đoản 5.6(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, bà cũng đã có thể ra đi thanh thản rồi. Bà biết chắc cô sẽ chăm sóc thật tốt cho anh, sẽ yêu thương anh cả đời.

Bà đã trút hơi thở cuối cùng sau khi họ đăng ký kết hôn được một tháng. Anh rất buồn, anh đã khóc rất nhiều.

Vào thời khắc bà ra đi, anh liên tục gào thét bên ngoài phòng bệnh. Miệng anh liên tục kêu "bà nội ",anh mất hết bình tĩnh, như không còn là chính anh nữa.

Đó là người thân duy nhất còn lại của anh mà, anh phản ứng như vậy cũng dễ hiểu thôi. Cô hiểu được chứ, tâm trạng của anh cô cũng từng trải qua, nhưng họ chỉ bỏ rơi cô mà không rời xa cô mãi mãi.

Cô ôm chặt lấy anh, người anh lạnh ngắt, cô cố gắng dùng thân thể mình để sưởi ấm cho anh. Cô sợ anh sẽ nghĩ quẩn, cô cực kỳ lo sợ. Hơn nữa, cô cũng đã hứa với bà nội, sẽ chăm sóc tốt cho anh. Nếu anh sau này không muốn ly hôn, cô cũng sẽ bên cạnh anh đến hết cuộc đời.

Anh cứ gục mặt lên vai cô mà khóc. Nhiều người nói anh yếu đuối, vậy thì sao chứ? Đó là bà nội của anh, là người duy nhất nuôi lớn anh từ nhỏ cho đến khi sự nghiệp anh thành đạt. Anh còn chưa tận hiếu với bà cho đủ, mà bà lỡ bỏ lại anh.

Từ nhỏ, chỉ có mình bà nội yêu thương anh, cha mẹ mất, bị họ hàng ghét bỏ. Giờ bà rời xa anh thật rồi, bây giờ, anh chỉ còn cô là người thân, anh sẽ không để cô rời khỏi anh nữa. Không biết anh đã khóc bao lâu, rồi ngủ gục trên người cô.

Cô khẽ đưa cằm lên đầu anh, cô ôm anh như một đứa trẻ vừa mất người thân. Tuy anh ít nói nhưng anh hay tự chịu đựng đau khổ, tủi buồn.

Lễ tang của bà diễn ra trong âm thầm, chỉ có người thân, bạn bè đến thăm viếng. Anh dựa lưng lên chiếc quan tài chứa đựng thi thể bà nội anh, đôi mắt anh tràn ngập nỗi buồn. Anh thực sự đang rất buồn, không để ý đến mấy người tới chia buồn cùng anh, mặc cho bọn họ nói nhăng nói cuội gì. Mọi việc đều là do cô gánh vác, do anh đau buồn, cô lại là cháu dâu trưởng nên mọi việc đè nặng lên cô.

Cô muốn giúp anh san sẻ mọi công việc của gia đình, cô nếu đã kết hôn với anh thì cũng nên hoàn thành nghĩa vụ của một người cháu dâu trưởng.

Khi tiễn hết khách, cô đi tới chỗ anh, dịu dàng an ủi anh. Anh gục đầu vào người cô, mấy ngày nay anh đã không chợp mắt, cô khuyên anh nên đi nghỉ nhưng anh muốn ở bên cạnh bà nội mình.

Cô biết, anh rất cố chấp nên không nhiều lời nữa. Cô ở cạnh anh, sợ anh nghĩ lung tung.

"Không sao đâu, anh phải cố lên, như vậy bà nội mới được yên lòng. "

Cô khẽ vuốt tóc anh, dịu dàng an ủi.

Anh chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng thật không may, lúc này có hai người đến chia buồn. Cô nhận ra, một trong số đó, là chồng cũ của cô. Lúc này, cô chưa thực sự sẵn sàng đối mặt với người đó. Cô lo lắng, phải làm sao bây giờ?

Anh nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô, anh biết cô đang lo lắng điều gì. Anh cũng biết cô chưa sẵn sàng, cô chưa muốn công khai mối quan hệ của hai người.

"Em vào trong đi, ngoài này để anh lo cho. "

Cô nhìn anh, lo lắng, anh có thể sao?

Anh cười đáp lại cô, muốn cho cô sự yên lòng. Anh là chồng cô, anh nên gánh vác mọi chuyện.

"Em yên tâm, anh không sao đâu. "

Cô nhìn anh, anh nghĩ thông rồi, cô đứng dậy lặng lẽ đi vào.

Đúng lúc bọn họ đi vào, hai người bạn thân của anh, một người là Tiêu Vân, người còn lại là Lạc Dương, đồng nghiệp của anh.

Bọn họ biết anh buồn, không ngừng khuyên nhủ. Anh chỉ cười đáp lại anh ổn, không cần lo lắng cho bản thân mình. Anh cố ý muốn bọn họ ra về, để tránh hai người bọn họ đụng mặt.

Sau khi mai táng, anh buồn bã trở về nhà, đã lâu anh chưa được chợp mắt. Anh mệt mỏi nằm xuống giường.

Cô lúc này vừa tắm xong, đi ra ngoài thấy anh đã về, cô bảo anh đi tắm xong đi ngủ cho không hại sức khỏe.

Lúc anh tắm, cô lẳng lặng ngồi đọc vài cuốn tạp chí. Bỗng nhiên, có người ôm cô từ phía sau, là anh. Anh gục mặt xuống vai cô, anh chỉ cần như vậy thôi.

Cô để anh ôm, cô biết anh đã cố gắng nhưng lòng vẫn còn buồn. Cô chỉ khẽ dịu dàng an ủi anh:

"Không sao đâu. Còn em ở đây mà. "

Anh mệt mỏi nói với cô :

"Xin em, đừng rời xa anh. Ngoài em ra, anh không còn ai nữa rồi. "

Cô lẳng lặng gật đầu đồng ý. Anh cô đơn một mình, chỉ còn cô bên cạnh anh, tuy sự nghiệp của anh thành công, nhưng lại cô đơn một mình.

Anh khẽ hôn lên đôi môi cô, cái hôn từ dịu dàng trở nên mãnh liệt. Lúc này, anh không khống chế nổi bản thân mình nữa rồi. Cô khẽ vòng tay ôm lấy cổ anh, cô muốn phản kháng, nhưng cô không làm được. Bản thân cô không thể biết bản thân mình đang làm gì, chỉ phó mặc cho thời gian quyết định.

Sóng tình qua đi, lúc này anh đã ngủ say. Lâu rồi, anh mới ngủ được một giấc ngon như vậy. Còn cô, cô gục mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy, đây là lần đầu tiên hai người thân mật sau cái lần say rượu đó, nhưng cô lại thấy hạnh phúc len lỏi trong tim.

Cứ miên man suy nghĩ, không biết cô đã ngủ lúc nào không hay?

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro