5.2 ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh quen thuộc, căn phòng ngủ của cô. Nhưng ai đã đem cô lên đây? Là anh sao? Không thể nào, anh chỉ muốn cô chết, không thể đưa cô lên đây được.

Cánh tay của cô truyền đến cảm giác đau đớn, tuy đã được bôi thuốc nhưng không giảm bớt được cơn đau. Cánh tay đã hoàn toàn bị phế, giờ cô phải làm sao? Cô đâu có làm gì ả ta, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Ngày qua ngày, hắn luôn ở bên cạnh ả, mặc cho cô ở nhà cô đơn một mình. Tay cô đã khó hoạt động, chỉ có thể cầm nắm những vật nhẹ. Cô vẫn không hề oán trách hắn, cô yêu hắn nhiều lắm, nhưng hắn không hề hiểu?

Một hôm, đang làm việc trong bếp, bỗng có người bịt chiếc khăn vào mũi cô. Khi tỉnh lại, cô đã nằm bên cạnh người đàn ông xa lạ, trên mình không một mảnh vải che thân.

Ánh mắt hắn đục ngầu, bóp chặt lấy cổ cô. Xung quanh, có cả ba mẹ hắn, và cả, ba mẹ cô.

Cô hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại thành như vậy? Rõ ràng có người hãm hại cô.

Cô vội vàng mặc quần áo, víu chặt lấy cánh tay hắn, cô khóc, khóc rất nhiều, cô hết lời cầu xin hắn:

"Anh, xin anh tin em, em bị người khác hãm hại. "

Hắn giáng cho cô một bạt tai, ánh mắt hắn đục ngầu, cô biết hắn đang rất tức giận. Hắn hất cánh tay cô ra, làm cô ngã xuống sàn nhà.

"Tiện nhân, cô dám cho tôi đội nón xanh sao? Tôi không ngờ tiểu thư của Hạ gia lại thèm khát đàn ông như vậy đấy. "

Hắn buông lời sỉ vả, hắn dùng những từ khó nghe nhất để mắng chửi cô. Nào là đĩ điếm, tiện nhân, con ở. Cha mẹ cô đứng bên cạnh, bọn họ thấy xấu hổ, đã từ mặt.

Cô van xin bọn họ, bọn họ không để tâm, lạnh lùng ra về. Cô khóc, vẫn khóc, nước mắt cứ ròng ròng rơi xuống. Cô bị oan, tại sao không có ai tin cô? Tại sao không nghe lời cô nói?

Hắn lúc này nhếch mép :

"Ly hôn đi. Tôi không thể chấp nhận loại ngon như cô làm vợ. Với cả, Băng Vân đã mang thai, tôi phải cho cô ấy một danh phận. "

Hắn ném thẳng tờ đơn ly hôn vào mặt cô. Hắn muốn ly hôn đến vậy sao? Cho dù lần này cô không muốn ly hôn, chắc chắn hắn sẽ bắt cô kí cho bằng được.

Cô đặt bút ký vào tờ giấy, vậy là từ nay cô và hắn đã không còn quan hệ gì nữa. Nước mắt cô rơi xuống làm ướt cả tờ giấy. Cô thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi.

Trước khi đi  hắn ghé vào tai cô:

"Cô biết không, chuyện hôm nay là tôi bày ra đấy."

Cô không đáp lại hắn, chỉ lặng lẽ bước đi. Chẳng lẽ hắn muốn rời khỏi cô đến như vậy, lại còn dùng cách thức tàn nhẫn này để hãm hại sự trong sạch của cô? Nước mắt rơi, tình yêu này của cô liệu có đúng không?

Nhìn bóng lưng cô độc của cô rời đi, tim hắn bỗng nhói lên. Hắn đang đau lòng sao? Không thể, hắn tự nhủ rằng cô là người hại chết người hắn yêu, hắn không được mềm lòng.

Cô cứ đi, không biết phải đi về đâu? Không còn nhà, không có tiền trong người, cô phải đi đâu bây giờ?

Tự nhiên, cô lại cảm thấy khó thở, bệnh tim của cô lại tái phát rồi. Thuốc cô lại để quên ở nơi đó, vậy là cô sẽ chết sao? Vậy cũng tốt, xem như sẽ được giải thoát.

Trước mắt cô, bao phủ là một màu đen.

Khi tỉnh lại, xung quanh cô là một màu trắng xoá. Cô đang ở trong bệnh viện sao? Ai đã đưa cô đến đây? Cô cảm thấy dễ chịu, bệnh của cô, khỏi rồi sao?

"Em tỉnh rồi à? "

Một giọng nói vang lên bên tai cô. Là một vị bác sĩ, nhưng còn rất trẻ. Nhìn tựa như mới 25. Anh rất đẹp trai, nước ra trắng, cười tươi làm trái tim rộn ràng.

"Anh là..... "

"Anh tên Cố Bạch, bác sĩ điều trị của em, Hạ Sơ. "

Anh biết tên cô sao? Hai người quen nhau hay sao? Thật ra, anh chính là người đã đua cô đến bệnh viện, tìm cho cô một trái tim và giúp cô làm phẫu thuật.

"Cảm ơn anh.... Nhưng anh nên để em chết đi còn hơn..... "

Nước mắt cô rơi xuống, đôi mắt cô khi khóc rất đẹp, long lanh như nước mùa thu. Anh khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho cô:

"Đừng bi quan như vậy. Anh biết em đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cố gắng lên, còn rất nhiều người yêu thương em. "

Anh biết, sao anh lại biết? Anh là ai? Anh nói anh là bạn thân của Tiêu Vân, thì ra là vậy.

Hành động của anh làm cô cảm thấy ấm áp, chưa một ai làm vậy với cô. Cô cười chua xót:

"Làm gì còn ai cần em. Em không còn nhà, ba mẹ từ mặt, bị chính chồng mình hãm hại. Anh kêu em phải làm gì đây? "

Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ nhàng lên vai cô, để cô khóc. Như vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Cô ngủ gục từ lúc nào không hay. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.

Thật ra, anh có tình cảm với cô từ lâu rồi. Ngày cô và hắn kết hôn, nụ cười của cô làm anh say đắm, nụ cười ngọt ngào ấy như sưởi ấm lòng anh.

Anh là một người phải nói cực kỳ lạnh lùng, nhưng lòng lại dần trở nên ấm áp do cô. Anh yêu cô rất lâu, anh luôn đứng phía sau cô. Biết những hành động của Tiêu Vân, anh rất muốn đánh chết hắn. Nhưng anh đâu có quyền gì?

Thấy cô ngất xỉu trên đường, anh hoảng hốt, sợ hãi mang cô đến bệnh viện. Nếu Tiêu Vân đã không cần cô, vậy thì hãy để anh. Anh sẽ dùng tình cảm của mình khiến cô yêu anh. Biết như vậy là rất khó, bởi vì cô từng bị tổn thương, nhưng anh vẫn sẽ làm.

Anh muốn cho cô được hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng.

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro