Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Toán à, anh làm ơn tha cho tôi đi, tôi không chịu nổi anh nữa rồi!

- Học sinh, em dám từ chối tôi hay sao hả?

- Anh thật đáng ghét,...ah...anh đừng làm tôi nữa...ah..tôi ngán phải giải mã anh lắm rồi, mỗi khi gặp anh, anh đều mang một khuôn mặt khác nhau, muôn hình vạn trạng, bắt tôi phải giải từng mặt nạ của anh! Hằng hà ma trận, khi thì phương trình nhiều ẩn, hay là hàm lượng giác, có lúc anh bắt tôi đắm chìm trong các khối hình học không gian! Tôi không muốn nữa! Đâu mới là chân tướng thực sự của anh? Anh bắt tôi phải khám phá anh đến bao giờ nữa?

- Đồ ngốc! Tôi đang rèn luyện trí tuệ cho em, tôi là một kẻ thực tế, tôi dạy em phải làm gì, trong khi em cứ mê mẩn cái tên Ngữ văn ấy! Hắn vẻ bề ngoài hào hoa nhu mì, song lại toàn khuôn sáo hoa mĩ, nội hàm trống rỗng đến giả dối! Giải ra được tôi, em sẽ thấy thật kì diệu và hạnh phúc!

- Ah..ah..đau..đau...ah..Không,...tôi yêu Anh văn...tôi yêu anh ấy...

- Chết tiệt! Em dám yêu tên điên điên khùng khùng, nói nhăng nói cuội ba cái thứ tiếng ngoại lai sao?

- Anh...tránh ra...đồ khốn nạn! Anh không có quyền coi thường kẻ khác!

- Em thật ngu muội! Em không thoát khỏi tôi đâu! Tôi sẽ theo em suốt đời! Tôi sẽ thông em đến khi nào em sáng mắt ra!

----------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro