời. Hôm ấy, khi tôi gặp anh, bầu trời đầy nắng, lướt qua anh, bắt gặp nụ cười của anh khi quả bóng trên tay anh rơi trúng vào rổ, nụ cười của anh khi ấy tươi lắm, đẹp nữa. Giữa ánh ban mai, từng giọt mồ hôi lấp lánh trên vầng trán anh, hứng trọn ánh mặt trời. Cái giọng nói ấm áp reo hò mừng chiến thắng của anh thế nào lại đi sâu vào tâm khảm tôi. Lướt qua anh, tôi bắt được hương bạc hà thơm ngát, cái mùi hương ấy vô tình lại tạo thành cho tôi một thói quen, ấy là mỗi lần bước vào chỗ đông người, chỉ cần cái mùi bạc hà kia thoảng qua, tôi đều đưa mắt khắp nơi tìm hình bóng anh. Rồi dần dần, chẳng cần hương thơm ấy, việc đầu tiên tôi làm khi đi vào nơi đông người, vẫn là nhìn ngó khắp nơi, xem thử có anh ở đó không...

Chuyện tình của tôi, tưởng chừng sẽ mãi là câu chuyện đơn phương, nhưng có lẽ, trên thế giới này thực sự có cái gọi là duyên phận. Anh, là bạn anh họ của tôi. Qua anh họ, tôi có cơ hội quen anh, biết anh, và, hiểu anh.

Học kỳ 1, anh kèm tôi ôn bài, nhưng, nếu như giáo viên là người tôi thương, tâm thần tôi, sao có thể tập trung? Lúc anh ôn bài cho tôi, tôi thất thần vì ngắm anh. Cái dáng vẻ tập trung chỉ dạy của anh thật sự rất đẹp, khuôn mặt anh chẳng còn treo lên nụ cười, bờ môi mỏng mím chặt, mắt anh thật sự rất đẹp, nó sáng lắm, cũng rất nhanh nhạy, hàng lông mày rậm lúc chau lại, lúc giãn ra, thật sự, tôi bị dáng vẻ trưởng thành này của anh hút hồn lúc nào cũng chẳng hay... Có lẽ, tôi thích anh thực sự rồi, chứ không phải là sự nông nổi bồng bột của tuổi trẻ nữa. Cười ngốc cả buổi, cuối cùng nhận lại vài cái cốc trán của anh. Anh nói, “Cô nhóc, em thương ai rồi?”. Tôi cười, “Thương anh” - nhưng lời kia, tôi giấu trong lòng, mãi chẳng dám nói. Nhìn anh, tôi híp mắt, nửa đùa nửa thật “Thương một gã ngốc’’.

Anh giảng bài, tôi ngắm anh, cứ vậy, lặp đi lặp lại, chẳng có gì đáng nhớ cả, mãi đến một hôm, xe anh bị hỏng, trùng hợp, bố mẹ tôi cũng vắng nhà, tôi liền giữ anh ở lại. Giữ anh được ở lại rồi, tôi mới nhớ, tôi không biết nấu ăn... Nhà lại chỉ còn mì gói, nhưng mà...để anh biết tôi không biết nấu ăn thì mất mặt cỡ nào chứ? Vậy là, tôi lôi điện thoại, lên mạng tìm cách nấu vài món đơn giản rồi kéo anh đi siêu thị, chọn tới chọn lui một hồi, cuối cùng cũng mua đủ nguyên liệu, túi lớn túi nhỏ mang về nhà, tôi đẩy anh lên phòng khách, đương nhiên, tôi chẳng tình nguyện tẹo nào, tôi cũng muốn nấu ăn cùng anh lắm chứ, giống như trong phim ấy... Nhưng để anh xuống bếp, rồi lỡ...anh biết tôi không biết nấu ăn thì sao? Vừa nghĩ, vừa lôi thịt ra thái, thế nào lại thái trúng tay... Tôi “Á” lên một tiếng, anh hớt hải chạy trên nhà xuống, nhìn tôi thái trúng tay, anh lắc đầu, chạy đi tìm miếng băng dán cá nhân, dán cho tôi xong anh mới cốc trán tôi phun ra hai chữ “Em ngốc”. Hai chữ của anh thế nào lại gợi lên nỗi tủi thân của tôi, tôi bật khóc, tôi ngốc? Có ngốc, cũng là vì anh mà ngốc thôi. Anh còn trách tôi nữa?

- Rõ ràng không biết nấu ăn còn đòi vào bếp, em nói xem, sao em ngốc vậy hả? Aiyo aiyo...còn khóc nữa ư?

Tôi im lặng, tiếp tục nức nở. An ủi tôi một câu, anh mất miếng thịt hay mất một đồng xu?

- Nín đi.

Giọng anh từ lúc nào trầm xuống, dịu dàng xoa đầu tôi, anh móc trong túi ra một cây kẹo mút, sau khi khi bóc vỏ xong, anh chìa ra trước mặt tôi. Tôi nhìn anh ấm ức, cầm lấy cây kẹo, tôi vội xoay lên nhà thì sau lưng vọng lại giọng anh nói:

- Này, còn điện thoại nữa này, giấu cho kỹ rồi quên luôn ư?

Tôi xoay người lại, nhìn chiếc điện thoại trên tay anh còn đang hiển thị trang dạy nấu ăn, mặt tôi đỏ ửng, vội vàng giật lấy điện thoại từ tay anh:

- Ai cho anh nhìn điện thoại em? Vô duyên!

Vừa nói, tôi vừa chạy biến, anh thì ngơ ngác đằng sau:

- Ơ hay! Cái đứa này...!

Ngồi trên phòng, tôi vùi đầu vào chăn che đi khuôn mặt cà chua chín, tôi...mất hết mặt mũi rồi! Haizzz...

Ngồi một lúc, nhưng đến lúc xem đồng hồ lại đã là 11h trưa, thảo nào cái bụng kêu nãy giờ. Ấy...Khoan, hình như tôi ngửi thấy mùi thức ăn? Chết! Tôi đói quá nên sinh ảo tưởng rồi? Không! Thật mà, tôi thử lại rồi, vẫn là mùi hương ấy...thơm quá! Chẳng có nhẽ, lão kia lại đi mua đồ ăn về? Ừ, có lý! Nhưng mà...Tôi còn mặt mũi nào ra ăn cơm chứ? Ngại chết đi được. Nhưng mà, cái bụng...! Aizz rốt cuộc là ra hay không ra đây? Hại não quá ! Aizzz điên mất!!!!

Đang đắn đo thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng giọng nói quen thuộc:

- An, ra ăn cơm này.

- Oh.

Tôi đáp lại họn lỏn rồi nhích từng xíu một, cái bụng của tôi, sắp không chịu nổi rồi, quyết tâm nghe lời crush vậy...

Xuống nhà, tôi thấy anh đã sắp sẵn bát đũa, trên bàn ba món chính, hai món phụ, sắp xếp ngay ngắn, màu sắc cũng rất bắt mắt nha ~ Nhìn thấy mấy món kia, cái chữ “ngại” trong tôi cũng bay mất hút...

- Thiên! Anh mua cơm ở đâu ngon thế? Chỉ em đi!

Anh vừa cầm lên đôi đũa, nghe lời tôi nói liền buông xuống, cốc trán tôi:

- Ai nói em anh đi mua? Hả? Tính phủ định công sức của anh à?

Tôi trợn mắt lườm anh, rồi lại dời sự chú ý lên bàn ăn, chăm chú ăn. Bày tỏ ý kiến, không tin! Hmm... Mãi sau này, khi ăn khắp quán lớn quán nhỏ trong thành phố, vẫn chẳng thể kiếm tìm ra mùi vị khi xưa, tôi mới hiểu ra rằng, bữa cơm ấy, thực sự là anh nấu. Tiếc rằng, tôi chẳng thể chứng kiến dáng vẻ trong bếp của anh, bây giờ, cũng chẳng còn cơ hội ấy nữa...

Ăn xong, tôi tranh rửa bát đũa, anh liền dọn mâm cơm, bưng ra bồn rửa, giữa đường...

- Thiên! Từ từ...

- Sao đấy?

- Bình tĩnh nhé! Anh phải thật bình tĩnh!

- Anh chỉ bê mâm cơm thôi mà? Có gì nói nhanh!

- Dưới chân anh có...Gián!

- Không sao... Để anh... Á!GIÁN!!???

*Choang choang...Xoảng...

Và rồi, sau tiếng hét thất thanh, bát đĩa trên tay anh rớt xuống, vỡ tan tành, anh vội vàng kéo tay, ôm tôi, đầu anh còn vùi vào cổ tôi, cái hương bạc hà thơm ngát của anh ập đến làm tôi ngớ người. Một hồi, mới kịp phản ứng, tôi đẩy anh, ôm bụng, lăn ra cười che đi vẻ xấu hổ:

- Thiên. Anh sợ gián?

Nghe tôi nói, anh đen mặt, xoay người lên phòng khách:

- Ờ, thì sao?

Vừa dọn, tôi vừa cười ngặt nghẽo, aiya....Thì ra anh lại sợ gián. Thật thú vị mà! Dáng vẻ kia của anh, đáng yêu chết đi được, haha.

[...]

Cách hôm ấy mấy hôm, ngày kiểm tra kỳ 1 cuối cùng cũng tới. Bước vào phòng thi, đầu óc tôi quay cuồng, lý do? Ngày trầm mê ngắm anh, tối đương nhiên phải thức khuya ôn bài, mấy hôm nay lại bỏ bữa. Nhận tờ đề, cầm cây viết, trước mặt tôi liền sa sầm. Gục xuống bàn, tôi ngất đi lúc nào chẳng biết. Kết quả, kỳ kiểm tra ấy, tôi làm bài một mình. Có lẽ, áp lực tâm lý quá lớn, vì tôi là đứa con duy nhất trong nhà, mọi kỳ vọng bố mẹ đều đặt lên người tôi, giờ tôi lại một mình làm bài, cô giám thị cũng nhìn chằm chằm vào tôi. Bài thi ấy của tôi, làm thực sự chưa tốt. Học kỳ ấy, tôi tụt hạng, từ vị trí số 2, tôi tụt xuống thứ 5. Nhận tờ kết quả, lại nhìn cả sân trường, vui vẻ cũng có, cau có cũng đủ, nhưng ai nấy đều có bạn, chẳng ai như tôi, lủi thủi một mình. Đang đi, bỗng đâu vai tôi bị vỗ bụp một cái, tôi cau có quay ra, tính nhìn xem đứa nào không có mắt như vậy thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt nham nhở của anh.

- Sao lại ỉu xìu thế kia?

- ...

- Thôi, đi, anh đưa đi chơi nhé?

Tôi thật sự chẳng còn tâm trạng nào theo anh, nhưng nhìn đôi mắt mong chờ của anh, tôi lại chẳng nỡ từ chối. Thế là anh kéo tôi vào khu vui chơi của thành phố. Khung cảnh ảnh hưởng tâm trạng, vậy nên, sau một vòng lượn quanh khu giải trí, nỗi buồn của tôi vơi dần. Nhìn anh nhập vào từng trò chơi, tôi cười, hóa ra anh cũng có lúc trẻ con như vậy. Anh chơi trò phi tiêu, phi 5 cái, trúng cả 5. Nhìn xuất quà là con gấu to bự của anh, lại nhìn anh:

- Thiên, cho em con gấu kia đi!

- Muốn nó?

- Đúng rồi.

- Nhưng bữa nay sinh nhật người anh thương. Anh phải dùng nó để tỏ tình! Không cho em được.

- Tỏ...tình?

- Ừ.

Một chữ ừ của anh mà lòng tôi thắt lại. Cái tâm trạng chó cắn mới được vực dậy của tôi liền trùng xuống, tôi cúi gằm mặt bước đi.

- Vậy thôi. Muộn rồi. Em về đây.

Hôm ấy, vừa về đến phòng tôi liền khóa trái cửa, ôm mặt khóc nức nở. Tâm trạng bất ổn, lại nhận được điện thoại của ba mẹ, cứ ngỡ được an ủi, nào ngờ thứ nhận được lại là lời trách móc... Họ trách tôi không học tập tốt, họ trách tôi chỉ mải chơi bời...họ trách tôi như vậy nhưng đã bao giờ họ đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ chưa? Đã bao giờ họ quan tâm tôi, hỏi tôi vì sao lại vậy chưa? Đã bao giờ...họ hiểu tôi? Không! Chẳng bao giờ! Thật ra...học sút đi không phải không tốt, ít nhất, khi tôi học sút mới có thể nghe giọng họ, còn hơn những khi tôi học tốt, rồi đổi lại là sấp quà đặt trên bàn với căn nhà vắng lặng...

Tối hôm ấy, thật chẳng ngờ được, tôi lại nhận được tin nhắn của anh:

- An, xuống mở cửa cho anh.

Nhận tin anh, tôi chỉ đọc mà chẳng rep, kiên quyết không xuống mở cửa. Anh có người anh thương, còn tìm tôi làm gì? Tôi cũng không hứng thú với hai chữ tiểu tam. Vậy là, tôi trùm chăn nằm ngủ. Nhưng trằn trọc, lăn lóc mãi mà vẫn chẳng thể nào chợp mắt. Trời lại mưa, là cơn mưa rào, cứ lộp bộp, lộp bộp mãi khiến tôi chẳng tài nào chợp mắt. Ngồi dậy, nhìn ra ngoài lan can, có lẽ, anh về rồi. Cầm điện thoại lên xem, vừa thoát khỏi chế độ máy bay, gần trăm cái tin nhắn khiến máy tôi lag luôn, đến khi mở ra được thì mới biết là anh nhắn, tôi vội hất chăn, chạy ra lan can. Trong mưa, bóng dáng thân thuộc vẫn đứng đấy, tay cầm bó hoa, tay lại cầm con gấu hồi chiều... Tôi bật khóc, vội chạy xuống mở cửa cho anh, xong lại yên lặng nhìn anh, chẳng biết nói gì thì một bó hoa hồng chìa ra trước mặt tôi:

- An...Sinh nhật vui vẻ!

- Ơ...

- Ơ a gì? Đừng nói, sinh nhật em em cũng không nhớ nhé?

Hôm nay...hôm nay...hình như là ngày sinh nhật của tôi thật. Nhưng cái ngày này, đã chẳng còn được ai nhớ đến từ lâu rồi. Tôi lại khóc, nhào vào ôm anh, bao tủi thân, bao uất ức từ chiều lại như ngọn sóng thủy triều ùa về trong tôi. Tôi đấm vào lưng anh, anh lại vuốt nhẹ tóc tôi, dịu dàng nói:

- An, anh thương em. Ngoan, đừng khóc. Anh xót...

Vậy là, hôm ấy, dưới cơn mưa, hai con người đều ướt, nhưng hai con tim lại ấm áp lạ thường...

Nhưng rồi, khi cuối học kỳ 2, tôi bận ôn thi học kỳ, anh bận thi cuối cấp, bận ôn đại học, thời gian gặp nhau, thời gian nhắn tin của chúng tôi dần eo hẹp, nhưng sự quan tâm mà chúng tộ dành cho đối phương đều không đổi. Cho đến một hôm, mẹ anh gặp tôi. Không phải cầu xin sướt mướt, cũng không phải uy hiếp, mẹ anh chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “An, cô biết cháu với Thiên là thật lòng, nhưng Thiên phải đi du học, tương lai của nó, nằm cả trong tay cháu”, xong liền quay người rời đi. Tôi suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, tôi sẽ ở bên anh? Hay để anh đi? Để anh đến với ước mơ của anh, sự nghiệp của anh thì tốt hơn? Anh từng nói, anh...muốn làm bác sĩ giỏi, anh muốn chữa bệnh cho thật nhiều người! Ừ...anh luôn lương thiện như vậy, luôn nghĩ cho mọi người, vậy tôi, rốt cuộc có tư cách gì để ngăn anh ở lại? Nắm chắc bàn tay, tôi cắn răng quyết định hẹn anh ra một quán cà phê.

- Thiên, em có chuyện muốn nói.

- Sao thế? Sao hôm nay nhìn em ỉu xìu thế kia? Phục vụ, cho một ly kem kiwi.

Nói xong mới sực nhớ, quay sang cô:

- À, tí nữa mới có kem, An, ăn kẹo trước đi, đừng ỉu xìu vậy nữa. Có gì nói anh nghe! Đừng giữ một mình vậy chứ?

- Không cần, Thiên, mình chia tay đi!

Vừa nói, tôi vừa gặt phăng cái kẹo trong tay anh, còn anh thì nhìn tôi nhíu mày:

- An, đùa như vậy không vui chút nào!

- Anh phải đi du học!

- Anh không đi, anh ở đây với em.

Vừa nói, anh vừa kéo tôi vào lòng, tôi vừa khóc vừa gỡ tay anh ra.

- Nhưng em hết thương anh rồi! Buông tay đi! Buông tha em đi!

Gỡ tay anh, tôi bước vội ra cửa quán, vẫy xe rời đi. Bỏ lại anh đứng thẫn thờ trong quán. Ngồi trên xe, qua ô cửa kính, hình bóng anh cũng khuất dần...

- Thiên! Xin lỗi anh, đoạn đường phía trước anh phải tự mình bước tiếp. Xin lỗi, em phải sống cuộc sống của em... Xin lỗi, em không thể bước theo phía sau anh được nữa. Xin lỗi, em xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro