đoản 5.3(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#3

Ngày qua ngày, cô cứ vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ăn không uống. Mặc cho anh khuyên can hết lời, cô vẫn cứ như vậy. Anh sợ cô như vậy sẽ bệnh thêm bệnh mất, cố gắng khuyên nhủ, nhưng cô vẫn để ngoài tai.

Cô cảm thấy bản thân chẳng còn gì nữa, chồng ruồng bỏ, cha mẹ bỏ rơi. Cuộc đời cô bỗng chốc rơi xuống vũng bùn đen tối. Cuộc đời cô bỗng nhiên chìm ngập trong bóng tối. Cô không muốn sống thêm chút nào nữa.

Anh biết, cô đang tuyệt vọng. Anh muốn cô xốc lại tinh thần, nhưng nhất quyết cô không nghe anh nói. Anh nhìn cô tự hành hạ bản thân mình như vậy, anh cảm thấy rất đau. Anh muốn cô dựa dẫm vào anh, nhưng quá đường đột, cô sẽ không thể nào chấp nhận được. Vả lại, cô vừa mới chịu tổn thương tình cảm, sẽ khó mở lòng lần nữa.

Anh trông cô đau khổ, anh xót lắm chứ? Nhưng anh phải làm thế nào cô mới chịu đứng dậy?

"Hạ Sơ, em đừng hành hạ bản thân mình nữa, không đáng đâu. "

Anh khẽ vuốt tóc cô, nắm lấy tay cô, bàn tay cô rất lạnh.

Hành động của anh như vậy làm cô cảm thấy khó xử, nhưng bây giờ ngoài anh ra, cô còn ai mà nhờ vả. Anh cứu cô một mạng, cô còn phải báo đáp anh, chưa thể chết. Nhưng cứ nghĩ đến ngày hôm đó, nước mắt cô cứ dàn ra hai bên má.

Cô khẽ lắc đầu, cô đang tuyệt vọng đến cùng cực, không thiết sống. Nhưng cô vì một người đàn ông phụ tình như vậy có đáng không?

"Để anh đưa cho đến một nơi.Sau khi đến, nếu em vẫn còn ý định đó trong đầu thì anh sẽ không ngăn cản em. "

Giọng anh tuy ấm áp nhưng lúc này nó tràn đầy phẫn nộ.

Anh đưa cô đến chỗ mấy bạn nhỏ bị bỏ rơi, đứa thì bị tật nguyền, đứa thì không tay, không chân. Nhưng chúng nó sống rất vui vẻ, không màng sự đời.

Bọn nó không buồn sao? Buồn, tất nhiên là có. Nhưng bọn chúng phải cố gắng vươn lên, vượt qua chính bản thân mình. Bọn nó làm được, tại sao cô lại không làm được? Bọn nó sinh ra đã không có cha mẹ, vẫn sống tốt đấy thôi.

Còn cô, sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, chỉ vì một chút đả kích mà đã nghĩ đến cái chết. Nếu trong tình cảnh của chúng thì sao? Cô không biết mình sẽ chịu đựng được không?

Nhưng cuộc sống này là của cô, nó do cô quyết định, không phải quan tâm tới người khác họ nghĩ gì. Cố Bạch nói đúng, cô không nên hành hạ bản thân mình, cô phải sống thật tốt, phải biết đối diện với mọi thứ. Chứ không phải gặp chút khó khăn là trốn tránh.

Cô nhìn anh, nở nụ cười, cô đã hoàn toàn thông suốt :

"Em hiểu rồi, cảm ơn anh. Sau này em sẽ sống thật tốt. "

Nhìn cô cười, trái tim anh rung động. Anh biết cô đã nghĩ thông, anh vui lắm. Cô nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn, chứ đừng sống vì người khác nữa. Anh vỗ vai cô :

"Em nghĩ được vậy là tốt. Anh mong sau này em hãy vì mình, tự do làm điều mình thích. "

Cô khẽ gật đầu, nhìn anh cười với mình, lại ở trong khoảng cách gần như vậy, tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Mấy tháng điều trị trong bệnh viện, cô luôn phối hợp, không còn chống đối như trước nữa. Anh luôn bên cạnh, bầu bạn với cô. Hai người thường xuyên đi dạo trong vườn hoa, cứ dính lấy nhau như hình với bóng.

Y tá trong viện được một phen sửng sốt. Vị bác sĩ mặt lạnh như băng, không gần nữ sắc của bọn họ đây sao? Đáng sợ quá đi.

Anh thanh toán toàn bộ viện phí cho cô, khiến cô thấy rất ngại. Anh đã cứu cô một mạng, lại còn chăm sóc cô, giờ đây là viện phí, cô phải làm sao để trả hết ơn huệ cho anh đây?

Khi cô nói với anh, anh cũng chỉ cười:

"Anh làm vậy cần em báo đáp sao? "

Biết là vậy, nhưng anh giúp cô nhiều như vậy, chẳng lẽ lại cho qua hay sao? Cô muốn làm gì để giúp anh, anh mới cho cô một đề nghị :

"Nếu em muốn trả ơn, thì đến nhà anh sống đi. Nấu cơm cho anh hằng ngày, cũng lâu lắm rồi anh không cảm thấy có vị cơm nhà. "

Cô thấy như vậy không hay lắm, nhưng anh muốn ăn cơm nhà, chắc không có việc gì đâu? Cô cũng gật đầu đồng ý.

Từ đó, hai người họ sống chung một nhà, ngày ngày, cô ở nhà, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ như một người vợ hiền. Anh thường xuyên về nhà ăn cơm, hai người càng ngày càng thân thiết hơn.

Đây là cuộc sống mà cô mong muốn. Cuộc sống bình yên, vui vẻ. Trước đây, cô chưa từng được hạnh phúc như vậy. Mỗi khi nhìn thấy anh cười, cô đều thấy rất hạnh phúc, cái cảm giác này cô cũng không biết là gì? Nhưng cô muốn sống như vậy, đến hết cuộc đời.

Một ngày, có tiếng chuông, anh về sao? Nhưng giờ này anh đang ở bệnh viện mà? Là ai nhỉ? Mở cửa, là một bà lão, cô không biết là ai nhưng cũng lễ phép chào hỏi:

"Chào bà, bà tìm ai ạ? "

Bà lão lên tiếng :

"Bà là bà nội của Cố Bạch. Cháu là.... "

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro