6. Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Mình biết đây là một câu chuyện dài và buồn. Mình chỉ muốn kể ra để vơi bớt nỗi lòng thôi. Nếu có gì sai sót, xin mọi người thông cảm bỏ qua. Cảm ơn Ad đã cho đăng bài.

       Tôi với anh quen nhau hết sức tình cờ, có thể nói là duyên số. Tối hôm đó, tôi livestream trên một ứng dụng chat cho gay, hát hò nói chuyện phiếm. Trong số hơn chục nick đang xem, có 3,4 nick trò chuyện với tôi. 1 nick tên Jonl chào và bắt chuyện bằng tiếng Anh, cũng như thường lệ, tôi trả lời bằng vài câu ngoại ngữ cơ bản kém cõi của mình. Sau khi thoát live, chúng tôi inbox cho nhau. Anh nói, anh hay vào xem các live hát hò, nói chuyện tâm sự, nhưng khi anh trò chuyện với họ thì ít có ai phản hồi với anh. Khi anh thấy tôi và xem live của tôi một lúc, anh cảm giác rất lạ, giống như đã quen với tôi từ lâu lắm rồi...Và đó là duyên cớ chúng tôi quen biết nhau.

       Từ hôm đó, mỗi ngày chúng tôi đều dành hầu hết thời gian để trò chuyện với nhau qua mạng. Anh ở nước Nga xa xôi, còn tôi vừa rời Sài Gòn về quê sống, một chốn miền Tây khỉ ho cò gáy. Anh nói, cuộc đời anh trước khi gặp tôi là những chuỗi ngày nhàm chán. Anh không có bạn bè trong giới, anh chưa từng yêu thật sự, nước Nga đa phần họ cũng kỳ thị người đồng tính nên suốt ngày anh chỉ biết cắm mặt vào công việc để không có thời gian rảnh mà buồn, có khi mỗi ngày anh chỉ nghỉ ngơi 1-2 tiếng chứ không ngủ. Cho đến khi gặp tôi, anh mới thấy đời anh có mục đích sống hơn.
       Suốt 24 giờ, trừ những khi tôi ngủ hoặc những lúc anh bận họp, còn lại đều là những tin nhắn, hình ảnh đời thường gửi cho nhau, sát sao từng phút không rời. Anh đúng là một mẫu người rất biết quan tâm lo lắng cho người mình thương. Anh không hề quên những chuyện mà tôi đã kể cho anh nghe dù là chi tiết nhỏ nhất. Có những khi tôi gặp chuyện không may, anh liền hỏi thăm và nói là anh có cảm giác bất an, dù tôi chưa hề kể với anh lời nào. Anh nói đó là thần giao cách cảm của những người có mối lương duyên trời định. Cả hai đều đã bước vào hàng 3, không còn ở cái tuổi dễ yêu chóng chán nữa. Nên chúng tôi hiểu rất rõ, đây chính là duyên nợ của mình.

      Anh là con lai (cha Nga, mẹ Việt). Anh chưa từng gặp cha, mẹ anh 1 mình nuôi 2 con (anh và chị anh) từ nhỏ, 1 tay gầy dựng cơ ngơi nơi xứ người. Anh có thể nghe và hiểu 80% tiếng Việt nhưng anh không nói được, viết thì lủng củng. Từ ngày quen tôi, anh tìm tòi, chịu khó tập nhắn tin bằng tiếng Việt và dần dần "chuyên nghiệp" hơn. Chúng tôi liên lạc nhau qua Zalo chủ yếu. Anh dùng cái iphone đời cũ, không thể cập nhật phiên bản mới nên không gọi video với tôi được. Tôi chỉ có thể live riêng tư để cho anh thấy mặt còn anh thì gõ phím để nói chuyện, nếu tôi cần xem mặt anh thì anh chụp gửi qua. Yêu xa luôn khổ, nhiều khi chịu không nổi, tôi kêu anh đổi đt mới để gọi video nhưng anh nói cái đt này là tiền tháng lương đầu tiên của anh tự mua lấy nên anh rất trân trọng, không muốn đổi. Nếu có đổi thì chờ khi 2 đứa về với nhau rồi thì cùng đổi 1 cặp luôn.

         Lúc đó là gần đến Noel. Theo kế hoạch (trước khi quen anh) thì qua Tết, tháng 4 sẽ là ngày tôi lên đường đi Nhật du học. Từ khi quen anh, anh nói rằng, anh sẽ về giữ lấy tôi không cho tôi đi du học nữa! Anh bảo Tết anh về đem trầu cau qua nhà hỏi cưới tôi. Tuy anh sống ở Tây nhưng anh rất thích văn hóa, con người VN và rất muốn có một lễ cưới đàng hoàng. Tôi nói cha mẹ tôi không chịu làm lễ ở nhà tôi, sợ hàng xóm dị nghị, nên sẽ chỉ tổ chức ở nhà anh (Quê ngoại anh ở Vĩnh Long). Anh nói với mẹ anh và được mẹ vui vẻ ủng hộ, Ông bà ngoại anh cũng tán thành và trông ngóng được biết mặt "chàng cháu dâu" tương lai. Anh gửi cho tôi một thùng quà kèm theo tấm thiệp chúc Noel. Tôi đã rơi nước mắt khi đọc những dòng chữ này. Đó là cả một sự cố gắng khi nắn nót viết từng chữ tiếng Việt, tuy câu từ & ngữ pháp chưa đúng nhưng tôi vô cùng trân quý và xúc động. Dì & nhỏ em họ của anh là cầu nối liên lạc giữa 2 chúng tôi. Tôi thường tự tay làm những món đồ ăn đồng quê gửi Dì đem sang cho anh. Anh nói đồ tôi nấu là anh mê nhất. Đậm đà hương vị quê nhà, trong đó có cả những giọt mồ hôi của cả nhà tôi nữa.
Anh nói, sau Noel, anh muốn đón tôi qua với anh để cùng đi thăm thú nước Nga và sau đó thì cùng nhau về Tết. Mẹ anh nói chờ mẹ đi công việc về rồi sẽ qua rước tôi sang với anh. Thế nhưng, cứ hết lần này tới lần khác, mẹ anh hứa rồi lại thất hứa. Khiến chúng tôi như đứng ngồi trên đống lửa. Lúc đó bà ấy đang đi chơi cùng ông nhân tình cũ, người mà anh rất ghét, hễ gặp là anh không giữ được bình tĩnh. Nhiều lần thất hứa của mẹ khiến anh không còn kiên nhẫn, anh quyết định bỏ ngang công việc đang làm (anh làm quản lý cho công ty mẹ anh gầy dựng) để về VN. Anh nói, anh sẽ về VN sống luôn không làm ở đây nữa, để mẹ tự do thoải mái với người kia.

       Nước Nga đang mùa đông, trời lúc nào cũng âm cả chục độ, lạnh thấu xương. Anh nói, nhìn cảnh nắng vàng ấm áp ở quê tôi mà anh thèm khát lắm, muốn mau chóng được về căn chòi nhỏ giữa đồng nơi mà tôi đang ở, anh gọi đó là "biệt thự" của chúng tôi. Anh sẽ cùng tôi ngày ngày trồng cây, nuôi gà, thả tôm cá, sống hết quãng đời còn lại. Rồi cùng nhau đi du lịch khắp nơi mỗi khi muốn...Biết bao nhiêu là dự định cho tương lai...vậy mà...

        Sau khi bàn giao hết công việc cho người ở công ty. Anh đặt vé máy bay về VN. Nhưng ngay đợt bão tuyết kỷ lục nên chuyến bay anh bị delay. Trong lúc đó, người ở công ty đã thông báo cho mẹ anh về chuyện của anh, bà ta tức tốc bay về Nga (cùng với gã kia) để ngăn cản anh, không cho anh đi. Anh không chịu nổi đã lên cơn đau tim và lịm đi. (Anh có bệnh cao huyết áp). Sau gần gần tuần bị cắt liên lạc, tôi như người mất hồn...Rồi anh cũng tỉnh lại. Anh nằm trong bệnh viện, không ai bên cạnh, ví tiền, giấy tờ tùy thân & ba lô anh định đem về VN cũng bị mẹ anh giấu hết. Anh trò chuyện với tôi được 1-2 hôm thì anh gặp mẹ anh và cự cãi nhau, anh lại lịm đi. Lần này Dì anh qua thăm và nhắn về cho tôi: Bác sĩ nói anh chỉ có 10% là tỉnh lại, khả năng không qua khỏi hoặc trở thành người thực vật rất cao. Dì nói: "Nếu thằng J nó chưa tỉnh lại lúc con đi du học thì con cứ đi nhưng hãy giữ liên lạc với nó, nó thương con nhiều lắm, giờ nó chỉ còn con là hy vọng sống, đừng bỏ nó tội nghiệp nha con!". Tôi chết lặng, chỉ biết ngày ngày cầu nguyện...
       May mắn thay, sau hơn 2 tuần anh cũng tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong nhà, mẹ anh đã đem anh về, không để ở bệnh viện nữa. Bà ta khóa cửa nhà, giam lỏng anh, bỏ mặc anh nằm đó. Anh gần như kiệt sức, lưng anh cũng sắp phồng rộp vì nằm lâu ngày. Anh quyết định dùng chút sức lực còn lại leo cửa sổ trốn ra ngoài. Anh vất vưởng đến nhà bạn nhờ giúp đỡ. Dần dần anh hồi phục lại và quyết định lấy số thuốc mà lâu nay mẹ anh cho anh uống đi xét nghiệm. Anh rất sốc khi biết trong thuốc đó có thành phần gây mê và phá hoại thần kinh. Trong thời gian anh hôn mê, bà ta đã nhờ bệnh viện làm giấy chứng nhận đời sống thực vật cho anh, để bà lấy lại toàn bộ tài sản trong công ty mà anh đã tích góp được.
         Anh ở nhờ nhà bạn cách đó hơn 50km và lén về khu vực gần nhà cũ làm lại giấy tờ tùy thân. Sợ bị bà ta phát hiện nên lúc nào anh ra đường cũng bịt kín mặt mày, trốn chui trốn nhũi. Trong lúc này, tôi cũng chuẩn bị lên đường bay sang xứ người để bắt đầu hành trình du học. Trước đó, anh có nói, tuy anh chắc chắn sẽ về nhưng vẫn sẽ để cho tôi tiếp tục kế hoạch du học nhằm phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra thì tôi vẫn có thể bước tiếp tương lai của mình. Nếu trước khi tôi bay, anh không về kịp thì anh sẽ qua Nhật đón tôi về. Rồi ngày bay cũng đến, tôi ra đi với một tâm thế lo âu và buồn bã. Không biết đến khi nào thì chúng tôi mới thực sự được gặp nhau.

         Vài tuần lễ đầu ở xứ lạ, tôi cảm thấy đỡ chơi vơi khi vẫn ngày ngày trò chuyện cùng anh. Hy vọng nối tiếp hy vọng khi anh nói anh sắp hoàn tất giấy tờ, rồi anh sẽ xin visa bay qua đưa tôi về...
Cho đến một hôm, nghe tôi nói tôi gặp khó khăn về tài chính khi sắp tiêu hết tiền mà chưa có lương làm thêm, không biết xoay sở thế nào. Anh quyết định đi mượn tiền của bạn gửi cho tôi, (vì khi đó anh không còn giấy tờ để rút tiền). Anh nói anh sẽ vào lại khu gần nhà cũ để gặp bạn mượn tiền...Và đó là những tin nhắn cuối cùng mà tôi nhận được từ anh (11:31, 11/5/2018). Sau đó 2 ngày, tôi nhận được những dòng tin của mẹ anh, bà ta nói rằng anh đã chết rồi, kêu tôi đừng tìm anh nữa. Bà ta là mẹ nên bà ta có quyền quyết định cuộc đời anh, không ai khác có quyền đó...Tim tôi như rơi ra khỏi lồng ngực. Hồi anh mới thưa chuyện chúng tôi với mẹ anh, bà còn vui vẻ nhắn tin cho tôi tâm sự rất dài, nói về nhiều dự định tương lai. Vậy mà giờ đây, bà không còn là chính mình nữa! Giống như bị một con quỷ ám, bà ra tay tàn nhẫn với chính con ruột của mình.

         Tôi liên hệ với nhỏ em họ anh, nó nói Dì qua tìm không thấy anh ở bệnh viện, ở nhà cũng không. Dì theo dõi mẹ anh thì thấy anh bị bà ta nhốt trong một căn nhà hoang cách xa nhà, có camera quan sát, anh còn sống, nhưng nằm bất động như một xác chết. Dì tìm cách lên kế hoạch cứu anh, vì mẹ anh rất dữ và quyền thế nên dì không thể ra mặt trực tiếp được. Nhưng hôm sau, dì không còn thấy anh trong căn nhà đó nữa, anh đã bị chuyển đi...
Vài ngày sau đó, nhỏ em nói không thấy Dì gọi về, gọi Dì cũng không được, mất liên lạc với Dì luôn rồi. Tôi suy sụp hoàn toàn. Mãi đến tận hôm nay, khi ngồi viết CFS này (16/7), sau hơn 2 tháng mất liên lạc, vẫn chưa có tín hiệu gì từ anh hay từ Dì, tôi gần như đã mất hết hy vọng. Từ lúc anh bị bắt lại, mỗi ngày một lần, tôi dừng lại trước tượng Quan Âm duy nhất trên đường đi học để cầu xin một phép màu...Tôi cảm thấy mình vô cùng có lỗi, có lẽ anh bị bà ta phát hiện khi đang tìm cách mượn tiền gửi sang cho tôi...Tôi luôn ray rứt vì điều đó...

        Anh ơi! 12/7 là kỷ niệm 8 tháng chúng ta quen nhau rồi đó. Vẫn biết mọi chuyện hợp tan trên đời này đều do sự sắp đặt của ông trời. Nhưng chúng ta tìm được nhau đã rất khó, còn chưa gặp được nhau kia mà. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Biết đến khi nào em mới có thể gặp một người như anh nữa? Người hiểu rõ từng tâm tư của em, lo lắng quan tâm em từng miếng ăn giấc ngủ, đường đi nước bước. Người gần như hoàn toàn tâm đầu ý hợp với em như vậy...Tuổi xuân của em cũng không còn nhiều nữa rồi...Giờ em chỉ mong có một kỳ tích xuất hiện, cho anh bình an vô sự vượt qua kiếp nạn này. Em cảm thấy chơi vơi lắm rồi anh ơi, cuộc sống của em gần như vô vị trôi qua mỗi ngày nơi xứ người. Không giờ phút nào em không nghĩ về anh. Em đã cố gắng đi học và đi làm thật nhiều để bớt phiền não nhưng vẫn không thể quên anh được. Mỗi khi nhớ em lại lôi cả ngàn tin nhắn của tụi mình ra đọc. Anh đã hứa là sẽ không bỏ em lại một mình kia mà...

        Nhật Bản 4:10AM, 16/7/18
Em rất nhớ anh...!

-------------------------------------------
Làm việc ác ắt sẽ gieo nghiệp. Sao lại có người mẹ ác thể nhỉ ?

Cre: Gay 18+ Confession

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heehee