(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



#Đoản
Hoàng Tử Thao một thân áo trắng đứng tựa vào khung cửa sổ nâu sậm, đôi mắt anh đào chăm chú nhìn rừng phong đỏ rực, vài chiếc lá nương theo gió mà lướt qua tầm mắt y, yên tĩnh đến lạ lùng

Cũng phải thôi, vì người đó không còn ở đây nữa, Hoàng Tử Thao kín đáo nở nụ cười chua sót

Từ ngoài truyền vào tiếng bước chân vội vàng, tiếng cung hỉ, sau đó cửa phòng y bị một lực mạnh đẩy mở, người vào là Ngô Diệc Phàm, bộ dáng vừa tức giận vừa gấp gáp

- Ngươi đã làm gì nàng ấy?- giọng hắn thâm trầm mang giận dữ không che giấu

- Lá phong năm nay thật đẹp phải không bệ hạ?- Hoàng Tử Thao không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói, tựa như chẳng hề nghe thấy câu hỏi của Ngô Diệc Phàm

- Ta hỏi ngươi có phải dùng tà môn ngoại đạo khiến nàng bị như thế không?- giọng hắn ngày một mất bình tĩnh

- Năm nay gió lớn quá, lá phong bị thổi rụng thật nhiều- y vẫn bình tĩnh gạt đi câu hỏi của hắn

- Ngươi!

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu ho ra rất nhiều máu, hơi thở rất không ổn định- vị tiểu thái giám bên ngoài run rẩy chạy vào báo tin dữ

Ngổ Diệc Phàm phất tay áo, hừ lạnh nhanh chóng rời đi

Bấy giờ Hoàng Tử Thao mới chậm rãi quay đầu nhìn lại bóng lưng hắn, mĩm cười nói một câu

- Ta muốn cùng ngươi ngắm rừng phong đỏ

.

Cả thiên hạ vui mừng nghe tin Hoàng hậu nương nương đi qua cơn dữ, thoát chết trong gang tấc, phụng thể đã trở về như ban đầu

Ngô Diệc Phàm, vui vẻ vội muốn tới báo tin hỉ cho Hoàng Tử Thao, hạ kiệu trước cửa phủ, mắt thấy đèn lồng trắng treo hai bên, trên bảng lớn giăng ngang một dải khăn tang u buồn, gần như tách biệt với sự nao núng khoái lạc của cả kinh thành

Hắn run rẩy đẩy cửa bước vào trong, vị hạ nhân già khóc lóc vội ra nghênh tiếp

- Hoàng thượng giá lâm

- Ai chết?- y lớn tiếng hỏi

- Bẩm hoàng thượng, là......quốc sư...

Gần như không tin vào tai mình, hắn loạng choạng lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt kinh ngạc không che giấu

- Tại sao hắn chết?

- Vì.....vì....

- Mau nói!- hắn gần như hét lên, vẻ mặt hung tợn, khoé mắt đỏ hoe, mặc kệ đi sự tôn nghiệm của bật đế vương

- Vì quốc sư dùng một mạng đổi một mạng cho hoàng hậu

Một chiếc lạ phong đỏ khẽ bay tới trước mắt y, nhẹ nhàng rớt lại trên đôi vai rộng, dường như nghe thoang thoảng trong gió một giọng nam nhân thê lương

- " Ta muốn cùng ngươi ngắm rừng phong đỏ"

#Bò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro