MÙA HÈ KHÔNG CÓ NẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Kay Taylor
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về Kay Taylor cũng như Kal.
Pairing: DracoxRon
Rating: T
Genre: Angst, Romance, Yaoi
Warning:
Summary: Cuộc chiến thật sự của Ron và Draco không bắt đầu cùng cuộc chiến khốc liệt của loài người, nó bắt đầu sau đó, chậm chạp, nặng nề, u ám và tưởng như dai dẳng mãi. Giống như những cơn mưa xám xịt trong một mù hạ không có nắng... Một cuộc chiến lặng thầm và không phân định thắng thua. Một cuộc chiến chỉ được quyết định bởi sự lựa chọn của kẻ trong cuộc.

~*~

Mùa hè không có nắng

Written by: Kay Taylor
Translated by: Kal Kally

~*~

Đó là một mùa hè sau khi Voldemort thất bại, và Draco Malfoy đã chứng kiến ba thế hệ gia đình mình được đưa xuống đất. Chính tay cậu đã chọn quan tài. Một quan tài to gỗ cây gụ để đưa ông cậu xuống mồ. Hai quan tài đôi cho mẹ và cha cậu, những cánh thiên thần bằng cẩm thạch sẽ bảo vệ giấc ngủ của họ vĩnh viễn. Một quan tài nhỏ khảm gỗ hồng sắc sẽ ru em gái cậu dưới đất sâu.

Và câm lặng, cậu căm ghét tất cả bọn họ, trong khi rải đất lên trên những cỗ quan tài.

Nỗi đau trong tim cậu đang dịu đi khiến chính cậu cũng cảm thấy lạ lùng. Chẳng còn gì ở lại với cậu nữa. Cậu không còn là Malfoy, bởi vì cái tên của gia đình đã bị làm ô nhục và những ô cửa sổ rộng của biệt thự chỉ trông giống như những cái vảy của một vết thương đã cũ. Giờ đã bị đóng chặt với những dây xích lớn. Luật sư của gia đình đã giải thích với cậu điều đó - tài sản thừa kế chẳng có gì hết ngòai một căn hộ xuống cấp nhìn ra quảng trường ở Rome và một mớ những cổ vật mà cả những kẻ buôn bán chợ đen tấm thường nhất của hẻm Knockturn cũng không dám chạm vào. Và cậu cũng không còn là Draco, không phải con người mà cậu đã cố công xây dựng. Bởi vì quyền lực của gia đình đã sụp đổ, những Slytherins khác không còn quỵ lụy dưới chân cậu, và giáo sư Snape cũng sẽ không kéo dài cái màn kịch "học trò cưng" lâu nữa. Ông ta là đã trở thành một anh hùng của cuộc chiến, còn Draco chỉ là một trong những đứa trẻ kinh tởm mà bố mẹ chúng đã tìm cách tiêu diệt hơn nửa nhân loại.

Những người còn để ý đến cậu, thật khôi hài thay, lại là những người cậu ghét nhất. Harry đã chứng kiến cái chết của bố cậu và dường như điều này làm cậu ta nghĩ cậu ta cần chia sẻ nỗi đau với Draco. Hermione đã được yêu cầu, có lẽ không bởi ai khác hơn ngoài giáo sư McGonagall, để giúp cậu quay lại việc học hành. Một sự sắp xếp khiến cả hai người đều muốn phát khùng lên vì giận dữ.

Bởi điều ấy cũng có nghĩa là những đêm dài trong thư viện phải nghe cái giọng không thể chịu đựng nổi của Granger giải thích đi giải thích lại những sự kiện chủ chốt đã dẫn tới cao trào của cuộc chiến Grindewald. Và Draco chỉ muốn túm lấy cái khăn kinh tởm của cô ta mà hét lên, thế còn cuộc chiến CỦA CHÚNG TA thì sao, còn cuộc chiến NÀY thì sao? Cái cuộc chiến đã khiến hơn một nửa học sinh của trường trở thành những đứa trẻ mồ côi. Cái cuộc chiến đã để lại cho Draco không gì cả ngoài tài xoay xở của bản thân mình, tất cả mọi thứ khác đều biến mất với những gì mà phù thủy toàn nước Anh đã chứng kiến mùa xuân năm đó: Lucious Malfoy dấn sâu vào cuộc chiến như là cánh tay phải của Voldemort, với dấu ấn của Tử thần thực tử trên tay. Và khi Gringer vẫn đang tập trung vào việc tính các vector Arithmancy thì ý nghĩ của Draco là những cột số dài, thêm thuế, trừ đi những tổn thất của chiến tranh, chia ra và cộng lại, kết quả bao giờ cũng là con số không.

Cậu còn nghèo hơn cả gia đình Weasleys.

Ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu Draco mỗi khi cậu thấy đứa con trai trẻ nhất của gia đình ấy, mới gần đây thôi bàn tay ấy cũng đã nhuốm mùi đất mộ. Ron giống như một cái bóng trong thư viện, ngồi chỉ ngay ngoài tầm với của ánh sáng những ngọn đuốc. Ánh sáng chiếu lướt qua những chỏm tóc lúc này không còn đỏ rực rỡ nữa mà là một màu đỏ sậm, giống như ướt đẫm máu. Những người anh trai của Ron đã tham gia vào cuộc chiến và chỉ hai anh em sinh đôi là còn quay lại. Và Draco muốn lắc cậu ta thật mạnh, bắt cậu ta phải NÓI gì đó, bất cứ điều gì, dù là quay lại cái cách họ nhục mạ nhau trước đây.

"Đang nhìn tôi à, Malfoy?"

"Không, Weasel, tôi đang nhìn bức tường phía sau." Thật là một câu hỏi ngu ngốc.

Nhưng chưa một ai nghe thấy giọng Ron đã từ rất lâu rồi.

~*~

Mùa hè không làm biến mất những cơn mưa, và bầu trời Hogwarts bị nhấn chìm trong chúng. Những đám mây xám xanh lao qua bầu trời đang tối dần như những thuyền buồn trước cơn bão. Draco thở ra nhẹ, nhìn hơi thở như khói bị cuốn vào trong gió bay đi. Cậu đang ngồi ở nơi mình yêu thích nhất, trên đỉnh tháp Slytherin, nơi những cầu thang xoắn đột ngột dừng lại trước một cánh cửa trên trần, không có thang cũng chẳng có biển báo. Không ai biết có gì trên đó, nhưng Draco đã chọn bệ cửa sổ ở tầng cao nhất ấy làm chỗ ngồi của riêng mình. Từ đây có thể nhìn ra cả Rừng cấm, một đám cây tối đen ở phía chân trời. Cậu nhớ đã từng có nhân mã ở đó. Trước cuộc chiến.

Một đợt gió lạnh cuốn theo những hạt mưa bay qua ô cửa đang mở, hắt lên áo choàng của cậu và làm ướt đống thư trên bậu cửa. Nhiều luật sư hơn, nhiều lời dối trá hơn. Cha cậu đã lôi theo mình cả đám kẻ nịnh bợ nhưng không ai trong số họ có thể nói cho Draco biết sự giàu có đáng giá hàng triệu Galleon đã đi đâu. Giáo sư Snape khuyên cậu nên ra nước ngoài để tận dụng tất cả những gì còn sót lại trước khi phiên tòa bắt đầu, phiên tòa xét xử tội phạm chiến tranh rồi sẽ đóng cái đinh cuối cùng lên tất cả những cỗ quan tài của gia tộc Malfoys. Và rồi Draco nghĩ về Rome, có lẽ ở đó sẽ ấm áp hơn. Nơi mà cậu có thể ngồi dưới mái hiên, uống cà phê đen đặc, nhìn người qua lại và đợi tìm một cách nào đó để có thể hòa nhập lại với cộng đồng. Có lẽ cậu sẽ nhuộm tóc mình một mầu đen tuyền không còn giống chút nào với mầu tóc nhạt đặc trưng của một Malfoy nữa. Có lẽ như vậy sẽ đủ để tự cải trang mình.

"Tôi rất tiếc vì chuyện gia đình cậu."

Draco đã nghĩ sẽ lại thấy Potter, kẻ khó chịu nhất trong những kẻ khó chịu, mang cái vẻ động lòng trắc ẩn của một anh hùng trong cuộc chiến. Nhưng cậu lại thấy Ron Weasley đứng vài bước cách cậu, trông vẫn kỳ cục như thường lệ trong cái áo len lụng thụng và quần áo cũ của các anh. Draco tự hỏi liệu khi nào thì CHÍNH CẬU cũng sẽ trông nghèo rớt mùng tơi như vậy.

"Ra là cậu cũng CÓ THỂ nói đấy." Draco nói, dập thuốc mình đang hút vào bệ tường đá rồi vứt ra ngoài cơn bão.

Ron chỉ nhún vai. "Dĩ nhiên, tôi có thể." Giọng cậu nghe khàn khàn như vừa bị viêm họng. "Tôi chỉ không muốn thôi."

"Cuộc chiến đã kết thúc ba tháng rồi, mà cậu chỉ đơn giản là không MUỐN sao?"

Ron lại nhún vai và dựa vào tường, hơi run lên khi da chạm vào mặt đá lạnh. "Chẳng có gì để nói cả." Cậu chỉ nói.

"Đúng là một triết gia bẩm sinh." Draco chế nhạo, cuối cùng cũng quay lại, sự đối địch ngày xưa thoáng hiện về như một cái bóng. Cậu nhìn thứ quần áo xoàng xĩnh Ron đang mặc và khoanh tay lại. "Và rõ ràng cậu cũng đã quen với mấy cái lối sống khốn khổ của một triết gia."

Ron nhướn mày. "Cậu cũng thế thôi." Cậu với tay tới đống thư trên bậu cửa và Draco cũng không ngăn lại. "Hermione nghĩ rằng cậu đang lo lắng sẽ trượt kỳ thi, nhưng cậu thật sự chẳng có gì cả, đúng không?" Những mảnh giấy da lạo xạo trong tay Ron, và Draco thoáng thấy ánh mắt Ron rất tập trung khi lướt qua những dòng chữ trên các tựa đề.

"Không." Draco trả lời. "Chẳng có gì hết."

"Tôi cũng thấy thế." Giọng Ron đang quay lại bình thường, âm điệu hơi cao lên, tạo cho Draco một cảm giác rất bực mình rằng cậu đang cười, dù trông vẫn hòan toàn nghiêm chỉnh.

"Và cậu nghĩ nó buồn cười lắm phải không?" Draco nghiến răng nói.

Nhưng hoàn toàn ngạc nhiên với cậu, Ron chỉ lắc đầu.

"Không. Tôi không nghĩ nó buồn cười. Tôi nghĩ điều đó thật đáng buồn." Cậu do dự, nhìn xuống và di di chân trên sàn. "Tôi rất tiếc vì chuyện đã xảy ra cho gia đình cậu. Tôi - thật khó nghĩ về cậu mà không nghĩ về gia đình cậu."

Draco nhìn cậu rất lâu, khiến cậu suýt đỏ mặt. "Tôi không còn là gia đình của tôi nữa. Họ chết cả rồi. Nhớ chứ?"

"Tôi biết."

Cái sắc thái mà cậu nghĩ cậu đã cảm thấy chỉ là do Ron lâu ngày mới nói lại và giọng chưa trở lại hẳn bình thường. Draco siết chặt tay, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cậu thở dài và đổi tư thế, ngồi khoanh chân trên bệ cửa sổ.

"Weasley. Tôi cũng rất tiếc vì chuyện ra đình cậu."

Ron ngước lên. "Thật không?"

Draco cáu kỉnh. "THẬT. Trời ạ! Bộ không còn ai tin bất cứ điều gì tôi nói nữa sao?"

Ron chỉ cười. "Không." Cậu trao lại những lá thư cho Draco, tay hơi run, như cái ngày mà danh sách tử trận đầu tiên được đọc, giọng Dumbledore trang nghiêm vang lên trong Sảnh chính. "Nhưng dù sao cũng cảm ơn." Cậu dừng lại như để tìm thêm lời nhưng rồi quay đi.

"Weasley," Draco gọi, nhảy xuống khỏi bệ cửa. Ron quay lại trên cầu thang xuống, ánh sáng nhờ nhờ khiến da cậu càng trắng bệch ra hơn thường lệ, trông gần như là một bóng ma.

"Sao?"

Draco chỉ nhún vai. "Cậu lại nói rồi. Thế thôi." Cậu dừng lại một chúng, và nhìn Ron dò hỏi. "Tại sao lại là nói với tôi?"

Ron lại nhún vai lần nữa, một nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt. "Bởi vì cậu ở đó." Cậu nói rồi biến mất xuống dưới cầu thang hẹp.

~*~

Lại một ngày mưa nữa. Những ống nước từ thời trung cổ của lâu đài vật lộn cố theo kịp với nước mưa như một cơn lũ; xối xuống mái nhà, quật vào cửa kính, rò rỉ vào hành lang vào gây ra những vũng nước ở những nơi ít ngờ tới nhất. Những tiếng tí tách trong lớp Độc dược là tồi tệ nhất, Ron tự nhủ. Cả một giờ trong lớp học mà cậu vẫn chẳng hiểu nó đến từ chỗ nào. Hermione cứ chọc vào sườn cậu, cố tìm cách bắt cậu phải tập trung khi giáo sư Snape giảng giải về Liều thuốc Hơi thở vay mượn. Nhưng sẽ không có một liều thuốc nào có thể khiển Bill và Charlie tiếp tục thở, không có thứ dược liệu nào có thể khiến không khí lại tràn vào phổi của Percy ở dưới đất sâu. Cậu xé cỏ thuốc bằng những ngón tay hơi run và nhìn bọn Slytherins thì thầm những lời ác ý về Draco, ném mắt bọ cách cứng vào cái vạc của mình và cười thầm.

Cậu đã trượt bài kiểm tra gần đây nhất của lớp Độc dược. Và như cậu đã nghĩ, một điểm năm trên hai mươi lớn đỏ chót, lại còn được Snape hạ cố viết bên cạnh. "Cố hơn nữa. Weasley." Nó khiến tim cậu muốn thắt lại vì bực bội, bởi vì cậu thực sự ĐÃ cố hơn, cậu thực sự đã làm như vậy, thậm chí đã nói chuyện lại nữa. Và nếu mọi cười cứ để yên cho cậu MỘT MÌNH thì có lẽ cậu sẽ có nhặt những mảnh vỡ và bắt đầu lại, sẽ chăm sóc Ginny như cậu đã hứa.

Có lẽ thậm chí cả chơi một chút Quidditch nữa.

~*~

Phạt giam, với Draco Malfoy. Ron mừng vì người kia không nói gì, bởi sự im lặng thoải mái một cách kỳ lạ, không phải vì chẳng có gì để nói. Không có một lời nhục mạ nhau nào, bởi nếu những gì Ron đã đọc trong thư là đúng thì Draco còn nghèo hơn cả những lúc khốn khó nhất của nhà Weasleys, và còn là một kẻ mồ côi ở tuổi mười bảy. Cậu ta cũng mất hết đám bạn bè Slytherins của mình và Snape đã phạt giam cậu ta, điều mà trước đây không bao giờ xảy ra. Trước cuộc chiến.

"Weasley?"

Ron ngước lên. Draco đã dừng lại, vảy thằn lằn sáng lên trên hai đĩa cân.

"Sao?"

"Ồ, ra cậu vẫn nói được." Draco quay lại việc mình đang làm, những ngón tay khéo léo vặn những góc của mảnh giấy lại thành túi. Ron nhìn cậu, đê ý thấy những vệt thâm quầng dưới mắt. Có lẽ ngủ trong ký túc xá nhà Slytherin cũng không còn dễ chịu mấy nữa. Ron quay lại đĩa cân của chính mình, bàng quan nhìn chúng trượt nhẹ sang một bên vì tay cậu run, khiến quả cân trượt đi.

"Draco?"

Cậu con trai kia ngẩng lên, giật mình làm một vài vảy rớt ra bàn - nguy cơ sẽ dẫn tới một sự trừng phạt nữa từ giáo sư Snape.

"Sao?"

"Đừng gọi tôi là Weasley."

Draco có vẻ ngạc nhiên. "Tại sao không?"

Ron cắn môi. "Vậy cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi gọi cậu là Malfoy?"

Mắt Draco tối sầm lại. "Ồ. Tôi hiểu rồi." Cậu dừng lại, cố phủi nhưng mẩu vảy lấp lánh khỏi bàn, nhưng chỉ làm chúng rơi xuống những kẽ trên bàn như những sợ chỉ bằng kim cương. "Nhưng gia đình cậu không phải là-"

"Tử thần thực tử?"

Draco gật đầu, má hơi ửng đỏ.

"Dù vậy, tôi phát ngẩy tới việc mọi người chỉ nhìn thấy gia đình tôi mà không nhìn thấy tôi." Ron nuốt nước bọt. "Tôi luôn luôn chỉ là một người nữa của nhà Weasley - Đã luôn là như vậy. Chỉ khác là giờ đây tôi là một Weasley không biết tới cuộc chiến. Không giống như Bill và Charlie và P-Percy đã -"

"Ron." Giọng Draco nghe bình thản. "Vậy tôi sẽ gọi cậu là Ron."

Và rồi một vài phút sau, giữa những tiếng nước sôi, lửa cháy và đũa ngoáy thuốc-

"Cả tôi cũng đã phát ngấy với việc chỉ là một người nữa của nhà Malfoy rồi."

~*~

Những tuần lễ cứ thế trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu của mặt trời mùa hạ. Draco và Ron cùng ngồi trên bệ cửa sổ trên đỉnh tháp Slytherin. Draco thảo một bức thư nữa cho những người bạn cũ của cha mình ở bộ, chân thành xin họ cho mình một vị trí, dù nhỏ thế nào ở Bộ Ngoại giao của thế giới phù thủy Italy. Ron đang kiểm tra lại bài tập của Ginny, thỉnh thoảng lại gạch đi một vài chỗ sai rõ rệt. Ron vẫn nhớ lần đầu tiên khi Draco leo lên đây và thấy cậu đã ngồi ở đó, chơi cờ một mình trên bàn cờ cũ mèm của gia đình và cãi nhau với một quân tướng ngoan cố. Khi ấy Draco đã cùng chơi với cậu, nhưng với phong cách khác của Ron, như thể cậu ta đã học thuộc lòng cuốn sách về những ván cờ nổi tiếng và đang sử dụng chúng lần lượt như một điệu nhảy thanh thoát tự dàn dựng lấy. Ron chơi cờ hoàn toàn dựa trên trực giác, tay vẫn không vững trên những quân cờ. Tay cậu vẫn run, và chứng này mất đi lâu hơn so với chuẩn đoán của Madam Pomfrey, bà thậm chí đã nói đến chuyện mời một chuyên gia từ bệnh viện St. Mungo.

"Nó chuyển âm điệu sai ở vần cuối cùng." Draco lặng lẽ nói, tay vô tình chạm vào tay Ron khi chỉ về phần cuối của cuộn giấy. Ron gật đầu và xóa nó đi, thay thế vào ký tự đúng.

"Cảm ơn."

Draco chỉ nhún vai và quay lại với lá thư, đập nhẹ bút lông vào cạnh lọ mực. Cậu cắn môi, ra chiều tập trung lắm.

"Sao rồi?" Ron hỏi, ghé mắt nhìn những dòng chữ viết rất đẹp qua vai Draco.

"Không khả quan. Tiếng Italy tôi vẫn tệ lắm, và tôi không biết liệu những người tôi viết cho có còn sống được đến một nửa không nữa." Cậu hơi dừng lại, một vẻ đăm chiêu trên khuôn mặt. "Hoặc họ đứng về PHÍA nào."

"Có liên quan à?

Draco nhìn cậu như thể cậu vừa từ trên trời rơi xuống. "Phải. W - Ron. DĨ NHIÊN là có liên quan. Liệu có ai trong phe THẮNG trận sẽ chấp nhận thuê tôi chứ? Không phải con kẻ thua cuộc thảm bại nhất trong cuộc chiến!"

Giọng Ron trầm đi. "Vậy cậu tìm kiếm sự giúp đỡ từ những Tử thần thực tử trước đây sao?"

"Nếu họ muốn thuê tôi."

"Tùy cậu." Ron gắt. "Tôi cứ nghĩ là cậu khá hơn cơ đấy! Cậu có được cơ hội để đặt tất cả lại phía sau, tất cả những gì cha cậu đã làm. Thế mà bây giờ cậu lại chạy quan van nài bọn thân tín trước đây của ông ta! Tôi nghĩ cậu muốn THAY ĐỔI kia đấy!"

"Thế thì cứ coi là không đi!" Draco cũng cao giọng. "Có lẽ cái kế hoạch ghê tởm định cải hóa tôi của bọn Gryffindor các người đã thất bại rồi!"

Ron là người bỏ đi trước. Tức giận chạy xuống cầu thang, cậu tự hỏi mình sao lại ngu ngốc tới mức đi quan tâm tới việc Draco sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp.

~*~

Nửa đêm, và Ron không thể ngủ. Dù mùa hè ấy mưa rất nhiều, đêm tới lại ấm áp một cách đáng ngạc nhiên. Và Harry, vẫn giữ lại thói quen cẩn trọng trong một năm trời phải chống lại những vụ ám sát và những thông điệp thù địch, ưa ngủ với cửa đóng cài then, khiến xung quan giường Ron không khí nóng và nặng trình trịch. Đã nhiều ngày rồi cậu không gặp Draco, và hầu hết những lúc thức đều dành cả cho việc tự thuyết phục mình rằng cậu chẳng mảy may quanh tâm.

Những nỗ lực hoàn toàn vô ích.

Khi cậu đã nằm đó đủ lâu để tự thừa nhận rằng trời nóng tới mức không thể thở, đủ lâu để nhận ra rằng cậu thực sự KHÔNG muốn ngủ, Ron rời giường, cảm thấy chăn sát vào da mình. Bởi vì nói theo một cách nào đó, những cơn ác mộng tồi tệ hơn nhiều việc thức trong đêm. Những cơn ác mộng tồi tệ và khủng khiếp mà cái chết của Charlie, Bill và Percy cứ lặp đi lặp lại trước mắt cậu, và cậu chỉ có thể đứng đó, không thể hét lên, không thể kêu cứu. Chỉ có thể đứng đó mà nhìn, nhỏ bé và vô dụng. Đứa con trai nhỏ nhất của nhà Weasley.

Cậu đi qua hành lang, thoải mái với cảm giác chân không trên nền đá lạnh. Cậu đã từng đi xuống bếp ăn khuya với Harry và Hermione hàng trăm lần trước đây và có nhắm mắt lại cậu cũng tìm được đường đến đó.

"Ồ, là cậu."

Draco nghe mệt mỏi với mái tóc vàng rối bù và một đôi mắt thiếu ngủ. Ngồi một mình ở bàn dài trong bếp lớn, với một cốc nước bí ngô và một quyển sách trước mặt, cậu trông nhỏ bé, giống như một gia tinh được giải phóng.

"Lại định tấn công những kế hoạch tìm cách sống sót sau cuộc chiến của tôi nữa à?"

Ron lắc đầu. "Thực ra tôi muốn ăn kem."

Draco cười khan và chỉ về phía phòng tối. "Vậy cứ tự nhiên."

Kem dâu, lạnh và ngọt lịm. Bê bát kem ra bàn, Ron do dự một lúc rồi kéo ghế ngồi ở phía đối diện với Draco. "Cậu đang đọc gì vậy?"

Draco nâng quyển sách lên và Ron có thể thấy tên sách viết bằng tiếng Italy: "Tiếng Italy trung cấp." Cậu đọc nhỏ tên cuốn sách.

Draco áp tay lên trán. "Tôi không có gia đình, không có tiền, không có kỹ năng nào đáng kể cả. Và giờ Ron Weasley còn nói tiếng Italy giỏi hơn tôi? Giờ thì tôi BIẾT tôi đang gặp ác mộng!"

Ron cười. "Tôi chỉ nói được chút ít thôi. Bill cố dạy bọn tôi sau khi quay về từ Pompeii. Tôi không nói được giỏi như Fred và George." Cậu nhìn vào quyển sách và cắn môi. "Thực ra, nếu cậu muốn tôi sẽ--"

"Dạy tôi?"

"Chỉ nếu cậu muốn thôi."

Draco thở dài. "Ron, tôi đâu ở vị thế có thể từ chối sự giúp đỡ, dù của bất kỳ ai?" Cậu gập sách lại, dụi mắt và hơi nhăn mặt. "Nói tới chuyện giúp đỡ, không phải Potter và Ginger nên ở đây sao? Bởi cậu sẽ không thể ăn hết nổi chỗ kem đó một mình đâu."

"Tôi-- ờ... Harry vẫn đang ngủ. Tôi đóan thế. Và Hermion... Cậu ấy cũng cần ngủ, cậu ấy quyết tâm vì kỳ thi tốt nghiệp lắm. Chẳng mấy khi cậu ấy ra khỏi thư viện."

Draco nhìn cậu dò hỏi. "Vậy hẳn họ không gặp ác mộng về cuộc chiến?"

Ron thở mạnh. "Không." Harry ngủ say như một đứa trẻ, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó với vẻ thỏa mãn, ít khi thức dậy trừ phi đó đã là mười phút trước bữa sáng. Ron cho rằng cậu ta chẳng nhớ được quá nhiều về cuộc chiến, bởi lời nguyền rủa cuối cùng hướng tới cậu ta đã khiến cậu ta bất tỉnh, trong một thời gian dài sau đó chỉ nói được tiếng Mermish, và phải dùng cử chỉ để giao tiếp với mọi người. Và Hermione, cho dù cô ấy đã ở Hogwarts trong suốt khoảng thời gian tồi tệ nhất của cuộc chiến, không người thân nào của cô ấy đã chết vì nó. Cuộc sống của Hermione đã quay trở lại với nhịp sống bình thường sau khi đã nắm chặt tay Ron trong lễ tang của Percy và để Ginny khóc trên vai mình hàng đêm trong suốt một tuần liền.

"Chủ yếu tôi thường gặp ác mộng mình là một thằng nhóc bưng trà trong bộ Phép thuật." Draco nói nhỏ.

Ron cố cười. "Tôi chắc họ không muốn cậu như thế --"

"Ồ, có đấy. Họ cười vào mặt tôi. Tôi sẽ làm bất cứ việc nào chỉ cần được trả công, dù tiền có ít tới mấy, thế mà họ thậm chí còn không nói cho tôi biết họ sẽ sắp đặt cho tôi làm công việc gì. Ngòai mấy lời 'có cơ hội thăng tiến'." Draco nhăn mặt. "Mà nếu theo tôi đoán thì cũng chẳng lên cao được quá cái chân phục vụ vặt đâu."

"Đầy hy vọng đấy." Ron cười. Cậu quay lại bát kem của mình. Nó mang vị của mùa hè ở nhà cậu trước cuộc chiến. Mẹ cậu làm kem ở trong bếp. Ở ngoài sân, mùi cỏ đã xén sực lên. Những mùa hè có mặt trời.

"Ron?"

"Mmm?"

"Tôi có thể không?"

Draco đã dùng phép tạo một cái thìa và chỉ vào bát kem."

"Ồ, dĩ nhiên." Ron nhìn xuống đống kem lớn của mình. "Đằng nào thì tôi cũng chẳng ăn hết được một mình."

Họ cùng ăn trong im lặng. Quyển sách học tiếng của Draco vẫn mở trước họ. Mắt Draco trông hơi thâm quầng, như thể cậu vừa khóc, hoặc không ngủ đủ. Ron biết không nên nhận xét điều này nhưng Draco trông thực sự già hơn tuổi.

"Draco?"

"Mmm?"

"Có khi nào cậu nhớ họ không?"

Draco thở dài. "Đôi lúc. Lúc đầu tôi nghĩ tôi ghét họ, đặc biệt là cha tôi. Bởi vì nếu không vì họ thì tôi đã không như thế này - không ở trong đống rắc rối này. Và phải, tôi ích kỷ. Tôi vẫn làm một Slytherin. Nhưng tôi KHÔNG muốn tìm một công việc quèn đâu đó ở nước ngòai để cái tên của gia đình có thể yên lành biến mất khỏi nước Anh. Tôi không muốn bị mất biệt thự, hoặc phải học thứ tiếng ngớ ngẩn này. Tôi muốn quay trở lại như trước."

"Mmm-hmm."

"Đúng vậy đấy, và giờ nói là tôi ích kỷ đi."

"Cậu thật ích kỷ."

"Cảm ơn. Tôi đoán cậu không hận gia đình mình. Mà cũng phải thôi. Các anh cậu đều là anh hùng."

"Cũng chẳng vì thế mà mọi chuyện dễ dàng hơn." Ron nhìn xuống bát.

Draco nắm lấy cánh tay mình. "Tôi biết. Nhưng - nhưng người ta không căm ghét cậu bất cứ nơi nào cậu tới. Và tôi phải chịu đựng tất cả điều đó chỉ vì cha tôi nghĩ ông ta trông rất đỉnh ở vị trí thống lĩnh quân đội của hắn. Cậu có biết tôi đã nhận được bao nhiêu lời từ chối lịch sự trước khi nhận được lời chấp thuận này không? Bao nhiêu Thư Hét đã nói-" Cậu cúi xuống. "Rằng tôi đáng nhẽ ra đã nên chết luôn khi mà biệt thự bị đốt. Rằng gia đình của tôi chỉ là một vết nhơ."

"Ôi Draco, đừng nói nữa." Ron ngước lên và nói nhỏ.

"Và có lẽ họ nói đúng. Có lẽ tôi chỉ là cái thằng nhóc hư hỏng vì quá được nuông chiều, không thể chấp nhận thế giới thực khi mà đồ chơi của nó đã bị lấy mất." Giọng Draco đầy vẻ cay độc. "Bởi vì tôi thậm chí còn không tìm được một việc làm quèn. Có lẽ đã nên vứt bỏ cả tôi nữa. Đem đốt tất cả MỌi THỨ đi!"

"Draco -"

"Cứ đối mặt với điều đó đi," Draco nói chậm rãi, trông nhợt nhạt hẳn đi. "Đã bao nhiêu lần cậu muốn tôi chết rồi Ron?"

"Như thế không công bằng."

"Tại sao không?"

"Bởi vì." Ron xòe tay ra. "Bây giờ đã khác rồi. Tôi muốn nói chiến tranh đã kết thúc. Mọi thứ đã khác rồi."

"Chẳng khác mấy đâu." Draco gắt.

"Phải, khác rồi đấy." Ron cũng gắt lại, cảm thấy có gì đó đang dâng lên trong cổ, tay cậu run mạnh hơn. "Đủ khác để chúng ta ngồi nói chuyện với nhau như thế này. Đủ khác để tôi xuống đây khi tôi CẬU sẽ ở đây. Đủ khác để--" Ron chợt ngập ngừng.

"Cứ nói thẳng ra đi WEASLEY." Draco gằn giọng.

Ron thở thật sâu, rồi dướn người về phía trước, chạm môi mình vào môi Draco. Ấm áp một cách kỳ lạ đối với một kẻ vừa ăn xong nửa tô kem. Cậu cảm thấy Draco giật mình ngạc nhiên, nhưng cậu kiên quyết muốn thể hiện điều mình muốn nói, và dướn người lên hơn nữa, khiến mũi họ va phải nhau trong một nụ hôn vụng về.

Và trong sự ngạc nhiên tột cùng, cậu cảm thấy Draco hôn lại. Nụ hôn mang vị của kem dâu, của một sự thoải mái vừa ngọt ngào, vừa có phần cay đắng, và môi cậu ta ấm và mềm, những lọn tóc vàng rơi lên mắt cả hai người. Ron biết tay cậu vẫn run, nhưng cậu chẳng quan tâm nữa. Cậu tập trung tất cả vào nụ hôn, cố nói với Draco về sự hận thù đã trở thành sự chấp nhận, sự cay đắng đã trở thành yêu mến. Cậu cảm thấy mi mắt Draco chạm vào da mình, và hơi giật ra, chợt nhận ra mình đang làm gì.

"Cái quái gì vậy?" Draco chỉ nói có vậy, hơi thở hơi gấp gáp. Cậu đẩy ghế ra khỏi bàn và nhìn Ron với một vẻ tò mò. Ron không đoán được Draco đang giận dữ, hay sắp buông ra một lời châm biếm để kết thúc mọi lời châm biếm khác.

"Khác biệt như THẾ, được chưa? Chết tiệt."

Và rồi Draco kéo cậu lại gần và hôn cậu.

~*~

"Ron. Trông cậu mệt mỏi quá."

Hermione nói với vẻ bực tức, cứ như thể là Ron đang cố tình khiến cô phải lo lắng thêm ngay trước kỳ thi quan trọng nhất của đời mình. Cô đang gõ những ngón tay lên bàn gỗ, và Ron có thể nhận ra bạn mình đang khó chịu."

"Malfoy đâu?"

"Không có đây." Hermione trả lời trong khi xem lướt qua vở ghi môn Biến hình của mình. "Rồi thế nào cậu ta cũng sẽ chỉ thò mặt ra trước kỳ thi vài ngày cho xem. Cứ như là cậu ta muốn TRƯỢT vậy."

"Có lẽ tôi muốn như thế đấy."

Draco vừa bước vào thư viện mà họ không nghe thấy tiếng. Cậu mang theo một đống sách và vứt xuống giữa bàn. "Granger, bắt đầu được rồi chứ?"

Hermione gắt. "Chẳng qua là tôi đang đợi cậu hạ cố tới đây nữa thôi."

"Ồ, vậy thì xin lỗi. Tôi tập trung vào việc đó quá." Draco ngồi xuống đối diện với Hermione, không nhìn Ron. Ánh nến chiếu lên tóc cậu, và-

"Cậu đã làm gì tóc cậu vậy!?" Ron kêu lên.

Hermione cũng thở mạnh. "Malfoy?"

"Tôi chán kiểu đó rồi." Draco trả lời ngắn gọn.

Đó là màu của đất bùn, xỉn và tối sẫm, một màu tóc đã không được tạo thành công lắm. Những đoạn tóc vàng vẫn nhô ra ở đây đó, giống như lời chú đã được gọi một cách vội vã. Nó bị cắt ngắn ở phía sau, những lọn tóc rơi bừa bãi và lệch hẳn về một bên mặt, giống như đã có người nắm lấy cái kéo và cắt bừa đi. Mái tóc thật xấu xí, và khiến Draco trông khác hẳn, lại càng gầy hơn nữa.

"Ôi Draco..." Ron nói nhỏ. "Tóc cậu..."

"Tôi trông không còn giống Malfoy nữa đúng không?" Draco trả lời và nhún vai. "Tôi muốn như thế đấy." Và Ron vẫn nhìn thấy đằng sau vẻ bất cần ấy giọng Draco đang run nhẹ, và trên cái cổ nhợt nhạt in hằn những vệt tay.

"Tôi sẽ giết chúng!" Cậu muốn gào lên. "Tôi sẽ GIẾT chúng!" Cậu nắm lấy tay Draco và siết chặt, hoàn toàn không để ý thấy vẻ kinh hãi trên gương mặt Hermione.

Draco chỉ có vẻ thấy buồn cười trước sự hoảng hốt của cậu. "Còn tôi thì chỉ cần ai đó chỉnh lại tóc cho mình thôi."

~*~

"Um. Có vẻ tôi chỉnh lại tóc cậu rồi đấy."

"Có vẻ? Cậu làm gì tóc tôi rồi hả Ron?"

Draco cảm thấy Ron lúng túng trên giường phía sau cậu. "Thì... tôi cũng có phải làm gì nhiều lắm đâu?"

Draco thở dài nặng nề. "Vậy thì chắc tôi phải mừng vì cậu ít ra cũng còn cái để làm, đúng không? Thôi kệ, miễn là tôi trông không giống như một Malfoy nữa, vậy thì như thế cũng được." Cậu cảm thấy tay Ron vuốt lên tóc cậu, nhẹ nhàng gỡ những đoạn rối. Draco ngả đầu vào bàn tay ấy, hơi run lên khi những ngón tay ấm áp lướt qua phía sau cổ mình.

Cậu hoàn toàn không giống một Malfoy." Ron an ủi và kéo hơi kéo cậu lại phía sau để vòng tay ôm qua ngực Draco, hơi thở ấm áp trên cổ cậu.

"Mmm. Vậy giờ tôi trông giống như thế nào?"Draco cảm thấy môi Ron trên cổ mình, và thở dài nhẹ.

"Draco." Cậu hơi quay lại để Ron có thể hôn cậu, nụ hôn vẫn vụng về và lúng túng, cả hai không ai dám chắc rồi chuyện này sẽ dẫn tới đâu, hay họ muốn nó sẽ dẫn tới đâu.

"Chỉ Draco?"

"Phải."

Ron liếm qua môi Draco và nhắm mắt lại. Draco hôn mạnh hơn và dựa vào người Ron, kéo cậu ta xuống giường. Họ cùng nằm xuống gối. Vuốt những lọn tóc màu máu khô, Draco để mình tận hưởng cảm giác thỏai mái khi tay Ron vuốt lên lưng cậu, dưới áo, và vẽ những vòng tròn lời biếng lên da cậu.

Và rồi khi Draco kéo áo Ron qua đầu, nhìn Ron run lên trước làn không khí lạnh đột ngột trên da, và rồi -

"Chỉ Draco?"

"Phải, chỉ Draco."

~*~

Sau này, khi Draco nhớ về mùa hạ ấy, cậu không nhớ những cơn mưa. Có lẽ một phần là vì thật khó mà nhớ được những cơn mưa, hay giá lạnh, hay thậm chí cả bão táp trong ánh nắng rực rỡ của Địa Trung Hải. Cái ánh sáng làm người ta phải chói mắt, và bao trùm lên tất cả một ánh hào quang ấm áp, khiến tóc Draco, giờ đã quay trở lại màu vàng sậm, như sáng chói lên trong nắng trưa, khi cậu ngồi dưới mái hiên uống trà đặc và sắp xếp lại những giấy tờ cậu hoàn toàn không có ý định kết thúc. Cậu không nhớ những cơn mưa, và thậm chí cả hậu quả của cuộc chiến.

Cậu nhớ chỉ toàn những điều nhỏ nhặt. Thật sự là như vậy. Như là vẻ mặt của Ron khi cậu bước vào thư viện với mái tóc bị hủy hoại và lộn xộn, hay vẻ mặt của Hermione khi Ron cầm lấy tay cậu. Như là trận đấu Quidditch đầu tiên Ron chơi sau khi tay ngừng run, và Harry đã chạy tới Ron ôm thật chặt, khiến Draco phải bật cười bởi những cơn run đã chấm dứt từ đêm hôm trước, khi họ ở bên nhau, run lên vì ham muốn và thỏa mãn trong một cảm giác thật trọn vẹn. Như là vị kem dâu trong nhiều đêm, và đôi khi họ không về tới phòng mình, khiến Draco mỗi khi nhớ lại mặt sàn đá lạnh lẽo là nhớ luôn tới cảm giác ngọt ngào khi ở bên Ron.

Những điều nhỏ nhặt. Và cuối cùng thì đúng là dưới ánh nắng trưa Italy, Draco không còn là một Malfoy nữa.

"Tôi sẽ tới thăm cậu sớm thôi." Ron thì thầm bên cậu trong ngày cuối cùng ở Hogwart. Và trong khi đám đông học sinh đang tràn ra từ Sảnh chính, nói chuyện vui vẻ và hứng khởi về mùa hè, gia đình và những kế hoạch cho tương lai, "Ricordari. Solo Draco."

Hãy nhớ. Chỉ Draco.

Đó là một mùa hè sau khi Voldemort thất bại, và Draco Malfoy đã chứng kiến ba thế hệ gia đình mình được đưa xuống đất. Và sau đó, đứng cạnh bên Ron Weasley trước những nấm mồ đã xanh cỏ. Ánh mặt trời chiếu qua vòm cây phía trên, ánh nắng nhạt nhòa của nước Anh rực rỡ trên tóc họ, hai sắc đỏ và vàng.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro