Những Ngày Không Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  P/s: Đây là một đoản nhỏ tớ viết cho Ficbook đợt này nhưng sau khi viết xong, lại thấy thức ra nó chưa đủ trình để đưa vào Ficbook, không nỡ xóa cũng chẳng biết phải làm sao. Tớ đành để em nó lên đây vậy! TvT

"Những ngày không Chính Đình... Minh Hạo không còn là chính em nữa!"

1. Sau khi buông tay nhau.

Minh Hạo một ngày không Chính Đình... Cuộc sống bỗng trở nên vui tươi đến lạ. Em ngủ nướng tẹt ga, không vì anh mà phải dậy sớm tập thể dục. Anh bảo: "Con trai mà không tập thể dục thường xuyên thì sẽ mập ú giống heo xấu lắm đấy, lúc đó mập anh không thương nữa đâu". Vậy mà tối nào em cũng thức khuya nói chuyện với anh, riết rồi mắt cũng thành con cú,sáng dậy ểu oải mà cũng ráng lết ra ngoài công viên vì sợ anh chờ.

Minh Hạo hai ngày không Chính Đình... Em thoải mái rong chơi không cần báo cáo hay xin phép anh. Muốn về giờ nào về thì về, muốn đi chơi với ai thì đi, không phải sợ anh ghen, anh quản.

Minh Hạo ba ngày không Chính Đình... Thấy cuộc sống thật tuyệt vì điện thoại vẫn còn tiền và pin một ngày hết có mấy phần trăm, nghe nhạc, đọc truyện xã láng. Tối tối không phải tốn vài trăm tin nhắn rồi gọi điện buôn chuyện, có khi tập hát cả ngày để tối hát cho một người như anh nghe.

Minh Hạo bốn ngày không Chính Đình... Thật sung sướng khi chẳng cần kiêng kị từng món ăn, tha hồ ăn những món em thích, nào những món chứa nhiều dầu, mỡ rán mà anh rất ghét.

Minh Hạo năm ngày không Chính Đình... Thấy thảnh thơi vì không cần phải chờ đợi đến mỗi trưa thứ hàng tuần anh chạy xe đến đón em, cái mặt em không còn phụng phịu vì chờ anh quá lâu, rồi ngập ngùng lo sợ anh không đến.

Minh Hạo sáu ngày không Chính Đình... Chân em không còn mỏi như trước vì chiều chiều không phải cuốc bộ hàng giờ trên bãi biển để đi cùng với anh. Mặc dầu em cũng rất thích biển nhưng em chỉ thích ngồi yên một chỗ, tựa vào vai anh nhìn từng đợt sóng vỗ, trắng xóa và lắng nghe tiếng hát rì rào, thiết tha của biển cả.

Minh Hạo bảy ngày không Chính Đình... Bật máy tính lên tìm chương trình yêu thích, lượn vòng trên Instagram, rồi tắt máy, chẳng phải chờ đợi nick anh bật sáng...

Minh Hạo tám ngày không Chính Đình... Thấy thèm một cái nhắc vì hôm nay quên dậy sớm, để anh đứng chờ ngoài công viên. Mặt anh giận lắm nhưng khi em làm nũng thì cũng phì cười.

Minh Hạo chín ngày không Chính Đình... Thèm lắm một cái ôm từ đằng sau, thèm được anh đèo em dạo quanh cái thành phố biển này... bàn tay nhỏ bé của em đặt vào túi áo anh, thật ấm.

Minh Hạo mười ngày không Chính Đình... Thèm lắm những lần đi học chung với nhau, rồi em ghi lung tung vào vở anh, em còn vẽ hai đứa chúng mình, anh càu nhàu, giận dữ, " Vẽ ai mà xấu dữ thế?"

Minh Hạo mười một ngày không Chính Đình... Thèm lắm những mẫu tin nhắn quan tâm của anh. Mỗi lần máy rung có tin nhắn em lại cứ hi vọng đó là của anh, nhưng đó mãi chỉ là hi vọng.

Minh Hạo mười hai ngày không Chính Đình, ngồi học nhưng tâm trí cứ để đi đâu, thi cử thì đã cận kề. Đi trên đường nhìn người ta đi chung nói chuyện vui cười mà em nuốt nước mắt vào trong..

Và rồi...

Minh Hạo một năm không Chính Đình... Đi qua những con phố quen, những quán ăn trước kia anh và em hay ăn, vẫn con phố ấy, vẫn quán ấy, mà giờ anh nơi đâu. Những kỉ niệm xưa lại ùa về trước mắt em, em chạnh lòng, xót xa.

2. Ngày dài thênh thang không anh.

Những ngày không Chính Đình... Minh Hạo không còn là chính em nữa! Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau. Phải chăng, đau khổ nhất là tìm được người mình yêu thương thật lòng rồi nhưng lại không đúng thời điểm, chúng ta đã có duyên khi gặp nhau nhưng vẫn chưa đủ "nợ" để ở lại với nhau. Nợ kiếp này thì kiếp sau anh trả cho lại cho em đầy đủ nhé. Em không hối hận vì đã gặp anh, rồi yêu anh! Bên anh, em đã biết được yêu và thương một người là như thế nào, tiếc là em vẫn chưa biết được cảm giác được một người mình yêu thương yêu thương mình hết lòng như thế nào. Em đã định chờ anh, chờ anh hồi tâm chuyển ý, chờ cái khoảng cách kia và thời gian sẽ làm cho mọi thứ phai nhạt đi và rồi anh với em sẽ có một bắt đầu mới, giống như những câu chuyện trong phim: "Hai người yêu nhau sẽ trở lại với nhau mãi mãi!"

Nhưng rồi em thấy anh, anh đi chơi chung với một người con trai không phải là em, hai người nắm tay nhau, nói cười hạnh phúc. Thấy anh hạnh phúc bên người ta em buồn lắm nhưng giờ mình có là gì của nhau nữa đâu, chẳng biết cảm giác của em lúc đó là sao nữa, khó chịu, đau đớn, tim em như vỡ vụn ra. Em vùi đầu với sách vở để quên đi,... nhưng dường như càng cố quên thì lại càng nhớ! Em vẫn không thể ngăn mình thôi nghĩ tới anh, tới những kỉ niệm mà hai ta đã có với nhau, anh đã bước đi thật xa, xa hơn những gì em nghĩ, dù em có cố gắng tới mấy thì cũng không thể đuổi kịp anh nữa rồi. Tình yêu của anh đã không thuộc về em nữa, nhưng em không đủ mạnh mẽ để xóa nhòa kí ức về anh, về người mà em đã yêu hết lòng. Giờ thì anh cứ đi con đường của anh đã chọn và... em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với những ngày không anh...

Kết thúc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro